Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 80
Chunyu
06/03/2024
Sau một ngày uống thuốc, cậu gần như đã khỏi bệnh.
Thời điểm cuối năm nhiều việc, nhưng Hoắc Thần vẫn luôn đúng giờ về nhà ăn cơm với cậu, nhân viên trong công ty cũng theo đó tăng ca ngày càng ít làm bọn họ cảm động không thôi.
Quần áo mới của cậu cũng được Hoắc Thần mua đầy một tủ, toàn là những thương hiệu nổi tiếng. Cậu đứng nhìn tủ quần áo đã chật kín một hồi lâu, không biết phải nói gì.
"Lại đây anh sấy tóc cho!" Hoắc Thần một tay cầm máy sấy tóc, một tay ra hiệu kêu cậu ngồi xuống giường.
"Anh mua nhiều vậy làm gì..."
"Vậy em cứ lựa ra mấy bộ mình thích đi, còn lại để anh kêu người đến đem đi!"
"Dạ!"
Tiếng máy sấy ù ù vang lên bên tai, mùi hương trên người Hoắc Thần cứ lẩn quẩn quanh mũi, tầm mắt cậu chú ý vào cơ bụng anh đang bị áo thun che khuất. Bắt đầu táy máy tay chân, lúc đầu chỉ dùng ngón tay chọc vài cái, sau đó thì trực tiếp sờ lên luôn.
Wow
"Em đang làm cái gì vậy?" Hoắc Thần không nhịn được lên tiếng.
"Em...chỉ tính sờ một chút thôi!" Cậu hướng ánh mắt long lanh vô tội nhìn về phía Hoắc Thần, đột nhiên tầm mắt bị che lại. Hơi nóng của máy sấy phả vào trán cậu, bàn tay sờ tới sờ lui trên người anh.
Ủa? Gì đây?
"Nhiên Nhiên!"
Hơi nóng của máy sấy lại chuyển sang đỉnh đầu, tầm mắt không còn bị che khuất, cậu thấy rõ tay mình đang đặt trên ngực anh.
"..."
"..."
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, cậu mới rụt rè thu tay, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Thần vừa dọn dẹp đồ, vừa dặn dò cậu "Đừng có thức khuya quá, chơi điện thoại một chút rồi ngủ đó!" Trước khi ra khỏi phòng anh còn hôn cậu một cái.
Đến giữa đêm, Hoắc Thần vẫn đang xử lý công việc trong thư phòng. Anh liếc mắt thấy cái đầu bù xù của cậu ló vào khe cửa, chưa kịp lên tiếng thì cậu đã chạy vào lòng anh ngồi.
"Anh đã dặn em là đừng đi chân trần rồi mà, sàn nhà vẫn còn lạnh lắm!" Hoắc Thần nhíu mày nắm lấy bàn chân cậu ủ ấm.
Cậu gục đầu lên vai anh, giọng nói có hơi buồn ngủ "Sinh nhật anh ngày mấy vậy?"
"Sao tự dưng lại hỏi cái này?"
"...Em muốn biết!"
Hoắc Thần trầm ngâm một lát, lại nói mình không nhớ "Anh không nhớ nữa..."
"Sao lại không nhớ, anh nghĩ kĩ lại đi!" Cậu giống như bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, hai tay ôm lấy mặt anh lắc qua lắc lại, sau đó mí mắt lần nữa bắt đầu muốn dính vào nhau.
"Xin lỗi bé cưng, anh thật sự không nhớ." Hoắc Thần ánh mắt hơi buồn, hôn lên lòng bàn tay cậu, đứng lên bế người về phòng ngủ.
Thời gian sau đó cậu cũng tò mò hỏi thêm mấy lần, một là anh Hoắc Thần đánh trống lảng sang chuyện khác, hai là nói mình không nhớ rõ. Lén lút hỏi Mộc Nhu Nhi với Âu Dương Quang cũng không có manh mối luôn.
Ở một nơi khác, Hoắc Cảnh Hành đã có công việc ổn định. Hắn ngày ngày âm thầm điều tra về chú ba của mình, suy tư nhìn đống tư liệu mình vất vả có được.
Một trong số đó là những bức ảnh không rõ thời gian, địa điểm. Một tấm là hình hai mẹ con đang bị trói ở một nơi nào đó, một tấm là hình Hoắc Thần thời thiếu niên, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào máy ảnh... Không, có lẽ là đang nhìn vào người đang cầm máy ảnh đi. Một tấm ảnh khác, Hoắc Thần lại đang mặc đồ bệnh nhân, ngồi thẫn thờ trong phòng bệnh trắng toát.
"Ha, nhìn thảm thương thật..." Hoắc Cảnh Hành cười rộ lên, hút một điếu thuốc.
Hắn cắm một cái USB vào máy tính, trên màn hình liền hiện ra một video. Khung cảnh hoàn toàn trùng khớp với tấm hình thiếu niên mặt không cảm xúc nhìn vào máy ảnh.
Đầu tiên là tiếng cười đùa giễu cợt, tiếng roi da xé gió quất thẳng vào người thiếu niên đang bị trói. Sau một lúc, lại vang lên tiếng quát tháo gấp gáp, máy quay rung lắc vài cái.
(Mau bắt nó lại cho tao, chúng mày trói kiểu gì mà để nó thoát được vậy?!)
Khung ảnh vô tình lia qua tình trạng hỗn độn ở xung quanh, vài ba người đàn ông máu me nằm dưới đất. Hoắc Thần mình đầy thương tích, chật vật đứng một chỗ thở dốc.
Video đột nhiên kết thúc giữa chừng, Hoắc Cảnh Hành hơi bất ngờ, trong đầu xuất hiện ý nghĩ Hoắc Thần đã từng giết người...
Thời điểm cuối năm nhiều việc, nhưng Hoắc Thần vẫn luôn đúng giờ về nhà ăn cơm với cậu, nhân viên trong công ty cũng theo đó tăng ca ngày càng ít làm bọn họ cảm động không thôi.
Quần áo mới của cậu cũng được Hoắc Thần mua đầy một tủ, toàn là những thương hiệu nổi tiếng. Cậu đứng nhìn tủ quần áo đã chật kín một hồi lâu, không biết phải nói gì.
"Lại đây anh sấy tóc cho!" Hoắc Thần một tay cầm máy sấy tóc, một tay ra hiệu kêu cậu ngồi xuống giường.
"Anh mua nhiều vậy làm gì..."
"Vậy em cứ lựa ra mấy bộ mình thích đi, còn lại để anh kêu người đến đem đi!"
"Dạ!"
Tiếng máy sấy ù ù vang lên bên tai, mùi hương trên người Hoắc Thần cứ lẩn quẩn quanh mũi, tầm mắt cậu chú ý vào cơ bụng anh đang bị áo thun che khuất. Bắt đầu táy máy tay chân, lúc đầu chỉ dùng ngón tay chọc vài cái, sau đó thì trực tiếp sờ lên luôn.
Wow
"Em đang làm cái gì vậy?" Hoắc Thần không nhịn được lên tiếng.
"Em...chỉ tính sờ một chút thôi!" Cậu hướng ánh mắt long lanh vô tội nhìn về phía Hoắc Thần, đột nhiên tầm mắt bị che lại. Hơi nóng của máy sấy phả vào trán cậu, bàn tay sờ tới sờ lui trên người anh.
Ủa? Gì đây?
"Nhiên Nhiên!"
Hơi nóng của máy sấy lại chuyển sang đỉnh đầu, tầm mắt không còn bị che khuất, cậu thấy rõ tay mình đang đặt trên ngực anh.
"..."
"..."
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, cậu mới rụt rè thu tay, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Hoắc Thần vừa dọn dẹp đồ, vừa dặn dò cậu "Đừng có thức khuya quá, chơi điện thoại một chút rồi ngủ đó!" Trước khi ra khỏi phòng anh còn hôn cậu một cái.
Đến giữa đêm, Hoắc Thần vẫn đang xử lý công việc trong thư phòng. Anh liếc mắt thấy cái đầu bù xù của cậu ló vào khe cửa, chưa kịp lên tiếng thì cậu đã chạy vào lòng anh ngồi.
"Anh đã dặn em là đừng đi chân trần rồi mà, sàn nhà vẫn còn lạnh lắm!" Hoắc Thần nhíu mày nắm lấy bàn chân cậu ủ ấm.
Cậu gục đầu lên vai anh, giọng nói có hơi buồn ngủ "Sinh nhật anh ngày mấy vậy?"
"Sao tự dưng lại hỏi cái này?"
"...Em muốn biết!"
Hoắc Thần trầm ngâm một lát, lại nói mình không nhớ "Anh không nhớ nữa..."
"Sao lại không nhớ, anh nghĩ kĩ lại đi!" Cậu giống như bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, hai tay ôm lấy mặt anh lắc qua lắc lại, sau đó mí mắt lần nữa bắt đầu muốn dính vào nhau.
"Xin lỗi bé cưng, anh thật sự không nhớ." Hoắc Thần ánh mắt hơi buồn, hôn lên lòng bàn tay cậu, đứng lên bế người về phòng ngủ.
Thời gian sau đó cậu cũng tò mò hỏi thêm mấy lần, một là anh Hoắc Thần đánh trống lảng sang chuyện khác, hai là nói mình không nhớ rõ. Lén lút hỏi Mộc Nhu Nhi với Âu Dương Quang cũng không có manh mối luôn.
Ở một nơi khác, Hoắc Cảnh Hành đã có công việc ổn định. Hắn ngày ngày âm thầm điều tra về chú ba của mình, suy tư nhìn đống tư liệu mình vất vả có được.
Một trong số đó là những bức ảnh không rõ thời gian, địa điểm. Một tấm là hình hai mẹ con đang bị trói ở một nơi nào đó, một tấm là hình Hoắc Thần thời thiếu niên, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng vào máy ảnh... Không, có lẽ là đang nhìn vào người đang cầm máy ảnh đi. Một tấm ảnh khác, Hoắc Thần lại đang mặc đồ bệnh nhân, ngồi thẫn thờ trong phòng bệnh trắng toát.
"Ha, nhìn thảm thương thật..." Hoắc Cảnh Hành cười rộ lên, hút một điếu thuốc.
Hắn cắm một cái USB vào máy tính, trên màn hình liền hiện ra một video. Khung cảnh hoàn toàn trùng khớp với tấm hình thiếu niên mặt không cảm xúc nhìn vào máy ảnh.
Đầu tiên là tiếng cười đùa giễu cợt, tiếng roi da xé gió quất thẳng vào người thiếu niên đang bị trói. Sau một lúc, lại vang lên tiếng quát tháo gấp gáp, máy quay rung lắc vài cái.
(Mau bắt nó lại cho tao, chúng mày trói kiểu gì mà để nó thoát được vậy?!)
Khung ảnh vô tình lia qua tình trạng hỗn độn ở xung quanh, vài ba người đàn ông máu me nằm dưới đất. Hoắc Thần mình đầy thương tích, chật vật đứng một chỗ thở dốc.
Video đột nhiên kết thúc giữa chừng, Hoắc Cảnh Hành hơi bất ngờ, trong đầu xuất hiện ý nghĩ Hoắc Thần đã từng giết người...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.