Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Chương 29: Dị Thú Tấn Công

Hoa Hoa Liễu

07/12/2024

Đêm hôm đó, Hàn Kiều Kiều trằn trọc không ngủ được, Hàn Dực ngồi bên cạnh nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ cô.

Hàn Kiều Kiều cứ lật qua lật lại, nghĩ đến việc giờ đây họ đã thành lập được một nhóm nhỏ, vừa có lương thực, vừa có vũ khí và cả những người đáng tin cậy. Cảm giác này thật tuyệt vời, cô tin rằng tương lai nhất định sẽ càng ngày càng tốt đẹp.

Hàn Dực bất lực, “Sao em còn chưa ngủ vậy?”

Hàn Kiều Kiều xoay người, nằm lên ngực anh trai, “Anh, ngày mai chúng ta đi mua sắm nhé! Em còn một đống tiền tiêu vặt chưa xài hết, sau này tiền bạc không dùng được nữa, phải tiêu cho hết!”

Cô bắt đầu đếm từng ngón tay, “Còn nữa, em muốn đi ăn đồ ngọt, sau này sẽ không còn dịp nào để ăn nữa. À, chúng ta nên mua thật nhiều về, anh từng nói trong không gian của nhẫn, thời gian trôi qua rất chậm mà. Vậy tức là thực phẩm bỏ vào đó sẽ có hạn sử dụng rất lâu đúng không? Em muốn mua vịt quay! À, còn chuối, cam và đủ các loại trái cây cũng phải mua thật nhiều, đồ ăn nhanh nữa. Sau này ra ngoài làm nhiệm vụ không tiện nấu nướng thì có thể lấy ra ăn luôn ấy chứ!…”

Hàn Kiều Kiều cứ ríu rít không ngừng, Hàn Dực nhìn đôi môi xinh xắn mấp máy của cô mà không kiềm chế được, liền cúi xuống hôn, vừa nhẹ nhàng hôn mút, vừa trêu đùa đầu lưỡi cô, rồi ghé vào tai đe dọa khẽ khàng: “Cưng à, không chịu ngủ thì anh sẽ làm chuyện hư hỏng đấy nhé.”

Mặt Hàn Kiều Kiều đỏ bừng, rúc vào lòng anh làm nũng, “Nhưng mà em không ngủ được mà…”

“Ngoan, ngủ đi, sáng mai dậy, anh sẽ dẫn em đi mua sắm.”

Hàn Kiều Kiều cuối cùng cũng nhắm mắt lại, vốn nghĩ rằng mình sẽ còn thao thức thêm một lúc, nhưng rúc vào vòng tay ấm áp của anh, cô chìm vào giấc ngủ nhanh chóng…

Nửa đêm, Hàn Kiều Kiều dường như nghe thấy tiếng động, cô ngồi dậy trong cơn mơ màng, thấy anh trai đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài điều gì đó. Thường thì khi cô ngủ say, anh sẽ về phòng mình.

“Anh vẫn chưa ngủ à?” Giọng cô ngái ngủ, lười biếng.

Hàn Dực quay lại, đi tới xoa đầu cô, “Ngủ đi, anh cũng sắp về phòng rồi.”

“Nhưng mà em nghe thấy có tiếng gì đó.”

“Ừ, hàng xóm đang chuyển đồ thôi, em ngủ đi.”

Khu biệt thự nằm sát rừng núi, ban đêm rất yên tĩnh. Nhà hàng xóm gần nhất cũng cách hơn hai trăm mét, có tiếng động cũng khó truyền tới. Nhưng Hàn Kiều Kiều buồn ngủ quá, chẳng nghĩ ngợi thêm mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Hàn Dực kéo rèm cửa, bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Ngôn Tiếu và Tiêu Giản vừa trở lên, cả hai người đều xách theo súng, thần sắc nặng nề.

“Bên kia sao rồi?”

Tiêu Giản lắc đầu, “Không còn ai sống sót. Chúng tôi đã bật nguồn điện lưới bảo vệ.”

Hàn Dực nhìn sang Ngôn Tiếu.

Sắc mặt Ngôn Tiếu có chút tái, nhưng tinh thần vẫn ổn, anh ta cười khổ, “Tôi không sao, chỉ là vừa dùng dị năng thử một chút nên hơi kiệt sức.”

“Lần sau chú ý hơn.” Hàn Dực nói, ánh mắt hướng xuống sân, “Trường Nguyên đâu?”



“Anh Lục xuống kiểm tra lưới bảo vệ rồi, răng con mèo lúc nãy còn mắc trên đó.”

“Ngày mai các cậu ra ngoài nhớ cẩn thận, lũ thú biến dị có khả năng sẽ tràn vào khu thành phố.”

“Vâng.”

***

Sáng hôm sau, Hàn Kiều Kiều vui vẻ thức dậy. Nghĩ tới việc sẽ được cùng anh trai đi mua sắm, cô phấn khích mở tủ đồ chọn trang phục. Sau vụ chiếc váy hôm trước bị anh xé rách… và vì nếu lỡ xảy ra tình huống gì thì váy cũng bất tiện… nên cô quyết định chọn một bộ đồ thể thao năng động. Sau khi chuẩn bị xong, cô chạy sang phòng Hàn Dực, nũng nịu hỏi: “Anh ơi, em mặc thế này đẹp không?”

Cô xoay một vòng trước mặt Hàn Dực, rồi tiến lại gần, đôi mắt lấp lánh chờ được khen.

Hàn Dực kéo cô vào lòng, cúi xuống hôn thật lâu, “Đây là nụ hôn chào buổi sáng của em đấy.”

Nhận được “buff” nụ hôn chào buổi sáng, Hàn Kiều Kiều vui vẻ chạy xuống nhà. Trên bàn ăn đã có sẵn sữa và bánh mì, mấy người kia đã ăn xong. Ngôn Tiếu và Lục Trường Uyên không có ở đó, chỉ có Tiêu Giản ngồi xem tin tức trên ti vi.

Một lúc sau, Hàn Dực cũng xuống. Anh mặc áo phông đen đơn giản, quần túi hộp màu rằn ri và giày bốt đen, dáng người cao lớn, vừa toát lên vẻ thanh lịch của một quý công tử vừa có sự uy nghiêm của một quân nhân.

Hàn Kiều Kiều lập tức sáng mắt, “Anh đẹp trai quá!”

Không ngờ Tiêu Giản lại quay sang nhìn Hàn Kiều Kiều với vẻ khó hiểu, lúc này cô mới nhận ra anh ta ăn mặc gần như giống hệt anh trai… Cô chưa bao giờ để ý tới việc mấy người đàn ông này ngày nào cũng ăn mặc như vậy.

Hàn Kiều Kiều có chút ngượng ngùng.



Ra ngoài, Hàn Kiều Kiều nhận thấy một mùi hương quen thuộc, phảng phất trong không khí có mùi tanh của máu và mùi khét của thứ gì đó bị đốt cháy.

Hàn Kiều Kiều nhìn thấy một vệt máu còn lại trên lưới bảo vệ, ngạc nhiên hỏi Hàn Dực, “Anh, tối qua có thú biến dị đến sao?”

“Ừ, thú cưng nhà hàng xóm chạy ra ngoài, mấy con mèo nhảy khá cao, leo lên lưới và cắn vào đó.”

Lúc đó lưới bảo vệ chưa được kích hoạt điện, may mà lũ thú biến dị đều to lớn hơn trước, bị chặn ở bên ngoài, nếu không chắc chắn chúng đã chui vào rồi.

Khu biệt thự này có nhiều gia đình nuôi thú cưng, nhà hàng xóm của họ nuôi cả mấy con chó lớn, đều là loại chó dữ bị cấm nuôi trong khu vực thành thị.

Hàn Kiều Kiều buồn bã vì tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô vẫn ngủ say.

Hàn Dực lái xe từ gara ra, Hàn Kiều Kiều ngồi vào ghế bên cạnh, anh thuận thế nghiêng sang hôn cô.

“Ngoan, thắt dây an toàn vào.”



“Biết rồi mà…” — Dạo này tần suất hôn của anh ngày càng nhiều, cứ như thể anh không bao giờ hôn đủ.

Hàn Kiều Kiều vừa ngượng ngùng vừa cố giữ bình tĩnh, tìm chuyện để nói.

“À… Nhà hàng xóm có sao không anh?”

“Tiêu Giản đã kiểm tra rồi, không còn ai sống sót.” Hàn Dực ngừng một chút, nói tiếp, “Nhà đó nuôi sáu con chó và hai con mèo, tất cả đều biến dị. Vài con chạy sang chỗ mình, bị Tiêu Giản và Ngôn Tiếu tiêu diệt.”

Nghe vậy, Hàn Kiều Kiều vô thức chạm tay vào khẩu súng bên hông, cảm giác lạnh băng của nó khiến cô thấy an tâm.

“Em có sợ không?” Hàn Dực hỏi.

Hàn Kiều Kiều lắc đầu.

Sao cô có thể sợ chứ, cô đã từng không chỉ giết mà còn ăn thịt chúng. Cho dù chúng có vuốt sắc, răng nhọn và cơ thể cường tráng, thì cũng chẳng đáng sợ bằng con người.



Trên đường gần như không bóng người, nhiều cửa hàng đã đóng cửa, chỉ còn các trung tâm mua sắm và siêu thị lớn là còn hoạt động.

Họ thấy một đội cảnh sát tuần tra, các sĩ quan mặc đồ chống đạn, tay cầm vũ khí, bước đều qua những tuyến đường chính của thành phố. Chính nhờ vậy mà trật tự xã hội trong thành phố vẫn duy trì ổn định, chưa xảy ra tình trạng hỗn loạn lớn.

Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực bước vào trung tâm mua sắm, cô ghé sát tai anh, thì thầm: “Anh ơi, em muốn đi mua nội y.”

Hàn Dực nhìn cô mỉm cười, “Anh đã mua cho em nhiều rồi mà?”

Hàn Kiều Kiều bĩu môi, không chịu thua, “Lỡ sau này em lớn hơn thì sao…”

Cô nghĩ mình nên mua trước mỗi loại kích cỡ một chút phòng hờ.

Hàn Dực hơi ngẩn người rồi cười dịu dàng, “Anh quên mất, bảo bối của anh vẫn đang tuổi dậy thì.”

Hàn Kiều Kiều xấu hổ bịt miệng anh, “Trời ơi, đừng nói nữa!”

Hai người cười đùa đi tới quầy nội y, quả thật mua mỗi cỡ một ít, Hàn Kiều Kiều bị anh trêu nhiều nên cũng chai lì, còn mạnh dạn chọn cho anh trai mấy bộ đồ lót nam. Sau đó, họ gần như lượn quanh mọi tầng của trung tâm thương mại, cả hai đều vui vẻ đến nỗi không thấy mệt, cuối cùng còn ghé vào nhà hàng để ăn.

Hàn Kiều Kiều cầm thực đơn, chỉ lia lịa: “Món này, món này, món này nữa, trừ những món này thì tất cả các món khác lấy mỗi món hai phần.”

Người phục vụ há hốc mồm.

Hàn Dực nhìn qua thực đơn, phát hiện những món cô không gọi đều là nội tạng. Có vẻ như bảo bối của anh đã hiểu rõ sở thích ăn uống của mình. Anh không có món ăn yêu thích đặc biệt, nhưng có vài thứ nhất quyết không động đến, ví dụ như nội tạng.

Nụ cười trên môi Hàn Dực càng sâu thêm, anh bất giác cảm thấy thời kỳ tận thế đến như vậy cũng thật tốt…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook