Chương 7: Đại thiếu gia
Lâm Hạ
12/03/2018
Cô ngồi trước gương, tâm trạng vô cùng hỗn loạn.
" Nguyệt à! Em hãy nói cho chị biết. Chị nên làm thế nào đây? Tim chị... đau lắm. Có phải, chị rất ngốc không? Yêu anh ta mà ngay cả mạng chị cũng đổi thành tiền để đưa cho anh ta. Nhưng, thứ chị nhận được chỉ là tay trắng "
Cô từng vì anh ra mà bán máu, bán nhiều đến mức cô suýt nữa mất mạng vì thiếu máu. Lúc đó anh ta không hề đến thăm cô. Cô chỉ nghĩ anh ta bận chăm sóc mẹ nên không đến thăm cô. Cô đưa tay sờ lên tấm gương phản chiếu hình ảnh. Nước mắt cô rơi, rơi rất nhiều. Cô khóc cho chính sự ngu ngốc của mình. Rồi cô sẽ không khóc nữa, sẽ không vì người đàn ông đó mà khóc nữa.
Người làm gõ cửa gọi cô xuống. Cô lau vội nước mắt rồi bước xuống. Ở phòng khách mọi người đều có mặt đầy đủ. Chỉ có thêm một người nữa nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng lưng. Chắc có lẽ đó là đại thiếu gia mà Phong quản gia nói. Cô vội nở một nụ cười đi đến chỗ bà. Bà thấy cô cười liền mĩm cười dang tay đón lấy cô.
" Nguyệt Nguyệt! Đây là đại thiếu gia, là anh trai con đó "
Cô theo ánh mắt của bà nhìn qua bên cạnh. Bóng lưng của người vừa nãy quả nhiên là đại thiếu gia. Nhưng khoan đã, anh ta là người lúc nãy ở quán cafê đã giúp cô. Không lẽ trùng hợp đến như vậy sao? Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn cô tựa như chưa từng nhìn thấy. Cô mặc kệ, nở nụ cười thật tươi đi qua chào hỏi.
" Chào anh! Em là Tống Nhật Nguyệt "
" Đông Âu Phàm! "
Anh ta phun ra ba chữ, vô cùng ngắn gọn, mắt cũng không thèm nhìn cô. Người này, còn khó ưa hơn hai tên nhóc đang ngồi bên kia.
" Về rồi thì tốt. Không cần phải bôn ba ở ngoài nữa "
Ông Đông có chút hài lòng, vui vẻ. Bà Thanh thì im lặng không nói nhưng cô có thể nhìn ra sự khinh thường và tức giận trong ánh mắt của bà ta. Còn hai đứa kia thì mỗi đứa một cái iPad, dán mắt vào trong đó không biết trăng hay gió.
" Đã chuẩn bị xong cả rồi ạ "
Quản gia từ trong bếp đi ra cúi đầu cung kính. Bà nắm lấy tay cô mĩm cười.
" Đói bụng rồi! Chúng ta cùng đi ăn thôi "
Vẫn là bà tốt với cô nhất. Mọi người đều cũng đi theo đến bàn ăn. Trong bữa ăn đều như lần trước, lạnh lẽo, ãm đạm. Chắc có lẽ đây là bữa cơm hằng ngày của giới thuợng lưu.
" Âu Phàm! Cháu ăn đi. Tất cả đều là món cháu thích "
Bà cười đầy vui vẻ gắp thức ăn cho anh ta nhưng ngay cả câu cám ơn cũng không có. Bà Thanh thừa cơ hội lên tiếng châm chọc.
" Chắc cậu ấy ăn cơm đất cơm bụi đã quen rồi, những món ăn này sớm đã không còn quen nữa "
Anh ta không thèm quan tâm vẫn tiếp tục dùng bữa, coi như bản thân chưa nghe thấy gì. Nụ cười của bà nhanh chóng dập tắt đổi lại là ánh mắt lạnh lùng của bà nhìn bà Thanh.
" Không biết ở đâu ra? Bỏ đi bao lâu bây giờ nói quay về là quay về "
Bà Thanh vẫn tiếp tục nói thêm vào. Bà lúc này rất tức giận.
" Đây là nhà nó. Nếu chị không muốn ăn cùng thì cứ tự nhiên, tôi đây không cản "
Bà thẳng thừng lên tiếng. Bà Thanh tức giận bỏ đi khỏi bàn ăn. Bà cũng không thèm nhìn lấy một cái. Không khí có chút căn thẳng, thậm chí có cả con nít ở đây. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hai tiểu quỷ kia chắc chắn sẽ hư hỏng mất.
" Xin phép mẹ! "
Ông Đông cũng nhanh chóng rời khỏi đuổi theo bà Thanh. Âu Tuyết liếc cô một cái rồi cũng rời khỏi.
" Cháu no rồi! Cháu về phòng đây "
Chỉ còn lại cô, bà, anh ta và Âu Thịnh. Nhưng trên bàn còn lại rất nhiều đồ ăn. Phải làm sao đây? Chúng đều rất ngon nếu bỏ đi thì uổng quá đi mất. Nhưng có lẽ cũng chẳng còn tâm chí nào mà nuốt nữa. Bữa ăn ngon như thế lại bị người nào đó vô tâm phá hoại.
Cô bưng tách trà đi lên cầu thang rồi đến phòng bà. Bà ngồi trên ghế, tay cầm quyển album ảnh. Cô nhẹ nhàng bước đến đặt ly trà lên bàn.
" Mời bà uống trà! "
Bà ngước lên nhìn cô, ánh mắt thoáng chút buồn phiền. Bà nắm lấy tay cô kéo xuống ngồi bên cạnh bà rồi bà uống trà. Cô đưa mắt nhìn bức ảnh đang mở ra. Ảnh của bà cùng một người đàn ông vô cùng tuấn tú rất giống ông Đông nhưng phong độ và thần thái thì hơn ông Đông rất nhiều. Tóm một câu là mê người.
" Đây là chồng của bà sao? "
" Phải! "
Bức hình trắng đen mờ ảo nhưng bà vẫn đẹp từng xăng - ti - mét. Đôi mắt của bà vẫn đẹp như bây giờ, môi bà vẫn còn đỏ mọng như bức hình. Chỉ là trong mắt bà hiện giờ chứa đựng nhiều nỗi buồn. Còn bà ở trong hình rất vô ưu vô lo, hạnh phúc ngập tràn. Bà khẽ cười đưa tay sờ ảnh của chồng mình. Có lẽ bà rất yêu ông ấy, bây giờ vẫn vậy.
" Bà đẹp thật! Bây giờ vẫn rất đẹp "
" Vậy sao? Nguyệt Nguyệt cũng rất đẹp mà "
Bà mĩm cười nhìn cô. Tuy bà cười nhưng ánh mắt vẫn buồn phiền.
" Sao bà buồn vậy ạ? "
" Cháu không hiểu đâu "
" Nhưng nếu như có thể nói ra thì sẽ bớt buồn đó ạ "
" Thật không? "
Bà trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
" Khi nào tâm trạng bà tốt hơn bà sẽ kể cháu nghe. Bây giờ vẫn chưa phải lúc "
Nếu bà không nói thì cô cũng biết bà vì bà Thanh và mẹ con họ nên buồn phiền, chắc cũng một phần vì bà nhớ chồng.
" Bà ơi! Cháu hát bà nghe nhé! "
Bà nhìn cô rồi khẽ gật đầu. Cô đứng dậy rồi đi đến phía đối diện của bà. Cô cất giọng hát lên và múa theo điệu hát. Là bài Ba con gấu trong phim ngôi nhà hạnh phúc. Bà vừa nghe mà vừa bật cười vì điệu bộ đáng yêu của cô.
" Nguyệt à! Em hãy nói cho chị biết. Chị nên làm thế nào đây? Tim chị... đau lắm. Có phải, chị rất ngốc không? Yêu anh ta mà ngay cả mạng chị cũng đổi thành tiền để đưa cho anh ta. Nhưng, thứ chị nhận được chỉ là tay trắng "
Cô từng vì anh ra mà bán máu, bán nhiều đến mức cô suýt nữa mất mạng vì thiếu máu. Lúc đó anh ta không hề đến thăm cô. Cô chỉ nghĩ anh ta bận chăm sóc mẹ nên không đến thăm cô. Cô đưa tay sờ lên tấm gương phản chiếu hình ảnh. Nước mắt cô rơi, rơi rất nhiều. Cô khóc cho chính sự ngu ngốc của mình. Rồi cô sẽ không khóc nữa, sẽ không vì người đàn ông đó mà khóc nữa.
Người làm gõ cửa gọi cô xuống. Cô lau vội nước mắt rồi bước xuống. Ở phòng khách mọi người đều có mặt đầy đủ. Chỉ có thêm một người nữa nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng lưng. Chắc có lẽ đó là đại thiếu gia mà Phong quản gia nói. Cô vội nở một nụ cười đi đến chỗ bà. Bà thấy cô cười liền mĩm cười dang tay đón lấy cô.
" Nguyệt Nguyệt! Đây là đại thiếu gia, là anh trai con đó "
Cô theo ánh mắt của bà nhìn qua bên cạnh. Bóng lưng của người vừa nãy quả nhiên là đại thiếu gia. Nhưng khoan đã, anh ta là người lúc nãy ở quán cafê đã giúp cô. Không lẽ trùng hợp đến như vậy sao? Anh ta chỉ lạnh lùng nhìn cô tựa như chưa từng nhìn thấy. Cô mặc kệ, nở nụ cười thật tươi đi qua chào hỏi.
" Chào anh! Em là Tống Nhật Nguyệt "
" Đông Âu Phàm! "
Anh ta phun ra ba chữ, vô cùng ngắn gọn, mắt cũng không thèm nhìn cô. Người này, còn khó ưa hơn hai tên nhóc đang ngồi bên kia.
" Về rồi thì tốt. Không cần phải bôn ba ở ngoài nữa "
Ông Đông có chút hài lòng, vui vẻ. Bà Thanh thì im lặng không nói nhưng cô có thể nhìn ra sự khinh thường và tức giận trong ánh mắt của bà ta. Còn hai đứa kia thì mỗi đứa một cái iPad, dán mắt vào trong đó không biết trăng hay gió.
" Đã chuẩn bị xong cả rồi ạ "
Quản gia từ trong bếp đi ra cúi đầu cung kính. Bà nắm lấy tay cô mĩm cười.
" Đói bụng rồi! Chúng ta cùng đi ăn thôi "
Vẫn là bà tốt với cô nhất. Mọi người đều cũng đi theo đến bàn ăn. Trong bữa ăn đều như lần trước, lạnh lẽo, ãm đạm. Chắc có lẽ đây là bữa cơm hằng ngày của giới thuợng lưu.
" Âu Phàm! Cháu ăn đi. Tất cả đều là món cháu thích "
Bà cười đầy vui vẻ gắp thức ăn cho anh ta nhưng ngay cả câu cám ơn cũng không có. Bà Thanh thừa cơ hội lên tiếng châm chọc.
" Chắc cậu ấy ăn cơm đất cơm bụi đã quen rồi, những món ăn này sớm đã không còn quen nữa "
Anh ta không thèm quan tâm vẫn tiếp tục dùng bữa, coi như bản thân chưa nghe thấy gì. Nụ cười của bà nhanh chóng dập tắt đổi lại là ánh mắt lạnh lùng của bà nhìn bà Thanh.
" Không biết ở đâu ra? Bỏ đi bao lâu bây giờ nói quay về là quay về "
Bà Thanh vẫn tiếp tục nói thêm vào. Bà lúc này rất tức giận.
" Đây là nhà nó. Nếu chị không muốn ăn cùng thì cứ tự nhiên, tôi đây không cản "
Bà thẳng thừng lên tiếng. Bà Thanh tức giận bỏ đi khỏi bàn ăn. Bà cũng không thèm nhìn lấy một cái. Không khí có chút căn thẳng, thậm chí có cả con nít ở đây. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì hai tiểu quỷ kia chắc chắn sẽ hư hỏng mất.
" Xin phép mẹ! "
Ông Đông cũng nhanh chóng rời khỏi đuổi theo bà Thanh. Âu Tuyết liếc cô một cái rồi cũng rời khỏi.
" Cháu no rồi! Cháu về phòng đây "
Chỉ còn lại cô, bà, anh ta và Âu Thịnh. Nhưng trên bàn còn lại rất nhiều đồ ăn. Phải làm sao đây? Chúng đều rất ngon nếu bỏ đi thì uổng quá đi mất. Nhưng có lẽ cũng chẳng còn tâm chí nào mà nuốt nữa. Bữa ăn ngon như thế lại bị người nào đó vô tâm phá hoại.
Cô bưng tách trà đi lên cầu thang rồi đến phòng bà. Bà ngồi trên ghế, tay cầm quyển album ảnh. Cô nhẹ nhàng bước đến đặt ly trà lên bàn.
" Mời bà uống trà! "
Bà ngước lên nhìn cô, ánh mắt thoáng chút buồn phiền. Bà nắm lấy tay cô kéo xuống ngồi bên cạnh bà rồi bà uống trà. Cô đưa mắt nhìn bức ảnh đang mở ra. Ảnh của bà cùng một người đàn ông vô cùng tuấn tú rất giống ông Đông nhưng phong độ và thần thái thì hơn ông Đông rất nhiều. Tóm một câu là mê người.
" Đây là chồng của bà sao? "
" Phải! "
Bức hình trắng đen mờ ảo nhưng bà vẫn đẹp từng xăng - ti - mét. Đôi mắt của bà vẫn đẹp như bây giờ, môi bà vẫn còn đỏ mọng như bức hình. Chỉ là trong mắt bà hiện giờ chứa đựng nhiều nỗi buồn. Còn bà ở trong hình rất vô ưu vô lo, hạnh phúc ngập tràn. Bà khẽ cười đưa tay sờ ảnh của chồng mình. Có lẽ bà rất yêu ông ấy, bây giờ vẫn vậy.
" Bà đẹp thật! Bây giờ vẫn rất đẹp "
" Vậy sao? Nguyệt Nguyệt cũng rất đẹp mà "
Bà mĩm cười nhìn cô. Tuy bà cười nhưng ánh mắt vẫn buồn phiền.
" Sao bà buồn vậy ạ? "
" Cháu không hiểu đâu "
" Nhưng nếu như có thể nói ra thì sẽ bớt buồn đó ạ "
" Thật không? "
Bà trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:
" Khi nào tâm trạng bà tốt hơn bà sẽ kể cháu nghe. Bây giờ vẫn chưa phải lúc "
Nếu bà không nói thì cô cũng biết bà vì bà Thanh và mẹ con họ nên buồn phiền, chắc cũng một phần vì bà nhớ chồng.
" Bà ơi! Cháu hát bà nghe nhé! "
Bà nhìn cô rồi khẽ gật đầu. Cô đứng dậy rồi đi đến phía đối diện của bà. Cô cất giọng hát lên và múa theo điệu hát. Là bài Ba con gấu trong phim ngôi nhà hạnh phúc. Bà vừa nghe mà vừa bật cười vì điệu bộ đáng yêu của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.