Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 5: Phản Ứng Ngoài Ý Muốn
Hoa Hoa Liễu
05/12/2024
Là cô ta thật sao!
Phải rồi, nếu mình đã quay về thời điểm trước mạt thế, gặp lại người anh trai mình yêu quý nhất, thì đương nhiên cũng sẽ phải đối mặt với những người mà mình căm hận nhất.
Phải rồi, không chỉ gặp cô ta, mà còn gặp lại những người đó…
Hàn Kiều Kiều cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giọng nói giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể: "Tôi đau đầu, không muốn gặp ai cả.”
Người ngoài cửa – Ngô Tuyết Lan – hơi ngạc nhiên, tưởng mình nói chưa rõ, lại lặp lại lần nữa: “... Cô chủ, là Tô tiểu thư, Tô Tuyết.”
Giọng Hàn Kiều Kiều bắt đầu mất kiên nhẫn, “Tôi đã bảo là đau đầu, không muốn gặp!”
Ngô Tuyết Lan đứng ngoài cửa sững sờ một lúc, vừa xoa tai vừa rời đi, lẩm bẩm: “Mình nghe nhầm sao…”
Phản ứng của Ngô Tuyết Lan cũng không khó hiểu, bởi Tô Tuyết vốn là bạn thân nhất của Hàn Kiều Kiều.
Hàn Kiều Kiều và Tô Tuyết học cùng nhau từ trung học cơ sở, lên trung học phổ thông vẫn học cùng trường, quan hệ vô cùng thân thiết. Khi Hàn Dực không ở nhà, Hàn Kiều Kiều thường mời Tô Tuyết đến chơi, hai người thân thiết như chị em ruột.
Ngô Tuyết Lan cũng rất có cảm tình với Tô Tuyết, vì mỗi khi Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực cãi nhau, Hàn Kiều Kiều thường buồn bã một thời gian dài, không ăn uống, cũng chẳng nói chuyện với ai. Ngô Tuyết Lan từng lo rằng Hàn Kiều Kiều sẽ ngày càng trở nên thu mình, nhưng sau mỗi lần Tô Tuyết đến chơi cùng, Hàn Kiều Kiều lại nhanh chóng lấy lại sự vui tươi, nhí nhảnh vốn có. Vì vậy, trong lòng Ngô Tuyết Lan luôn cảm kích Tô Tuyết.
Nếu Hàn Kiều Kiều đang ở trong phòng bệnh của mình, có lẽ Ngô Tuyết Lan đã để Tô Tuyết vào mà không cần thông báo. Nhưng vì Hàn Kiều Kiều đang ở phòng của Hàn Dực, mà với địa vị và thân phận của cậu chủ Hàn, anh tuyệt đối không dễ dàng gặp người ngoài. Ngô Tuyết Lan tưởng rằng khi báo tin Tô Tuyết đến, cô chủ sẽ vui vẻ ra tiếp đón, chẳng ngờ lại bị từ chối thẳng thừng.
Trong lòng Ngô Tuyết Lan bắt đầu băn khoăn, không lẽ hai cô gái xảy ra mâu thuẫn rồi?
Bên trong phòng bệnh, Hàn Kiều Kiều cố chờ cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân Ngô Tuyết Lan rời đi, lúc này cô mới thả lỏng người. Nhưng không lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến cửa phòng!
Ngay lập tức, Hàn Kiều Kiều như bị chọc giận, như con mèo hoang dựng lông xù, toàn thân căng lên!
Gần như trong cơn thịnh nộ, cô hét lên về phía cánh cửa: “Tôi đã bảo là không muốn gặp mà! Đuổi cô ta đi! —”
Cô nhìn chằm chằm vào cửa, ánh mắt bùng lên cơn thù hận và tức giận mãnh liệt! Dường như đứng sau cánh cửa không phải là bạn, mà là kẻ thù!
Lúc này, tay nắm cửa kim loại khẽ xoay nhẹ, phát ra một tiếng động nhỏ… Hàn Kiều Kiều liền xoay người, vớ lấy chiếc bát không bên giường, ném thẳng vào chốt cửa!
— “Choang!”
Mảnh bát vỡ vụn rơi đầy trên sàn, cháo còn sót lại trong bát bắn tung lên bức tường trắng.
Bên ngoài lập tức im lặng, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở gấp của Hàn Kiều Kiều.
Khi mọi chuyện dần yên ổn, Hàn Kiều Kiều mới nhớ đến sự hiện diện của Hàn Dực bên cạnh. Cô không biết giải thích ra sao, chỉ cúi đầu xuống, không muốn để anh thấy ánh mắt chất chứa sát khí của mình…
Hàn Dực im lặng nhìn bàn tay nhỏ đang nắm chặt thành nắm đấm trong lòng bàn tay anh, vẻ mặt anh không thể hiện cảm xúc gì.
Cuối cùng, anh không hỏi gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, như đang dỗ dành trẻ con.
Ngay lúc ấy, bên ngoài truyền đến giọng một người đàn ông: “A Hành, cậu có nhầm không đấy, đây là phòng của anh Hàn à? Rõ ràng bên trong là một cô gái mà!”
Hàn Kiều Kiều ngẩn ra, ngay lập tức nhận ra mình đã hiểu lầm người...
Nghe giọng điệu này, có vẻ người đàn ông đó đến để tìm anh trai, nghĩ đến hành động của mình vừa rồi, mặt Hàn Kiều Kiều đỏ bừng.
Bên ngoài, A Hành hình như đang nhỏ giọng giải thích gì đó, sau đó người đàn ông kia lớn tiếng nói: “Này! Anh Hàn! Anh có ở trong đó thật không?”
Gương mặt Kiều Kiều càng đỏ hơn, cô liếc nhìn Hàn Dực đầy ngượng ngùng, “À… Anh, em hiểu nhầm rồi…”
Hàn Dực cười khẽ nhìn cô.
“Anh Hàn! Em vào được không?” Người đàn ông bên ngoài vẫn gọi vọng vào.
Hàn Kiều Kiều xấu hổ muốn chết, đành trùm kín người trong chăn, nói giọng ngượng ngùng: “Anh, cho anh ấy vào đi.”
“Không được.” Giọng Hàn Dực có chút ấm áp hiếm thấy, khóe môi anh nở một nụ cười nhẹ, “Kiều Kiều đang đáng yêu như vậy, sao có thể để người khác nhìn thấy.”
Bộ dạng e thẹn, vừa xấu hổ vừa bực bội của cô, dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn ấy khiến anh không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.
Cuối cùng, Hàn Dực không để người kia vào, và dường như cũng không định gặp thêm ai khác, vì sau đó anh gọi vài cuộc điện thoại, toàn là để hủy các buổi gặp mặt. Rồi Hàn Dực cho người mang máy tính xách tay đến, bắt đầu xử lý công việc.
Hàn Kiều Kiều chống cằm, chăm chú nhìn anh trai, đôi mắt long lanh thỉnh thoảng chớp nhẹ. Cô thấy dáng vẻ anh làm việc thật thu hút, chỉ dùng một tay mà thao tác trên máy tính cũng nhịp nhàng, điềm tĩnh, khí chất mạnh mẽ và tự tin ấy khiến cô gần như mê mẩn…
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu cô, khiến mặt Hàn Kiều Kiều thoáng chút nghịch ngợm: Mình có khi nào thành “fan cuồng” của anh trai rồi không? Hihi!
“Cười thầm cái gì thế, hử?” Ánh mắt Hàn Dực vẫn chăm chú trên màn hình, nhưng mọi cử chỉ của em gái thì không thoát khỏi mắt anh.
“Ai cười thầm chứ, em thấy anh đẹp trai quá nên vui thôi.”
“Nhóc nghịch ngợm.” Hàn Dực nhìn cô cười, “Có thấy chán không? Hay là để chị Ngô đưa em ra ngoài dạo một chút nhé? Trong bệnh viện này có một khu vườn nhỏ khá đẹp.”
Hàn Kiều Kiều định từ chối, nhưng rồi lại lo mình có thể ảnh hưởng đến công việc của anh. Cuối cùng, cô đành gật đầu đồng ý, trong lòng hơi lưỡng lự, “Thôi được, nhưng anh đừng làm việc lâu quá nhé. Bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi, đầu óc cũng nên thư giãn một chút.”
Hàn Dực đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thương.
Với Hàn Kiều Kiều, hôm nay là ngày đầu tiên cô được gặp lại anh trai sau bao xa cách, cô ước gì từng phút từng giây đều có thể ở bên cạnh anh. Nhưng cô cũng hiểu rằng, anh trai còn rất nhiều việc cần lo liệu. Cô không muốn giống kiếp trước, trở thành gánh nặng cho anh nữa, cô không muốn làm anh phiền lòng. Dù không có dị năng, cô cũng sẽ tìm cách để bảo vệ anh, quét sạch mọi chướng ngại, dù có phải đánh đổi cả mạng sống.
Hàn Kiều Kiều trở lại phòng bệnh của mình, nhờ chị Ngô đưa cho giấy và bút, rồi nằm sấp trên giường, cố gắng ghi lại những gì mình nhớ được từ kiếp trước.
Cô cắn đầu bút, cố gắng suy nghĩ. Có những chuyện là cô trực tiếp trải qua, nhưng cũng có những việc nghe được từ người khác, mà chuyện nghe kể thì chưa chắc đã là sự thật, nên nhất định phải ghi chép tách biệt. À, còn có những người quan trọng, đặc biệt là những sự kiện liên quan đến vài người đó, đều cần phải được ghi lại kỹ lưỡng.
Bắt đầu từ đâu nhỉ…
Hàn Kiều Kiều cố gắng nhớ lại, quyết tâm ghi lại tất cả những gì mình có thể nhớ được, dù nhỏ nhặt đến đâu! Trong mạt thế, có khi chỉ một việc tưởng chừng không quan trọng cũng có thể tạo nên những ảnh hưởng không ngờ.
Cô kẻ một dòng thời gian trên trang giấy trắng, và viết dòng đầu tiên:
Ngày 1 tháng 9: Ở Bắc Bán cầu, các vùng như Svalbard và Orkney gặp phải tác động của thiên thạch.
Ngày hôm đó là ngày lễ khai giảng tại Đại học Thanh Giang, nơi xảy ra vụ xả súng nghiêm trọng. Cũng là ngày đầu tiên thiên thạch bắt đầu rơi xuống Trái Đất. Chỉ có điều, do thiên thạch có đường kính nhỏ và phần lớn rơi xuống biển, nên không tạo ra hoảng loạn lớn. Chính phủ các nước láng giềng cũng nhanh chóng phản ứng và tổ chức cứu hộ.
Thế nhưng, không ai ngờ rằng…
Phải rồi, nếu mình đã quay về thời điểm trước mạt thế, gặp lại người anh trai mình yêu quý nhất, thì đương nhiên cũng sẽ phải đối mặt với những người mà mình căm hận nhất.
Phải rồi, không chỉ gặp cô ta, mà còn gặp lại những người đó…
Hàn Kiều Kiều cúi đầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, giọng nói giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể: "Tôi đau đầu, không muốn gặp ai cả.”
Người ngoài cửa – Ngô Tuyết Lan – hơi ngạc nhiên, tưởng mình nói chưa rõ, lại lặp lại lần nữa: “... Cô chủ, là Tô tiểu thư, Tô Tuyết.”
Giọng Hàn Kiều Kiều bắt đầu mất kiên nhẫn, “Tôi đã bảo là đau đầu, không muốn gặp!”
Ngô Tuyết Lan đứng ngoài cửa sững sờ một lúc, vừa xoa tai vừa rời đi, lẩm bẩm: “Mình nghe nhầm sao…”
Phản ứng của Ngô Tuyết Lan cũng không khó hiểu, bởi Tô Tuyết vốn là bạn thân nhất của Hàn Kiều Kiều.
Hàn Kiều Kiều và Tô Tuyết học cùng nhau từ trung học cơ sở, lên trung học phổ thông vẫn học cùng trường, quan hệ vô cùng thân thiết. Khi Hàn Dực không ở nhà, Hàn Kiều Kiều thường mời Tô Tuyết đến chơi, hai người thân thiết như chị em ruột.
Ngô Tuyết Lan cũng rất có cảm tình với Tô Tuyết, vì mỗi khi Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực cãi nhau, Hàn Kiều Kiều thường buồn bã một thời gian dài, không ăn uống, cũng chẳng nói chuyện với ai. Ngô Tuyết Lan từng lo rằng Hàn Kiều Kiều sẽ ngày càng trở nên thu mình, nhưng sau mỗi lần Tô Tuyết đến chơi cùng, Hàn Kiều Kiều lại nhanh chóng lấy lại sự vui tươi, nhí nhảnh vốn có. Vì vậy, trong lòng Ngô Tuyết Lan luôn cảm kích Tô Tuyết.
Nếu Hàn Kiều Kiều đang ở trong phòng bệnh của mình, có lẽ Ngô Tuyết Lan đã để Tô Tuyết vào mà không cần thông báo. Nhưng vì Hàn Kiều Kiều đang ở phòng của Hàn Dực, mà với địa vị và thân phận của cậu chủ Hàn, anh tuyệt đối không dễ dàng gặp người ngoài. Ngô Tuyết Lan tưởng rằng khi báo tin Tô Tuyết đến, cô chủ sẽ vui vẻ ra tiếp đón, chẳng ngờ lại bị từ chối thẳng thừng.
Trong lòng Ngô Tuyết Lan bắt đầu băn khoăn, không lẽ hai cô gái xảy ra mâu thuẫn rồi?
Bên trong phòng bệnh, Hàn Kiều Kiều cố chờ cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân Ngô Tuyết Lan rời đi, lúc này cô mới thả lỏng người. Nhưng không lâu sau, cô lại nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến cửa phòng!
Ngay lập tức, Hàn Kiều Kiều như bị chọc giận, như con mèo hoang dựng lông xù, toàn thân căng lên!
Gần như trong cơn thịnh nộ, cô hét lên về phía cánh cửa: “Tôi đã bảo là không muốn gặp mà! Đuổi cô ta đi! —”
Cô nhìn chằm chằm vào cửa, ánh mắt bùng lên cơn thù hận và tức giận mãnh liệt! Dường như đứng sau cánh cửa không phải là bạn, mà là kẻ thù!
Lúc này, tay nắm cửa kim loại khẽ xoay nhẹ, phát ra một tiếng động nhỏ… Hàn Kiều Kiều liền xoay người, vớ lấy chiếc bát không bên giường, ném thẳng vào chốt cửa!
— “Choang!”
Mảnh bát vỡ vụn rơi đầy trên sàn, cháo còn sót lại trong bát bắn tung lên bức tường trắng.
Bên ngoài lập tức im lặng, trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng thở gấp của Hàn Kiều Kiều.
Khi mọi chuyện dần yên ổn, Hàn Kiều Kiều mới nhớ đến sự hiện diện của Hàn Dực bên cạnh. Cô không biết giải thích ra sao, chỉ cúi đầu xuống, không muốn để anh thấy ánh mắt chất chứa sát khí của mình…
Hàn Dực im lặng nhìn bàn tay nhỏ đang nắm chặt thành nắm đấm trong lòng bàn tay anh, vẻ mặt anh không thể hiện cảm xúc gì.
Cuối cùng, anh không hỏi gì, chỉ vỗ nhẹ lưng cô, như đang dỗ dành trẻ con.
Ngay lúc ấy, bên ngoài truyền đến giọng một người đàn ông: “A Hành, cậu có nhầm không đấy, đây là phòng của anh Hàn à? Rõ ràng bên trong là một cô gái mà!”
Hàn Kiều Kiều ngẩn ra, ngay lập tức nhận ra mình đã hiểu lầm người...
Nghe giọng điệu này, có vẻ người đàn ông đó đến để tìm anh trai, nghĩ đến hành động của mình vừa rồi, mặt Hàn Kiều Kiều đỏ bừng.
Bên ngoài, A Hành hình như đang nhỏ giọng giải thích gì đó, sau đó người đàn ông kia lớn tiếng nói: “Này! Anh Hàn! Anh có ở trong đó thật không?”
Gương mặt Kiều Kiều càng đỏ hơn, cô liếc nhìn Hàn Dực đầy ngượng ngùng, “À… Anh, em hiểu nhầm rồi…”
Hàn Dực cười khẽ nhìn cô.
“Anh Hàn! Em vào được không?” Người đàn ông bên ngoài vẫn gọi vọng vào.
Hàn Kiều Kiều xấu hổ muốn chết, đành trùm kín người trong chăn, nói giọng ngượng ngùng: “Anh, cho anh ấy vào đi.”
“Không được.” Giọng Hàn Dực có chút ấm áp hiếm thấy, khóe môi anh nở một nụ cười nhẹ, “Kiều Kiều đang đáng yêu như vậy, sao có thể để người khác nhìn thấy.”
Bộ dạng e thẹn, vừa xấu hổ vừa bực bội của cô, dáng vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn ấy khiến anh không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.
Cuối cùng, Hàn Dực không để người kia vào, và dường như cũng không định gặp thêm ai khác, vì sau đó anh gọi vài cuộc điện thoại, toàn là để hủy các buổi gặp mặt. Rồi Hàn Dực cho người mang máy tính xách tay đến, bắt đầu xử lý công việc.
Hàn Kiều Kiều chống cằm, chăm chú nhìn anh trai, đôi mắt long lanh thỉnh thoảng chớp nhẹ. Cô thấy dáng vẻ anh làm việc thật thu hút, chỉ dùng một tay mà thao tác trên máy tính cũng nhịp nhàng, điềm tĩnh, khí chất mạnh mẽ và tự tin ấy khiến cô gần như mê mẩn…
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu cô, khiến mặt Hàn Kiều Kiều thoáng chút nghịch ngợm: Mình có khi nào thành “fan cuồng” của anh trai rồi không? Hihi!
“Cười thầm cái gì thế, hử?” Ánh mắt Hàn Dực vẫn chăm chú trên màn hình, nhưng mọi cử chỉ của em gái thì không thoát khỏi mắt anh.
“Ai cười thầm chứ, em thấy anh đẹp trai quá nên vui thôi.”
“Nhóc nghịch ngợm.” Hàn Dực nhìn cô cười, “Có thấy chán không? Hay là để chị Ngô đưa em ra ngoài dạo một chút nhé? Trong bệnh viện này có một khu vườn nhỏ khá đẹp.”
Hàn Kiều Kiều định từ chối, nhưng rồi lại lo mình có thể ảnh hưởng đến công việc của anh. Cuối cùng, cô đành gật đầu đồng ý, trong lòng hơi lưỡng lự, “Thôi được, nhưng anh đừng làm việc lâu quá nhé. Bác sĩ nói anh cần nghỉ ngơi, đầu óc cũng nên thư giãn một chút.”
Hàn Dực đưa tay xoa đầu cô, ánh mắt tràn đầy vẻ yêu thương.
Với Hàn Kiều Kiều, hôm nay là ngày đầu tiên cô được gặp lại anh trai sau bao xa cách, cô ước gì từng phút từng giây đều có thể ở bên cạnh anh. Nhưng cô cũng hiểu rằng, anh trai còn rất nhiều việc cần lo liệu. Cô không muốn giống kiếp trước, trở thành gánh nặng cho anh nữa, cô không muốn làm anh phiền lòng. Dù không có dị năng, cô cũng sẽ tìm cách để bảo vệ anh, quét sạch mọi chướng ngại, dù có phải đánh đổi cả mạng sống.
Hàn Kiều Kiều trở lại phòng bệnh của mình, nhờ chị Ngô đưa cho giấy và bút, rồi nằm sấp trên giường, cố gắng ghi lại những gì mình nhớ được từ kiếp trước.
Cô cắn đầu bút, cố gắng suy nghĩ. Có những chuyện là cô trực tiếp trải qua, nhưng cũng có những việc nghe được từ người khác, mà chuyện nghe kể thì chưa chắc đã là sự thật, nên nhất định phải ghi chép tách biệt. À, còn có những người quan trọng, đặc biệt là những sự kiện liên quan đến vài người đó, đều cần phải được ghi lại kỹ lưỡng.
Bắt đầu từ đâu nhỉ…
Hàn Kiều Kiều cố gắng nhớ lại, quyết tâm ghi lại tất cả những gì mình có thể nhớ được, dù nhỏ nhặt đến đâu! Trong mạt thế, có khi chỉ một việc tưởng chừng không quan trọng cũng có thể tạo nên những ảnh hưởng không ngờ.
Cô kẻ một dòng thời gian trên trang giấy trắng, và viết dòng đầu tiên:
Ngày 1 tháng 9: Ở Bắc Bán cầu, các vùng như Svalbard và Orkney gặp phải tác động của thiên thạch.
Ngày hôm đó là ngày lễ khai giảng tại Đại học Thanh Giang, nơi xảy ra vụ xả súng nghiêm trọng. Cũng là ngày đầu tiên thiên thạch bắt đầu rơi xuống Trái Đất. Chỉ có điều, do thiên thạch có đường kính nhỏ và phần lớn rơi xuống biển, nên không tạo ra hoảng loạn lớn. Chính phủ các nước láng giềng cũng nhanh chóng phản ứng và tổ chức cứu hộ.
Thế nhưng, không ai ngờ rằng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.