Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 4: Làm Hòa
Hoa Hoa Liễu
05/12/2024
Hàn Kiều Kiều cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, như có ai đang nhẹ nhàng vuốt ve. Cô cảm nhận được điều gì đó, nhắm mắt đưa tay ra nắm lấy, nhưng lại chụp vào khoảng không. Hơi bực mình, Hàn Kiều Kiều mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Dực, không khỏi nở nụ cười vui mừng.
“… Anh.”
Đúng là anh ấy!
Cô thật sự đã quay lại rồi. Quay về trước khi mạt thế xảy ra, quay về bên cạnh anh.
Lần này, sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.
Hàn Dực cau mày, nhìn Hàn Kiều Kiều bằng đôi mắt sâu thẳm, đen như mực.
Hàn Kiều Kiều vẫn cười, đây là người anh trai của cô. Trước đây, mỗi khi thấy anh với vẻ lạnh lùng, âm u như vậy, cô nhất định sẽ tránh xa, nhưng giờ thì không. Cô sẽ ở bên anh mãi mãi, không bao giờ rời xa nữa.
Nghĩ vậy, cơ thể cô đã tự hành động. Hàn Kiều Kiều chống người, tay chân leo lên giường của Hàn Dực.
Hàn Dực ngạc nhiên! Gương mặt thường ngày luôn lạnh lùng của anh cũng lộ vẻ sững sờ.
Hai chiếc giường gần như đặt sát nhau, chỉ cách nhau một cái lan can nhỏ. Trong lúc anh còn ngẩn ra, Hàn Kiều Kiều đã nhanh chóng leo qua giường của anh.
Như con cá khát khô tìm được dòng suối, như bông hoa héo úa được tắm nắng, Hàn Kiều Kiều thoải mái thở dài, nằm sát bên cạnh Hàn Dực.
Cơ thể Hàn Dực cứng đờ, cúi xuống nhìn Hàn Kiều Kiều, thấy cô thu mình bên cạnh, đưa tay nhỏ móc lấy một ngón tay của anh, rồi thậm chí còn muốn chiếm luôn cả cánh tay anh. Khóe môi Hàn Dực khẽ nhếch, ánh mắt thêm phần thâm trầm.
Anh không để Hàn Kiều Kiều toại nguyện, nhấc tay kéo chăn đắp lên người cô.
Mặt Hàn Kiều Kiều lập tức đỏ bừng.
Chăn vẫn còn ấm áp, bao bọc lấy cô, khiến Hàn Kiều Kiều cảm nhận được hơi ấm của anh trai ở gần ngay bên…
Cánh tay Hàn Dực vòng qua người, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Hàn Kiều Kiều ngoan ngoãn cuộn trong vòng tay anh, cúi đầu không nói gì.
Cả hai im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Hàn Kiều Kiều mới khẽ hỏi, “Anh, anh có đau không?”
Trong lòng cô có chút mâu thuẫn, vừa muốn gần anh, vừa sợ đụng vào vết thương của anh.
Hàn Dực khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Ừ, có đau chút.”
“À?” Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu, lo lắng nhìn anh, “Đau lắm hả? Bao lâu nữa mới khỏi vậy?”
Hàn Dực nhìn sâu vào mắt cô, hỏi, “Kiều Kiều lo cho anh sao?”
Ánh mắt anh thoáng một chút kìm nén, một chút chờ mong.
“Ừ.”
Hàn Kiều Kiều gật đầu chắc chắn, ánh mắt đầy vẻ xót xa nhìn vào cánh tay phải của anh.
Hàn Dực không khỏi ôm cô chặt hơn, gương mặt Hàn Kiều Kiều áp vào lồng ngực anh, hai chân cũng vô thức chạm vào nhau dưới lớp chăn. Dù vẫn còn lớp áo bệnh viện, tư thế này cũng quá mức gần gũi, nhưng cô lại không muốn rời xa anh…
Hàn Kiều Kiều có chút xấu hổ, không khỏi cọ cọ vào lồng ngực anh, tự trách mình là đồ không biết ngượng, qua một kiếp mà da mặt lại dày đến thế.
Bộ dạng này của Hàn Kiều Kiều khiến Hàn Dực cảm thấy hài lòng.
Quan hệ của họ từ khi nào đã thân mật đến vậy? Trước đây, mỗi khi anh xuất hiện, cô luôn xem anh như quái vật mà né tránh, vừa sợ vừa ghét.
Hàn Dực suy nghĩ miên man, đưa ngón tay khẽ cạ vào gương mặt mềm mại của Hàn Kiều Kiều, thấy cô không chút phản kháng, ngược lại còn vì ngượng mà càng rúc vào ngực anh hơn.
Khóe môi Hàn Dực không khỏi cong lên thêm.
“Đói không?”
“Ừ.” Kiều Kiều gật đầu.
Hàn Dực gọi A Hành vào.
A Hành vẫn đứng ngoài cửa, vừa bước vào đã thấy hai người nằm trên giường, lập tức sững sờ, mắt không biết đặt vào đâu, nhìn lung tung, gương mặt không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc!
Hàn Dực bình thản bảo anh ta gọi chị Ngô vào, rồi gọi thêm vài món ăn mà Hàn Kiều Kiều thích. Hàn Kiều Kiều trong vòng tay anh lí nhí nói muốn uống sữa nóng. Hai người thân mật như mật ngọt.
Khi A Hành rời đi, bước chân không khỏi cảm thấy có chút không thực. Tất cả việc này, thật quá khó tin.
Rất nhanh, chị Ngô cũng có cảm giác giống A Hành.
Hàn Kiều Kiều rúc vào ngực Hàn Dực, uống hết bát cháo rồi mới miễn cưỡng trèo về giường của mình. Vì sắp đến giờ bác sĩ khám định kỳ, dù có dày mặt cô cũng không thể làm nũng với Hàn Dực trước mặt bác sĩ và y tá.
Hàn Dực trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại thấy tiếc nuối, nghĩ rằng chi bằng sớm xuất viện về nhà dưỡng thương…
Quả thật có thể về nhà, vì viên đạn đã được lấy ra, chỉ cần không nhiễm trùng, việc chăm sóc cơ bản có thể thực hiện tại nhà. Nhưng ở kiếp trước, Hàn Kiều Kiều cực kỳ ghét anh, mỗi lần anh ở nhà, cô đều lấy lý do tránh mặt, chỉ khi bị vệ sĩ thúc giục mới miễn cưỡng trở về. Vì thế, ở kiếp trước, Hàn Dực mới phải ở lại bệnh viện lâu đến vậy.
Khi Chu Ngạn đến cùng hai y tá để rửa vết thương và băng lại cho Hàn Dực, Hàn Kiều Kiều mở to mắt chăm chú theo dõi. Khi thấy lớp băng được tháo ra, lộ vết thương lẫn trong máu bầm và thuốc, mắt cô không khỏi đẫm nước.
Y tá nhẹ nhàng an ủi cô: “Vết thương của anh Hàn chỉ nhìn có vẻ nặng thôi, không nguy hiểm đâu. Cô yên tâm, thể chất anh ấy tốt, sẽ mau chóng hồi phục thôi.”
Hàn Kiều Kiều nhìn Hàn Dực với đôi mắt ngấn nước, “Em chỉ biết tay anh bị thương, không biết cả đầu gối cũng bị.”
Chu Ngạn mỉm cười giải thích: “Là vết đạn sượt qua, dù không trúng đích nhưng vì ở vị trí có nhiều dây thần kinh, chúng tôi cẩn thận nên khuyên hạn chế cử động.”
Sau khi xử lý xong vết thương cho Hàn Dực, họ tiếp tục tháo băng cho Hàn Kiều Kiều. Y tá thao tác nhẹ nhàng thuần thục nên cô không thấy đau nhiều, băng đã được tháo xong.
Chu Ngạn bước tới xem, hài lòng nói: “Hồi phục rất tốt, có thể không cần băng nữa, chiều nay có thể xuất viện, nhưng nhớ chú ý ăn uống, tránh thực phẩm kích thích.”
Hàn Kiều Kiều nghe vậy, cảm thấy bác sĩ này thật ác ý, lập tức quay sang Hàn Dực, giọng tỏ vẻ đáng thương, “Anh, em đau đầu quá.”
Trong mắt Hàn Dực thoáng nụ cười kìm nén, anh gật đầu, “Ừ, băng lại thêm một ngày đi. Vết thương vừa lành, anh sợ em quờ quạng sẽ làm rách ra.”
Hàn Dực đã lên tiếng, Chu Ngạn cũng không phản đối. Với lại việc quờ quạng làm rách vết thương cũng hay xảy ra, nhất là với trẻ nhỏ, vì khi vết thương lành sẽ ngứa, chúng thường vô thức gãi rách. Chu Ngạn chỉ nghĩ Hàn Dực là người chăm sóc chu đáo nên không thắc mắc, bảo y tá băng lại cho Hàn Kiều Kiều.
Khi bác sĩ và y tá vừa rời đi, Hàn Kiều Kiều đã hồi lại sức, leo qua giường Hàn Dực, mặt dày ngồi trong lòng anh. Hàn Dực giang tay ôm lấy cô.
“Anh, em không muốn xuất viện, anh nói với họ giúp em đi.”
Hàn Dực bình thản nhìn cô, ánh mắt lại mang ý cười trêu chọc, “Ồ, Kiều Kiều sao lại không muốn xuất viện?”
Hàn Kiều Kiều tỏ vẻ đáng thương, “Anh không muốn em ở bên cạnh chăm sóc anh sao?”
Hàn Dực khẽ cười trầm, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng mơn trớn từng chút, cảm nhận làn da mềm mại khiến anh lưu luyến không muốn buông.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, rồi giọng chị Ngô cất lên: “Cô chủ, Tô tiểu thư đến thăm cô.”
Hàn Kiều Kiều khựng lại, gương mặt lập tức tối sầm, móng tay gần như bấu chặt vào lòng bàn tay!
“… Anh.”
Đúng là anh ấy!
Cô thật sự đã quay lại rồi. Quay về trước khi mạt thế xảy ra, quay về bên cạnh anh.
Lần này, sẽ không bao giờ rời xa anh nữa.
Hàn Dực cau mày, nhìn Hàn Kiều Kiều bằng đôi mắt sâu thẳm, đen như mực.
Hàn Kiều Kiều vẫn cười, đây là người anh trai của cô. Trước đây, mỗi khi thấy anh với vẻ lạnh lùng, âm u như vậy, cô nhất định sẽ tránh xa, nhưng giờ thì không. Cô sẽ ở bên anh mãi mãi, không bao giờ rời xa nữa.
Nghĩ vậy, cơ thể cô đã tự hành động. Hàn Kiều Kiều chống người, tay chân leo lên giường của Hàn Dực.
Hàn Dực ngạc nhiên! Gương mặt thường ngày luôn lạnh lùng của anh cũng lộ vẻ sững sờ.
Hai chiếc giường gần như đặt sát nhau, chỉ cách nhau một cái lan can nhỏ. Trong lúc anh còn ngẩn ra, Hàn Kiều Kiều đã nhanh chóng leo qua giường của anh.
Như con cá khát khô tìm được dòng suối, như bông hoa héo úa được tắm nắng, Hàn Kiều Kiều thoải mái thở dài, nằm sát bên cạnh Hàn Dực.
Cơ thể Hàn Dực cứng đờ, cúi xuống nhìn Hàn Kiều Kiều, thấy cô thu mình bên cạnh, đưa tay nhỏ móc lấy một ngón tay của anh, rồi thậm chí còn muốn chiếm luôn cả cánh tay anh. Khóe môi Hàn Dực khẽ nhếch, ánh mắt thêm phần thâm trầm.
Anh không để Hàn Kiều Kiều toại nguyện, nhấc tay kéo chăn đắp lên người cô.
Mặt Hàn Kiều Kiều lập tức đỏ bừng.
Chăn vẫn còn ấm áp, bao bọc lấy cô, khiến Hàn Kiều Kiều cảm nhận được hơi ấm của anh trai ở gần ngay bên…
Cánh tay Hàn Dực vòng qua người, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Hàn Kiều Kiều ngoan ngoãn cuộn trong vòng tay anh, cúi đầu không nói gì.
Cả hai im lặng không nói gì.
Một lúc lâu sau, Hàn Kiều Kiều mới khẽ hỏi, “Anh, anh có đau không?”
Trong lòng cô có chút mâu thuẫn, vừa muốn gần anh, vừa sợ đụng vào vết thương của anh.
Hàn Dực khẽ cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Ừ, có đau chút.”
“À?” Hàn Kiều Kiều ngẩng đầu, lo lắng nhìn anh, “Đau lắm hả? Bao lâu nữa mới khỏi vậy?”
Hàn Dực nhìn sâu vào mắt cô, hỏi, “Kiều Kiều lo cho anh sao?”
Ánh mắt anh thoáng một chút kìm nén, một chút chờ mong.
“Ừ.”
Hàn Kiều Kiều gật đầu chắc chắn, ánh mắt đầy vẻ xót xa nhìn vào cánh tay phải của anh.
Hàn Dực không khỏi ôm cô chặt hơn, gương mặt Hàn Kiều Kiều áp vào lồng ngực anh, hai chân cũng vô thức chạm vào nhau dưới lớp chăn. Dù vẫn còn lớp áo bệnh viện, tư thế này cũng quá mức gần gũi, nhưng cô lại không muốn rời xa anh…
Hàn Kiều Kiều có chút xấu hổ, không khỏi cọ cọ vào lồng ngực anh, tự trách mình là đồ không biết ngượng, qua một kiếp mà da mặt lại dày đến thế.
Bộ dạng này của Hàn Kiều Kiều khiến Hàn Dực cảm thấy hài lòng.
Quan hệ của họ từ khi nào đã thân mật đến vậy? Trước đây, mỗi khi anh xuất hiện, cô luôn xem anh như quái vật mà né tránh, vừa sợ vừa ghét.
Hàn Dực suy nghĩ miên man, đưa ngón tay khẽ cạ vào gương mặt mềm mại của Hàn Kiều Kiều, thấy cô không chút phản kháng, ngược lại còn vì ngượng mà càng rúc vào ngực anh hơn.
Khóe môi Hàn Dực không khỏi cong lên thêm.
“Đói không?”
“Ừ.” Kiều Kiều gật đầu.
Hàn Dực gọi A Hành vào.
A Hành vẫn đứng ngoài cửa, vừa bước vào đã thấy hai người nằm trên giường, lập tức sững sờ, mắt không biết đặt vào đâu, nhìn lung tung, gương mặt không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc!
Hàn Dực bình thản bảo anh ta gọi chị Ngô vào, rồi gọi thêm vài món ăn mà Hàn Kiều Kiều thích. Hàn Kiều Kiều trong vòng tay anh lí nhí nói muốn uống sữa nóng. Hai người thân mật như mật ngọt.
Khi A Hành rời đi, bước chân không khỏi cảm thấy có chút không thực. Tất cả việc này, thật quá khó tin.
Rất nhanh, chị Ngô cũng có cảm giác giống A Hành.
Hàn Kiều Kiều rúc vào ngực Hàn Dực, uống hết bát cháo rồi mới miễn cưỡng trèo về giường của mình. Vì sắp đến giờ bác sĩ khám định kỳ, dù có dày mặt cô cũng không thể làm nũng với Hàn Dực trước mặt bác sĩ và y tá.
Hàn Dực trên mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại thấy tiếc nuối, nghĩ rằng chi bằng sớm xuất viện về nhà dưỡng thương…
Quả thật có thể về nhà, vì viên đạn đã được lấy ra, chỉ cần không nhiễm trùng, việc chăm sóc cơ bản có thể thực hiện tại nhà. Nhưng ở kiếp trước, Hàn Kiều Kiều cực kỳ ghét anh, mỗi lần anh ở nhà, cô đều lấy lý do tránh mặt, chỉ khi bị vệ sĩ thúc giục mới miễn cưỡng trở về. Vì thế, ở kiếp trước, Hàn Dực mới phải ở lại bệnh viện lâu đến vậy.
Khi Chu Ngạn đến cùng hai y tá để rửa vết thương và băng lại cho Hàn Dực, Hàn Kiều Kiều mở to mắt chăm chú theo dõi. Khi thấy lớp băng được tháo ra, lộ vết thương lẫn trong máu bầm và thuốc, mắt cô không khỏi đẫm nước.
Y tá nhẹ nhàng an ủi cô: “Vết thương của anh Hàn chỉ nhìn có vẻ nặng thôi, không nguy hiểm đâu. Cô yên tâm, thể chất anh ấy tốt, sẽ mau chóng hồi phục thôi.”
Hàn Kiều Kiều nhìn Hàn Dực với đôi mắt ngấn nước, “Em chỉ biết tay anh bị thương, không biết cả đầu gối cũng bị.”
Chu Ngạn mỉm cười giải thích: “Là vết đạn sượt qua, dù không trúng đích nhưng vì ở vị trí có nhiều dây thần kinh, chúng tôi cẩn thận nên khuyên hạn chế cử động.”
Sau khi xử lý xong vết thương cho Hàn Dực, họ tiếp tục tháo băng cho Hàn Kiều Kiều. Y tá thao tác nhẹ nhàng thuần thục nên cô không thấy đau nhiều, băng đã được tháo xong.
Chu Ngạn bước tới xem, hài lòng nói: “Hồi phục rất tốt, có thể không cần băng nữa, chiều nay có thể xuất viện, nhưng nhớ chú ý ăn uống, tránh thực phẩm kích thích.”
Hàn Kiều Kiều nghe vậy, cảm thấy bác sĩ này thật ác ý, lập tức quay sang Hàn Dực, giọng tỏ vẻ đáng thương, “Anh, em đau đầu quá.”
Trong mắt Hàn Dực thoáng nụ cười kìm nén, anh gật đầu, “Ừ, băng lại thêm một ngày đi. Vết thương vừa lành, anh sợ em quờ quạng sẽ làm rách ra.”
Hàn Dực đã lên tiếng, Chu Ngạn cũng không phản đối. Với lại việc quờ quạng làm rách vết thương cũng hay xảy ra, nhất là với trẻ nhỏ, vì khi vết thương lành sẽ ngứa, chúng thường vô thức gãi rách. Chu Ngạn chỉ nghĩ Hàn Dực là người chăm sóc chu đáo nên không thắc mắc, bảo y tá băng lại cho Hàn Kiều Kiều.
Khi bác sĩ và y tá vừa rời đi, Hàn Kiều Kiều đã hồi lại sức, leo qua giường Hàn Dực, mặt dày ngồi trong lòng anh. Hàn Dực giang tay ôm lấy cô.
“Anh, em không muốn xuất viện, anh nói với họ giúp em đi.”
Hàn Dực bình thản nhìn cô, ánh mắt lại mang ý cười trêu chọc, “Ồ, Kiều Kiều sao lại không muốn xuất viện?”
Hàn Kiều Kiều tỏ vẻ đáng thương, “Anh không muốn em ở bên cạnh chăm sóc anh sao?”
Hàn Dực khẽ cười trầm, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng mơn trớn từng chút, cảm nhận làn da mềm mại khiến anh lưu luyến không muốn buông.
Ngay lúc đó, bên ngoài vang lên vài tiếng gõ cửa, rồi giọng chị Ngô cất lên: “Cô chủ, Tô tiểu thư đến thăm cô.”
Hàn Kiều Kiều khựng lại, gương mặt lập tức tối sầm, móng tay gần như bấu chặt vào lòng bàn tay!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.