Chương 15: Thăm mộ
Lâm Hạ
12/03/2018
Cô vừa bước ra khỏi cửa thì Âu Thịnh đã đứng đó từ bao giờ, theo sau
lưng là một đám nữ sinh. Ánh mắt si mê, ngưỡng mộ của đám nhóc kia nhìn
cậu khiến cô cảm thấy vô cùng kinh tởm. Cậu đem đến trước mặt cô một lon nước cam.
" Nè! Cho cậu. Nước cam rất tốt "
Theo sau câu nói đó là ánh mắt của trẻ con đổ dồn vào người cô, ánh mắt khinh bỉ vô cùng. Cô đưa tay cầm lấy mà trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
" Sao tự nhiên...? "
Cậu đưa tay cho vào túi quần, phong thái ung dung lãng tử.
" Sức khỏe không tốt thì không nên ăn uống bừa bãi "
Nói rồi cậu ta huýt sáo quay lưng bỏ đi. Đám nữ sinh kia cũng quay lưng rời đi, cũng không quên nhìn cô đầy khinh bỉ, ganh tị. Đúng là, đến bây giờ cô mới biết chuyện học sinh thì không hề phân chia cấp bậc. Những tình huống như trong truyện hay trong tivi thì không phải chỉ xảy ra ở cấp lớn như cô mà ngay cả bậc tiểu học như chúng nó cũng xảy ra. Đúng là trên đời này chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra.
Nhớ năm đó cô đi học thì chỉ biết học, học xong thì về nhà ôm mẹ chứ mấy chuyện trai gái này thì không hề xảy ra. Đúng là con nít, mà cái đầu không hề con nít chút nào.
Cô cùng ba đứa kia đi chơi sau đó lại vô lớp. Vô đến lớp thì ai nấy đều nhìn cô rồi xì xầm bàn tán thứ gì đó. Cô cũng không mấy quan tâm, về chỗ ngồi của mình. Đột nhiên, mấy đứa hay đi chung với Âu Tuyết đi đến chỗ cô, mặt kênh kiệu lên nhìn cô rồi cười đầy xem thường.
" Không ngờ mục đích của nó chỉ là để làm cháu dâu của nhà họ Đông. Không thể ngờ được nó lại mưu mô đến như vậy. Thảo nào cả nhà bị giết chết, có khi lại gây thù chuốc oán nên mới bị người ta trả thù "
Cô nghe xong, máu nóng dồn lên tận não bộ, bắt đầu nổi điên nhưng cô vẫn cố nhịn vì cô không muốn chấp nhất con nít. Nhưng con nhỏ đó thấy cô im lặng lại cứ được đà tiến tới.
" Tụi bay thấy không? Bị nói chúng tim đen nên nó mới không nói được lời nào kia kìa "
Cả lớp lúc này đều nhìn cô với ánh mắt tò mò, khinh thường. Cô đứng lên khỏi chỗ, dùng ánh mắt đáng sợ nhất nhìn con nhỏ đó.
" Biến! "
Chỉ một lời nói của cô mà con nhỏ đó có chút sợ hãi. Âu Thịnh lúc này cũng đứng dậy, đi đến chỗ cô.
" Mục đích hay không thì cũng là người của Đông thị. Cô ở đây lớn tiếng lên giọng với ai? Ngay cả người làm nhà họ Đông cô cũng không có tư cách để nói chuyện. Biến ngay! "
Âu Thịnh tức giận lớn tiếng với nhỏ đó. Con bé sợ hãi bỏ đi, Âu Tuyết liếc nhìn Âu Thịnh một cái đầy oán trách. Đúng lúc này thầy vào lớp, ai nấy đều về chỗ của mình.
Cô trong lòng đầy thắc mắc. Thằng nhóc mặt lạnh đó tự nhiên hôm nay bị gì, đột nhiên tốt bụng một cách lạ thường. Cô không hiểu cũng không muốn hỏi, chỉ chú tâm học bài.
Về đến biệt thự, cô đi thẳng lên phòng. Cô ngồi trước gương, đưa tay chạm vào đó. Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì liền thay đồ rồi nhờ tài xế đưa đi. Xe vừa rời khỏi cổng, anh cũng vừa về, nhìn thấy cô trong xe anh liền đi theo.
" Đã tới giờ trưa rồi mà con bé đi đâu? "
Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước căn nhà u ám. Cô chậm rãi bước vào, cánh cổng không bị khóa, cửa chính cũng không khóa, cô dễ dàng bước vào. Cô nhìn cảnh vật xung quanh, bổng chợt cô rơi nước mắt. Cảnh tượng đêm đó lại hiện ra trong đầu cô. Cô đi vào phòng, lấy ra vài thứ rồi đem đi. Anh từ xa âm thầm quan sát cô.
Chiếc xe lại dừng lại trước nghĩa trang. Cô trên tay cầm theo hai bó hoa chậm rãi đi vào trong. Đứng trước mộ của ba mẹ cô, cô nhẹ nhàng đặt hai bó hoa xuống. Cô lại lấy khăn sạch lau bia mộ cho ba mẹ. Sau một lúc, cô ngồi bên cạnh hai ngôi mộ, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
" Ba, mẹ... xin lỗi vì đến bây giờ con mới đến thăm hai người. Nhiên xin lỗi hai người... thật xin lỗi. Ba mẹ ở đó có tốt không? Nguyệt Nguyệt có ở đó cùng ba mẹ không? Nhiên nhớ mọi người lắm... Con... con sẽ sống thật tốt. Con sẽ thay Nguyệt Nguyệt sống thật tốt... thật tốt "
Cô ngồi đó, đưa tay sờ lên hai ngôi mộ rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào. Anh ở đằng xa, đều nhìn thấy và nghe thấy tất cả, chỉ là anh có chút không hiểu. Thấy cô đã ngủ, anh chậm rãi đến gần rồi thắp vài cây nhang.
" Chào cô chú! Lần đầu gặp hai người. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt thay thay cô chú "
Anh nhìn bức hình của người phụ nữ, mẹ cô. Anh cảm thấy có chút quen thuộc. Hình ảnh nào đó trong quá khứ lại hiện ra trong đầu anh.
" Hoàn Nhiên à! Về thôi con! "
" Dạ! "
Là mẹ của cô bé thiên thần năm đó. Anh ngạc nhiên nhìn người trong bức hình. Vậy ra, Nguyệt Nguyệy này là em gái của cô ấy. Anh ngồi xuống nhìn cô một lúc lâu rồi bế bổng cô lên. Anh bế cô để lên xe rồi đưa về biệt thự.
Chiếc xe thể thao bản giới hạn dừng lại trước cửa chính. Anh quay qua nhìn cô. Anh không thể ngờ được lại có thể trùng hợp đến như vậy. Anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số. Anh gọi người điều tra vụ án của cô, anh muốn giúp cô tìm chị gái của mình. Anh lúc đầu có nghe sơ về chuyện của cô nhưng anh không hề biết cô là em gái của cô bé năm đó.
Vì cuộc nói chuyện của anh nên cô tỉnh giấc. Anh cất điện thoại vào túi quần, nhìn cô đầy thân thiện, ôn nhu.
" Dậy rồi sao? Mau vào ăn trưa thôi. Đã muộn rồi đấy "
Nói rồi anh bước ra khỏi xe rồi mở cửa xe cho cô. Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rõ ràng là vừa nãy còn ở nghĩa trang bây giờ lại ở trong xe của anh. Không phải trùng hợp đó chứ.
Từ lúc xuất viện, cơ thể cô trở nên yếu hơn. Hoạt động nhiều một chút là cô rất nhanh cảm thấy mệt mỏi. Hôm nay, cô vừa ăn xong là lên phòng nằm lăn ra ngủ đến tận chiều tối. Mặc dù cô có hơi lo lắng nhưng cũng không biết phải làm sao nữa. Tình trạng này thì bác sĩ cũng đâu thể giải quyết được gì. Cứ mỗi khi có tiết thể dục là y như rằng cô mệt đến muốn ngất đi, hoa mắt, chóng mặt. Vì vậy trong ngăn tủ của cô lúc nào cũng có một hộp nước biển cùng vài lọ thuốc bổ bổ sung vitamin.
" Nè! Cho cậu. Nước cam rất tốt "
Theo sau câu nói đó là ánh mắt của trẻ con đổ dồn vào người cô, ánh mắt khinh bỉ vô cùng. Cô đưa tay cầm lấy mà trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
" Sao tự nhiên...? "
Cậu đưa tay cho vào túi quần, phong thái ung dung lãng tử.
" Sức khỏe không tốt thì không nên ăn uống bừa bãi "
Nói rồi cậu ta huýt sáo quay lưng bỏ đi. Đám nữ sinh kia cũng quay lưng rời đi, cũng không quên nhìn cô đầy khinh bỉ, ganh tị. Đúng là, đến bây giờ cô mới biết chuyện học sinh thì không hề phân chia cấp bậc. Những tình huống như trong truyện hay trong tivi thì không phải chỉ xảy ra ở cấp lớn như cô mà ngay cả bậc tiểu học như chúng nó cũng xảy ra. Đúng là trên đời này chuyện quái quỷ gì cũng có thể xảy ra.
Nhớ năm đó cô đi học thì chỉ biết học, học xong thì về nhà ôm mẹ chứ mấy chuyện trai gái này thì không hề xảy ra. Đúng là con nít, mà cái đầu không hề con nít chút nào.
Cô cùng ba đứa kia đi chơi sau đó lại vô lớp. Vô đến lớp thì ai nấy đều nhìn cô rồi xì xầm bàn tán thứ gì đó. Cô cũng không mấy quan tâm, về chỗ ngồi của mình. Đột nhiên, mấy đứa hay đi chung với Âu Tuyết đi đến chỗ cô, mặt kênh kiệu lên nhìn cô rồi cười đầy xem thường.
" Không ngờ mục đích của nó chỉ là để làm cháu dâu của nhà họ Đông. Không thể ngờ được nó lại mưu mô đến như vậy. Thảo nào cả nhà bị giết chết, có khi lại gây thù chuốc oán nên mới bị người ta trả thù "
Cô nghe xong, máu nóng dồn lên tận não bộ, bắt đầu nổi điên nhưng cô vẫn cố nhịn vì cô không muốn chấp nhất con nít. Nhưng con nhỏ đó thấy cô im lặng lại cứ được đà tiến tới.
" Tụi bay thấy không? Bị nói chúng tim đen nên nó mới không nói được lời nào kia kìa "
Cả lớp lúc này đều nhìn cô với ánh mắt tò mò, khinh thường. Cô đứng lên khỏi chỗ, dùng ánh mắt đáng sợ nhất nhìn con nhỏ đó.
" Biến! "
Chỉ một lời nói của cô mà con nhỏ đó có chút sợ hãi. Âu Thịnh lúc này cũng đứng dậy, đi đến chỗ cô.
" Mục đích hay không thì cũng là người của Đông thị. Cô ở đây lớn tiếng lên giọng với ai? Ngay cả người làm nhà họ Đông cô cũng không có tư cách để nói chuyện. Biến ngay! "
Âu Thịnh tức giận lớn tiếng với nhỏ đó. Con bé sợ hãi bỏ đi, Âu Tuyết liếc nhìn Âu Thịnh một cái đầy oán trách. Đúng lúc này thầy vào lớp, ai nấy đều về chỗ của mình.
Cô trong lòng đầy thắc mắc. Thằng nhóc mặt lạnh đó tự nhiên hôm nay bị gì, đột nhiên tốt bụng một cách lạ thường. Cô không hiểu cũng không muốn hỏi, chỉ chú tâm học bài.
Về đến biệt thự, cô đi thẳng lên phòng. Cô ngồi trước gương, đưa tay chạm vào đó. Đột nhiên, cô nhớ ra điều gì liền thay đồ rồi nhờ tài xế đưa đi. Xe vừa rời khỏi cổng, anh cũng vừa về, nhìn thấy cô trong xe anh liền đi theo.
" Đã tới giờ trưa rồi mà con bé đi đâu? "
Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước căn nhà u ám. Cô chậm rãi bước vào, cánh cổng không bị khóa, cửa chính cũng không khóa, cô dễ dàng bước vào. Cô nhìn cảnh vật xung quanh, bổng chợt cô rơi nước mắt. Cảnh tượng đêm đó lại hiện ra trong đầu cô. Cô đi vào phòng, lấy ra vài thứ rồi đem đi. Anh từ xa âm thầm quan sát cô.
Chiếc xe lại dừng lại trước nghĩa trang. Cô trên tay cầm theo hai bó hoa chậm rãi đi vào trong. Đứng trước mộ của ba mẹ cô, cô nhẹ nhàng đặt hai bó hoa xuống. Cô lại lấy khăn sạch lau bia mộ cho ba mẹ. Sau một lúc, cô ngồi bên cạnh hai ngôi mộ, nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
" Ba, mẹ... xin lỗi vì đến bây giờ con mới đến thăm hai người. Nhiên xin lỗi hai người... thật xin lỗi. Ba mẹ ở đó có tốt không? Nguyệt Nguyệt có ở đó cùng ba mẹ không? Nhiên nhớ mọi người lắm... Con... con sẽ sống thật tốt. Con sẽ thay Nguyệt Nguyệt sống thật tốt... thật tốt "
Cô ngồi đó, đưa tay sờ lên hai ngôi mộ rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào. Anh ở đằng xa, đều nhìn thấy và nghe thấy tất cả, chỉ là anh có chút không hiểu. Thấy cô đã ngủ, anh chậm rãi đến gần rồi thắp vài cây nhang.
" Chào cô chú! Lần đầu gặp hai người. Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Nguyệt Nguyệt thay thay cô chú "
Anh nhìn bức hình của người phụ nữ, mẹ cô. Anh cảm thấy có chút quen thuộc. Hình ảnh nào đó trong quá khứ lại hiện ra trong đầu anh.
" Hoàn Nhiên à! Về thôi con! "
" Dạ! "
Là mẹ của cô bé thiên thần năm đó. Anh ngạc nhiên nhìn người trong bức hình. Vậy ra, Nguyệt Nguyệy này là em gái của cô ấy. Anh ngồi xuống nhìn cô một lúc lâu rồi bế bổng cô lên. Anh bế cô để lên xe rồi đưa về biệt thự.
Chiếc xe thể thao bản giới hạn dừng lại trước cửa chính. Anh quay qua nhìn cô. Anh không thể ngờ được lại có thể trùng hợp đến như vậy. Anh cầm điện thoại lên, bấm một dãy số. Anh gọi người điều tra vụ án của cô, anh muốn giúp cô tìm chị gái của mình. Anh lúc đầu có nghe sơ về chuyện của cô nhưng anh không hề biết cô là em gái của cô bé năm đó.
Vì cuộc nói chuyện của anh nên cô tỉnh giấc. Anh cất điện thoại vào túi quần, nhìn cô đầy thân thiện, ôn nhu.
" Dậy rồi sao? Mau vào ăn trưa thôi. Đã muộn rồi đấy "
Nói rồi anh bước ra khỏi xe rồi mở cửa xe cho cô. Cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Rõ ràng là vừa nãy còn ở nghĩa trang bây giờ lại ở trong xe của anh. Không phải trùng hợp đó chứ.
Từ lúc xuất viện, cơ thể cô trở nên yếu hơn. Hoạt động nhiều một chút là cô rất nhanh cảm thấy mệt mỏi. Hôm nay, cô vừa ăn xong là lên phòng nằm lăn ra ngủ đến tận chiều tối. Mặc dù cô có hơi lo lắng nhưng cũng không biết phải làm sao nữa. Tình trạng này thì bác sĩ cũng đâu thể giải quyết được gì. Cứ mỗi khi có tiết thể dục là y như rằng cô mệt đến muốn ngất đi, hoa mắt, chóng mặt. Vì vậy trong ngăn tủ của cô lúc nào cũng có một hộp nước biển cùng vài lọ thuốc bổ bổ sung vitamin.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.