Chương 13: Chuyện cũ
Lâm Hạ
12/03/2018
Hơi thở của cô bắt đầu trở nên khó khăn, lồng ngực truyền đến cảm giác
bị ép xuống, rất khó chịu. Mồ hôi bắt đầu toát ra, không lâu sau đã ướt
hết toàn thân. Người làm đến gọi cô xuống ăn trưa nhưng không thấy động
tĩnh liền toan mở cửa ra. Vừa nhìn thấy, người làm chạy nhanh xuống dưới gọi Phong quản gia. Ông Phong nhanh chóng chạy lên rồi sai người gọi
bác sĩ đến.
Không lâu sau bác sĩ đến khám. Vừa xem xét tình hình của cô, bác sĩ lo lắng cho người gọi cấp cứu. Phong quản gia trán đổ đầy mồ hôi, vẻ gấp gáp hỏi:
" Bác sĩ! Tiểu thư có nguy hiểm gì không? "
" Cô bé hiện tại đã mất đi một nữa ý thức, nhịp tim cùng huyết áp đang rất yếu. Phải đưa ngay đến bệnh viện, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu nói cho dễ hiểu thì... cô bé này chỉ còn nữa cái mạng mà thôi "
Cô nhanh chóng được đưa đến bệnh viện ngay sau đó. Vừa vào phòng cấp cứu tim cô liền ngừng đập. Các bác sĩ cùng y tá chay đôn chạy đáo. Bác sĩ hai tay hai cái bàn ủi kích tim cho cô. Sau tiếng đếm thì cơ thể cô giật nảy lên. Sau hơn hai phút trôi qua, màn hình vẫn chỉ là những đường thẳng. Bác sĩ cúi đầu, buông lỏng cánh tay của mình.
" Bệnh nhân Tống Nhật Nguyệt đã tử vong vào lúc... "
Lời chưa kịp nói hết, chiếc màn hình kia chuyền đến âm thanh của hy vọng. Những đường thẳng kia bắt cong vẹo lên xuống. Ai nấy trong phòng cấp cứu lúc này đều không thể tin vào mắt mình. Bác sĩ thở phào một hơi rồi mở cửa phòng cấp cứu vui mừng báo tin.
" Cô bé hiện tại đã không còn nguy hiểm nhưng phải ở lại để theo dõi tình hình "
Phong quản gia vừa nãy vô cùng căn thẳng, nghe bác sĩ nói xong thì như bỏ xuống được một cục đá to. Cô được chuyển vào phòng bệnh cao cấp của bệnh viện và được y tá riêng chăm sóc.
Anh vừa nghe Phong quản gia báo tin liền nhanh chóng sắp xếp công việc chạy ngay đến bệnh viện. Vừa vào cửa, anh nhìn cô mặt mày tái nhợt nằm thoi thóp trên giường bệnh. Hình ảnh này lại khiến anh nhớ đến một cô gái, một cô gái mà anh không hề biết tên. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, chăm chú nhìn cô.
" Thật sự rất giống! "
Anh bất chợt lên tiếng, sau đó lại giật mình nhìn lại. Anh nhớ đến cô gái có gương mặt giống cô.
Mười năm trước, năm anh mười bốn tuổi, năm đó mẹ anh vừa qua đời vì tai nạn giao thông. Anh ngồi trên bậc thang trước cửa nhà thờ. Một cô bé gái vô cùng đáng yêu mang chiếc váy trắng đứng trước mặt anh.
" Anh làm sao thế? Tại sao lại khóc? "
Anh ngước lên nhìn, đôi mắt ngây thơ đó như muốn cuốn anh vào trong. Cô bé đó lại cúi xuống chăm chú nhìn anh.
" Cô xinh đẹp ở trong kia là mẹ anh đúng không? "
Anh không nói gì, căn bản là không thể nói được gì. Anh lúc đó đã bị cô bé đó hút mất hồn. Cô bé lại đột nhiên ôm anh vào lòng như một người chị, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
" Được rồi! Đừng khóc nữa! Mẹ anh đâu có đi đâu đâu. Mẹ anh vẫn luôn ở bên cạnh anh đó thôi, chỉ là từ hôm nay sẽ không nhìn thấy nữa. Mẹ anh sẽ biến thành thiên thần để bảo vệ anh tốt hơn, sẽ không để kẻ xấu ức hiếp anh nữa "
Cô bé đó lại kéo váy lên lau nước mắt cho anh rồi lại vỗ vỗ hai má anh.
" Không khóc nữa! Nếu sau này anh mà khóc thì mẹ anh sẽ không bảo vệ anh nữa đâu. Nếu muốn mẹ anh ở bên cạnh anh thì sau này anh nhất định phải kiên cường lên, có biết không? "
Cô bé gái đó nói xong nở một nụ cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp, tràn ngập ấm áp.
" Hoàn Nhiên à! Về thôi con! "
" Dạ! "
Cô bé kia hôn lên trán anh một cái rồi quay lưng chạy đi. Anh đơ người ra nhìn bóng lưng của cô bé đó khuất dần. Anh cứ nghĩ đó là thiên thần, một thiên thần giống như cô bé đó nói. Anh sau đó mới biết, hôm đó cũng là lễ giỗ bà của cô bé ấy. Sau hôm đó, anh không còn khóc nữa, vì anh tin lời nói của cô bé đó là thật.
Anh đến hiện tại vẫn nhớ như in hình dáng của cô bé ấy. Lần gặp cô ở quán cà phê khiến anh vô cùng kinh ngạc. Anh cứ nghĩ cô bé đó thật sự là thiên thần, sau bao năm lại không hề lớn. Nhưng khi về đến biệt thự anh mới biết cô không phải cô bé gái ấy, vì có sự khác biệt rõ rệt ở ánh mắt. Nhưng anh phải mất một thời gian mới nhìn ra được sự khác biệt đó.
Trời dần tối, âm thanh tít tít của thiết bị y tế vang lên trong căn phòng đầy tĩnh mịch. Anh khẽ mở đôi mắt sau khi thiếp đi từ lúc chiều. Anh quay qua nhìn cô, nhưng cô vẫn chưa tỉnh. Anh vuốt ve mái tóc cô, mỗi khi nhìn cô anh lại nhớ đến cô bé đó. Nếu có thể, anh cũng muốn gặp lại cô bé đó một lần nữa.
Phong quản gia từ ngoài bước vào, trên tay còn cầm theo thức ăn.
" Đại thiếu gia! Tôi mang bữa tối đến cho thiếu gia "
" Ông cứ để đó đi. Lát nữa tôi sẽ ăn "
Phong quản gia đặt hộp thức ăn lên bàn rồi tiến lại chỗ cô.
"Vừa nãy tôi có gặp bác sĩ tiện thể hỏi thăm tình trạng của tiểu thư. Nhưng bác sĩ nói vẫn chưa tìm ra được bệnh. Còn nói tình trạng này là lần đầu tiên ông ấy gặp phải. Theo ông ấy chuẩn đoán thì nếu tiểu thư vẫn không tỉnh, rất có thể tim sẽ tiếp tục ngừng đập thêm lần nữa. Đến lúc đó thì không thể biết được sẽ như thế nào "
" Bác sĩ còn nói gì nữa không? "
Anh trong lòng chợt lo lắng. Phong quản gia mặt mày căng thẳng.
" Bác sĩ còn nói thẳng luôn. Lần cấp cứu vừa rồi là do tiểu thư may mắn nên mới qua khỏi. Thật ra, lúc cấp cứu bác sĩ đã tuyên bố thời gian tử vong, cũng lúc đó tim của tiểu thư đập trở lại. Nếu còn không tỉnh lại thì e rằng... "
Nói đến đây, Phong quản gia ngưng lại, ấp úng. Ông biết nếu không nói thì anh cũng hiểu được. Anh thở dài một hơi nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường.
Không lâu sau bác sĩ đến khám. Vừa xem xét tình hình của cô, bác sĩ lo lắng cho người gọi cấp cứu. Phong quản gia trán đổ đầy mồ hôi, vẻ gấp gáp hỏi:
" Bác sĩ! Tiểu thư có nguy hiểm gì không? "
" Cô bé hiện tại đã mất đi một nữa ý thức, nhịp tim cùng huyết áp đang rất yếu. Phải đưa ngay đến bệnh viện, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Nếu nói cho dễ hiểu thì... cô bé này chỉ còn nữa cái mạng mà thôi "
Cô nhanh chóng được đưa đến bệnh viện ngay sau đó. Vừa vào phòng cấp cứu tim cô liền ngừng đập. Các bác sĩ cùng y tá chay đôn chạy đáo. Bác sĩ hai tay hai cái bàn ủi kích tim cho cô. Sau tiếng đếm thì cơ thể cô giật nảy lên. Sau hơn hai phút trôi qua, màn hình vẫn chỉ là những đường thẳng. Bác sĩ cúi đầu, buông lỏng cánh tay của mình.
" Bệnh nhân Tống Nhật Nguyệt đã tử vong vào lúc... "
Lời chưa kịp nói hết, chiếc màn hình kia chuyền đến âm thanh của hy vọng. Những đường thẳng kia bắt cong vẹo lên xuống. Ai nấy trong phòng cấp cứu lúc này đều không thể tin vào mắt mình. Bác sĩ thở phào một hơi rồi mở cửa phòng cấp cứu vui mừng báo tin.
" Cô bé hiện tại đã không còn nguy hiểm nhưng phải ở lại để theo dõi tình hình "
Phong quản gia vừa nãy vô cùng căn thẳng, nghe bác sĩ nói xong thì như bỏ xuống được một cục đá to. Cô được chuyển vào phòng bệnh cao cấp của bệnh viện và được y tá riêng chăm sóc.
Anh vừa nghe Phong quản gia báo tin liền nhanh chóng sắp xếp công việc chạy ngay đến bệnh viện. Vừa vào cửa, anh nhìn cô mặt mày tái nhợt nằm thoi thóp trên giường bệnh. Hình ảnh này lại khiến anh nhớ đến một cô gái, một cô gái mà anh không hề biết tên. Anh ngồi xuống bên cạnh giường, chăm chú nhìn cô.
" Thật sự rất giống! "
Anh bất chợt lên tiếng, sau đó lại giật mình nhìn lại. Anh nhớ đến cô gái có gương mặt giống cô.
Mười năm trước, năm anh mười bốn tuổi, năm đó mẹ anh vừa qua đời vì tai nạn giao thông. Anh ngồi trên bậc thang trước cửa nhà thờ. Một cô bé gái vô cùng đáng yêu mang chiếc váy trắng đứng trước mặt anh.
" Anh làm sao thế? Tại sao lại khóc? "
Anh ngước lên nhìn, đôi mắt ngây thơ đó như muốn cuốn anh vào trong. Cô bé đó lại cúi xuống chăm chú nhìn anh.
" Cô xinh đẹp ở trong kia là mẹ anh đúng không? "
Anh không nói gì, căn bản là không thể nói được gì. Anh lúc đó đã bị cô bé đó hút mất hồn. Cô bé lại đột nhiên ôm anh vào lòng như một người chị, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
" Được rồi! Đừng khóc nữa! Mẹ anh đâu có đi đâu đâu. Mẹ anh vẫn luôn ở bên cạnh anh đó thôi, chỉ là từ hôm nay sẽ không nhìn thấy nữa. Mẹ anh sẽ biến thành thiên thần để bảo vệ anh tốt hơn, sẽ không để kẻ xấu ức hiếp anh nữa "
Cô bé đó lại kéo váy lên lau nước mắt cho anh rồi lại vỗ vỗ hai má anh.
" Không khóc nữa! Nếu sau này anh mà khóc thì mẹ anh sẽ không bảo vệ anh nữa đâu. Nếu muốn mẹ anh ở bên cạnh anh thì sau này anh nhất định phải kiên cường lên, có biết không? "
Cô bé gái đó nói xong nở một nụ cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp, tràn ngập ấm áp.
" Hoàn Nhiên à! Về thôi con! "
" Dạ! "
Cô bé kia hôn lên trán anh một cái rồi quay lưng chạy đi. Anh đơ người ra nhìn bóng lưng của cô bé đó khuất dần. Anh cứ nghĩ đó là thiên thần, một thiên thần giống như cô bé đó nói. Anh sau đó mới biết, hôm đó cũng là lễ giỗ bà của cô bé ấy. Sau hôm đó, anh không còn khóc nữa, vì anh tin lời nói của cô bé đó là thật.
Anh đến hiện tại vẫn nhớ như in hình dáng của cô bé ấy. Lần gặp cô ở quán cà phê khiến anh vô cùng kinh ngạc. Anh cứ nghĩ cô bé đó thật sự là thiên thần, sau bao năm lại không hề lớn. Nhưng khi về đến biệt thự anh mới biết cô không phải cô bé gái ấy, vì có sự khác biệt rõ rệt ở ánh mắt. Nhưng anh phải mất một thời gian mới nhìn ra được sự khác biệt đó.
Trời dần tối, âm thanh tít tít của thiết bị y tế vang lên trong căn phòng đầy tĩnh mịch. Anh khẽ mở đôi mắt sau khi thiếp đi từ lúc chiều. Anh quay qua nhìn cô, nhưng cô vẫn chưa tỉnh. Anh vuốt ve mái tóc cô, mỗi khi nhìn cô anh lại nhớ đến cô bé đó. Nếu có thể, anh cũng muốn gặp lại cô bé đó một lần nữa.
Phong quản gia từ ngoài bước vào, trên tay còn cầm theo thức ăn.
" Đại thiếu gia! Tôi mang bữa tối đến cho thiếu gia "
" Ông cứ để đó đi. Lát nữa tôi sẽ ăn "
Phong quản gia đặt hộp thức ăn lên bàn rồi tiến lại chỗ cô.
"Vừa nãy tôi có gặp bác sĩ tiện thể hỏi thăm tình trạng của tiểu thư. Nhưng bác sĩ nói vẫn chưa tìm ra được bệnh. Còn nói tình trạng này là lần đầu tiên ông ấy gặp phải. Theo ông ấy chuẩn đoán thì nếu tiểu thư vẫn không tỉnh, rất có thể tim sẽ tiếp tục ngừng đập thêm lần nữa. Đến lúc đó thì không thể biết được sẽ như thế nào "
" Bác sĩ còn nói gì nữa không? "
Anh trong lòng chợt lo lắng. Phong quản gia mặt mày căng thẳng.
" Bác sĩ còn nói thẳng luôn. Lần cấp cứu vừa rồi là do tiểu thư may mắn nên mới qua khỏi. Thật ra, lúc cấp cứu bác sĩ đã tuyên bố thời gian tử vong, cũng lúc đó tim của tiểu thư đập trở lại. Nếu còn không tỉnh lại thì e rằng... "
Nói đến đây, Phong quản gia ngưng lại, ấp úng. Ông biết nếu không nói thì anh cũng hiểu được. Anh thở dài một hơi nhìn cô gái nhỏ đang nằm trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.