Chương 3: Biệt thự Hoàng Đông (2)
Lâm Hạ
06/03/2018
Bên trong biệt thự Hoàng Đông được trang trí rất tinh tế và bắt mắt. Tất cả mọi thứ đều rất xinh đẹp, tựa như không thể thiếu mất thứ nào cũng
không thể dư thêm bất cứ cái gì. Một màu vàng nhạt chủ đạo bao quanh
khiến cho mọi thứ nơi này càng thêm nguy nga, càng thêm cao quý và sang
trọng. Ngoại trừ cô ra thì mọi thứ cứ như hòa làm một tạo nên một hình
ảnh đẹp đẽ.
" Mau ngồi đi nào! "
Bà dẫn cô ngồi xuống sôpha sang trọng ở phòng khách. Quản gia từ đâu đi đến trên tay cầm theo chiếc iPad.
" Lão phu nhân đây là thực đơn buổi tối "
Bà cầm lấy xem qua một lượt rồi bổ sung.
" Ông thêm vài món nữa cho thành viên mới của chúng ta "
Bà vừa nói vừa xoa đầu cô cười. Ông quản gia cũng khẽ cười vâng một tiếng rồi bước đi vào nhà bếp. Cũng đã lâu rồi ông không thấy nụ cười thật sự của bà. Ông vì vậy mà có cái nhìn rất tốt về cô. Người làm trong biệt thự này đều quăng cho cô ánh mắt tò mò, hiếu kì thậm chí là khinh thường. Mặc dù không nói ra nhưng có lẽ cô cũng nhận ra họ đang nghĩ gì về cô. Rẻ mạc, rách rưới và bẩn thỉu có lẽ là những thứ họ nghĩ về cô. Người làm ở đây ăn mặc còn sạch sẽ gọn gàng hơn cả cô.
Bà gọi người làm đến dẫn cô đi tắm rửa thay quần áo cho cô. Một tiếng sau, cô xuất hiện với vẻ lộng lẫy khác hẳn với bộ dạng nhếch nhát vừa rồi. Chiếc váy mỏng màu trắng được trang trí những bông hoa và đính những hột lấp lánh khiến cô rất xinh đẹp và vô cùng dễ thuơng, tóc cũng được tết gọn lại tựa như một thiên thần nhỏ. Người làm đều tròn xoe mắt vì bị vẻ đẹp của cô thu hút mất ánh nhìn. Bà chỉ mĩm cười đem cô ngồi xuống bên cạnh.
" Cháu thật sự rất đẹp. Có thích không? "
" Dạ thích! "
Nếu là cô của mười năm trước thì chắc chắn thích đến chết mất. Nhưng cô và em gái mình không có gì khác nhau cả, cả hai rất giống nhau. Hàng xóm còn nói đùa rằng em gái là phiên bản nhí của cô và cô là phiên bản người lớn của con bé. Nên khi soi gương cô có thể thấy chính bản thân mình lúc nhỏ.
" Nếu cháu thích thì cháu có thể ở lại đây cùng bà. Bà sẽ cho cháu ăn thật nhiều những món ngon và mặc thật nhiều váy đẹp như vậy. Chịu không? "
Cô không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Cô không biết nên phải làm như thế nào, nên tiếp nhận điều này ra sao? Với một người lớn hay trẻ con. Nếu lựa chọn cô sẽ chọn thứ phù hợp nhất nhưng lại không hề an toàn. Ở đây hay không cô cũng đều phải chịu gánh nặng nhất định. Nhưng với trẻ con như cô bây giờ thì ở lại là tốt nhất.
" Dạ chịu! "
Cô cười nói đáp lại khiến bà vô cùng vui vẻ. Bà không biết tại sao bản thân lại yêu thích đứa bé này đến như vậy. Bà chỉ cảm thấy rất vui khi ở bên cạnh cô. Vì vậy, bà quyết định để cô ở lại bên cạnh.
Thoáng chốc trời đã tối dần. Hai chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cửa chính. Người đàn ông tầm trung niên và người phụ nữ bước xuống xe rồi chậm rãi đi vào. Người đàn ông lịch lãm, vẫn còn rất phong độ, tuấn tú nhưng lại rất lạnh lùng. Còn người phụ nữ bên cạnh lại xinh đẹp, kiều diễm, làn da trắng nỏn khiến người khác sinh lòng ganh tị. Nhưng đôi mắt lại thờ ơ, lạnh nhạt thậm chí có chút kiêu căng, ngạo mạn mà giang hồ gọi là "chảnh cún".
Bước xuống từ chiếc xe thứ hai vẫn là một cặp nữa nhưng lại là con nít tầm tuổi em gái cô. Nhóc con bước vào trước, đi sau là cô bé kia. Cả hai ăn mặc vô cùng sang trọng, trai xinh gái đẹp đúng chuẩn con nhà giàu. Nhưng vẫn là vậy kiêu ngạo, hống hách, mặt đánh thẳng lên trời, không quan tâm phía dưới là ai, vật gì. Nếu không sai thì đây chính là gia đình của Đông thị. Người đàn ông kia là Đông Âu Bách, phó chủ tịch của Đông thị. Người phụ nữ kia chính là phu nhân của Đông thị Chu Mai Thanh. Nhưng quyền quyết định vẫn là lão phu nhân bà đây. Còn hai cục thịt kia là thiếu gia và tiểu thư của Đông thị, Đông Âu Thịnh và Đông Âu Tuyết.
Bà Thanh tiến lại chỗ bà cùng hai đứa con của mình.
"Con về rồi "
Ông Đông lạnh lùng chào hỏi qua loa rồi đi thẳng lên cầu thang. Bà cũng không nói lời nào vẻ mặt buồn phiền.
" Chào mẹ! "
" Cháu chào bà! "
Ba mẹ con họ lần lượt chào bà nhưng bà vẫn không nói gì, chỉ ngồi trên ghế ung dung đọc sách. Điều này cô cũng có thể nhận ra, trong lời nói của họ không hề có chút thành ý hay chân thành gì cả. Bà Thanh nhanh chóng nhìn thấy cô, ánh mắt ngạc nhiên đánh về phía cô.
" Đây là ai? "
Giọng bà ta có chút khó chịu. Âu Tuyết và Âu Thịnh cũng theo đó nhìn cô. Âu Thịnh một mặt không nói, Âu Tuyết thì ánh mắt khinh thường nhìn cô. Đột nhiên đôi mày của Âu Tuyết nhíu lại.
" Con nhỏ này là ai? Tại sao nó lại mặt đồ của con? "
Âu Tuyết vừa nói vừa chỉ tay về phía cô, thái độ vô cùng khó chịu. Bà lúc này đặt tờ báo xuống.
" Đây là cháu gái của tôi. Nhật Nguyệt! Mau chào hỏi đi con "
Cô vội đứng lên cúi đầu chào hỏi một chút.
" Cháu chào cô! Cháu là Tống Nhật Nguyệt "
Bà Thanh dùng nửa mắt nhìn cô, khinh thường là tất cả những gì cô nhìn thấy. Rồi bà Thanh quay lưng đi lên cầu thang, Âu Thịnh cũng đi theo. Âu Tuyết liếc mắt nhìn cô một cái rồi cũng quay lưng bỏ đi. Cô ngồi xuống lại ghế, thấy bà đang có vẻ buồn.
" Bà ơi! Cháu hát bà nghe nhé! "
Cô nói đầy hí hửng rồi đứng lên đứng phía đối diện bà. Cô và em gái cô cũng có giọng hát có thể cho là hay. Cô bắt đầu cất giọng hát, người xung quanh đều ngừng lại lắng nghe.
Ta cùng nhau đến thăm nhà rùa
Xin xin chào rùa nhé!
Sao rùa mãi trốn ở trong nhà?
Sao cứ mãi u sầu?
Này bạn rùa kia ơi
Hãy bước ra đi nào
Dù chậm chạp từng bước nặng nề
Thế giới kia đang chờ.
(trích từ Đôremon. Nôbita và vương quốc chó mèo)
Giọng hát vừa dừng lại thì bà mĩm cười vui vẻ vỗ tay, người làm cũng theo đó vỗ tay khen ngợi cô. Bà gọi cô đến, cô nhanh chân chạy lại rồi xà vào lòng bà.
"Nguyệt Nguyệt thật giỏi, hát thật hay"
Cô mĩm cười đầy đáng yêu ngước nhìn bà.
"Nếu bà thích thì ngày nào cháu cũng sẽ hát cho bà nghe"
Bà mĩm cười vuốt vuốt tóc cô, lòng đầy hạnh phúc.
" Được rồi! Vậy là ngày nào cũng được nghe Nguyệt Nguyệt hát. Nào! Chúng ta đi ăn tối thôi "
Đột nhiên cô cảm thấy rất vui, rất rất vui. Bà vui vẻ nắm lấy tay cô đi vào nhà bếp. Âu Tuyết đứng trên cầu thang đều nhìn thấy tất cả. Âu tuyết ánh mắt tức giận, tay nắm chặt thành quyền.
" Mau ngồi đi nào! "
Bà dẫn cô ngồi xuống sôpha sang trọng ở phòng khách. Quản gia từ đâu đi đến trên tay cầm theo chiếc iPad.
" Lão phu nhân đây là thực đơn buổi tối "
Bà cầm lấy xem qua một lượt rồi bổ sung.
" Ông thêm vài món nữa cho thành viên mới của chúng ta "
Bà vừa nói vừa xoa đầu cô cười. Ông quản gia cũng khẽ cười vâng một tiếng rồi bước đi vào nhà bếp. Cũng đã lâu rồi ông không thấy nụ cười thật sự của bà. Ông vì vậy mà có cái nhìn rất tốt về cô. Người làm trong biệt thự này đều quăng cho cô ánh mắt tò mò, hiếu kì thậm chí là khinh thường. Mặc dù không nói ra nhưng có lẽ cô cũng nhận ra họ đang nghĩ gì về cô. Rẻ mạc, rách rưới và bẩn thỉu có lẽ là những thứ họ nghĩ về cô. Người làm ở đây ăn mặc còn sạch sẽ gọn gàng hơn cả cô.
Bà gọi người làm đến dẫn cô đi tắm rửa thay quần áo cho cô. Một tiếng sau, cô xuất hiện với vẻ lộng lẫy khác hẳn với bộ dạng nhếch nhát vừa rồi. Chiếc váy mỏng màu trắng được trang trí những bông hoa và đính những hột lấp lánh khiến cô rất xinh đẹp và vô cùng dễ thuơng, tóc cũng được tết gọn lại tựa như một thiên thần nhỏ. Người làm đều tròn xoe mắt vì bị vẻ đẹp của cô thu hút mất ánh nhìn. Bà chỉ mĩm cười đem cô ngồi xuống bên cạnh.
" Cháu thật sự rất đẹp. Có thích không? "
" Dạ thích! "
Nếu là cô của mười năm trước thì chắc chắn thích đến chết mất. Nhưng cô và em gái mình không có gì khác nhau cả, cả hai rất giống nhau. Hàng xóm còn nói đùa rằng em gái là phiên bản nhí của cô và cô là phiên bản người lớn của con bé. Nên khi soi gương cô có thể thấy chính bản thân mình lúc nhỏ.
" Nếu cháu thích thì cháu có thể ở lại đây cùng bà. Bà sẽ cho cháu ăn thật nhiều những món ngon và mặc thật nhiều váy đẹp như vậy. Chịu không? "
Cô không thể tin được vào những gì mình vừa nghe. Cô không biết nên phải làm như thế nào, nên tiếp nhận điều này ra sao? Với một người lớn hay trẻ con. Nếu lựa chọn cô sẽ chọn thứ phù hợp nhất nhưng lại không hề an toàn. Ở đây hay không cô cũng đều phải chịu gánh nặng nhất định. Nhưng với trẻ con như cô bây giờ thì ở lại là tốt nhất.
" Dạ chịu! "
Cô cười nói đáp lại khiến bà vô cùng vui vẻ. Bà không biết tại sao bản thân lại yêu thích đứa bé này đến như vậy. Bà chỉ cảm thấy rất vui khi ở bên cạnh cô. Vì vậy, bà quyết định để cô ở lại bên cạnh.
Thoáng chốc trời đã tối dần. Hai chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cửa chính. Người đàn ông tầm trung niên và người phụ nữ bước xuống xe rồi chậm rãi đi vào. Người đàn ông lịch lãm, vẫn còn rất phong độ, tuấn tú nhưng lại rất lạnh lùng. Còn người phụ nữ bên cạnh lại xinh đẹp, kiều diễm, làn da trắng nỏn khiến người khác sinh lòng ganh tị. Nhưng đôi mắt lại thờ ơ, lạnh nhạt thậm chí có chút kiêu căng, ngạo mạn mà giang hồ gọi là "chảnh cún".
Bước xuống từ chiếc xe thứ hai vẫn là một cặp nữa nhưng lại là con nít tầm tuổi em gái cô. Nhóc con bước vào trước, đi sau là cô bé kia. Cả hai ăn mặc vô cùng sang trọng, trai xinh gái đẹp đúng chuẩn con nhà giàu. Nhưng vẫn là vậy kiêu ngạo, hống hách, mặt đánh thẳng lên trời, không quan tâm phía dưới là ai, vật gì. Nếu không sai thì đây chính là gia đình của Đông thị. Người đàn ông kia là Đông Âu Bách, phó chủ tịch của Đông thị. Người phụ nữ kia chính là phu nhân của Đông thị Chu Mai Thanh. Nhưng quyền quyết định vẫn là lão phu nhân bà đây. Còn hai cục thịt kia là thiếu gia và tiểu thư của Đông thị, Đông Âu Thịnh và Đông Âu Tuyết.
Bà Thanh tiến lại chỗ bà cùng hai đứa con của mình.
"Con về rồi "
Ông Đông lạnh lùng chào hỏi qua loa rồi đi thẳng lên cầu thang. Bà cũng không nói lời nào vẻ mặt buồn phiền.
" Chào mẹ! "
" Cháu chào bà! "
Ba mẹ con họ lần lượt chào bà nhưng bà vẫn không nói gì, chỉ ngồi trên ghế ung dung đọc sách. Điều này cô cũng có thể nhận ra, trong lời nói của họ không hề có chút thành ý hay chân thành gì cả. Bà Thanh nhanh chóng nhìn thấy cô, ánh mắt ngạc nhiên đánh về phía cô.
" Đây là ai? "
Giọng bà ta có chút khó chịu. Âu Tuyết và Âu Thịnh cũng theo đó nhìn cô. Âu Thịnh một mặt không nói, Âu Tuyết thì ánh mắt khinh thường nhìn cô. Đột nhiên đôi mày của Âu Tuyết nhíu lại.
" Con nhỏ này là ai? Tại sao nó lại mặt đồ của con? "
Âu Tuyết vừa nói vừa chỉ tay về phía cô, thái độ vô cùng khó chịu. Bà lúc này đặt tờ báo xuống.
" Đây là cháu gái của tôi. Nhật Nguyệt! Mau chào hỏi đi con "
Cô vội đứng lên cúi đầu chào hỏi một chút.
" Cháu chào cô! Cháu là Tống Nhật Nguyệt "
Bà Thanh dùng nửa mắt nhìn cô, khinh thường là tất cả những gì cô nhìn thấy. Rồi bà Thanh quay lưng đi lên cầu thang, Âu Thịnh cũng đi theo. Âu Tuyết liếc mắt nhìn cô một cái rồi cũng quay lưng bỏ đi. Cô ngồi xuống lại ghế, thấy bà đang có vẻ buồn.
" Bà ơi! Cháu hát bà nghe nhé! "
Cô nói đầy hí hửng rồi đứng lên đứng phía đối diện bà. Cô và em gái cô cũng có giọng hát có thể cho là hay. Cô bắt đầu cất giọng hát, người xung quanh đều ngừng lại lắng nghe.
Ta cùng nhau đến thăm nhà rùa
Xin xin chào rùa nhé!
Sao rùa mãi trốn ở trong nhà?
Sao cứ mãi u sầu?
Này bạn rùa kia ơi
Hãy bước ra đi nào
Dù chậm chạp từng bước nặng nề
Thế giới kia đang chờ.
(trích từ Đôremon. Nôbita và vương quốc chó mèo)
Giọng hát vừa dừng lại thì bà mĩm cười vui vẻ vỗ tay, người làm cũng theo đó vỗ tay khen ngợi cô. Bà gọi cô đến, cô nhanh chân chạy lại rồi xà vào lòng bà.
"Nguyệt Nguyệt thật giỏi, hát thật hay"
Cô mĩm cười đầy đáng yêu ngước nhìn bà.
"Nếu bà thích thì ngày nào cháu cũng sẽ hát cho bà nghe"
Bà mĩm cười vuốt vuốt tóc cô, lòng đầy hạnh phúc.
" Được rồi! Vậy là ngày nào cũng được nghe Nguyệt Nguyệt hát. Nào! Chúng ta đi ăn tối thôi "
Đột nhiên cô cảm thấy rất vui, rất rất vui. Bà vui vẻ nắm lấy tay cô đi vào nhà bếp. Âu Tuyết đứng trên cầu thang đều nhìn thấy tất cả. Âu tuyết ánh mắt tức giận, tay nắm chặt thành quyền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.