Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 82
Chunyu
06/03/2024
Không biết Hoắc Cảnh Hành làm cách nào mà có được số điện thoại của cậu, dùng một số điện thoại xa lạ gọi đến.
"Xin chào, cho hỏi là ai vậy?" Cậu ngờ vực nhận cuộc điện thoại.
(Nhiên Nhiên... Khoan hãy tắt máy, anh có chuyện muốn nói với em.]
"Chúng ta thì có chuyện gì để nói với nhau, tôi không muốn nghe mấy lời nhảm nhí của anh đâu!"
(Là chuyện liên quan đến Hoắc Thần!]
Cậu đưa mắt nhìn vào phòng tắm vẫn đang sáng đèn, Hoắc Cảnh Hành ở đầu dây bên kia lại nói tiếp.
(Anh sẽ gửi địa chỉ cho em, ngày mai hãy đến gặp anh.)
"Tại sao? Chỉ bằng một câu nói của anh, anh lại tự tin rằng tôi sẽ đến?" Cậu hơi khó chịu, muốn cúp máy ngay lập tức.
(Quá khứ của Hoắc Thần, chắc em rất muốn biết về nó. Nhiên Nhiên, có đến hay không là quyền của em...)
[Chúng ta cá cược không? Anh cá chắc rằng em sẽ đến!]
Ngày hôm sau, Hoắc Cảnh Hành chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, chờ cậu đến liền bắt đầu màn chia rẽ của mình. (3)
Hắn đợi nguyên buổi sáng cũng không thấy người đâu, đến buổi trưa, lúc hắn bắt đầu thấy hoang mang thì rốt cuộc cậu cũng đến. •
"Em đến rồi sao! Đi đường có mệt không? Em muốn uống sữa hay nước ngọt để anh lấy cho.." Hắn vui vẻ chạy ra đón cậu, nhìn cứ như con chó cả ngày ở nhà đợi chủ về.
"Có chuyện gì thì nói luôn đi, tôi không muốn ở đây lâu đâu!"
Hoắc Cảnh Hành không để ý đến giọng nói lạnh lùng, khó chịu của cậu vẫn giữ nét mặt tươi cười "Em ngồi xuống trước đã, ba anh vẫn chưa về đâu nên chúng ta cứ từ từ nói chuyện."
"Hoắc Cảnh Hành!"
"Được rồi, được rồi, sao em ngày càng hung dữ với anh vậy, lúc trước em đâu có như này..." Hắn than thở một câu, tay chậm rãi lấy mấy tấm hình mình tìm được đưa cho cậu "Đây, em xem nó trước đi!"
Cậu cầm lấy mấy tấm ảnh hắn đưa, nhìn tới nhìn lui, câu nói 'những cái này thì có gì để xem' vừa định thốt ra thì cậu nhận ra gương mặt của Hoắc Thần. Lời nói lên đến cổ họng thì bị nuốt trở lại, cậu nhìn thật kĩ mấy tấm hình thêm vài lần nữa.
Một tấm có một đứa bé bị trói cùng một người phụ nữ.
Một tấm lại là bóng lưng một người mặc đồ bệnh nhân.
...Tấm dễ nhận ra nhất là một thiếu niên bị trói ngồi trên ghế, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồng phục học sinh.
Đó không ai khác chính là Hoắc Thần thời thiếu niên, gương mặt còn mang theo một chút non nớt, nhưng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, hờ hững.
"Còn có video nữa, em xem tiếp đi!" Hoắc Cảnh Hành cười cười, đẩy máy tính sang trước mặt cậu, trên màn hình đã mở sẵn.
Cậu không hiểu chuyện gì, chăm chú xem video được phát trên máy tính.
Đoạn đầu không có gì ngoài những tiếng cười nói, trò chuyện với nhau. Thêm một lúc, trong khung hình đã xuất hiện thêm một người.
'Xin chào nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi ..cũng lớn thêm không ít ha.'
'Ấy, ánh mắt mày như muốn giết tao tới nơi rồi, đáng sợ quá nha. Tao đang quay một video sinh động gửi đến cho ba mày đó, đổi một ánh mắt đáng thương cầu cứu xem nào'
Thiếu niên đang bị trói, nở một nụ cười giễu 'Ống sống chỉ để làm mấy công việc bẩn thỉu này thôi nhỉ?'
'Chậc, chậc, chậc... Ngạo mạn như vậy, chắc mày quên là mình đang bị bắt cóc, phải bị đánh một trận cho nhớ ra ha.'
Lời nói vừa dứt đã có mấy người đàn ông đứng chắn trước máy quay, một trong số đó bắt đầu ra tay đánh thật mạnh.
Mỗi một lần cái roi da đánh xuống người Hoắc Thần, trái tim cậu như bị người ta lấy dao khoét mất một mảng, đau đớn vô cùng.
Đến khi những người đó lần nữa tản ra, bộ đồng phục trên người thiếu niên đã rướm máu.
'Đại ca, thằng nhóc này chịu đau ghê thật, bị đánh đến vậy mà cũng không rên một tiếng' Tên đàn ông cầm roi da lên tiếng nói với người đang cầm máy quay.
'Hừm... Quay như vậy đã đủ sinh động chưa nhỉ?'
Máy quay càng ngày càng lại gần Hoắc Thần, cậu còn có thể thấy rõ được những vết thương đang rỉ máu trên người anh.
Nhóc con, mày nói xem!'
'...Nếu tôi thoát ra được, người đầu tiên tôi giết sẽ là ông' Hoắc Thần khó nhọc nói hết một câu, sau đó lại đau đến thở dốc.
Câu nói này, một lúc sau đã trở thành sự thật. Thiếu niên Hoắc Thần không biết đã giấu mảnh thủy tinh vỡ trong người mình từ khi nào, nhân cơ hội bọn họ lơ là không chú ý bắt đầu cắt dây.
Đến khi bọn họ nhận ra, thì đã có tên bị đánh nằm gục dưới đất.
'Mẹ, tụi mày làm ăn kiểu gì vậy?! Mau bắt nó lại..."
Máy quay đã được cố định ở một chỗ, vừa vặn ghi lại hết toàn bộ quá trình. Hoắc Thần chống gậy đứng giữa đám người đang nằm đau đớn trên mặt đất, quần áo nhếch nhác toàn máu là máu.
'Đến lượt ông rồi đó..'
"Xin chào, cho hỏi là ai vậy?" Cậu ngờ vực nhận cuộc điện thoại.
(Nhiên Nhiên... Khoan hãy tắt máy, anh có chuyện muốn nói với em.]
"Chúng ta thì có chuyện gì để nói với nhau, tôi không muốn nghe mấy lời nhảm nhí của anh đâu!"
(Là chuyện liên quan đến Hoắc Thần!]
Cậu đưa mắt nhìn vào phòng tắm vẫn đang sáng đèn, Hoắc Cảnh Hành ở đầu dây bên kia lại nói tiếp.
(Anh sẽ gửi địa chỉ cho em, ngày mai hãy đến gặp anh.)
"Tại sao? Chỉ bằng một câu nói của anh, anh lại tự tin rằng tôi sẽ đến?" Cậu hơi khó chịu, muốn cúp máy ngay lập tức.
(Quá khứ của Hoắc Thần, chắc em rất muốn biết về nó. Nhiên Nhiên, có đến hay không là quyền của em...)
[Chúng ta cá cược không? Anh cá chắc rằng em sẽ đến!]
Ngày hôm sau, Hoắc Cảnh Hành chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, chờ cậu đến liền bắt đầu màn chia rẽ của mình. (3)
Hắn đợi nguyên buổi sáng cũng không thấy người đâu, đến buổi trưa, lúc hắn bắt đầu thấy hoang mang thì rốt cuộc cậu cũng đến. •
"Em đến rồi sao! Đi đường có mệt không? Em muốn uống sữa hay nước ngọt để anh lấy cho.." Hắn vui vẻ chạy ra đón cậu, nhìn cứ như con chó cả ngày ở nhà đợi chủ về.
"Có chuyện gì thì nói luôn đi, tôi không muốn ở đây lâu đâu!"
Hoắc Cảnh Hành không để ý đến giọng nói lạnh lùng, khó chịu của cậu vẫn giữ nét mặt tươi cười "Em ngồi xuống trước đã, ba anh vẫn chưa về đâu nên chúng ta cứ từ từ nói chuyện."
"Hoắc Cảnh Hành!"
"Được rồi, được rồi, sao em ngày càng hung dữ với anh vậy, lúc trước em đâu có như này..." Hắn than thở một câu, tay chậm rãi lấy mấy tấm hình mình tìm được đưa cho cậu "Đây, em xem nó trước đi!"
Cậu cầm lấy mấy tấm ảnh hắn đưa, nhìn tới nhìn lui, câu nói 'những cái này thì có gì để xem' vừa định thốt ra thì cậu nhận ra gương mặt của Hoắc Thần. Lời nói lên đến cổ họng thì bị nuốt trở lại, cậu nhìn thật kĩ mấy tấm hình thêm vài lần nữa.
Một tấm có một đứa bé bị trói cùng một người phụ nữ.
Một tấm lại là bóng lưng một người mặc đồ bệnh nhân.
...Tấm dễ nhận ra nhất là một thiếu niên bị trói ngồi trên ghế, trên người vẫn còn đang mặc bộ đồng phục học sinh.
Đó không ai khác chính là Hoắc Thần thời thiếu niên, gương mặt còn mang theo một chút non nớt, nhưng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, hờ hững.
"Còn có video nữa, em xem tiếp đi!" Hoắc Cảnh Hành cười cười, đẩy máy tính sang trước mặt cậu, trên màn hình đã mở sẵn.
Cậu không hiểu chuyện gì, chăm chú xem video được phát trên máy tính.
Đoạn đầu không có gì ngoài những tiếng cười nói, trò chuyện với nhau. Thêm một lúc, trong khung hình đã xuất hiện thêm một người.
'Xin chào nhóc con, chúng ta lại gặp nhau rồi ..cũng lớn thêm không ít ha.'
'Ấy, ánh mắt mày như muốn giết tao tới nơi rồi, đáng sợ quá nha. Tao đang quay một video sinh động gửi đến cho ba mày đó, đổi một ánh mắt đáng thương cầu cứu xem nào'
Thiếu niên đang bị trói, nở một nụ cười giễu 'Ống sống chỉ để làm mấy công việc bẩn thỉu này thôi nhỉ?'
'Chậc, chậc, chậc... Ngạo mạn như vậy, chắc mày quên là mình đang bị bắt cóc, phải bị đánh một trận cho nhớ ra ha.'
Lời nói vừa dứt đã có mấy người đàn ông đứng chắn trước máy quay, một trong số đó bắt đầu ra tay đánh thật mạnh.
Mỗi một lần cái roi da đánh xuống người Hoắc Thần, trái tim cậu như bị người ta lấy dao khoét mất một mảng, đau đớn vô cùng.
Đến khi những người đó lần nữa tản ra, bộ đồng phục trên người thiếu niên đã rướm máu.
'Đại ca, thằng nhóc này chịu đau ghê thật, bị đánh đến vậy mà cũng không rên một tiếng' Tên đàn ông cầm roi da lên tiếng nói với người đang cầm máy quay.
'Hừm... Quay như vậy đã đủ sinh động chưa nhỉ?'
Máy quay càng ngày càng lại gần Hoắc Thần, cậu còn có thể thấy rõ được những vết thương đang rỉ máu trên người anh.
Nhóc con, mày nói xem!'
'...Nếu tôi thoát ra được, người đầu tiên tôi giết sẽ là ông' Hoắc Thần khó nhọc nói hết một câu, sau đó lại đau đến thở dốc.
Câu nói này, một lúc sau đã trở thành sự thật. Thiếu niên Hoắc Thần không biết đã giấu mảnh thủy tinh vỡ trong người mình từ khi nào, nhân cơ hội bọn họ lơ là không chú ý bắt đầu cắt dây.
Đến khi bọn họ nhận ra, thì đã có tên bị đánh nằm gục dưới đất.
'Mẹ, tụi mày làm ăn kiểu gì vậy?! Mau bắt nó lại..."
Máy quay đã được cố định ở một chỗ, vừa vặn ghi lại hết toàn bộ quá trình. Hoắc Thần chống gậy đứng giữa đám người đang nằm đau đớn trên mặt đất, quần áo nhếch nhác toàn máu là máu.
'Đến lượt ông rồi đó..'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.