Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 71
Chunyu
06/03/2024
Mộc Nhu Nhi được đưa vào bệnh viện, người Mộc gia cũng nhanh chóng có mặt. Cậu và Hoắc Thần đến sau bọn họ một lát, vừa vào tới trước cửa liền thấy hiện trường của một cuộc ẩu đả.
Mộc Khanh Bắc tức giận nhào tới cho Trương Thanh Phong một đấm vào mặt rõ đau "Mẹ kiếp, cậu chăm sóc con bé cái kiểu gì vậy hả?" (
"Em xin lỗi..."
Mộc Khanh Bắc càng nhìn càng thấy chướng mắt, muốn lao lên đánh thêm vài cái thì bị mấy người bên cạnh kéo lại. Hoắc Thần bảo vệ cậu sau lưng, rồi cũng đứng ra ngăn cuộc ẩu đả tiếp tục tái diễn.
Mộc Khanh Bắc trở lại phòng bệnh với em gái, bỏ lại Trương Thanh Phong đang chật vật ngồi bệt dưới sàn.
Cậu và Hoắc Thần chờ đến buổi trưa khi Mộc Nhu Nhi tỉnh lại mới vào thăm một chút, hiển nhiên là ai cũng có thể vào được, chỉ có duy nhất Trương Thanh Phong là bị chặn ở ngoài cửa.
Lúc Hoắc Thần nắm tay cậu ra khỏi phòng, đi ngang qua còn vỗ nhẹ một cái lên vai hắn.
Suốt cả đường đi cậu đều trầm mặc không nói một lời, tâm trạng cậu không tốt cũng làm tâm trạng Hoắc Thần tuột dốc theo. Trên đường về anh dừng ở trước tiệm bánh, xuống mua cho cậu một hộp bánh ngọt.
"Bạn nhỏ, có muốn ăn bánh không?" Hoắc Thần đem theo hộp bánh lên xe, lắc lư trước mặt cậu. (
Cậu mở to mắt nhìn hộp bánh không khác cái hộp hôm trước anh đem về là mấy, vừa cầm lấy vừa kinh ngạc "Vừa rồi anh...là đi mua cái này sao?!"
Hoắc Thần một tay đặt trên vô lăng, một tay vuốt ve sau gáy cậu, đáy mắt toàn sự sủng nịnh "Ừ! Mấy hôm nay anh thấy em hay muộn phiền quá, tối nay anh chở em đi chơi giải tỏa một chút, chịu không?"
"Hông đâu, tối em có hẹn với cái giường êm ái rồi!"
Anh nhìn cậu chu mỏ, hất cằm không nhịn được hôn cái chụt xuống đôi môi kia "Vậy ngày mai, ngày mai bé cưng có thể dành một chút thời gian để đi hẹn hò với anh không?"
Gì? Hẹn hò cái gì chứ?!
Cậu có chút ngại, nhưng vẫn cố tỏ ra không có gì mà đáp lại "Được thôi!"
Hoắc Thần cười cười, lại ôm mặt cậu hôn thêm vài cái, đến khi bị tay cậu đẩy ra thì mới ngồi lại nghiêm chỉnh khởi động xe.
Đúng như lời cậu nói, buổi tối vừa tắm xong thì đã chạy lên giường như một chú sóc. Cậu ở trên giường đắp chăn, bấm điện thoại đến ngủ quên lúc nào không hay.
Hoắc Thần ngồi dựa vào đầu giường, ở bên cạnh cậu làm việc, thấy cậu đã ngủ say sưa thì tạm thời dừng lại. Anh lấy điện thoại của cậu để qua một bên, chỉnh lại dáng nằm rồi đắp chăn kín kẽ cho cậu, sau đó mới ôm máy tính sang thư phòng tiếp tục công việc.
Cậu ngủ đến giữa đêm, vì lăn qua lăn lại một hồi vẫn không tìm được hơi ấm quen thuộc của Hoắc Thần mà mơ màng thức giấc, đôi chân lật đật xuống giường đi tìm anh. Cậu buồn ngủ đến ngáp lên ngáp xuống, dụi mắt nhìn cánh cửa thư phòng đang hé liền không do dự bước vào.
Cậu như chú chim nhỏ nhắm thẳng mục tiêu rồi sà vào lòng anh, đầu vùi vào hõm vai của người đàn ông.
"Sao lại chạy đến đây rồi?" Hoắc Thần vỗ về trên lưng cậu như đang dỗ một đứa nhỏ.
Không có tiếng đáp lại.
Quay đầu nhìn thì thấy cậu đã dựa lên vai anh tiếp tục nhắm mắt ngủ. Hoắc Thần bất đắc dĩ tắt máy tính, bế người về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, trước khi đến công ty, Hoắc Thần sẽ ôm cậu hôn một cái. Ngọt ngào như đôi vợ chồng son mới cưới, lưu luyến không muốn rời xa.
Nghỉ một hai ngày đã khiến khối lượng công việc tồn đọng chất đống trên bàn, Hoắc Thần bận rộn kí văn kiện, sau đó lại gấp rút đi hợp. Trong một thoáng nghỉ ngơi vào buổi trưa, anh đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh chiếc nhẫn cậu ngắm nghía tối qua.
Hoắc Thần xem lịch suy tư một chút, anh dựa theo trí nhớ tìm kiếm thông tin về chiếc nhẫn kia. Mặc dù đó chỉ là một chiếc nhẫn trơn không có gì đặt biệt, nhưng chỉ vì cậu cứ ngắm đi ngắm lại nhiều lần mà Hoắc Thần đã liên hệ với nhà thiết kế thuộc hàng top đầu trong lĩnh vực.
Anh lặp đi lặp lại nhiều lần rằng chỉ cần làm theo mẫu nhẫn trơn như vậy là được, sau đó nói thêm một số yêu cầu của mình. Tỉ như khắc tên viết tắt của hai người vào mặt trong của nhẫn... đặc biệt anh còn dặn họ khắc thêm một câu vào nhẫn của cậu.
Đồng hồ vừa chỉ đến giờ tan làm, Hoắc Thần đã lấy áo đi ra ngoài.
Những người trong phòng thư ký ngơ ngác nhìn theo, có người còn tò mò hỏi "Bộ có chuyện gì hay sao mà chủ tịch đi nhanh vậy?"
"Có chuyện gì được, cuộc sống của người đã kết hôn mà...chắc là tan làm nhanh để về ăn cơm với vợ!"
Nghiêm Hạo ở một bên nghe toàn bộ cuộc trò chuyện: "..." các người đoán sai hết rồi, hôm nay ông chủ tan làm sớm là để về dẫn vợ đi chơi!
"Tôi muốn đổi chỗ với thư ký Nghiêm ghê!"
Nghiêm Hạo: "..." đến đây, các người đến đây mà trải nghiệm.
Mộc Khanh Bắc tức giận nhào tới cho Trương Thanh Phong một đấm vào mặt rõ đau "Mẹ kiếp, cậu chăm sóc con bé cái kiểu gì vậy hả?" (
"Em xin lỗi..."
Mộc Khanh Bắc càng nhìn càng thấy chướng mắt, muốn lao lên đánh thêm vài cái thì bị mấy người bên cạnh kéo lại. Hoắc Thần bảo vệ cậu sau lưng, rồi cũng đứng ra ngăn cuộc ẩu đả tiếp tục tái diễn.
Mộc Khanh Bắc trở lại phòng bệnh với em gái, bỏ lại Trương Thanh Phong đang chật vật ngồi bệt dưới sàn.
Cậu và Hoắc Thần chờ đến buổi trưa khi Mộc Nhu Nhi tỉnh lại mới vào thăm một chút, hiển nhiên là ai cũng có thể vào được, chỉ có duy nhất Trương Thanh Phong là bị chặn ở ngoài cửa.
Lúc Hoắc Thần nắm tay cậu ra khỏi phòng, đi ngang qua còn vỗ nhẹ một cái lên vai hắn.
Suốt cả đường đi cậu đều trầm mặc không nói một lời, tâm trạng cậu không tốt cũng làm tâm trạng Hoắc Thần tuột dốc theo. Trên đường về anh dừng ở trước tiệm bánh, xuống mua cho cậu một hộp bánh ngọt.
"Bạn nhỏ, có muốn ăn bánh không?" Hoắc Thần đem theo hộp bánh lên xe, lắc lư trước mặt cậu. (
Cậu mở to mắt nhìn hộp bánh không khác cái hộp hôm trước anh đem về là mấy, vừa cầm lấy vừa kinh ngạc "Vừa rồi anh...là đi mua cái này sao?!"
Hoắc Thần một tay đặt trên vô lăng, một tay vuốt ve sau gáy cậu, đáy mắt toàn sự sủng nịnh "Ừ! Mấy hôm nay anh thấy em hay muộn phiền quá, tối nay anh chở em đi chơi giải tỏa một chút, chịu không?"
"Hông đâu, tối em có hẹn với cái giường êm ái rồi!"
Anh nhìn cậu chu mỏ, hất cằm không nhịn được hôn cái chụt xuống đôi môi kia "Vậy ngày mai, ngày mai bé cưng có thể dành một chút thời gian để đi hẹn hò với anh không?"
Gì? Hẹn hò cái gì chứ?!
Cậu có chút ngại, nhưng vẫn cố tỏ ra không có gì mà đáp lại "Được thôi!"
Hoắc Thần cười cười, lại ôm mặt cậu hôn thêm vài cái, đến khi bị tay cậu đẩy ra thì mới ngồi lại nghiêm chỉnh khởi động xe.
Đúng như lời cậu nói, buổi tối vừa tắm xong thì đã chạy lên giường như một chú sóc. Cậu ở trên giường đắp chăn, bấm điện thoại đến ngủ quên lúc nào không hay.
Hoắc Thần ngồi dựa vào đầu giường, ở bên cạnh cậu làm việc, thấy cậu đã ngủ say sưa thì tạm thời dừng lại. Anh lấy điện thoại của cậu để qua một bên, chỉnh lại dáng nằm rồi đắp chăn kín kẽ cho cậu, sau đó mới ôm máy tính sang thư phòng tiếp tục công việc.
Cậu ngủ đến giữa đêm, vì lăn qua lăn lại một hồi vẫn không tìm được hơi ấm quen thuộc của Hoắc Thần mà mơ màng thức giấc, đôi chân lật đật xuống giường đi tìm anh. Cậu buồn ngủ đến ngáp lên ngáp xuống, dụi mắt nhìn cánh cửa thư phòng đang hé liền không do dự bước vào.
Cậu như chú chim nhỏ nhắm thẳng mục tiêu rồi sà vào lòng anh, đầu vùi vào hõm vai của người đàn ông.
"Sao lại chạy đến đây rồi?" Hoắc Thần vỗ về trên lưng cậu như đang dỗ một đứa nhỏ.
Không có tiếng đáp lại.
Quay đầu nhìn thì thấy cậu đã dựa lên vai anh tiếp tục nhắm mắt ngủ. Hoắc Thần bất đắc dĩ tắt máy tính, bế người về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, trước khi đến công ty, Hoắc Thần sẽ ôm cậu hôn một cái. Ngọt ngào như đôi vợ chồng son mới cưới, lưu luyến không muốn rời xa.
Nghỉ một hai ngày đã khiến khối lượng công việc tồn đọng chất đống trên bàn, Hoắc Thần bận rộn kí văn kiện, sau đó lại gấp rút đi hợp. Trong một thoáng nghỉ ngơi vào buổi trưa, anh đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh chiếc nhẫn cậu ngắm nghía tối qua.
Hoắc Thần xem lịch suy tư một chút, anh dựa theo trí nhớ tìm kiếm thông tin về chiếc nhẫn kia. Mặc dù đó chỉ là một chiếc nhẫn trơn không có gì đặt biệt, nhưng chỉ vì cậu cứ ngắm đi ngắm lại nhiều lần mà Hoắc Thần đã liên hệ với nhà thiết kế thuộc hàng top đầu trong lĩnh vực.
Anh lặp đi lặp lại nhiều lần rằng chỉ cần làm theo mẫu nhẫn trơn như vậy là được, sau đó nói thêm một số yêu cầu của mình. Tỉ như khắc tên viết tắt của hai người vào mặt trong của nhẫn... đặc biệt anh còn dặn họ khắc thêm một câu vào nhẫn của cậu.
Đồng hồ vừa chỉ đến giờ tan làm, Hoắc Thần đã lấy áo đi ra ngoài.
Những người trong phòng thư ký ngơ ngác nhìn theo, có người còn tò mò hỏi "Bộ có chuyện gì hay sao mà chủ tịch đi nhanh vậy?"
"Có chuyện gì được, cuộc sống của người đã kết hôn mà...chắc là tan làm nhanh để về ăn cơm với vợ!"
Nghiêm Hạo ở một bên nghe toàn bộ cuộc trò chuyện: "..." các người đoán sai hết rồi, hôm nay ông chủ tan làm sớm là để về dẫn vợ đi chơi!
"Tôi muốn đổi chỗ với thư ký Nghiêm ghê!"
Nghiêm Hạo: "..." đến đây, các người đến đây mà trải nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.