Chương 14: Trở về
Lâm Hạ
12/03/2018
Trời cũng dần về khuya, không khí bắt đầu trở lạnh. Anh vươn tay đắp lại chăn cho cô. Bất chợt anh nhìn thấy ngón tay của cô cử động, cô bắt đầu mê man, nói mớ.
" Đừng... đừng lại đây! Làm ơn... dừng lại đi! Cầu xin anh...! Ai đó... làm ơn... cứu tôi với... "
Đôi mắt cô lại rơi vài giọt lệ, tiếp tục mê man.
" Nguyệt Nguyệt...! Chị xin lỗi...! Xin lỗi... Nguyệt Nguyệt! "
Anh nhanh chóng bấm nút đỏ gọi bác sĩ. Nước mắt cô liên tục rơi xuống. Anh nhìn thấy, trong lòng đột nhiên nhói lên. Bác sĩ nhanh chóng đến khám, nói rằng cô đã tỉnh lại và không sao nữa rồi.
Mặt trời nhô lên được một chút, thắp sáng mọi thứ, những mãng mây tím xanh nổi đầy bầu trời. Cô bé nhỏ nằm trên giường bệnh, môi nhợt nhạt, làn da tái đi trông thật tìu tụy. Cô lim dim đôi mắt rồi nhẹ nhàng mở ra. Lại là căn phòng này, cô nhìn thoáng qua thì có chút chán nản. Từ ngoài cửa, anh lạnh lùng bước vào, chỉnh chu lại quần áo. Phong quản gia cũng cẩn thận theo sau.
Bước vào, anh nhìn thấy cô đã tỉnh, đưa mắt nhìn anh. Anh môi nhếch thành một đường cong, ánh mắt như lạnh nhạt như vui mừng.
" Tỉnh rồi sao? "
Anh tiến lại gần, đưa tay rót lấy ly nước, giọng ân cần quan tâm nói:
" Chắc em đã đói bụng rồi đúng không? Lát nữa người làm sẽ mang thức ăn đến, Phong quản gia sẽ ở đây với em. Bây giờ anh phải đến công ty, đến trưa anh sẽ đến đây với em "
Anh xoa đầu cô rồi khoác chiếc áo vest vào sau đó đi ra ngoài. Cô đờ ra nhìn theo bóng dáng của anh. Nhất thời cô bị vẻ đẹp của anh làm cho hoa si, biến thành kẻ háo sắc.
Người làm không lâu sau mang thức ăn đến cho cô. Cô ăn xong thì bác sĩ đến khám và cô phải làm một vài xét nghiệm. Trời gần trưa, cô ngồi trên giường nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ở trước cửa sổ có một cái cây bàng to, che cả bóng mát, tạo nên chút dư vị của thiên nhiên. Cô nhẹ nhàng bước xuống, đi đến phía cửa sổ rồi mở nó ra. Một làn gió man mát thổi vào, làm bay lọn tóc của cô.
Lúc này, Âu Thịnh mở cửa bước vào và chứng kiến cảnh này. Cô nghe tiếng động liền xoay lại nhìn. Nào ngờ cậu nhóc kia đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thăm thẳm.
" Đi học về rồi sao? "
Âu Thịnh nghe cô lên tiếng liền thu lại ánh mắt của mình. Cậu nhóc tháo chiếc cặp trên vai xuống quăng lên ghế sôpha rồi ngồi xuống bên cạnh.
" Chiều nay thầy và mấy đứa trong lớp sẽ đến thăm đấy "
" Biết rồi! Mà tự nhiên sao lại đến đây? "
Cô có chút ngạc nhiên, vốn dĩ cô và cậu nhóc này có quan hệ không được cho là tốt nên có chút hiếu kì. Âu Thịnh lạnh nhạt, đôi mắt khép hờ, chân vắt lên trên bàn.
" Không muốn về nhà nên mới đến đây để trốn "
Cô hừ lạnh một tiếng rồi quay về giường của mình. Rõ ràng là viện cớ, từ trường về đến đây phải đi một quảng đường xa. Mà cái tên nhóc này đi bộ đến đây, thật biết lừa người.
Âu Thịnh rót lấy ly nước trên bàn rồi đem đến cho cô. Vốn bản thân cậu cũng không biết vì sao lại đến đây. Từ lúc tan học liền bắt taxi đến đây, cậu cũng không muốn nói sự thật cho cô biết vì sợ cô cười.
" Chuyện lần trước... xin lỗi! "
Âu Thịnh cúi gầm mặt xuống, câu nói nhỏ dần rồi im lặng. Cô nghe xong có chút ngạc nhiên rồi cô bật cười vì sự đáng yêu của cậu nhóc này.
" Không sao đâu! Mọi chuyện đã qua rồi. Mình chỉ mong cậu nói với Âu Tuyết giùm mình thôi, để cậu ấy hiểu mình hơn "
Âu Thịnh nghe xong liền ngẩng đầu lên mĩm cười. Âu Thịnh vừa về thì không lâu sau anh cũng đến còn mang theo rất nhiều thức ăn.
" Bữa trưa của em đây "
" Sao nhiều thế? "
Cô ngạc nhiên nhìn đống đồ ăn trước mặt. Anh khẽ cười rồi mở từng thức ăn ra.
" Như vậy mới mau lớn "
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Sau khi cô xuất viện thì tên sát nhân kia được đưa ra tòa cùng bằng chứng và nhân chứng. Bệnh viện cũng đã có kết quả, hắn bị bệnh về thần kinh và tâm lí có vấn đề nhưng vẫn có thể làm chủ được hành động của mình. Vì vậy, tòa tuyên án, sau khi chữa khỏi bệnh sẽ tiếp nhận án tù treo hai năm sau đó sẽ tiếp nhận hình phạt tử hình.
Vụ án cũng theo đó khép lại, còn thân xác của cô thì cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra. Vì họ tin rằng kẻ sát nhân không hề dấu xát nạn nhân mà có một kẻ khác. Và cảnh xát sẽ tiếp tục tìm ra kẻ đó.
Hai tuần sau phiên tòa...
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Các ban công đông đúc trong chốc lát đã trống trơn. Thầy Luân cầm một đống giấy trên tay đi về lớp. Thầy nghiêm mặt sai lớp trưởng phát đống giấy đó.
"Trên tay các em chính là bài kiểm tra tháng này. Thầy thật thất vọng về các em. Một lớp chuyên mà chỉ đứng hạng ba của khối. Các em có biết lớp nào đứng nhất và nhì không? Chính là A2 và A3. Chúng ta đã tuột xuống đến hai hạng... Thầy thật sự rất thất vọng "
Cả lớp ai nấy đều gục đầu không dám nhìn thầy. Cô nhìn bài kiểm tra với điểm cao tuyệt đối trên tay cô thì thở dài một hơi. Quả thật là cảm thấy hổ thẹn. Mấy bài này thật sự quá đơn giản đối với cô, nhưng nếu so với những trường khác thì đề kiểm tra này thật sự rất khó. Trình độ cũng bằng với những học sinh giỏi thi chuyên. Cô chỉ biết thở dài một hơi, quả đúng là trường giỏi có khác.
Sau một hồi giảng đạo lí thầy Luân mới chịu dạy bài mới. Những tiết học trôi qua vô cùng vô vị. Cô đi qua dãy hành lang rồi bước vào nhà vệ sinh. Từ bên ngoài vài người nữa bước vào, họ xì xầm bàn tán.
"Nghe nói hoàng tử của chúng ta sắp về rồi đó "
" Vậy sao? Nếu là như vậy thì tốt quá. Nhưng không phải thầy ấy dạy sinh ở trường cấp ba sao? "
" Nghe nói là thầy ấy xin chuyển về đây "
" Công nhận thấy ấy vừa đẹp trai lại giỏi nữa, không những vậy còn giàu có nữa. Thật không hổ danh là hoàng tử "
Cô ngồi xong nhà về sinh mà bĩu môi khinh bỉ. Bọn nhóc này mới bay lớn mà đã mê trai như vậy rồi. Sau này lớn lên không biết sẽ như thế nào. Mấy người đó đi rồi cô mới ra ngoài. Cô khẽ thở dài, trẻ con bây giờ không hề ngây thơ như mình tưởng tượng.
" Đừng... đừng lại đây! Làm ơn... dừng lại đi! Cầu xin anh...! Ai đó... làm ơn... cứu tôi với... "
Đôi mắt cô lại rơi vài giọt lệ, tiếp tục mê man.
" Nguyệt Nguyệt...! Chị xin lỗi...! Xin lỗi... Nguyệt Nguyệt! "
Anh nhanh chóng bấm nút đỏ gọi bác sĩ. Nước mắt cô liên tục rơi xuống. Anh nhìn thấy, trong lòng đột nhiên nhói lên. Bác sĩ nhanh chóng đến khám, nói rằng cô đã tỉnh lại và không sao nữa rồi.
Mặt trời nhô lên được một chút, thắp sáng mọi thứ, những mãng mây tím xanh nổi đầy bầu trời. Cô bé nhỏ nằm trên giường bệnh, môi nhợt nhạt, làn da tái đi trông thật tìu tụy. Cô lim dim đôi mắt rồi nhẹ nhàng mở ra. Lại là căn phòng này, cô nhìn thoáng qua thì có chút chán nản. Từ ngoài cửa, anh lạnh lùng bước vào, chỉnh chu lại quần áo. Phong quản gia cũng cẩn thận theo sau.
Bước vào, anh nhìn thấy cô đã tỉnh, đưa mắt nhìn anh. Anh môi nhếch thành một đường cong, ánh mắt như lạnh nhạt như vui mừng.
" Tỉnh rồi sao? "
Anh tiến lại gần, đưa tay rót lấy ly nước, giọng ân cần quan tâm nói:
" Chắc em đã đói bụng rồi đúng không? Lát nữa người làm sẽ mang thức ăn đến, Phong quản gia sẽ ở đây với em. Bây giờ anh phải đến công ty, đến trưa anh sẽ đến đây với em "
Anh xoa đầu cô rồi khoác chiếc áo vest vào sau đó đi ra ngoài. Cô đờ ra nhìn theo bóng dáng của anh. Nhất thời cô bị vẻ đẹp của anh làm cho hoa si, biến thành kẻ háo sắc.
Người làm không lâu sau mang thức ăn đến cho cô. Cô ăn xong thì bác sĩ đến khám và cô phải làm một vài xét nghiệm. Trời gần trưa, cô ngồi trên giường nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ở trước cửa sổ có một cái cây bàng to, che cả bóng mát, tạo nên chút dư vị của thiên nhiên. Cô nhẹ nhàng bước xuống, đi đến phía cửa sổ rồi mở nó ra. Một làn gió man mát thổi vào, làm bay lọn tóc của cô.
Lúc này, Âu Thịnh mở cửa bước vào và chứng kiến cảnh này. Cô nghe tiếng động liền xoay lại nhìn. Nào ngờ cậu nhóc kia đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thăm thẳm.
" Đi học về rồi sao? "
Âu Thịnh nghe cô lên tiếng liền thu lại ánh mắt của mình. Cậu nhóc tháo chiếc cặp trên vai xuống quăng lên ghế sôpha rồi ngồi xuống bên cạnh.
" Chiều nay thầy và mấy đứa trong lớp sẽ đến thăm đấy "
" Biết rồi! Mà tự nhiên sao lại đến đây? "
Cô có chút ngạc nhiên, vốn dĩ cô và cậu nhóc này có quan hệ không được cho là tốt nên có chút hiếu kì. Âu Thịnh lạnh nhạt, đôi mắt khép hờ, chân vắt lên trên bàn.
" Không muốn về nhà nên mới đến đây để trốn "
Cô hừ lạnh một tiếng rồi quay về giường của mình. Rõ ràng là viện cớ, từ trường về đến đây phải đi một quảng đường xa. Mà cái tên nhóc này đi bộ đến đây, thật biết lừa người.
Âu Thịnh rót lấy ly nước trên bàn rồi đem đến cho cô. Vốn bản thân cậu cũng không biết vì sao lại đến đây. Từ lúc tan học liền bắt taxi đến đây, cậu cũng không muốn nói sự thật cho cô biết vì sợ cô cười.
" Chuyện lần trước... xin lỗi! "
Âu Thịnh cúi gầm mặt xuống, câu nói nhỏ dần rồi im lặng. Cô nghe xong có chút ngạc nhiên rồi cô bật cười vì sự đáng yêu của cậu nhóc này.
" Không sao đâu! Mọi chuyện đã qua rồi. Mình chỉ mong cậu nói với Âu Tuyết giùm mình thôi, để cậu ấy hiểu mình hơn "
Âu Thịnh nghe xong liền ngẩng đầu lên mĩm cười. Âu Thịnh vừa về thì không lâu sau anh cũng đến còn mang theo rất nhiều thức ăn.
" Bữa trưa của em đây "
" Sao nhiều thế? "
Cô ngạc nhiên nhìn đống đồ ăn trước mặt. Anh khẽ cười rồi mở từng thức ăn ra.
" Như vậy mới mau lớn "
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Sau khi cô xuất viện thì tên sát nhân kia được đưa ra tòa cùng bằng chứng và nhân chứng. Bệnh viện cũng đã có kết quả, hắn bị bệnh về thần kinh và tâm lí có vấn đề nhưng vẫn có thể làm chủ được hành động của mình. Vì vậy, tòa tuyên án, sau khi chữa khỏi bệnh sẽ tiếp nhận án tù treo hai năm sau đó sẽ tiếp nhận hình phạt tử hình.
Vụ án cũng theo đó khép lại, còn thân xác của cô thì cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra. Vì họ tin rằng kẻ sát nhân không hề dấu xát nạn nhân mà có một kẻ khác. Và cảnh xát sẽ tiếp tục tìm ra kẻ đó.
Hai tuần sau phiên tòa...
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Các ban công đông đúc trong chốc lát đã trống trơn. Thầy Luân cầm một đống giấy trên tay đi về lớp. Thầy nghiêm mặt sai lớp trưởng phát đống giấy đó.
"Trên tay các em chính là bài kiểm tra tháng này. Thầy thật thất vọng về các em. Một lớp chuyên mà chỉ đứng hạng ba của khối. Các em có biết lớp nào đứng nhất và nhì không? Chính là A2 và A3. Chúng ta đã tuột xuống đến hai hạng... Thầy thật sự rất thất vọng "
Cả lớp ai nấy đều gục đầu không dám nhìn thầy. Cô nhìn bài kiểm tra với điểm cao tuyệt đối trên tay cô thì thở dài một hơi. Quả thật là cảm thấy hổ thẹn. Mấy bài này thật sự quá đơn giản đối với cô, nhưng nếu so với những trường khác thì đề kiểm tra này thật sự rất khó. Trình độ cũng bằng với những học sinh giỏi thi chuyên. Cô chỉ biết thở dài một hơi, quả đúng là trường giỏi có khác.
Sau một hồi giảng đạo lí thầy Luân mới chịu dạy bài mới. Những tiết học trôi qua vô cùng vô vị. Cô đi qua dãy hành lang rồi bước vào nhà vệ sinh. Từ bên ngoài vài người nữa bước vào, họ xì xầm bàn tán.
"Nghe nói hoàng tử của chúng ta sắp về rồi đó "
" Vậy sao? Nếu là như vậy thì tốt quá. Nhưng không phải thầy ấy dạy sinh ở trường cấp ba sao? "
" Nghe nói là thầy ấy xin chuyển về đây "
" Công nhận thấy ấy vừa đẹp trai lại giỏi nữa, không những vậy còn giàu có nữa. Thật không hổ danh là hoàng tử "
Cô ngồi xong nhà về sinh mà bĩu môi khinh bỉ. Bọn nhóc này mới bay lớn mà đã mê trai như vậy rồi. Sau này lớn lên không biết sẽ như thế nào. Mấy người đó đi rồi cô mới ra ngoài. Cô khẽ thở dài, trẻ con bây giờ không hề ngây thơ như mình tưởng tượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.