Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 28: Khả Năng Tiên Tri Có Phải Là Dị Năng?
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, Hàn Dực lại lên tiếng.
“Có vài chuyện cần phải nói cho mọi người biết.”
Hàn Kiều Kiều lấy ra vài cuốn sổ mỏng, phát cho từng người. Cuốn sổ này chỉ được làm từ vài trang giấy A4 đóng lại, khoảng năm, sáu trang, chủ yếu là các sơ đồ minh họa.
“Ồ! Ai vẽ đấy?” Ngôn Tiếu trầm trồ, “Chi tiết thật đấy.”
Sơ đồ không chỉ mô tả rõ nét hình dạng trước và sau của dị chủng, mà còn có bản giải phẫu chi tiết từng bộ phận, các cơ quan nội tạng ở những chỗ hiểm đều được đánh dấu màu đỏ.
Hàn Kiều Kiều ngượng ngùng cười, “Em vẽ đấy.”
Ngôn Tiếu nhìn cô như nhìn thấy quái vật, ngay cả Lục Trường Uyên cũng ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên.
Hàn Dực xoa đầu Hàn Kiều Kiều, “Kiều Kiều học vẽ từ nhỏ mà.”
Hàn Kiều Kiều có chút tự hào, “Em cũng biết chút ít cầm kỳ thi họa đó nha.”
Hồi nhỏ, cô từng đặt mục tiêu trở thành một tiểu thư tài hoa vẹn toàn. Nhưng sau đó mẹ phát hiện ra ước mơ nho nhỏ này và khuyên cô hãy sống thật với bản thân, nên cô không kiên trì nữa, nhưng thói quen vẽ tranh vẫn được giữ lại. Trước đây, cô từng có một cuốn nhật ký vẽ, trong đó còn cố tình vẽ Hàn Dực thật xấu, bên cạnh còn viết thêm “Đại ác quỷ”, “Đáng ghét”...
Thật ngây ngô biết bao!
Lục Trường Uyên giở một trang trong sổ ra, giơ lên hỏi Hàn Kiều Kiều, “Bức này là gì vậy? Trông có vẻ không giống dị chủng lúc nãy.”
Ngôn Tiếu làm mặt muốn nôn, “Bụng to thế này, ghê quá, chẳng lẽ là dị chủng mang thai à?”
Nụ cười của Hàn Kiều Kiều phai bớt, “Đây là Nữ Hoàng.”
“Nữ Hoàng?”
Đến cả Hàn Dực cũng cau mày, họ đều thấy khó chịu với cái tên này.
“Vâng.” Hàn Kiều Kiều gật đầu, “Sau khi dị chủng tiến hóa hoàn chỉnh, chúng sẽ hình thành cộng đồng như kiến, tìm một nơi làm tổ. Mỗi tổ sẽ có một con Nữ Hoàng và một số con dị chủng được chọn làm vệ binh để canh giữ tổ. Nữ Hoàng có nhiệm vụ sinh sản và chăm sóc các dị chủng non, vệ binh đảm nhận vai trò bảo vệ và phối giống, các dị chủng khác thì ra ngoài tìm thức ăn. Cách phân công giống như kiến vậy, nên ngoài cái tên dị chủng, cũng có người gọi chúng là kiến dị.”
“Nữ Hoàng là người phụ nữ bị nhiễm bệnh biến thành?” Lục Trường Uyên hỏi.
Hàn Kiều Kiều gật đầu.
“Vậy những phụ nữ khác bị nhiễm bệnh thì sao? Bị ăn thịt à?”
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, “Thể trạng của phụ nữ vốn yếu hơn đàn ông, đa số sẽ chết sau khi bị nhiễm, chỉ còn lại một số ít, trong đó một phần nhỏ sẽ trở thành dị năng giả, phần còn lại sẽ biến thành dị chủng cái. Vì vậy, Nữ Hoàng rất hiếm, không chỉ không thể có thêm mà còn thường xuyên xảy ra tình trạng các tổ tranh giành một Nữ Hoàng. Dị chủng sẽ dùng mùi để phân chia địa bàn, các tổ sẽ cố gắng hoạt động trong phạm vi của mình. Chỉ có hai trường hợp khiến chúng sang lãnh địa khác: một là không còn thức ăn trong địa bàn của mình, hai là đi cướp Nữ Hoàng.”
Lục Trường Uyên nhanh nhạy chỉ ra điểm mấu chốt, “Vậy nghĩa là, nếu muốn tiêu diệt dị chủng, chỉ cần giết Nữ Hoàng, rồi chờ chúng tự tàn sát lẫn nhau?”
“Đúng vậy. Nữ Hoàng rất quan trọng với tổ, mất Nữ Hoàng, việc ưu tiên của chúng là tìm Nữ Hoàng mới. Thậm chí chúng sẽ dừng cả việc tìm thức ăn cho đến khi tìm được Nữ Hoàng.”
Ngôn Tiếu đặt một câu hỏi khác, “Còn về xã hội loài người thì sao? Có phải tỷ lệ nam nữ cũng sẽ mất cân bằng hoàn toàn? Tỷ lệ đó sẽ là bao nhiêu?”
Hàn Kiều Kiều suy nghĩ rồi trả lời, “Lúc đầu thì không chênh lệch nhiều lắm, nhưng sau này, phụ nữ, trẻ em và người già – những người yếu thế – sẽ khó sống sót. Có lẽ… tỷ lệ nam nữ sẽ là mười trên một.”
Ngôn Tiếu không nhịn được mà than thở. “Vậy làm sao tán gái đây…”
Hàn Kiều Kiều thắc mắc nhìn anh ta, “Anh có dị năng mà, dị năng giả được chào đón lắm đấy chứ.”
Tiêu Giản bên cạnh lắc đầu, “Cậu ấy đang than vì không thể thoải mái làm bậy nữa. Bây giờ có gây chuyện cũng không sao, nhưng sau này phụ nữ sẽ liên quan đến sự tồn vong của loài người, không thể không cẩn trọng.”
Hàn Kiều Kiều ngẩn người, nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng. Phụ nữ ít đi thì ai sinh con được nữa… Dân số sẽ càng ngày càng giảm?...
Nhưng sau tận thế cô chỉ sống được bốn năm, khi đó, những phụ nữ không có dị năng đều rất thảm, phần lớn trở thành hàng hóa bị mua bán. Có lẽ vài năm sau, xã hội con người sẽ lập lại trật tự, xây dựng pháp luật hoàn thiện, khi ấy tình cảnh của họ sẽ được cải thiện.
Lục Trường Uyên nhìn Hàn Kiều Kiều rồi lại liếc Hàn Dực, mỉm cười có chút mỉa mai.
“Vậy thì, các cậu có được những thông tin này từ đâu?”
Hàn Kiều Kiều lo lắng nhìn Hàn Dực. Anh trai cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Anh chậm rãi nói, “Sau sự kiện thiên thạch, Kiều Kiều gặp vài giấc mơ, dường như có khả năng tiên tri, và đã có một số điều trong mơ được xác nhận.”
Cả ba người trước mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, Hàn Dực nắm lấy tay Hàn Kiều Kiều, tiếp tục nói, “Sau đó, em ấy không mơ thêm giấc nào tương tự nữa, nhưng tôi cảm nhận được trong cơ thể em ấy có một dạng năng lượng khác. Tinh thần lực của tôi có thể cộng hưởng với năng lượng này, từ đó mở ra không gian dị chiều – giống như các cậu vừa thấy.”
Đột nhiên, phía sau hai người mở ra một vết nứt, biến thành một xoáy tròn cao chừng hai mét. Không cần động tay, chỉ bằng ánh mắt, Hàn Dực đã khiến vài món đồ nội thất trong phòng khách vèo một cái bị hút vào không gian đó.
Hàn Kiều Kiều cúi đầu, nghĩ bụng, anh trai thật biết cách bịa chuyện, nói dối mà mặt không đổi sắc… nào là tiên tri, nào là năng lượng trường… Thực ra cô chẳng biết gì cả, hoàn toàn vô dụng. Có lẽ anh nói vậy là để những người này không coi cô như một gánh nặng? Dù sao Hàn Kiều Kiều cũng tin tưởng bạn bè của anh trai, vì tin vào mắt nhìn người của anh. Tuy nhiên, lòng người dễ đổi, có lẽ anh nghĩ đề phòng trước vẫn tốt hơn là phỏng đoán.
“Trong giấc mơ của Kiều Kiều, thiên thạch không chỉ gây ra thảm họa thứ cấp mà còn mang theo một loại vi sinh vật ngoài hành tinh. Nhiệt độ cao từ vụ va chạm không giết chết chúng, mà giúp chúng phát tán trên Trái Đất qua không khí và nước. Người bị nhiễm vi sinh vật này sẽ biến thành dị chủng hoặc có được dị năng. Kiều Kiều đã ghi lại những gì cô ấy biết về dị chủng, các cậu đọc xong thì đốt đi. Dù sau hai tháng nữa mọi người cũng sẽ biết, nhưng tôi không muốn tiết lộ khả năng tiên tri của em ấy để tránh phiền phức.”
Lục Trường Uyên gật nhẹ đầu, đặt vài trang giấy xuống cạnh Ngôn Tiếu, Tiêu Giản cũng đặt theo.
Ngôn Tiếu nhìn họ đầy khó hiểu, “Các anh làm gì vậy?”
Lục Trường Uyên nhướng mày, “Cậu có dị năng điều khiển lửa mà? Xem như luyện tập đi.”
Tiêu Giản bổ sung, “Cẩn thận nhé, đừng đốt cháy đồ đạc.”
Ngôn Tiếu với vẻ mặt như vừa bị ép buộc, cuối cùng vẫn tạo ra một ngọn lửa nhỏ từ lòng bàn tay, đốt sạch các trang giấy thành tro. Đốt xong, Lục Trường Uyên còn tiếc nuối nói: “Vẽ chi tiết thế mà phải đốt đi, thật là tiếc.”
Hàn Kiều Kiều cười tinh nghịch, “Có dịp em sẽ vẽ một bức lớn hơn, đóng khung rồi tặng anh.”
Lục Trường Uyên mỉm cười đồng ý, đáp lại cô một tiếng cảm ơn.
Hàn Dực nói tiếp, “Thanh Giang sẽ thất thủ muộn hơn các thành phố khác một chút. Trong vài ngày tới, nếu các cậu còn chuyện cần giải quyết, hãy nhanh chóng hoàn thành, nhớ chú ý an toàn trên đường, và có thể lấy bất kỳ vũ khí nào trong tầng hầm mà các cậu cần.”
Ngoại trừ Tiêu Giản, Lục Trường Uyên và Ngôn Tiếu đều cho biết họ cần ra ngoài một chuyến. Ngôn Tiếu nói rằng sẽ về nhà thu dọn hành lý, vì từ khi có dị năng, anh ta đã dọn đến sống ở biệt thự này mà chưa về lại lần nào. Còn Lục Trường Uyên thì bảo lý do là muốn tận dụng cơ hội để “cảm nhận mọi hỷ nộ ái ố của thế giới hậu tận thế”.
Hàn Kiều Kiều nghe xong mà không biết nói gì hơn…
“Có vài chuyện cần phải nói cho mọi người biết.”
Hàn Kiều Kiều lấy ra vài cuốn sổ mỏng, phát cho từng người. Cuốn sổ này chỉ được làm từ vài trang giấy A4 đóng lại, khoảng năm, sáu trang, chủ yếu là các sơ đồ minh họa.
“Ồ! Ai vẽ đấy?” Ngôn Tiếu trầm trồ, “Chi tiết thật đấy.”
Sơ đồ không chỉ mô tả rõ nét hình dạng trước và sau của dị chủng, mà còn có bản giải phẫu chi tiết từng bộ phận, các cơ quan nội tạng ở những chỗ hiểm đều được đánh dấu màu đỏ.
Hàn Kiều Kiều ngượng ngùng cười, “Em vẽ đấy.”
Ngôn Tiếu nhìn cô như nhìn thấy quái vật, ngay cả Lục Trường Uyên cũng ngẩng lên, ánh mắt ngạc nhiên.
Hàn Dực xoa đầu Hàn Kiều Kiều, “Kiều Kiều học vẽ từ nhỏ mà.”
Hàn Kiều Kiều có chút tự hào, “Em cũng biết chút ít cầm kỳ thi họa đó nha.”
Hồi nhỏ, cô từng đặt mục tiêu trở thành một tiểu thư tài hoa vẹn toàn. Nhưng sau đó mẹ phát hiện ra ước mơ nho nhỏ này và khuyên cô hãy sống thật với bản thân, nên cô không kiên trì nữa, nhưng thói quen vẽ tranh vẫn được giữ lại. Trước đây, cô từng có một cuốn nhật ký vẽ, trong đó còn cố tình vẽ Hàn Dực thật xấu, bên cạnh còn viết thêm “Đại ác quỷ”, “Đáng ghét”...
Thật ngây ngô biết bao!
Lục Trường Uyên giở một trang trong sổ ra, giơ lên hỏi Hàn Kiều Kiều, “Bức này là gì vậy? Trông có vẻ không giống dị chủng lúc nãy.”
Ngôn Tiếu làm mặt muốn nôn, “Bụng to thế này, ghê quá, chẳng lẽ là dị chủng mang thai à?”
Nụ cười của Hàn Kiều Kiều phai bớt, “Đây là Nữ Hoàng.”
“Nữ Hoàng?”
Đến cả Hàn Dực cũng cau mày, họ đều thấy khó chịu với cái tên này.
“Vâng.” Hàn Kiều Kiều gật đầu, “Sau khi dị chủng tiến hóa hoàn chỉnh, chúng sẽ hình thành cộng đồng như kiến, tìm một nơi làm tổ. Mỗi tổ sẽ có một con Nữ Hoàng và một số con dị chủng được chọn làm vệ binh để canh giữ tổ. Nữ Hoàng có nhiệm vụ sinh sản và chăm sóc các dị chủng non, vệ binh đảm nhận vai trò bảo vệ và phối giống, các dị chủng khác thì ra ngoài tìm thức ăn. Cách phân công giống như kiến vậy, nên ngoài cái tên dị chủng, cũng có người gọi chúng là kiến dị.”
“Nữ Hoàng là người phụ nữ bị nhiễm bệnh biến thành?” Lục Trường Uyên hỏi.
Hàn Kiều Kiều gật đầu.
“Vậy những phụ nữ khác bị nhiễm bệnh thì sao? Bị ăn thịt à?”
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, “Thể trạng của phụ nữ vốn yếu hơn đàn ông, đa số sẽ chết sau khi bị nhiễm, chỉ còn lại một số ít, trong đó một phần nhỏ sẽ trở thành dị năng giả, phần còn lại sẽ biến thành dị chủng cái. Vì vậy, Nữ Hoàng rất hiếm, không chỉ không thể có thêm mà còn thường xuyên xảy ra tình trạng các tổ tranh giành một Nữ Hoàng. Dị chủng sẽ dùng mùi để phân chia địa bàn, các tổ sẽ cố gắng hoạt động trong phạm vi của mình. Chỉ có hai trường hợp khiến chúng sang lãnh địa khác: một là không còn thức ăn trong địa bàn của mình, hai là đi cướp Nữ Hoàng.”
Lục Trường Uyên nhanh nhạy chỉ ra điểm mấu chốt, “Vậy nghĩa là, nếu muốn tiêu diệt dị chủng, chỉ cần giết Nữ Hoàng, rồi chờ chúng tự tàn sát lẫn nhau?”
“Đúng vậy. Nữ Hoàng rất quan trọng với tổ, mất Nữ Hoàng, việc ưu tiên của chúng là tìm Nữ Hoàng mới. Thậm chí chúng sẽ dừng cả việc tìm thức ăn cho đến khi tìm được Nữ Hoàng.”
Ngôn Tiếu đặt một câu hỏi khác, “Còn về xã hội loài người thì sao? Có phải tỷ lệ nam nữ cũng sẽ mất cân bằng hoàn toàn? Tỷ lệ đó sẽ là bao nhiêu?”
Hàn Kiều Kiều suy nghĩ rồi trả lời, “Lúc đầu thì không chênh lệch nhiều lắm, nhưng sau này, phụ nữ, trẻ em và người già – những người yếu thế – sẽ khó sống sót. Có lẽ… tỷ lệ nam nữ sẽ là mười trên một.”
Ngôn Tiếu không nhịn được mà than thở. “Vậy làm sao tán gái đây…”
Hàn Kiều Kiều thắc mắc nhìn anh ta, “Anh có dị năng mà, dị năng giả được chào đón lắm đấy chứ.”
Tiêu Giản bên cạnh lắc đầu, “Cậu ấy đang than vì không thể thoải mái làm bậy nữa. Bây giờ có gây chuyện cũng không sao, nhưng sau này phụ nữ sẽ liên quan đến sự tồn vong của loài người, không thể không cẩn trọng.”
Hàn Kiều Kiều ngẩn người, nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng. Phụ nữ ít đi thì ai sinh con được nữa… Dân số sẽ càng ngày càng giảm?...
Nhưng sau tận thế cô chỉ sống được bốn năm, khi đó, những phụ nữ không có dị năng đều rất thảm, phần lớn trở thành hàng hóa bị mua bán. Có lẽ vài năm sau, xã hội con người sẽ lập lại trật tự, xây dựng pháp luật hoàn thiện, khi ấy tình cảnh của họ sẽ được cải thiện.
Lục Trường Uyên nhìn Hàn Kiều Kiều rồi lại liếc Hàn Dực, mỉm cười có chút mỉa mai.
“Vậy thì, các cậu có được những thông tin này từ đâu?”
Hàn Kiều Kiều lo lắng nhìn Hàn Dực. Anh trai cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
Anh chậm rãi nói, “Sau sự kiện thiên thạch, Kiều Kiều gặp vài giấc mơ, dường như có khả năng tiên tri, và đã có một số điều trong mơ được xác nhận.”
Cả ba người trước mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, Hàn Dực nắm lấy tay Hàn Kiều Kiều, tiếp tục nói, “Sau đó, em ấy không mơ thêm giấc nào tương tự nữa, nhưng tôi cảm nhận được trong cơ thể em ấy có một dạng năng lượng khác. Tinh thần lực của tôi có thể cộng hưởng với năng lượng này, từ đó mở ra không gian dị chiều – giống như các cậu vừa thấy.”
Đột nhiên, phía sau hai người mở ra một vết nứt, biến thành một xoáy tròn cao chừng hai mét. Không cần động tay, chỉ bằng ánh mắt, Hàn Dực đã khiến vài món đồ nội thất trong phòng khách vèo một cái bị hút vào không gian đó.
Hàn Kiều Kiều cúi đầu, nghĩ bụng, anh trai thật biết cách bịa chuyện, nói dối mà mặt không đổi sắc… nào là tiên tri, nào là năng lượng trường… Thực ra cô chẳng biết gì cả, hoàn toàn vô dụng. Có lẽ anh nói vậy là để những người này không coi cô như một gánh nặng? Dù sao Hàn Kiều Kiều cũng tin tưởng bạn bè của anh trai, vì tin vào mắt nhìn người của anh. Tuy nhiên, lòng người dễ đổi, có lẽ anh nghĩ đề phòng trước vẫn tốt hơn là phỏng đoán.
“Trong giấc mơ của Kiều Kiều, thiên thạch không chỉ gây ra thảm họa thứ cấp mà còn mang theo một loại vi sinh vật ngoài hành tinh. Nhiệt độ cao từ vụ va chạm không giết chết chúng, mà giúp chúng phát tán trên Trái Đất qua không khí và nước. Người bị nhiễm vi sinh vật này sẽ biến thành dị chủng hoặc có được dị năng. Kiều Kiều đã ghi lại những gì cô ấy biết về dị chủng, các cậu đọc xong thì đốt đi. Dù sau hai tháng nữa mọi người cũng sẽ biết, nhưng tôi không muốn tiết lộ khả năng tiên tri của em ấy để tránh phiền phức.”
Lục Trường Uyên gật nhẹ đầu, đặt vài trang giấy xuống cạnh Ngôn Tiếu, Tiêu Giản cũng đặt theo.
Ngôn Tiếu nhìn họ đầy khó hiểu, “Các anh làm gì vậy?”
Lục Trường Uyên nhướng mày, “Cậu có dị năng điều khiển lửa mà? Xem như luyện tập đi.”
Tiêu Giản bổ sung, “Cẩn thận nhé, đừng đốt cháy đồ đạc.”
Ngôn Tiếu với vẻ mặt như vừa bị ép buộc, cuối cùng vẫn tạo ra một ngọn lửa nhỏ từ lòng bàn tay, đốt sạch các trang giấy thành tro. Đốt xong, Lục Trường Uyên còn tiếc nuối nói: “Vẽ chi tiết thế mà phải đốt đi, thật là tiếc.”
Hàn Kiều Kiều cười tinh nghịch, “Có dịp em sẽ vẽ một bức lớn hơn, đóng khung rồi tặng anh.”
Lục Trường Uyên mỉm cười đồng ý, đáp lại cô một tiếng cảm ơn.
Hàn Dực nói tiếp, “Thanh Giang sẽ thất thủ muộn hơn các thành phố khác một chút. Trong vài ngày tới, nếu các cậu còn chuyện cần giải quyết, hãy nhanh chóng hoàn thành, nhớ chú ý an toàn trên đường, và có thể lấy bất kỳ vũ khí nào trong tầng hầm mà các cậu cần.”
Ngoại trừ Tiêu Giản, Lục Trường Uyên và Ngôn Tiếu đều cho biết họ cần ra ngoài một chuyến. Ngôn Tiếu nói rằng sẽ về nhà thu dọn hành lý, vì từ khi có dị năng, anh ta đã dọn đến sống ở biệt thự này mà chưa về lại lần nào. Còn Lục Trường Uyên thì bảo lý do là muốn tận dụng cơ hội để “cảm nhận mọi hỷ nộ ái ố của thế giới hậu tận thế”.
Hàn Kiều Kiều nghe xong mà không biết nói gì hơn…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.