Trọng Sinh Em Gái Tiểu Học

Chương 6: Phản bội

Lâm Hạ

12/03/2018

Cô ngồi trong xe mà tâm trạng thẩn thờ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ. Bà biết cô phải hứng chịu một cú sốc vô cùng lớn. Bà nhìn cô trong lòng cũng cảm thấy xót cho cô. Bất chợt một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt cô.

" Dừng xe! Làm ơn dừng xe "

Bác tài xế vội tấp vào đường, cô nhanh chóng mở cửa bước ra nhưng chỉ đứng ở ngay cạnh xe. Cô không thể tin vào mắt mình, anh ta đang ngồi thân mật cùng với một cô gái ở trong quán cafe . Cô ta xinh đẹp, quyến rũ đến bốc lửa nhưng cô nhìn thì không thể ưa vào mắt. Nước mắt cô trực trào ra nhưng không cất thành tiếng. Cô không khóc mà chỉ là đang rơi nước mắt, vì cô không thể ngăn nó lại. Người cô yêu thương suốt những ngày tháng qua thì ra chỉ là kẻ lười gạt. Những lời đường mật anh ta nói với cô hóa ra tất cả chỉ là giả dối. Anh ta nói yêu cô, yêu nụ cười của cô và cả những ánh mắt cô nhìn anh. Tất cả chỉ mới vừa hôm qua nhưng hôm nay lại hóa thành hư vô.

Cô chậm rãi tiến đến chỗ đó rồi lại vô tình lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

" Lục Giai Thiên! Anh khi nào mới mua đồ cho em? "

" Lát nữa chúng ta sẽ đi mua "

" Cái con nhỏ bạn gái cũ của anh, anh tính sao? "

" Tính sao nào? Chết rồi thì thôi. Mai sẽ tìm người khác khá giả hơn. Con nhỏ đó nghèo quá "

" Anh phải cố lên "

" Phải rồi! Còn phải kiếm tiền nuôi em nữa "

Cô dường như không thể tin vào tai mình nữa. Lúc trước, anh ta nói mẹ anh ta bị bệnh nhưng anh ta không có khả năng để chạy chữa. Cô vì thuơng anh nên đã cố gắng đi làm kiếm tiền đưa cho anh để anh lo cho mẹ mình. Nhưng hóa ra anh đem tiền mồ hôi nước mắt của cô cho cô gái này hưởng thụ. Cô không ngờ cô lại đem lòng yêu người đàn ông đầy dối trá này.

Cô đi nhanh đến chỗ anh ta, cầm lấy ly cafe mà anh ta đang uống hất mạnh vào người anh ta. Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía đang xảy ra chuyện. Cô tức giận một mặt nói đến:

" Thì ra anh là loại người khốn nạn như vậy. Chị tôi đã quá sai lầm khi yêu anh. Anh không cảm thấy hổ thẹn khi sử dụng tiền của người đã mất sao hả? Anh không sợ chị tôi biết được sẽ tìm đến anh sao? Anh không hề cảm thấy tội lỗi sao? "

Cô cố gắng mạnh mẽ nhất có thể để không phải khóc trước mặt anh ta. Anh ta chỉ một mặt tức giận nhìn cô.



" Này bé! Bé là ai mà từ đâu đến lớn tiếng với chú vậy hả? "

Anh ta nhìn cô như không hề quen biết. Mọi người lúc này đều chỉ chọt cô, bàn tán xì xầm.

" Anh nói cần tiền chữa trị cho mẹ mình đúng không? Vậy ra người này là mẹ anh hả? "

Mọi người xung quanh đều hiểu được ít nhiều câu chuyện của cô liền không dấu được ý cười khi nghe cô nói. Anh lúc này thẹn quá hóa giận, đưa tay tát vào mặt cô. Một bên má của cô đỏ ửng hằng lên dấu năm ngón tay. Cô trừng mắt nhìn anh, không hề rơi bất cứ giọt nước mắt nào. Anh ta đưa cánh tay lên và định hạ xuống người cô thì đột nhiên dừng lại trên không. Cánh tay của anh ta đã bị một bàn tay nào đó chặn lại.

" Bắt nạt con nít. Anh có phải là người lớn không? "

Giọng nói trầm trầm êm tai vang lên từ đỉnh đầu. Cô lúc này nhìn lên người đang đứng bên cạnh cô. Cô không thể tin được trên đời còn có một tuyệt sắt nam nhân hoàn mĩ như vậy. Anh ta có đôi mắt thanh mãnh, viền đen, lấp lánh màu hổ phách tuyệt đẹp. Sóng mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng đầy quyến rũ. Dáng người cao, vai rộng làm cô suýt nữa thì ngất.

Lục Giai Thiên tức giận giật tay của mình lại. Cô thu lại ánh mắt hoa si của mình rồi nhìn Giai Thiên đầy oán hận rồi nhìn cô gái bên cạnh.

" Chị nghĩ rằng anh ta sẽ yêu chị mãi sao? Anh ta có thể bỏ chị tôi chỉ bằng một cái phủi tay thì chị cũng chẳng là gì cả "

Người đàn ông kia đưa mắt nhìn cô khá là ngạc nhiên. Lục Giai Thiên càng lúc càng tức giận, cô vẫn tiếp tục nói:

" Anh tốt nhất nên xin lỗi chị tôi thì tốt hơn. Nếu không thì anh sẽ không được ngủ ngon đâu. Tôi có thể khẳng định với anh điều đó "

Lục Giai Thiên nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Cô cũng không sợ hãi, quay lưng bỏ đi. Những người xung quang lúc này bắt đầu bàn tán và chỉ trích về anh ta. Cô gái kia vì quá xấu hổ nên cũng bỏ đi.

Cô quay lại xe, bà nhìn cô rồi gọi bác tài lái xe. Trên đường bà không hỏi cô câu nào mà chỉ âm thầm nhìn cô. Tâm trạng cô không tốt nên cũng im lặng như vậy cho đến khi về đến biệt thự Hoàng Đông.

Cô không biết bản thân có ổn hay không. Mà tim cô rất đau, toàn thân cô rất mệt mỏi như không còn chút sức lực nào cả. Nhưng mà cô không nên vì anh ta mà buồn mới đúng. Vì cô đã có nhiều thứ phải lo không phải chỉ mỗi anh ta. Phải rồi! Cô không được buồn vì anh ta, càng không nên khóc vì loại người đó. Cô bước xuống xe, chào bà một tiếng rồi cô chậm rãi bước về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Em Gái Tiểu Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook