Chương 2: Biệt thự Hoàng Đông
Lâm Hạ
04/03/2018
Rốt cuộc thì sau vài ngày cô cũng được xuất viện. Trong suốt thời gian
cô nằm viện không một ai đến thăm hỏi. Bạn trai của cô cũng không đến
thăm được một lần. Lúc trước, bạn trai cô rất hay chơi đùa cùng em gái
cô nhưng lần này anh ấy không đến.
Cô đi ngang qua một cửa hàng rồi đột nhiên dừng lại. Cô ngắm nhìn em gái mình trong tấm kính. Nước mắt cô bắt đầu rơi, rơi rất nhiều. Cô đi đến một công viên trò chơi nhỏ gần đó. Một mình cô ngồi trên chiếc xích đu. Lúc này cô òa khóc, nước mắt cứ chảy cô cũng không thể ngừng nó lại.
Tại sao cô lại sống chứ? Sống như vậy thì chi bằng chết đi. Một cô bé tám tuổi thì có thể làm gì trong cái thế giới tội ác này. Nếu người sống không phải cô mà là em gái cô thì sẽ càng khó khăn hơn. Con bé rất ngây thơ có đôi khi rất ngốc. Làm sao nó có thể sống ở cái thế giới đầy toan tính như vậy.
" Hai nhất định sẽ khiến cho hung thủ phải chịu cái giá đắt nhất. Để em và ba mẹ yên tâm. Hai sẽ cùng em sống thật tốt. Những điều gì em chưa làm, hai nhất định sẽ cùng em làm. Chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt "
Cô nghĩ đến đây nước mắt chảy ra càng nhiều hơn. Cô không dấu được nỗi buồn, đau đớn và tuyệt vọng của mình. Thân xác này là trẻ con, thì đương nhiên sẽ khóc nhiều hơn. Nhưng càng cố gắng nín khóc thì lại càng khóc to hơn. Đột nhiên cây kẹo mút hình trái tim to đùng xuất hiện trước mặt cô.
" Cô bé! Nín đi nào. Có muốn ăn kẹo không? "
Cô đời nào lại ăn kẹo mút như thế này nhưng mà không hiểu sao cô lại nín khóc. Cảm giác nước miếng cứ chảy o o trong miệng khiến cô phải nhiều lần nuốt xuống. Cô ngước lên nhìn người đang cầm cây kẹo. Bà ấy có đôi mắt màu ngọc rất đẹp, làn da trắng, mái tóc bạc búi gọn phía sau. Bà ấy có vẻ đẹp lai của người Tây rất cuốn hút, thanh lịch, quý phái và sang trọng. Có hơi chút giống với Elizabeth Taylor. Hai bên khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không làm mờ đi vẻ đẹp của bà. Bà khoác trên người chiếc áo len được làm thủ công trông giản dị và đơn sơ. Cô bất giác thốt lên.
" Bà thật đẹp! "
Bà mĩm cười ngồi xuống kế bên cô, tay khẽ vuốt mái tóc của cô rồi đem cây kẹo nhét vào tay cô.
" Tại sao con lại ngồi đây khóc. Ba mẹ con đâu? "
" Họ mất rồi ạ "
Khóe mắt cô cay cay, nước mắt như muốn trào rơi lần nữa. Bà mĩm cười đầy ấm áp.
" Bà có thể biết lý do không? "
" Bị giết chết ạ. Cảnh sát đang điều tra ạ"
" Là vậy sao? "
Bà nghe qua, ánh mắt thoáng chút đượm buồn. Bà ôm cô vào lòng, cảm giác ấm áp thân thuộc len lỏi và lấp đầy trái tim cô. Bà buông cô ra, lấy trong túi ra chiếc khăn tay rồi lau nước mắt cho cô.
" Cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi? "
" Cháu là Triệu Nhật Nguyệt, tám tuổi ạ "
Thật ra, cô tên là Tống Hoàn Nhiên, 18 tuổi cơ. Nhưng dù sao đây cũng là bộ mặt của em gái cô. Cô lễ phép đáp lại câu hỏi của bà. Bà khẽ mĩm cười.
" Vậy cháu bằng tuổi cháu của bà. Cháu trai của bà cũng tám tuổi "
" Bạn ấy chắc hạnh phúc lắm đúng không ạ? "
" Tại sao? "
" Bởi vì bạn ấy có bà là bà của bạn ấy. Còn cháu không có "
" Tại sao? "
" Bởi vì ba mẹ cháu đều lớn lên ở cô nhi viện "
Bà khẽ đưa tay sờ lên má của cô.
" Cháu có đói không? Bà dẫn cháu đi ăn nhé! "
Cô gật đầu đầy thích thú. Vì cô đang đói nên không ngần ngại mà đồng ý ngay. Còn bà thì đã thích cô ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy. Nhìn cô bà có cảm giác như muốn bảo vệ khi nhìn thấy sự yếu đuối kia.
Bà dẫn cô đi ăn ở một nhà hàng lớn rồi lại dẫn cô đến khu vui chơi. Cô đã lớn như vậy rồi còn đi đến những nơi như thế này. Nhưng cũng không hiểu sao cô lại rất thích. Cảm giác cứ như sống lại với tuổi thơ của mình. Có cô đi bên cạnh bà vui hơn hẳn, cười cũng nhiều hơn. Đến lúc chơi xong thì cũng đã xế chiều, bà đưa cô về nhà của bà. Nếu như bình thường thì cô sẽ tuyệt đối không đồng ý. Nhưng nếu từ chối thì tối nay cô ngủ ở đâu. Nhà cô thì đã bị niêm phong để điều tra vụ án rồi, tất nhiên là không thể ở.
Chiếc xe chạy chậm lại rồi đi qua cánh cổng to lớn có ghi vài chữ. Biệt thự Hoàng Đông. Cô nhớ không lầm thì biệt thự này chính là của Đông gia, Đông thị vang danh khắp năm châu trong giới kinh doanh. Về tầm cỡ thì phải xếp hàng thế giới. Vậy người ngồi bên cạnh cô là Đông lão phu nhân, người cao nhất trong Đông gia lẫn Đông thị. Cô có chút choáng váng, không ngờ được người của giới thượng lưu lại ăn mặt đơn giản như vậy nhưng lại rất hiền từ và phúc hậu.
Biệt thự Hoàng Đông hiện ra trước mắt. Căn biệt thự cứ như một tòa lâu đài, nguy nga và tráng lệ. Phong cách châu âu cổ điển nhưng thoáng chút hiện đại, một phong cách không bao giờ lỗi thời. Bao quanh là tường rào cao hơn mười mét có hoa hồng leo bao quanh bức tường, tạo nên không khí của thiên nhiên. Hàng chục người làm trong nhà đứng trước cửa chính của biệt thự xếp hàng đón chào bà. Bà cứ như đóa hoa không bao giờ tàn, uyển chuyển, mềm mại bước xuống xe. Bà nắm lấy tay cô cùng bước vào trong. Những người làm cúi đầu đồng thanh.
" Kính chào lão phu nhân "
Bà khẽ cười nhìn cô. Lúc này cô mới để ý, bà cười trông rất xinh đẹp, hai lúm má đồng tiền vẫn in rõ hai bên má của bà. Nếu bà còn trẻ chắc chắn sẽ không có người nào có thể so sánh với bà.
" Chúng ta vào thôi! "
Cô đi ngang qua một cửa hàng rồi đột nhiên dừng lại. Cô ngắm nhìn em gái mình trong tấm kính. Nước mắt cô bắt đầu rơi, rơi rất nhiều. Cô đi đến một công viên trò chơi nhỏ gần đó. Một mình cô ngồi trên chiếc xích đu. Lúc này cô òa khóc, nước mắt cứ chảy cô cũng không thể ngừng nó lại.
Tại sao cô lại sống chứ? Sống như vậy thì chi bằng chết đi. Một cô bé tám tuổi thì có thể làm gì trong cái thế giới tội ác này. Nếu người sống không phải cô mà là em gái cô thì sẽ càng khó khăn hơn. Con bé rất ngây thơ có đôi khi rất ngốc. Làm sao nó có thể sống ở cái thế giới đầy toan tính như vậy.
" Hai nhất định sẽ khiến cho hung thủ phải chịu cái giá đắt nhất. Để em và ba mẹ yên tâm. Hai sẽ cùng em sống thật tốt. Những điều gì em chưa làm, hai nhất định sẽ cùng em làm. Chúng ta hãy cùng nhau sống thật tốt "
Cô nghĩ đến đây nước mắt chảy ra càng nhiều hơn. Cô không dấu được nỗi buồn, đau đớn và tuyệt vọng của mình. Thân xác này là trẻ con, thì đương nhiên sẽ khóc nhiều hơn. Nhưng càng cố gắng nín khóc thì lại càng khóc to hơn. Đột nhiên cây kẹo mút hình trái tim to đùng xuất hiện trước mặt cô.
" Cô bé! Nín đi nào. Có muốn ăn kẹo không? "
Cô đời nào lại ăn kẹo mút như thế này nhưng mà không hiểu sao cô lại nín khóc. Cảm giác nước miếng cứ chảy o o trong miệng khiến cô phải nhiều lần nuốt xuống. Cô ngước lên nhìn người đang cầm cây kẹo. Bà ấy có đôi mắt màu ngọc rất đẹp, làn da trắng, mái tóc bạc búi gọn phía sau. Bà ấy có vẻ đẹp lai của người Tây rất cuốn hút, thanh lịch, quý phái và sang trọng. Có hơi chút giống với Elizabeth Taylor. Hai bên khóe mắt có rất nhiều nếp nhăn nhưng vẫn không làm mờ đi vẻ đẹp của bà. Bà khoác trên người chiếc áo len được làm thủ công trông giản dị và đơn sơ. Cô bất giác thốt lên.
" Bà thật đẹp! "
Bà mĩm cười ngồi xuống kế bên cô, tay khẽ vuốt mái tóc của cô rồi đem cây kẹo nhét vào tay cô.
" Tại sao con lại ngồi đây khóc. Ba mẹ con đâu? "
" Họ mất rồi ạ "
Khóe mắt cô cay cay, nước mắt như muốn trào rơi lần nữa. Bà mĩm cười đầy ấm áp.
" Bà có thể biết lý do không? "
" Bị giết chết ạ. Cảnh sát đang điều tra ạ"
" Là vậy sao? "
Bà nghe qua, ánh mắt thoáng chút đượm buồn. Bà ôm cô vào lòng, cảm giác ấm áp thân thuộc len lỏi và lấp đầy trái tim cô. Bà buông cô ra, lấy trong túi ra chiếc khăn tay rồi lau nước mắt cho cô.
" Cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi? "
" Cháu là Triệu Nhật Nguyệt, tám tuổi ạ "
Thật ra, cô tên là Tống Hoàn Nhiên, 18 tuổi cơ. Nhưng dù sao đây cũng là bộ mặt của em gái cô. Cô lễ phép đáp lại câu hỏi của bà. Bà khẽ mĩm cười.
" Vậy cháu bằng tuổi cháu của bà. Cháu trai của bà cũng tám tuổi "
" Bạn ấy chắc hạnh phúc lắm đúng không ạ? "
" Tại sao? "
" Bởi vì bạn ấy có bà là bà của bạn ấy. Còn cháu không có "
" Tại sao? "
" Bởi vì ba mẹ cháu đều lớn lên ở cô nhi viện "
Bà khẽ đưa tay sờ lên má của cô.
" Cháu có đói không? Bà dẫn cháu đi ăn nhé! "
Cô gật đầu đầy thích thú. Vì cô đang đói nên không ngần ngại mà đồng ý ngay. Còn bà thì đã thích cô ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy. Nhìn cô bà có cảm giác như muốn bảo vệ khi nhìn thấy sự yếu đuối kia.
Bà dẫn cô đi ăn ở một nhà hàng lớn rồi lại dẫn cô đến khu vui chơi. Cô đã lớn như vậy rồi còn đi đến những nơi như thế này. Nhưng cũng không hiểu sao cô lại rất thích. Cảm giác cứ như sống lại với tuổi thơ của mình. Có cô đi bên cạnh bà vui hơn hẳn, cười cũng nhiều hơn. Đến lúc chơi xong thì cũng đã xế chiều, bà đưa cô về nhà của bà. Nếu như bình thường thì cô sẽ tuyệt đối không đồng ý. Nhưng nếu từ chối thì tối nay cô ngủ ở đâu. Nhà cô thì đã bị niêm phong để điều tra vụ án rồi, tất nhiên là không thể ở.
Chiếc xe chạy chậm lại rồi đi qua cánh cổng to lớn có ghi vài chữ. Biệt thự Hoàng Đông. Cô nhớ không lầm thì biệt thự này chính là của Đông gia, Đông thị vang danh khắp năm châu trong giới kinh doanh. Về tầm cỡ thì phải xếp hàng thế giới. Vậy người ngồi bên cạnh cô là Đông lão phu nhân, người cao nhất trong Đông gia lẫn Đông thị. Cô có chút choáng váng, không ngờ được người của giới thượng lưu lại ăn mặt đơn giản như vậy nhưng lại rất hiền từ và phúc hậu.
Biệt thự Hoàng Đông hiện ra trước mắt. Căn biệt thự cứ như một tòa lâu đài, nguy nga và tráng lệ. Phong cách châu âu cổ điển nhưng thoáng chút hiện đại, một phong cách không bao giờ lỗi thời. Bao quanh là tường rào cao hơn mười mét có hoa hồng leo bao quanh bức tường, tạo nên không khí của thiên nhiên. Hàng chục người làm trong nhà đứng trước cửa chính của biệt thự xếp hàng đón chào bà. Bà cứ như đóa hoa không bao giờ tàn, uyển chuyển, mềm mại bước xuống xe. Bà nắm lấy tay cô cùng bước vào trong. Những người làm cúi đầu đồng thanh.
" Kính chào lão phu nhân "
Bà khẽ cười nhìn cô. Lúc này cô mới để ý, bà cười trông rất xinh đẹp, hai lúm má đồng tiền vẫn in rõ hai bên má của bà. Nếu bà còn trẻ chắc chắn sẽ không có người nào có thể so sánh với bà.
" Chúng ta vào thôi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.