Trọng Sinh: Độc Sủng Trong Tận Thế
Chương 47: Phiên Ngoại Về Giấc Mộng Xuân (2)
Hoa Hoa Liễu
07/12/2024
Hàn Kiều Kiều ban đầu nghĩ rằng mình sẽ không thích môi trường ở KTV, vì nơi đó quá ồn ào. Tuy nhiên, khi thực sự đến, cô lại bất ngờ thấy không hề khó chịu.
Cô cảm thấy môi trường này rất mới lạ. Khi thấy mọi người gần như hét hết sức với một bài hát, hoặc cùng hát tình ca với bạn khác giới, thậm chí vừa hát vừa nhảy cuồng nhiệt, quên hết mọi thứ, tất cả đều khiến cô cảm thấy khó tin.
Từ nhỏ, cô đã được dạy phải biết kiềm chế, phải biết giữ mình. Để cô thoải mái thể hiện trong một nơi công cộng như thế này thật sự rất khó, dù có phòng riêng, cô vẫn cảm thấy… không thể làm được.
Đối với cô, những hành động như thế này quả thật là… quá phóng túng.
Dù vậy, điều này không ngăn cô tận hưởng niềm vui dưới vai trò một người quan sát.
Thật bất ngờ, Hàn Kiều Kiều và Tô Tuyết gặp nhiều bạn học trong KTV. Hóa ra là một người bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật, vì vậy, Hàn Kiều Kiều và Tô Tuyết đã dễ dàng nhập hội.
Trong phòng hát rất náo nhiệt, mọi người hát hò, cười đùa, trêu chọc nhau, ăn uống và trò chuyện, làm đủ thứ. Hàn Kiều Kiều ngồi giữa đám đông, mỉm cười trò chuyện cùng bạn bè.
Ở tuổi mười mấy, cảm giác được thỏa sức vui chơi như thế này luôn có sức cuốn hút. Huống chi, nhà cô lúc nào cũng vắng lặng. Đến khoảng 7 giờ 30, vệ sĩ gõ cửa nhắc cô về, nhưng Hàn Kiều Kiều từ chối. Đến 8 giờ, vệ sĩ lại gõ cửa, Tô Tuyết cùng vài bạn nữ khác đứng sau lưng Hàn Kiều Kiều reo hò, khiến vệ sĩ không còn cách nào ngoài việc rời đi.
Hàn Kiều Kiều cứ tưởng vệ sĩ sẽ lại đến gọi, nhưng không hề. Thông thường, khi có chuyện thế này, vệ sĩ sẽ gọi điện cho Hàn Dực, rồi anh sẽ yêu cầu cô nghe điện thoại, và cô sẽ phải về. Cô không bao giờ dám làm trái ý anh.
Nhưng lần này, chẳng có gì xảy ra. Hàn Kiều Kiều cứ ở lại KTV cho đến khi bữa tiệc kết thúc, và khi ra về cô còn không dám tin mọi chuyện lại yên ả như thế.
Tô Tuyết bước đến, giọng có chút đắc ý nói: "Cậu thấy chưa, anh ấy cũng chẳng làm gì được cậu đâu! Sau này cậu không cần phải sợ anh ấy nữa!"
Cậu bạn có sinh nhật hôm đó ngỏ ý đưa Hàn Kiều Kiều về nhà, nhưng cô từ chối vì đã có vệ sĩ đưa về, không cần làm phiền cậu ấy. Tuy nhiên, các bạn khác đều ồn ào khích lệ, nói rằng hôm nay cậu ấy là nhân vật chính, cô không thể từ chối yêu cầu của “nhân vật chính” được! Cậu bạn kia liền vỗ ngực mạnh mẽ nói: "Vệ sĩ đưa cậu về là công việc của họ, còn mình đưa cậu về là tâm ý, sao có thể giống nhau được?"
Hàn Kiều Kiều nhìn Tô Tuyết, thấy cô bạn cũng đang nhìn mình với ánh mắt đầy khích lệ.
Từ chối tiếp thì thật sự có chút mất mặt. Trong lớp vốn đã có vài người đồn rằng cô lạnh lùng kiêu ngạo, thật ra cô cũng muốn có mối quan hệ tốt với bạn bè...
Cậu bạn kia xuất thân từ gia đình giàu có, có tài xế riêng. Hàn Kiều Kiều ngồi trên xe cậu ấy về đến biệt thự, vệ sĩ của cô lái xe đi theo phía sau. Suốt chặng đường, mọi chuyện đều êm thấm. Cô cảm ơn cậu bạn rồi bước vào trong biệt thự…
Cánh cửa mở toang, người giúp việc không có ở đó, phòng khách tối om. Hàn Kiều Kiều bật đèn phòng khách, quay đầu lại và giật mình khi thấy Hàn Dực ngồi trên sofa! Anh đang nhìn chằm chằm vào cô! Trên khuôn mặt anh là vẻ lạnh lùng, ánh mắt đen láy đầy u tối, khó lường.
Hàn Kiều Kiều sững sờ trước vẻ mặt của anh, mãi mới cất được giọng nói, “…Anh, anh chưa ngủ à…”
Hàn Dực không nói gì mà nhìn thẳng vào cô với đôi mắt mơ hồ và sắc bén.
Lúc này Hàn Kiều Kiều mới nhìn thấy trước mặt Hàn Dực thậm chí còn có rất nhiều chai rượu rỗng, thậm chí còn ở trên mặt đất. Trong không khí nồng nặc mùi rượu.
Anh ấy có uống rượu không? !
Trong ấn tượng của cô, Hàn Dực hầu như không uống rượu.
Hàn Kiều Kiều càng sợ hãi hơn. Bộ dạng hiện tại của Hàn Dực thật đáng sợ, giống như... giống như anh sắp xé xác cô ra vậy... Tim Hàn Kiều Kiều đập cực nhanh, cô cúi đầu, không dám nhìn Hàn Dực nữa, lòng đầy hoảng hốt. Cô nhanh tay cởi giày rồi chạy về phòng mà không thèm nhìn lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô cuối cùng cũng thở được. Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy đã mười hai giờ đêm rồi, vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ.
——Đêm đó, cô có một giấc mơ cực kỳ xấu hổ.
Cô mơ thấy anh trai mình, Hàn Dực.
Lúc đầu cô đang ở trong sương mù, khung cảnh xung quanh mơ hồ, cô đi mãi và nhìn thấy Hàn Dực.
Hàn Dực vẻ mặt tức giận đi tới, nắm chặt tay cô, hỏi: "Sao về muộn thế?! Tại sao?!"
Hàn Kiều Kiều sợ hãi đến mức bật khóc. Dù cô kể chuyện đi KTV, hay là về việc tham dự tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp, Hàn Dực dường như không nghe thấy cô nói, chỉ liên tục hỏi cô: “Sao về muộn thế?! Sao em lại về muộn như vậy?!”
Đôi tay bị anh nắm chặt đến run rẩy, cô cảm thấy đau quá, nhưng anh căn bản không quan tâm, đôi mắt đỏ ngầu giống như sư tử cuồng nộ, anh tiến lên phía trước một bước, cô lại lùi về sau một bước, cuối cùng bị đẩy đến góc tường, anh liền thô bạo xé rách quần áo của cô.
Hành động của anh cực kỳ ác liệt, làm toàn thân trên dưới của cô trần như nhộng.
Anh tức giận: “Bên ngoài tốt đến vậy sao?! Vì sao không về nhà? Vì sao không trở về?!”
"Em lại đến cái nơi dơ bẩn đó?! Có chạm vào những người đàn ông dơ bẩn ở đó không?!"
"Người đưa em về là ai?"
“Cậu ta là ai! Tối hôm nay em với cậu ta ở cùng nhau đúng không?!"
Cô bị chấn kinh, cả người ngơ ra đấy, không biết phải làm sao.
Sau đó, anh điên cuồng hôn môi cô, nơi tư mật nhất của cô cũng không buông tha. Cô cảm thấy anh điên rồi! Càng cảm thấy giấc mơ này quá điên cuồng! Anh là anh trai cô!! Từ lúc tám tuổi cô đã gọi anh là anh trai, vì sao... Vì sao cô lại mơ một giấc mơ vừa hoang đường vừa xấu hổ như vậy?
Cô khóc, thở hổn hển, anh cởi quần dùng nơi đáng xấu hổ kia cọ xát vào đùi cô, cô vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết!
Cuối cùng, cô tỉnh dậy và bật khóc. Khi tỉnh dậy, cô bối rối, sau đó buồn bã trong giây lát, đồng thời cô hận bản thân mình vì đã có một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy. Với anh trai cô… cô không dám nghĩ tới nữa!
Hàn Kiều Kiều ngơ ngác đi xuống lầu, muốn vào bếp lấy cốc nước, nhưng lại phát hiện Hàn Dực vẫn còn ở đó. Anh dường như chưa từng rời đi, ngồi một mình trên ghế sô pha, cởi nửa quần, trên tay còn đọng lại thứ chất lỏng đục khó coi.
Trong nháy mắt, Hàn Kiều Kiều cảm thấy mình như rơi vào hầm băng! Lạnh thấu xương! Một sự sáng suốt đột ngột xuất hiện trong đầu cô, cho phép cô kết nối mọi chuyện đã xảy ra.
Khoảnh khắc tiếp theo cô đã vồ lấy anh! Cô dùng hết sức mình đập anh! Buồn và tức giận! Nỗi tủi nhục! Nỗi đau! Nỗi hận thù!
Dường như mọi ngôn từ đều không thể diễn tả hết tâm trạng của cô lúc đó. Cô khóc và đánh anh, cuối cùng nằm xuống ghế sofa và khóc.
Cô mới mười lăm tuổi, tại sao lại làm như vậy với cô... Điều cô ghét nhất chính là anh trai cô đã chấp nhận tất cả những điều này.
---Vậy giấc mơ này thật sự là do anh thiết kế sao? Vậy thì mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ thực sự là điều mà anh luôn mong muốn thực hiện?
Anh là người thân cuối cùng còn sót lại của cô trên thế giới này. Tại sao... tại sao lại là anh...
Ngày hôm sau, Hàn Kiều Kiều lên cơn sốt cao. Hàn Dực không biết cô đổ bệnh vì buồn bã hay vì khả năng đặc biệt của cô, và anh cũng không thể tìm ra kết quả. Bởi vì mọi thứ đều không thể thay đổi được.
——Hôm nay là sinh nhật của anh, anh về nhà sớm, nhưng vệ sĩ nói cô không muốn quay lại, người hầu đã lấy đi từng món ăn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, anh ngồi trong phòng khách uống rượu cho đến khi nhìn thấy cô mỉm cười và nói hẹn gặp lại sau với cậu nam sinh đó..…
Cuối cùng, anh mất tự chủ và với những ý nghĩ xấu xa, anh không thể rút lại được. Anh nghĩ, dù sao cũng chỉ là mơ thôi, sẽ không có ai biết được...
Anh xin lỗi em gái, nhưng anh không hề hối hận chút nào.
Cô cảm thấy môi trường này rất mới lạ. Khi thấy mọi người gần như hét hết sức với một bài hát, hoặc cùng hát tình ca với bạn khác giới, thậm chí vừa hát vừa nhảy cuồng nhiệt, quên hết mọi thứ, tất cả đều khiến cô cảm thấy khó tin.
Từ nhỏ, cô đã được dạy phải biết kiềm chế, phải biết giữ mình. Để cô thoải mái thể hiện trong một nơi công cộng như thế này thật sự rất khó, dù có phòng riêng, cô vẫn cảm thấy… không thể làm được.
Đối với cô, những hành động như thế này quả thật là… quá phóng túng.
Dù vậy, điều này không ngăn cô tận hưởng niềm vui dưới vai trò một người quan sát.
Thật bất ngờ, Hàn Kiều Kiều và Tô Tuyết gặp nhiều bạn học trong KTV. Hóa ra là một người bạn cùng lớp tổ chức sinh nhật, vì vậy, Hàn Kiều Kiều và Tô Tuyết đã dễ dàng nhập hội.
Trong phòng hát rất náo nhiệt, mọi người hát hò, cười đùa, trêu chọc nhau, ăn uống và trò chuyện, làm đủ thứ. Hàn Kiều Kiều ngồi giữa đám đông, mỉm cười trò chuyện cùng bạn bè.
Ở tuổi mười mấy, cảm giác được thỏa sức vui chơi như thế này luôn có sức cuốn hút. Huống chi, nhà cô lúc nào cũng vắng lặng. Đến khoảng 7 giờ 30, vệ sĩ gõ cửa nhắc cô về, nhưng Hàn Kiều Kiều từ chối. Đến 8 giờ, vệ sĩ lại gõ cửa, Tô Tuyết cùng vài bạn nữ khác đứng sau lưng Hàn Kiều Kiều reo hò, khiến vệ sĩ không còn cách nào ngoài việc rời đi.
Hàn Kiều Kiều cứ tưởng vệ sĩ sẽ lại đến gọi, nhưng không hề. Thông thường, khi có chuyện thế này, vệ sĩ sẽ gọi điện cho Hàn Dực, rồi anh sẽ yêu cầu cô nghe điện thoại, và cô sẽ phải về. Cô không bao giờ dám làm trái ý anh.
Nhưng lần này, chẳng có gì xảy ra. Hàn Kiều Kiều cứ ở lại KTV cho đến khi bữa tiệc kết thúc, và khi ra về cô còn không dám tin mọi chuyện lại yên ả như thế.
Tô Tuyết bước đến, giọng có chút đắc ý nói: "Cậu thấy chưa, anh ấy cũng chẳng làm gì được cậu đâu! Sau này cậu không cần phải sợ anh ấy nữa!"
Cậu bạn có sinh nhật hôm đó ngỏ ý đưa Hàn Kiều Kiều về nhà, nhưng cô từ chối vì đã có vệ sĩ đưa về, không cần làm phiền cậu ấy. Tuy nhiên, các bạn khác đều ồn ào khích lệ, nói rằng hôm nay cậu ấy là nhân vật chính, cô không thể từ chối yêu cầu của “nhân vật chính” được! Cậu bạn kia liền vỗ ngực mạnh mẽ nói: "Vệ sĩ đưa cậu về là công việc của họ, còn mình đưa cậu về là tâm ý, sao có thể giống nhau được?"
Hàn Kiều Kiều nhìn Tô Tuyết, thấy cô bạn cũng đang nhìn mình với ánh mắt đầy khích lệ.
Từ chối tiếp thì thật sự có chút mất mặt. Trong lớp vốn đã có vài người đồn rằng cô lạnh lùng kiêu ngạo, thật ra cô cũng muốn có mối quan hệ tốt với bạn bè...
Cậu bạn kia xuất thân từ gia đình giàu có, có tài xế riêng. Hàn Kiều Kiều ngồi trên xe cậu ấy về đến biệt thự, vệ sĩ của cô lái xe đi theo phía sau. Suốt chặng đường, mọi chuyện đều êm thấm. Cô cảm ơn cậu bạn rồi bước vào trong biệt thự…
Cánh cửa mở toang, người giúp việc không có ở đó, phòng khách tối om. Hàn Kiều Kiều bật đèn phòng khách, quay đầu lại và giật mình khi thấy Hàn Dực ngồi trên sofa! Anh đang nhìn chằm chằm vào cô! Trên khuôn mặt anh là vẻ lạnh lùng, ánh mắt đen láy đầy u tối, khó lường.
Hàn Kiều Kiều sững sờ trước vẻ mặt của anh, mãi mới cất được giọng nói, “…Anh, anh chưa ngủ à…”
Hàn Dực không nói gì mà nhìn thẳng vào cô với đôi mắt mơ hồ và sắc bén.
Lúc này Hàn Kiều Kiều mới nhìn thấy trước mặt Hàn Dực thậm chí còn có rất nhiều chai rượu rỗng, thậm chí còn ở trên mặt đất. Trong không khí nồng nặc mùi rượu.
Anh ấy có uống rượu không? !
Trong ấn tượng của cô, Hàn Dực hầu như không uống rượu.
Hàn Kiều Kiều càng sợ hãi hơn. Bộ dạng hiện tại của Hàn Dực thật đáng sợ, giống như... giống như anh sắp xé xác cô ra vậy... Tim Hàn Kiều Kiều đập cực nhanh, cô cúi đầu, không dám nhìn Hàn Dực nữa, lòng đầy hoảng hốt. Cô nhanh tay cởi giày rồi chạy về phòng mà không thèm nhìn lại.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, cô cuối cùng cũng thở được. Cô liếc nhìn đồng hồ, thấy đã mười hai giờ đêm rồi, vội vàng tắm rửa rồi đi ngủ.
——Đêm đó, cô có một giấc mơ cực kỳ xấu hổ.
Cô mơ thấy anh trai mình, Hàn Dực.
Lúc đầu cô đang ở trong sương mù, khung cảnh xung quanh mơ hồ, cô đi mãi và nhìn thấy Hàn Dực.
Hàn Dực vẻ mặt tức giận đi tới, nắm chặt tay cô, hỏi: "Sao về muộn thế?! Tại sao?!"
Hàn Kiều Kiều sợ hãi đến mức bật khóc. Dù cô kể chuyện đi KTV, hay là về việc tham dự tiệc sinh nhật của bạn cùng lớp, Hàn Dực dường như không nghe thấy cô nói, chỉ liên tục hỏi cô: “Sao về muộn thế?! Sao em lại về muộn như vậy?!”
Đôi tay bị anh nắm chặt đến run rẩy, cô cảm thấy đau quá, nhưng anh căn bản không quan tâm, đôi mắt đỏ ngầu giống như sư tử cuồng nộ, anh tiến lên phía trước một bước, cô lại lùi về sau một bước, cuối cùng bị đẩy đến góc tường, anh liền thô bạo xé rách quần áo của cô.
Hành động của anh cực kỳ ác liệt, làm toàn thân trên dưới của cô trần như nhộng.
Anh tức giận: “Bên ngoài tốt đến vậy sao?! Vì sao không về nhà? Vì sao không trở về?!”
"Em lại đến cái nơi dơ bẩn đó?! Có chạm vào những người đàn ông dơ bẩn ở đó không?!"
"Người đưa em về là ai?"
“Cậu ta là ai! Tối hôm nay em với cậu ta ở cùng nhau đúng không?!"
Cô bị chấn kinh, cả người ngơ ra đấy, không biết phải làm sao.
Sau đó, anh điên cuồng hôn môi cô, nơi tư mật nhất của cô cũng không buông tha. Cô cảm thấy anh điên rồi! Càng cảm thấy giấc mơ này quá điên cuồng! Anh là anh trai cô!! Từ lúc tám tuổi cô đã gọi anh là anh trai, vì sao... Vì sao cô lại mơ một giấc mơ vừa hoang đường vừa xấu hổ như vậy?
Cô khóc, thở hổn hển, anh cởi quần dùng nơi đáng xấu hổ kia cọ xát vào đùi cô, cô vừa xấu hổ vừa tức giận muốn chết!
Cuối cùng, cô tỉnh dậy và bật khóc. Khi tỉnh dậy, cô bối rối, sau đó buồn bã trong giây lát, đồng thời cô hận bản thân mình vì đã có một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy. Với anh trai cô… cô không dám nghĩ tới nữa!
Hàn Kiều Kiều ngơ ngác đi xuống lầu, muốn vào bếp lấy cốc nước, nhưng lại phát hiện Hàn Dực vẫn còn ở đó. Anh dường như chưa từng rời đi, ngồi một mình trên ghế sô pha, cởi nửa quần, trên tay còn đọng lại thứ chất lỏng đục khó coi.
Trong nháy mắt, Hàn Kiều Kiều cảm thấy mình như rơi vào hầm băng! Lạnh thấu xương! Một sự sáng suốt đột ngột xuất hiện trong đầu cô, cho phép cô kết nối mọi chuyện đã xảy ra.
Khoảnh khắc tiếp theo cô đã vồ lấy anh! Cô dùng hết sức mình đập anh! Buồn và tức giận! Nỗi tủi nhục! Nỗi đau! Nỗi hận thù!
Dường như mọi ngôn từ đều không thể diễn tả hết tâm trạng của cô lúc đó. Cô khóc và đánh anh, cuối cùng nằm xuống ghế sofa và khóc.
Cô mới mười lăm tuổi, tại sao lại làm như vậy với cô... Điều cô ghét nhất chính là anh trai cô đã chấp nhận tất cả những điều này.
---Vậy giấc mơ này thật sự là do anh thiết kế sao? Vậy thì mọi chuyện xảy ra trong giấc mơ thực sự là điều mà anh luôn mong muốn thực hiện?
Anh là người thân cuối cùng còn sót lại của cô trên thế giới này. Tại sao... tại sao lại là anh...
Ngày hôm sau, Hàn Kiều Kiều lên cơn sốt cao. Hàn Dực không biết cô đổ bệnh vì buồn bã hay vì khả năng đặc biệt của cô, và anh cũng không thể tìm ra kết quả. Bởi vì mọi thứ đều không thể thay đổi được.
——Hôm nay là sinh nhật của anh, anh về nhà sớm, nhưng vệ sĩ nói cô không muốn quay lại, người hầu đã lấy đi từng món ăn đã chuẩn bị kỹ lưỡng, anh ngồi trong phòng khách uống rượu cho đến khi nhìn thấy cô mỉm cười và nói hẹn gặp lại sau với cậu nam sinh đó..…
Cuối cùng, anh mất tự chủ và với những ý nghĩ xấu xa, anh không thể rút lại được. Anh nghĩ, dù sao cũng chỉ là mơ thôi, sẽ không có ai biết được...
Anh xin lỗi em gái, nhưng anh không hề hối hận chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.