Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 46: Phiên Ngoại Về Giấc Mộng Xuân (1)
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Mặt trời ngả về tây, ngôi trường ồn ào dần trở nên yên tĩnh. Từng nhóm học sinh ba hoặc bốn người đeo cặp bước ra khỏi cổng trường. Cảnh vật xung quanh được phủ trong ánh hoàng hôn ấm áp, hòa quyện thành một bức tranh mơ hồ.
Trong lớp học, chỉ còn lại một mình Hàn Kiều Kiều.
Cô cầm quyển bài tập, nghiêng đầu nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ. Hoàng hôn đỏ rực như ngọn lửa, nhưng cô biết rất rõ, ngọn lửa ấy sẽ sớm biến mất, nhường chỗ cho bóng tối đang đến gần.
Mỗi khi vào thời khắc này, cô đều mong thời gian trôi chậm lại, để hoàng hôn lưu lại lâu hơn... chỉ một chút nữa thôi...
"Kiều Kiều, sao cậu còn ở đây?" Tô Tuyết đeo cặp bước vào, "Nếu không thấy vệ sĩ nhà cậu ở cổng trường, mình còn tưởng cậu về rồi cơ."
"Mình... mình muốn làm xong bài tập rồi về." Hàn Kiều Kiều lật lật quyển bài tập trong tay.
Tô Tuyết đi tới, gương mặt đầy vẻ không tin, nói: "Đừng có gạt mình, lúc nãy mình thấy cậu làm xong rồi mà."
Hàn Kiều Kiều mím môi, không nói gì.
Thấy thái độ của cô, Tô Tuyết vừa tò mò vừa lo lắng, "Kiều Kiều, cậu sao vậy? Mình thấy dạo này ngày nào tan học cậu cũng lề mề không chịu về, rốt cuộc là vì sao?"
Hàn Kiều Kiều không biết phải nói sao, hoặc là... không thể nói ra thành lời.
Không biết từ khi nào, ánh mắt anh trai nhìn cô khiến cô thấy có gì đó kỳ lạ… có chút không thoải mái...
Từ sau khi cha mẹ mất, cảm giác này dường như càng rõ rệt. Cô còn nhỏ, không nói rõ được lý do, cũng không hiểu nguyên nhân, chỉ biết rằng mình thấy sợ anh.
Mỗi lần nghĩ đến việc phải về nhà, đối mặt với khuôn mặt u ám của anh và đôi mắt đen sâu hun hút ấy, cô không khỏi cảm thấy sợ…
Cô không thể không chống lại… chống lại việc trở về nhà đó.
Tô Tuyết là bạn thân của cô, đã hỏi nhiều lần, nên Hàn Kiều Kiều cũng không kìm được mà tâm sự: "Mình thấy hơi sợ anh trai..."
Tô Tuyết kinh ngạc, lập tức nhìn cô từ trên xuống dưới, còn nắm lấy tay cô, hỏi: "Anh ấy có đánh cậu không?"
Hàn Kiều Kiều bật cười, rút tay lại, "Cậu nghĩ gì vậy, anh ấy đâu có đánh mình."
"Vậy sao cậu lại sợ anh ấy?" Tô Tuyết không hiểu.
Hàn Kiều Kiều suy nghĩ thật kỹ, rồi chậm rãi nói: "…Anh ấy lúc nào cũng nghiêm mặt, nhìn mình bằng ánh mắt u tối, trông đáng sợ lắm..."
Tô Tuyết vẫn không hiểu, "Thế cũng đâu đến mức khiến cậu sợ tới mức không dám về nhà chứ? Nếu thấy anh ấy đáng sợ thì về phòng, đừng nhìn anh ấy nữa."
Đúng vậy, quả thực không đến mức phải sợ mà không dám về nhà...
Hàn Kiều Kiều nghiêng đầu, cau mày nói: “Thật ra mình cũng không nói rõ được cảm giác ấy. Có lẽ... có lẽ là do anh ấy quản mình quá chặt.”
Cô nghĩ một hồi, và thấy rằng đó có lẽ là lý do duy nhất.
Tô Tuyết nghe xong thì gật đầu đồng tình, "Đúng là anh cậu quản cậu chặt quá rồi."
Tô Tuyết thấu hiểu điều này rõ nhất. Dù đi đâu Hàn Kiều Kiều cũng có vài vệ sĩ đi theo, thậm chí khi đến nhà cô chơi, đám vệ sĩ kia cũng đứng canh ngoài cửa.
Một lần, hai người họ đi dạo phố, thấy có hàng ngô nướng thơm lừng, cả hai đều thèm không chịu nổi, háo hức định mua ăn. Thế nhưng, vệ sĩ của Hàn Kiều Kiều liền bước đến ngăn lại: "Cô chủ, cậu chủ đã dặn cô không được ăn đồ ăn vặt ven đường, không vệ sinh."
Lúc đó Tô Tuyết giận lắm, nói rằng thời buổi nào rồi mà còn quản chặt như trong xã hội cũ thế này? Chỉ là ăn ngô nướng thôi mà cũng phải cấm cản, quá đáng thật! Bao nhiêu người ngoài kia ăn chẳng sao, tại sao Hàn Kiều Kiều lại không được ăn? Tô Tuyết nói một hồi, vệ sĩ không ngăn nữa, nhưng Hàn Kiều Kiều cũng mất hứng, cô bảo Tô Tuyết rằng thật ra cô cũng không muốn ăn lắm, coi như bỏ qua đi...
Lại một lần khác, Tô Tuyết và Hàn Kiều Kiều đã hẹn nhau tham gia câu lạc bộ tennis của trường. Hôm sau, Hàn Kiều Kiều ngượng ngùng bảo Tô Tuyết rằng cô không thể đi được, vì anh trai đã biết chuyện và không đồng ý. Lý do là vì đồng phục của câu lạc bộ tennis... chiếc váy ấy quá ngắn.
Những chuyện như thế, kể ra không hết được.
Hàn Kiều Kiều gục xuống bàn học, thở dài, "Chừng nào mới chấm dứt được những ngày tháng như thế này đây..."
Tô Tuyết đồng cảm với cô, "Chỉ đành đợi cậu đủ mười tám thôi." Hiện tại Hàn Dực vẫn là người giám hộ của Hàn Kiều Kiều.
Còn ba năm nữa…
Liệu ba năm nữa mọi chuyện có thay đổi không? Hàn Kiều Kiều cảm thấy hơi mơ hồ.
Cô nằm bò ra bàn, lẩm bẩm: "Thật ra, mình sợ anh ấy còn vì một lý do khác."
"Còn lý do gì nữa?" Tô Tuyết hỏi.
Hàn Kiều Kiều nhìn cô một cái, ngập ngừng: "Mình nói ra, có lẽ cậu cũng sẽ không tin."
Con gái mà nghe kiểu nói này thì không chịu nổi. Tô Tuyết lập tức nói: "Cậu cứ nói đi, mình sẽ tin mà!"
Hàn Kiều Kiều nhìn quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói với Tô Tuyết: "Cậu còn nhớ lần chúng ta lén đi xem biểu diễn ở nhà hát lớn không?"
"Nhớ chứ." Tô Tuyết tất nhiên nhớ rõ, anh trai của Hàn Kiều Kiều quy định cô phải về nhà trước tám giờ tối, nhưng buổi biểu diễn lại bắt đầu lúc tám giờ. Vì muốn xem, hai người đã tốn rất nhiều công sức để cắt đuôi mấy vệ sĩ.
"Sau khi vào chỗ ngồi chưa đầy ba phút, anh trai mình đã tìm thấy mình rồi."
Tô Tuyết gật đầu, chuyện đó Tô Tuyết cũng nhớ.
Hàn Kiều Kiều lặng lẽ nhìn Tô Tuyết một lúc lâu, khiến Tô Tuyết không nhịn được, hỏi: "Rồi sao nữa?"
Hàn Kiều Kiều khẽ nói: "Cậu không thấy lạ sao? Lúc đó đèn trong nhà hát đã tắt, khán phòng tối om, sao anh mình có thể tìm thấy mình nhanh đến thế?"
Tô Tuyết đơ người, như thể chưa kịp phản ứng lại.
Hàn Kiều Kiều nói tiếp: "Còn lần đó, chúng ta trốn vệ sĩ đi chơi ở khu giải trí, trời đột nhiên đổ mưa, anh ấy đến đón mình. Khu vui chơi lớn như thế, đông người như vậy, sao anh ấy lại có thể tìm thấy mình?"
Tô Tuyết nhíu mày chặt hơn, "Nghe cậu nói thế, hình như đúng là kỳ lạ thật… Chẳng lẽ anh cậu lắp thiết bị theo dõi trên người cậu à?"
Hàn Kiều Kiều thoáng cười khổ, "Có lẽ vậy."
Mỗi lần ra ngoài, cô đều thay quần áo, giày dép, túi xách khác nhau, làm sao anh trai có thể gắn thiết bị theo dõi trước được chứ? Thật ra, trong lòng Hàn Kiều Kiều đã mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng thấy Tô Tuyết có vẻ lo lắng, cô không muốn nói ra nữa… dù sao thì nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, đúng không?
— Ý nghĩ rằng anh trai có thể cảm nhận được vị trí của em gái quả là kỳ lạ.
Lúc này, Tô Tuyết dường như đã tin chắc vào giả thuyết về thiết bị theo dõi, liền bất bình thay cho Hàn Kiều Kiều, thấy rằng Hàn Dực thực sự quá đáng.
"Anh ấy có hiểu gì về quyền riêng tư không?! Làm vậy quá đáng quá!"
Nói xong, Tô Tuyết bỗng có ý tưởng, liền kéo tay Hàn Kiều Kiều: "Cậu không nên cứ nhẫn nhịn mãi như vậy, quyền lợi của bản thân thì phải biết tranh đấu giành lấy! Đi nào, mình đi hát karaoke!"
"Hả? Không được đâu, mình phải về nhà trước tám giờ."
“Thôi nào, phải có chính kiến một chút chứ! Phải để anh ấy biết rằng cậu sẽ không để anh ấy kiểm soát mãi được! Đi đi, hôm nay bắt đầu bước đầu tiên để giành lấy tự do và quyền riêng tư!”
Trong lớp học, chỉ còn lại một mình Hàn Kiều Kiều.
Cô cầm quyển bài tập, nghiêng đầu nhìn ánh chiều tà ngoài cửa sổ. Hoàng hôn đỏ rực như ngọn lửa, nhưng cô biết rất rõ, ngọn lửa ấy sẽ sớm biến mất, nhường chỗ cho bóng tối đang đến gần.
Mỗi khi vào thời khắc này, cô đều mong thời gian trôi chậm lại, để hoàng hôn lưu lại lâu hơn... chỉ một chút nữa thôi...
"Kiều Kiều, sao cậu còn ở đây?" Tô Tuyết đeo cặp bước vào, "Nếu không thấy vệ sĩ nhà cậu ở cổng trường, mình còn tưởng cậu về rồi cơ."
"Mình... mình muốn làm xong bài tập rồi về." Hàn Kiều Kiều lật lật quyển bài tập trong tay.
Tô Tuyết đi tới, gương mặt đầy vẻ không tin, nói: "Đừng có gạt mình, lúc nãy mình thấy cậu làm xong rồi mà."
Hàn Kiều Kiều mím môi, không nói gì.
Thấy thái độ của cô, Tô Tuyết vừa tò mò vừa lo lắng, "Kiều Kiều, cậu sao vậy? Mình thấy dạo này ngày nào tan học cậu cũng lề mề không chịu về, rốt cuộc là vì sao?"
Hàn Kiều Kiều không biết phải nói sao, hoặc là... không thể nói ra thành lời.
Không biết từ khi nào, ánh mắt anh trai nhìn cô khiến cô thấy có gì đó kỳ lạ… có chút không thoải mái...
Từ sau khi cha mẹ mất, cảm giác này dường như càng rõ rệt. Cô còn nhỏ, không nói rõ được lý do, cũng không hiểu nguyên nhân, chỉ biết rằng mình thấy sợ anh.
Mỗi lần nghĩ đến việc phải về nhà, đối mặt với khuôn mặt u ám của anh và đôi mắt đen sâu hun hút ấy, cô không khỏi cảm thấy sợ…
Cô không thể không chống lại… chống lại việc trở về nhà đó.
Tô Tuyết là bạn thân của cô, đã hỏi nhiều lần, nên Hàn Kiều Kiều cũng không kìm được mà tâm sự: "Mình thấy hơi sợ anh trai..."
Tô Tuyết kinh ngạc, lập tức nhìn cô từ trên xuống dưới, còn nắm lấy tay cô, hỏi: "Anh ấy có đánh cậu không?"
Hàn Kiều Kiều bật cười, rút tay lại, "Cậu nghĩ gì vậy, anh ấy đâu có đánh mình."
"Vậy sao cậu lại sợ anh ấy?" Tô Tuyết không hiểu.
Hàn Kiều Kiều suy nghĩ thật kỹ, rồi chậm rãi nói: "…Anh ấy lúc nào cũng nghiêm mặt, nhìn mình bằng ánh mắt u tối, trông đáng sợ lắm..."
Tô Tuyết vẫn không hiểu, "Thế cũng đâu đến mức khiến cậu sợ tới mức không dám về nhà chứ? Nếu thấy anh ấy đáng sợ thì về phòng, đừng nhìn anh ấy nữa."
Đúng vậy, quả thực không đến mức phải sợ mà không dám về nhà...
Hàn Kiều Kiều nghiêng đầu, cau mày nói: “Thật ra mình cũng không nói rõ được cảm giác ấy. Có lẽ... có lẽ là do anh ấy quản mình quá chặt.”
Cô nghĩ một hồi, và thấy rằng đó có lẽ là lý do duy nhất.
Tô Tuyết nghe xong thì gật đầu đồng tình, "Đúng là anh cậu quản cậu chặt quá rồi."
Tô Tuyết thấu hiểu điều này rõ nhất. Dù đi đâu Hàn Kiều Kiều cũng có vài vệ sĩ đi theo, thậm chí khi đến nhà cô chơi, đám vệ sĩ kia cũng đứng canh ngoài cửa.
Một lần, hai người họ đi dạo phố, thấy có hàng ngô nướng thơm lừng, cả hai đều thèm không chịu nổi, háo hức định mua ăn. Thế nhưng, vệ sĩ của Hàn Kiều Kiều liền bước đến ngăn lại: "Cô chủ, cậu chủ đã dặn cô không được ăn đồ ăn vặt ven đường, không vệ sinh."
Lúc đó Tô Tuyết giận lắm, nói rằng thời buổi nào rồi mà còn quản chặt như trong xã hội cũ thế này? Chỉ là ăn ngô nướng thôi mà cũng phải cấm cản, quá đáng thật! Bao nhiêu người ngoài kia ăn chẳng sao, tại sao Hàn Kiều Kiều lại không được ăn? Tô Tuyết nói một hồi, vệ sĩ không ngăn nữa, nhưng Hàn Kiều Kiều cũng mất hứng, cô bảo Tô Tuyết rằng thật ra cô cũng không muốn ăn lắm, coi như bỏ qua đi...
Lại một lần khác, Tô Tuyết và Hàn Kiều Kiều đã hẹn nhau tham gia câu lạc bộ tennis của trường. Hôm sau, Hàn Kiều Kiều ngượng ngùng bảo Tô Tuyết rằng cô không thể đi được, vì anh trai đã biết chuyện và không đồng ý. Lý do là vì đồng phục của câu lạc bộ tennis... chiếc váy ấy quá ngắn.
Những chuyện như thế, kể ra không hết được.
Hàn Kiều Kiều gục xuống bàn học, thở dài, "Chừng nào mới chấm dứt được những ngày tháng như thế này đây..."
Tô Tuyết đồng cảm với cô, "Chỉ đành đợi cậu đủ mười tám thôi." Hiện tại Hàn Dực vẫn là người giám hộ của Hàn Kiều Kiều.
Còn ba năm nữa…
Liệu ba năm nữa mọi chuyện có thay đổi không? Hàn Kiều Kiều cảm thấy hơi mơ hồ.
Cô nằm bò ra bàn, lẩm bẩm: "Thật ra, mình sợ anh ấy còn vì một lý do khác."
"Còn lý do gì nữa?" Tô Tuyết hỏi.
Hàn Kiều Kiều nhìn cô một cái, ngập ngừng: "Mình nói ra, có lẽ cậu cũng sẽ không tin."
Con gái mà nghe kiểu nói này thì không chịu nổi. Tô Tuyết lập tức nói: "Cậu cứ nói đi, mình sẽ tin mà!"
Hàn Kiều Kiều nhìn quanh, thấy không có ai mới nhỏ giọng nói với Tô Tuyết: "Cậu còn nhớ lần chúng ta lén đi xem biểu diễn ở nhà hát lớn không?"
"Nhớ chứ." Tô Tuyết tất nhiên nhớ rõ, anh trai của Hàn Kiều Kiều quy định cô phải về nhà trước tám giờ tối, nhưng buổi biểu diễn lại bắt đầu lúc tám giờ. Vì muốn xem, hai người đã tốn rất nhiều công sức để cắt đuôi mấy vệ sĩ.
"Sau khi vào chỗ ngồi chưa đầy ba phút, anh trai mình đã tìm thấy mình rồi."
Tô Tuyết gật đầu, chuyện đó Tô Tuyết cũng nhớ.
Hàn Kiều Kiều lặng lẽ nhìn Tô Tuyết một lúc lâu, khiến Tô Tuyết không nhịn được, hỏi: "Rồi sao nữa?"
Hàn Kiều Kiều khẽ nói: "Cậu không thấy lạ sao? Lúc đó đèn trong nhà hát đã tắt, khán phòng tối om, sao anh mình có thể tìm thấy mình nhanh đến thế?"
Tô Tuyết đơ người, như thể chưa kịp phản ứng lại.
Hàn Kiều Kiều nói tiếp: "Còn lần đó, chúng ta trốn vệ sĩ đi chơi ở khu giải trí, trời đột nhiên đổ mưa, anh ấy đến đón mình. Khu vui chơi lớn như thế, đông người như vậy, sao anh ấy lại có thể tìm thấy mình?"
Tô Tuyết nhíu mày chặt hơn, "Nghe cậu nói thế, hình như đúng là kỳ lạ thật… Chẳng lẽ anh cậu lắp thiết bị theo dõi trên người cậu à?"
Hàn Kiều Kiều thoáng cười khổ, "Có lẽ vậy."
Mỗi lần ra ngoài, cô đều thay quần áo, giày dép, túi xách khác nhau, làm sao anh trai có thể gắn thiết bị theo dõi trước được chứ? Thật ra, trong lòng Hàn Kiều Kiều đã mơ hồ có một ý nghĩ, nhưng thấy Tô Tuyết có vẻ lo lắng, cô không muốn nói ra nữa… dù sao thì nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, đúng không?
— Ý nghĩ rằng anh trai có thể cảm nhận được vị trí của em gái quả là kỳ lạ.
Lúc này, Tô Tuyết dường như đã tin chắc vào giả thuyết về thiết bị theo dõi, liền bất bình thay cho Hàn Kiều Kiều, thấy rằng Hàn Dực thực sự quá đáng.
"Anh ấy có hiểu gì về quyền riêng tư không?! Làm vậy quá đáng quá!"
Nói xong, Tô Tuyết bỗng có ý tưởng, liền kéo tay Hàn Kiều Kiều: "Cậu không nên cứ nhẫn nhịn mãi như vậy, quyền lợi của bản thân thì phải biết tranh đấu giành lấy! Đi nào, mình đi hát karaoke!"
"Hả? Không được đâu, mình phải về nhà trước tám giờ."
“Thôi nào, phải có chính kiến một chút chứ! Phải để anh ấy biết rằng cậu sẽ không để anh ấy kiểm soát mãi được! Đi đi, hôm nay bắt đầu bước đầu tiên để giành lấy tự do và quyền riêng tư!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.