Trọng Sinh Em Gái Tiểu Học

Chương 12: Đừng... Làm ơn!

Lâm Hạ

12/03/2018

Đúng như anh đã nói. Sáng hôm sau, một chiếc xe hơi sang trọng, đen bóng đậu trước cửa chính chờ cô. Còn Âu Thịnh và Âu Tuyết chỉ đành đi bộ đến trường nhưng có hẳn hai vệ sĩ đi theo sau lưng.

Cô bước xuống xe dưới ánh mắt của hàng chục người. Cô bỏ mặt, không quan tâm đến những ánh mắt đó của họ mà đi thẳng một mạch đến lớp.

Không lâu sau, Y Nhật cùng với Linh Du và Mai Ánh đến lớp. Nhìn thấy cô Y Nhật vui vẻ chạy lại hỏi han.

" Sao hôm qua cậu không đi học? "

" Hôm qua, mình có chút chuyện. Cậu cho mình mượn vở chép bài với nhé "

Y Nhật vui vẻ ừ một cái rồi lấy trong cặp ra cuốn bài tập đưa cho cô. Cô nhận lấy rồi ghi loáng vài cái liền xong tất cả. Đúng lúc, Âu Thịnh với Âu Tuyết đến. Âu Tuyết ánh mắt tức giận nhìn cô, lườm cô từ đầu đến cuối, người tràn ngập đầy sát khí.

Cô vì tác dụng của thuốc mà cả buổi học cô gật gù không biết bao nhiêu lần. Hai mắt cứ nhíp lại, không chịu mở ra. Cô vì quá buồn ngủ mà gục luôn xuống bàn ngủ ngon lành.

Thầy Luân đang giảng bài, quay xuống dưới liền nhìn thấy cô, chậm rãi bước đến. Âu Thịnh lấy cây bút chọc vào người cô để nhắc nhở nhưng cô không mảy may nhúc nhích. Thầy Luân cầm cây thước gõ lên bàn, ho khan vài cái, thậm chí là lay cô nhưng cô vẫn ngủ ngon lành. Thầy cúi đầu xuống, thu vào mắt điệu bộ đáng yêu lúc ngủ của cô thì mĩm cười, không đánh thức cô nữa.

Cô mê man chìm sâu vào giấc ngủ. Âm thanh va chạm của kim loại cùng với âm thanh của thiết bị y tế "tít... tít" vang lên bên tai. Cô khẽ cử động ngón tay của mình nhưng hoàn toàn cứng ngắt. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến khắp toàn cơ thể. Bên tai lại truyền đến giọng cười của một gã đàn ông. Điệu cười đầy man rợn như một kẻ điên cuồng, biến thái đang thỏa mãn với sự thích thú của mình. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng qua những âm thanh kia cũng đủ khiến cô sợ hãi.

"Nàng là của ta! Đôi mắt của nàng là của ta. Đôi môi của nàng... là của ta. Cơ thể của nàng cũng là của ta. Haha...! "

Giọng nói kia lại văng vẳng bên tai. Cô như muốn bật khóc khi nghe thấy giọng nói đó. Đột nhiên âm thanh như tiếng của chiếc hộp nhạc phát ra. Giai điệu này dường như cô đã nghe ở đâu đó rồi, cảm giác rất quen nhưng cô không thể nhớ nổi là đã nghe ở đâu.

" Nhật Nguyệt! Tỉnh lại đi... Nhật Nguyệt! "



Giọng nói của thầy vang lên bên tai, cô cố gắng mở đôi mắt ra nhưng lại không thể. Toàn thân cô vô cùng mệt mỏi. Giọng nói của thầy đột nhiên nhỏ dần, nhỏ dần rồi biến mất. Bây giờ thì không còn âm thanh gì nữa, không nhìn thấy gì nữa. Cô bắt đầu sợ hãi, bắt đầu cảm thấy lo lắng.

... ... ... ... ...

" Em tỉnh rồi! "

Cô bác sĩ trẻ, xinh đẹp và quyến rũ ngồi bên cạnh cô. Cô nhìn xung quanh một lượt. Có thể đoán đây là phòng y tế hay gì đó, vì toàn bộ đều là màu trắng đơn giản.

" Cô là ai? Đây là đâu? "

Cô gái xinh đẹp mĩm cười thân thiện trả lời:

" Cô tên là Dung. Là bác sĩ ở đây, còn đây là phòng y tế của trường. Vừa nãy, em làm cho mọi người lo lắng muốn chết. Em ngủ gục trong lớp thì không biết từ khi nào lại bất tỉnh. Thầy Luân đem em xuống đây thì tim em liền ngừng đập "

" Cám ơn cô! Bây giờ em đã không sao rồi. Em muốn về lớp "

Cô tháo mền ra rồi ngồi dậy nhưng lại bị cô bác sĩ chặn lại.

"Không được! Cô đã báo với người nhà của em rồi. Lát nữa họ sẽ đến đây đón em về "

" Tại sao? Em đã khỏe rồi mà. Em muốn lên lớp "



Cô bác sĩ kia một mực không cho là không cho. Cô không còn cách nào khác đành ngồi lại. Không lâu sau, Phong quản gia đến rồi đưa cô về.

Về đến biệt thự cô lại không thấy bà đâu. Cô hỏi Phong quản gia thì mới biết bà đi thăm một người bạn thân bị bệnh ở Mỹ. Cô trong lòng cảm thấy có chút trống trãi, đi về phòng. Bước vào phòng, cô thả mình xuống giường, toàn thân như tan ra. Cảm giác mệt mỏi nhanh chóng cuốn cô vào giấc ngủ.

Cô mơ màng, bóng tối kia lại xuất hiện, những âm thanh kia mơ hồ lại vang lên. Mặc dù không nhìn thấy nhưng cô cảm thấy rất sợ hãi. Giọng cười đó, âm thanh đó khiến cô như lạc vào hố sâu của sự sợ hãi. Cuối cùng, tiếng của hộp nhạc vang lên, êm dịu, ngọt ngào nhưng lại khiến cô có cảm giác vô cùng bất an.

Người đàn ông đó là ai? "Nàng" mà hắn nói là mình sao? Nhưng cô có cảm giác giọng nói đó rất quen. Tựa hồ như đã từng quen biết từ trước nhưng lại không thể nhớ ra.

Giọng nói kia vẫn cứ văng vẳng bên tai, từng chút từng chút một đi sâu vào tâm trí cô. Cô cố gắng mở mắt ra nhìn thử người đàn ông đó là ai. Nhưng cô cố gắng cách mấy cũng không thể. Tiến bước chân tiến lại gần cô, cảm giác người đó đang ở ngay bên cạnh mình. Hơi ấm cùng hơi thở của hắn gần sát bên cô. Cảm giác này, khiến cô có chút quen thuộc. Một cảm giác ấm áp truyền đến ở môi, một vật mỏng, ấm và ướt át lướt vào bên trong. Vật thể ấy khuấy đảo, càn quét bên trong miệng của cô một lúc rồi ngừng lại.

" Tại sao? Tại sao em lại quên anh? Quên anh rồi... em sẽ sống yên sao? Em thấy không? Anh nói em sẽ phải hối hận. Bây giờ em đã thấy chưa? Đợi đến khi em tỉnh lại thì em sẽ hoàn toàn thuộc về anh "

Giọng nói đó lại vang lên bên tai. Bàn tay hắn dường như đang vuốt ve trên đầu cô, đùa nghịch với tóc của cô. Rồi bàn tay đó lại trượt theo cơ thể của cô đi dần xuống dưới. Hắn luồn tay vào bên trong chỗ nhạy cảm của cô rồi cười đầy thích thú.

"Đừng... làm ơn! Tôi xin anh... Đừng làm như vậy! "

Cô cầu xin trong vô vọng, mặc dù hắn sẽ không nghe thấy gì. Hắn lại cười, giọng cười vô cùng đáng sợ.

" Em thật hư hỏng! Đã như thế này mà lại ướt như vậy "

Hắn tiếp tục với bàn tay của mình. Bên dưới nhanh chóng truyền đến cảm giác đau đớn. Cô bắt đầu gào khóc trong tuyệt vọng.

" Ai đó làm ơn! Làm ơn cứu tôi khỏi người đàn ông này. Làm ơn...! Cứu tôi...! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Em Gái Tiểu Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook