Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 81
Chunyu
06/03/2024
Hoắc Cảnh Hành sắp xếp thời gian về Bắc thành trước ngày giao thừa một tuần, Hoắc Kiến Quân phải đến cách giao thừa một ngày mới có thể trở về.
Ngay khi vừa về tới hắn đã chạy đi thăm mẹ mình đang ở trong tù, hai người ngồi cách nhau một lớp cửa kính.
"A Hành dạo này con sống có tốt không? Hoắc Thần có làm khó con không?" Lâm Uyển Như hai mắt đỏ hoe, gấp gáp hỏi thăm con trai.
"Mẹ, thời gian qua con sống rất tốt, chú ba cũng không làm khó dễ gì hết!..."
Lâm Uyển Như nghe xong câu trả lời thì thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
"Mẹ... chú ba lúc mười mấy tuổi đã từng giết người có phải không?" Hoắc Cảnh Hành ngập ngừng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
"Sao con lại hỏi chuyện này?"
"Chỉ là con thắc mắc thôi..."
Lâm Uyển Như im lặng suy nghĩ một lúc rồi đáp lại "Khoảng thời gian đó thì mẹ không biết rõ, nhưng ba con thì biết đó, con đi hỏi thử xem!"
Hắn lại ngồi trò chuyện với mẹ mình một lát mới rời đi, trên đường lái xe vô tình gặp bóng dáng Hoắc Thần từ trong tiệm hoa bước ra, trên tay còn cầm theo một bó hoa cẩm tú cầu.
Hắn lặng lẽ đi theo Hoắc Thần, một đường đi ngày càng xa thành phố, chạy vào con đường vắng vẻ ở ngoại ô. Đến trước khu đất đắt đỏ dùng để chôn cất người đã khuất, Hoắc Cảnh Hành ngỡ ngàng hồi lâu mới chậm chạp chạy theo.
Chờ đến khi thấy Hoắc Thần ôm theo bó hoa cẩm tú cầu màu xanh tím đẹp mắt đặt lên ngôi mộ, hình ảnh được dán trên đó là của một cô gái. Lúc này hắn như bị sét đánh giữa trời quang, định đi ra chất vấn, nhưng nghĩ lại mình đang lén theo dõi người ta nên nhịn xuống.
Hoắc Thần im lặng đặt bó hoa lên mộ, thắp nhang cho người mẹ đã khuất của mình. Sau khi làm xong anh lại nhìn nơi an nghỉ của bà thật lâu, lật đật lấy giấy ra lau đi bụi bẩn.
"Dạo trước con không đến thăm mẹ, chắc người giận con lắm..." Anh quỳ trước ngôi mộ, cúi người cặm cụi lau sạch sẽ bụi bẩn, rồi chỉnh lại một số thứ trên đó.
"Hôm nay con mua hoa mà người thích đến để chuộc lỗi đây."
"Sắp qua thêm một năm nữa rồi, mà bây giờ người vẫn còn trẻ đẹp như vậy."
"..."
"À, đứa nhỏ con từng kể với mẹ, khi nào có dịp con sẽ dẫn em ấy đến... Dù sao cũng phải để người gặp con dâu của mình chứ!"
"..."
Giống như muốn thông qua một cách khác gửi câu trả lời đến con trai mình, ngay khi Hoắc Thần nói xong, một cơn gió liền thổi đến làm những tán cây xung quanh kêu xào xạc.
"Còn rất yêu em ấy, và thật may là em ấy cũng yêu con. Người bỏ con lại thế giới này, sau đó lại gửi đến cho con một tiểu thiên sứ..."
Những cơn gió liên tiếp thổi đến, Hoắc Thần có cảm giác như mẹ mình đang đứng ở bên cạnh, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về. Anh nghiêng đầu sang một bên, tóc bay tán loạn, trên môi mang theo một nụ cười.
Hoắc Thần cứ vậy quỳ ở đó đến khi mặt trời lặn, Hoắc Cảnh Hành cũng ngáp ngắn ngáp dài ở gần đó quan sát. Nhìn thấy Hoắc Thần lái xe đi khuất, mới chạy đến gần xem xét. Ảnh dán trên ngôi mộ quả thật là của một cô gái, nhưng người này lại có nét giống với Hoắc Thần đến 6 phần.
Là chị ruột sao?... Không đúng, hắn chưa từng nghe ba mình nói ông nội có con gái bao giờ.
Hoắc Cảnh Hành cẩn thận nghĩ ngợi một chút, phát hiện người này lại giống với người trong ảnh ở phòng của ông nội.
"Vậy đây là mẹ của chú ba sao?"
Là người vợ thứ hai của ông nội hắn, người mà ông yêu say đắm đến tận tâm can...
Hắn so sánh ngũ quan của Hoắc Thần và người trong ảnh, rồi theo quy củ quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm người thừa kế, mọi người đều mặc định Hoắc Cảnh Hành tương lai sẽ gánh vác Hoắc gia. Những phép tắc, quy củ hắn đều làm đến thuần thục, như đã thấm vào trong cốt tủy. Trái ngược với đó, Hoắc Thần lại là người phản nghịch, luôn làm theo ý mình, không ai có thể quản được.
Hoắc Cảnh Hành cũng thấy được sự thiên vị mà ông nội mình dành cho người chú này, lúc đó hắn ngây ngô hỏi Hoắc Kiến Quân 'Ba ơi, sao con thấy ông nội lại thương chú ba hơn vậy?'.
Kết quả ông chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu 'Vì ông nội muốn bù đắp cho chú ba con, đó là máu mủ duy nhất của ông và người ông yêu..'
Ngay khi vừa về tới hắn đã chạy đi thăm mẹ mình đang ở trong tù, hai người ngồi cách nhau một lớp cửa kính.
"A Hành dạo này con sống có tốt không? Hoắc Thần có làm khó con không?" Lâm Uyển Như hai mắt đỏ hoe, gấp gáp hỏi thăm con trai.
"Mẹ, thời gian qua con sống rất tốt, chú ba cũng không làm khó dễ gì hết!..."
Lâm Uyển Như nghe xong câu trả lời thì thở phào nhẹ nhõm "Vậy thì tốt, vậy thì tốt!"
"Mẹ... chú ba lúc mười mấy tuổi đã từng giết người có phải không?" Hoắc Cảnh Hành ngập ngừng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình.
"Sao con lại hỏi chuyện này?"
"Chỉ là con thắc mắc thôi..."
Lâm Uyển Như im lặng suy nghĩ một lúc rồi đáp lại "Khoảng thời gian đó thì mẹ không biết rõ, nhưng ba con thì biết đó, con đi hỏi thử xem!"
Hắn lại ngồi trò chuyện với mẹ mình một lát mới rời đi, trên đường lái xe vô tình gặp bóng dáng Hoắc Thần từ trong tiệm hoa bước ra, trên tay còn cầm theo một bó hoa cẩm tú cầu.
Hắn lặng lẽ đi theo Hoắc Thần, một đường đi ngày càng xa thành phố, chạy vào con đường vắng vẻ ở ngoại ô. Đến trước khu đất đắt đỏ dùng để chôn cất người đã khuất, Hoắc Cảnh Hành ngỡ ngàng hồi lâu mới chậm chạp chạy theo.
Chờ đến khi thấy Hoắc Thần ôm theo bó hoa cẩm tú cầu màu xanh tím đẹp mắt đặt lên ngôi mộ, hình ảnh được dán trên đó là của một cô gái. Lúc này hắn như bị sét đánh giữa trời quang, định đi ra chất vấn, nhưng nghĩ lại mình đang lén theo dõi người ta nên nhịn xuống.
Hoắc Thần im lặng đặt bó hoa lên mộ, thắp nhang cho người mẹ đã khuất của mình. Sau khi làm xong anh lại nhìn nơi an nghỉ của bà thật lâu, lật đật lấy giấy ra lau đi bụi bẩn.
"Dạo trước con không đến thăm mẹ, chắc người giận con lắm..." Anh quỳ trước ngôi mộ, cúi người cặm cụi lau sạch sẽ bụi bẩn, rồi chỉnh lại một số thứ trên đó.
"Hôm nay con mua hoa mà người thích đến để chuộc lỗi đây."
"Sắp qua thêm một năm nữa rồi, mà bây giờ người vẫn còn trẻ đẹp như vậy."
"..."
"À, đứa nhỏ con từng kể với mẹ, khi nào có dịp con sẽ dẫn em ấy đến... Dù sao cũng phải để người gặp con dâu của mình chứ!"
"..."
Giống như muốn thông qua một cách khác gửi câu trả lời đến con trai mình, ngay khi Hoắc Thần nói xong, một cơn gió liền thổi đến làm những tán cây xung quanh kêu xào xạc.
"Còn rất yêu em ấy, và thật may là em ấy cũng yêu con. Người bỏ con lại thế giới này, sau đó lại gửi đến cho con một tiểu thiên sứ..."
Những cơn gió liên tiếp thổi đến, Hoắc Thần có cảm giác như mẹ mình đang đứng ở bên cạnh, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về. Anh nghiêng đầu sang một bên, tóc bay tán loạn, trên môi mang theo một nụ cười.
Hoắc Thần cứ vậy quỳ ở đó đến khi mặt trời lặn, Hoắc Cảnh Hành cũng ngáp ngắn ngáp dài ở gần đó quan sát. Nhìn thấy Hoắc Thần lái xe đi khuất, mới chạy đến gần xem xét. Ảnh dán trên ngôi mộ quả thật là của một cô gái, nhưng người này lại có nét giống với Hoắc Thần đến 6 phần.
Là chị ruột sao?... Không đúng, hắn chưa từng nghe ba mình nói ông nội có con gái bao giờ.
Hoắc Cảnh Hành cẩn thận nghĩ ngợi một chút, phát hiện người này lại giống với người trong ảnh ở phòng của ông nội.
"Vậy đây là mẹ của chú ba sao?"
Là người vợ thứ hai của ông nội hắn, người mà ông yêu say đắm đến tận tâm can...
Hắn so sánh ngũ quan của Hoắc Thần và người trong ảnh, rồi theo quy củ quỳ xuống, dập đầu ba cái.
Từ nhỏ đã được bồi dưỡng để làm người thừa kế, mọi người đều mặc định Hoắc Cảnh Hành tương lai sẽ gánh vác Hoắc gia. Những phép tắc, quy củ hắn đều làm đến thuần thục, như đã thấm vào trong cốt tủy. Trái ngược với đó, Hoắc Thần lại là người phản nghịch, luôn làm theo ý mình, không ai có thể quản được.
Hoắc Cảnh Hành cũng thấy được sự thiên vị mà ông nội mình dành cho người chú này, lúc đó hắn ngây ngô hỏi Hoắc Kiến Quân 'Ba ơi, sao con thấy ông nội lại thương chú ba hơn vậy?'.
Kết quả ông chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu 'Vì ông nội muốn bù đắp cho chú ba con, đó là máu mủ duy nhất của ông và người ông yêu..'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.