Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 73
Chunyu
06/03/2024
Trái ngược với cậu và Hoắc Thần đang ngọt ngào, hạnh phúc thì gia đình nhỏ của Trương Thanh Phong và Mộc Nhu Nhi đã xuất hiện vết nứt.
Mộc Nhu Nhi sau khi tỉnh lại đã được anh trai đưa về Mộc gia dưỡng thương, cô rất muốn gặp Trương Thanh Phong, nhưng gặp rồi có khi họ lại cãi nhau thêm một trận.
Vấn đề của họ đã xuất hiện sau khi kết hôn một thời gian, lâu lâu lại có những cuộc cãi vã nhỏ, nhưng lần này là nghiêm trọng nhất.
Cô nghe tiếng anh trai mình lớn giọng quát tháo ở dưới tầng, một cái tên ngay lập tức hiện lên trong đầu. Mấy ngày nay Mộc Khanh Bắc luôn tức giận mắng Trương Thanh Phong, thiếu điều muốn làm gỏi hắn.
Mộc Nhu Nhi khó khăn bước ra khỏi phòng, cả hai cần có một cuộc nói chuyện để giải quyết rõ vấn đề. Cô đứng ở chỗ cầu thanh trên tầng, nhìn anh trai lại sắp nhào lên đánh người liền lên tiếng ngăn lại " Anh hai, em muốn nói chuyện với anh ấy!"
" Chân em đang bị thương, đừng có đứng ở đó nguy hiểm lắm. Mau về phòng đi, anh sẽ dẫn hắn lên..." Mộc Khanh Bắc một mặt dịu dàng với em gái, chờ cho cô đi khuất thì đổi ngay một mặt hung dữ quay đầu lườm Trương Thanh Phong. Anh nghiến răng nắm cổ áo hắn lôi lên lầu, vừa đi vừa cảnh cáo " Trương gia chủ, cậu mà không cư xử cho đàng hoàng thì đừng hòng trở về nguyên vẹn!"
".." Trương Thanh Phong âm thầm nuốt nước bọt, lời đồn cậu cả Mộc gia là tên cuồng em gái cũng đâu có sai. •)
Mộc Khanh Bắc đẩy Trương Thanh Phong vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, tức nổ phổi đi xuống phòng khách.
Hai người trong phòng im lặng không nói một lời, Mộc Nhu Nhi mở đoạn chat trong điện thoại đưa đến trước mặt người đàn ông.
Hắn ngạc nhiên đọc những dòng tin nhắn khiêu khích của người tình cũ gửi cho cô mà nghẹn họng, bắt đầu lên kế hoạch trút giận cho vợ.
" Nếu chúng ta đã không đi tiếp được nữa thì ly hôn đi..." Lời nói của cô hết sức bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng nó lại là con dao đâm thẳng vào tim Trương Thanh Phong.
"Em...em nói gì vậy?!"
"Nhu Nhi, chuyện đó là anh sai, xin lỗi em...anh đã biết lỗi của mình rồi. Em đừng như vậy có được không.." Hắn quỳ gối xuống sàn, cánh tay run rẩy cẩn thận ôm lấy eo của Mộc Nhu Nhi.
" Trương Thanh Phong, em không biết quá khứ anh phong lưu thế nào. Nhưng em đối phó với mấy cô bạn gái cũ của anh thật sự rất mệt...anh không có ý với họ nhưng chưa chắc họ không có ý với anh!" Mộc Nhu Nhi không nhịn được nữa khóc nấc " Em mệt mỏi lắm..."
Trương Thanh Phong đau lòng ôm lấy cô gái nhỏ, hắn không ngờ những cô gái trước đây lại đến làm phiền cô. Hắn chạm lên gương mặt người mình yêu " Xin lỗi em!"
" Chúng ta đừng có ly hôn nữa được không? Anh sẽ sống không nổi mất, xin em đó cục cưng. Nếu em còn giận thì cứ đánh anh đi!" Hắn cầm tay cô đánh lên người mình, đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ mới dừng lại.
" Chân em có sao không?"
" Không sao, chỉ bị trật một chút thôi..."
Trương Thanh Phong nhìn cái chân bị thương của cô, rồi nhìn đến đôi mắt đỏ hoe còn ướt nước, thở dài " Để anh trai em thấy được thì anh chắc chắn sẽ bị lột da!"
Vừa nói xong thì cửa phòng liền bật ra, Mộc Khanh Bắc đứng khoanh tay ở cửa nhìn tên đàn ông đang quỳ dưới chân em gái yêu dấu của mình, cảm thấy hả dạ.
Lại nhìn đến đôi mắt như vừa mới khóc xong của Mộc Nhu Nhi "?!!!"
Trương Thanh Phong đưa ánh mắt cầu cứu nhìn vợ, sau đó bị chân cô đá nhẹ vào vai.
" Đừng có nhìn, em chưa hoàn toàn hết giân anh đâu!"
"..."I
Vài ngày sau, khi cậu gặp lại Mộc Nhu Nhi thì vết thương của cô đã khỏi, cũng đã làm lành với Trương Thanh Phong.
Đám người tụ tập trong phòng bao, Âu Dương Quang ôm bụng cười nắc nẻ khi nghe bạn thân mình gặp họa. Quay sang định vỗ vai Hoắc Thần, lại bị cảnh tượng ngọt ngào, tình tứ làm cho đứng hình.
".."' Âu Dương Quang sâu sắc cảm nhận được Hoắc Thần đã thay đổi, hắn đưa mắt nhìn Mộc Nhu Nhi và Trương Thanh Phong. Một người phấn khích nhìn người ta rải đường, một người cố gắng lấy lại cảm giác tồn tại của mình với người kia.
Âu Dương Quang: ".." các người xem tôi là không khí sao?
" Hoắc Thần, nghe nói anh trai cậu đã ly hôn rồi đúng không?" Hắn kiếm chuyện nói để giảm bớt không khí màu hồng sắp bắn trái tim tình yêu ra tứ phía này.
"Ừ!"
" Vậy còn Hoắc Cảnh Hành thì sao?"
Hoắc Thần nghe xong thì ngước mắt nhìn hắn " Cậu lại có ý gì với nó?"
"Cậu nghĩ gì vậy?!!! Tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi, dù sao đó cũng là cháu của cậu mà!" Âu Dương Quang hốt hoảng giải thích, trong đầu đột nhiên nhớ đến hình ảnh một người đàn ông mặc quân phục.
"...Nó theo cha ra nước ngoài rồi!" Hoắc Thần lạnh nhạt đáp lại một câu, rồi cúi xuống nhìn cậu. Bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng cậu, nhỏ giọng " Có muốn ăn nữa không?"
Cậu lắc đầu, thỏa mãn dựa vào cơ thể ấm áp của anh.
Âu Dương Quang không chú ý đến hai người họ nữa, sau khi đáp một tiếng 'ồ' với kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi thì im lặng uống rượu.
Trong kí ức, hắn cũng từng ở bên một người đàn ông. Cho đến ngày hắn lên kế hoạch kéo người ta lên giường, phóng túng một đêm sau đó chạy mất. Hình ảnh cuối cùng hắn nhớ về người đó là một gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào phòng hắn.
Người đàn ông khoác lên mình bộ quân phục màu xanh thẫm, đứng trước cửa nhà Âu Dương Quang một hồi lâu mới rời đi. Thời gian dài không gặp lại, hắn đã sắp không nhớ nổi mặt người nọ, chỉ có thể mường tượng ra được chút ít. Hôm nay tự dưng nhớ đến...trùng hợp là, nơi cha con Hoắc Cảnh Hành đang ở cũng chính là nơi người đó đang phải thực hiện quân lệnh.
Mộc Nhu Nhi sau khi tỉnh lại đã được anh trai đưa về Mộc gia dưỡng thương, cô rất muốn gặp Trương Thanh Phong, nhưng gặp rồi có khi họ lại cãi nhau thêm một trận.
Vấn đề của họ đã xuất hiện sau khi kết hôn một thời gian, lâu lâu lại có những cuộc cãi vã nhỏ, nhưng lần này là nghiêm trọng nhất.
Cô nghe tiếng anh trai mình lớn giọng quát tháo ở dưới tầng, một cái tên ngay lập tức hiện lên trong đầu. Mấy ngày nay Mộc Khanh Bắc luôn tức giận mắng Trương Thanh Phong, thiếu điều muốn làm gỏi hắn.
Mộc Nhu Nhi khó khăn bước ra khỏi phòng, cả hai cần có một cuộc nói chuyện để giải quyết rõ vấn đề. Cô đứng ở chỗ cầu thanh trên tầng, nhìn anh trai lại sắp nhào lên đánh người liền lên tiếng ngăn lại " Anh hai, em muốn nói chuyện với anh ấy!"
" Chân em đang bị thương, đừng có đứng ở đó nguy hiểm lắm. Mau về phòng đi, anh sẽ dẫn hắn lên..." Mộc Khanh Bắc một mặt dịu dàng với em gái, chờ cho cô đi khuất thì đổi ngay một mặt hung dữ quay đầu lườm Trương Thanh Phong. Anh nghiến răng nắm cổ áo hắn lôi lên lầu, vừa đi vừa cảnh cáo " Trương gia chủ, cậu mà không cư xử cho đàng hoàng thì đừng hòng trở về nguyên vẹn!"
".." Trương Thanh Phong âm thầm nuốt nước bọt, lời đồn cậu cả Mộc gia là tên cuồng em gái cũng đâu có sai. •)
Mộc Khanh Bắc đẩy Trương Thanh Phong vào phòng rồi đóng sầm cửa lại, tức nổ phổi đi xuống phòng khách.
Hai người trong phòng im lặng không nói một lời, Mộc Nhu Nhi mở đoạn chat trong điện thoại đưa đến trước mặt người đàn ông.
Hắn ngạc nhiên đọc những dòng tin nhắn khiêu khích của người tình cũ gửi cho cô mà nghẹn họng, bắt đầu lên kế hoạch trút giận cho vợ.
" Nếu chúng ta đã không đi tiếp được nữa thì ly hôn đi..." Lời nói của cô hết sức bình tĩnh và nhẹ nhàng, nhưng nó lại là con dao đâm thẳng vào tim Trương Thanh Phong.
"Em...em nói gì vậy?!"
"Nhu Nhi, chuyện đó là anh sai, xin lỗi em...anh đã biết lỗi của mình rồi. Em đừng như vậy có được không.." Hắn quỳ gối xuống sàn, cánh tay run rẩy cẩn thận ôm lấy eo của Mộc Nhu Nhi.
" Trương Thanh Phong, em không biết quá khứ anh phong lưu thế nào. Nhưng em đối phó với mấy cô bạn gái cũ của anh thật sự rất mệt...anh không có ý với họ nhưng chưa chắc họ không có ý với anh!" Mộc Nhu Nhi không nhịn được nữa khóc nấc " Em mệt mỏi lắm..."
Trương Thanh Phong đau lòng ôm lấy cô gái nhỏ, hắn không ngờ những cô gái trước đây lại đến làm phiền cô. Hắn chạm lên gương mặt người mình yêu " Xin lỗi em!"
" Chúng ta đừng có ly hôn nữa được không? Anh sẽ sống không nổi mất, xin em đó cục cưng. Nếu em còn giận thì cứ đánh anh đi!" Hắn cầm tay cô đánh lên người mình, đến khi nghe thấy tiếng cười khẽ mới dừng lại.
" Chân em có sao không?"
" Không sao, chỉ bị trật một chút thôi..."
Trương Thanh Phong nhìn cái chân bị thương của cô, rồi nhìn đến đôi mắt đỏ hoe còn ướt nước, thở dài " Để anh trai em thấy được thì anh chắc chắn sẽ bị lột da!"
Vừa nói xong thì cửa phòng liền bật ra, Mộc Khanh Bắc đứng khoanh tay ở cửa nhìn tên đàn ông đang quỳ dưới chân em gái yêu dấu của mình, cảm thấy hả dạ.
Lại nhìn đến đôi mắt như vừa mới khóc xong của Mộc Nhu Nhi "?!!!"
Trương Thanh Phong đưa ánh mắt cầu cứu nhìn vợ, sau đó bị chân cô đá nhẹ vào vai.
" Đừng có nhìn, em chưa hoàn toàn hết giân anh đâu!"
"..."I
Vài ngày sau, khi cậu gặp lại Mộc Nhu Nhi thì vết thương của cô đã khỏi, cũng đã làm lành với Trương Thanh Phong.
Đám người tụ tập trong phòng bao, Âu Dương Quang ôm bụng cười nắc nẻ khi nghe bạn thân mình gặp họa. Quay sang định vỗ vai Hoắc Thần, lại bị cảnh tượng ngọt ngào, tình tứ làm cho đứng hình.
".."' Âu Dương Quang sâu sắc cảm nhận được Hoắc Thần đã thay đổi, hắn đưa mắt nhìn Mộc Nhu Nhi và Trương Thanh Phong. Một người phấn khích nhìn người ta rải đường, một người cố gắng lấy lại cảm giác tồn tại của mình với người kia.
Âu Dương Quang: ".." các người xem tôi là không khí sao?
" Hoắc Thần, nghe nói anh trai cậu đã ly hôn rồi đúng không?" Hắn kiếm chuyện nói để giảm bớt không khí màu hồng sắp bắn trái tim tình yêu ra tứ phía này.
"Ừ!"
" Vậy còn Hoắc Cảnh Hành thì sao?"
Hoắc Thần nghe xong thì ngước mắt nhìn hắn " Cậu lại có ý gì với nó?"
"Cậu nghĩ gì vậy?!!! Tôi chỉ muốn hỏi thăm thôi, dù sao đó cũng là cháu của cậu mà!" Âu Dương Quang hốt hoảng giải thích, trong đầu đột nhiên nhớ đến hình ảnh một người đàn ông mặc quân phục.
"...Nó theo cha ra nước ngoài rồi!" Hoắc Thần lạnh nhạt đáp lại một câu, rồi cúi xuống nhìn cậu. Bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bụng cậu, nhỏ giọng " Có muốn ăn nữa không?"
Cậu lắc đầu, thỏa mãn dựa vào cơ thể ấm áp của anh.
Âu Dương Quang không chú ý đến hai người họ nữa, sau khi đáp một tiếng 'ồ' với kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi thì im lặng uống rượu.
Trong kí ức, hắn cũng từng ở bên một người đàn ông. Cho đến ngày hắn lên kế hoạch kéo người ta lên giường, phóng túng một đêm sau đó chạy mất. Hình ảnh cuối cùng hắn nhớ về người đó là một gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm vào phòng hắn.
Người đàn ông khoác lên mình bộ quân phục màu xanh thẫm, đứng trước cửa nhà Âu Dương Quang một hồi lâu mới rời đi. Thời gian dài không gặp lại, hắn đã sắp không nhớ nổi mặt người nọ, chỉ có thể mường tượng ra được chút ít. Hôm nay tự dưng nhớ đến...trùng hợp là, nơi cha con Hoắc Cảnh Hành đang ở cũng chính là nơi người đó đang phải thực hiện quân lệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.