Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 97
Chunyu
06/03/2024
Hoắc Tử Sâm từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn, ai cũng có thể chăm bé được. Thường được ví như một bản sao thu nhỏ của người cha Hoắc Thần, Hoắc Tử Sâm càng lớn thì càng bộc lộ rõ tính cách độc lập của mình.
Hoắc Thần luôn đóng vai một người cha nghiêm khắc, nhưng lúc cần mềm mỏng với con nhỏ thì cũng không keo kiệt chút nào. Hoắc Tử Sâm từ khi ra đời đã sống trong tình yêu thương, Hoắc Thần thường xuyên bói với bé 'con phải mau lớn để còn giúp cha chăm sóc ba con'.
"Ba ơi, sắp đến giờ họp phụ huynh rồi."
Cậu vẫn còn đang say giấc trên giường thì bị một bàn tay nhỏ lay lay thân thể, tối qua Hoắc Thần dày vò cậu cả đêm, bây giờ không thể thức nổi "Sâm Sâm cho ba thêm 5 phút nữa đi, ba ngủ thêm 5 phút nữa thôi..."
Hoắc Tử Sâm im lặng đi ra khỏi phòng, trong nhà này ai là trẻ con thì chưa biết đâu, ba nhỏ đã hai mươi mấy tuổi mà còn giống trẻ con hơn bé nữa.
"Cha ơi, đi họp phụ huynh cho con đi." Hoắc Tử Sâm cầm điện thoại gọi cho Hoắc Thần.
[Ba con đâu?)
"Ba vẫn còn ngủ chưa thức!"
(Ừ, đợi cha một chút...)
Hoắc Tử Sâm ngắt cuộc gọi, ngồi chơi ở trong phòng khách đợi Hoắc Thần trở về.
Việc đầu tiên sau khi Hoắc Thần bước vào nhà là chạy lên phòng ngủ kiểm tra tình trạng của vợ nhỏ nhà mình, Hoắc Tử Sâm cũng đã quen với việc này.
"Cha ơi, họp phụ huynh.." Bé con thấy bóng dáng của cha mình trên cầu thang thì vội lên tiếng, nhưng không có ai đáp lại.
Hoắc Thần không quan tâm lời con trai nói, cẩn thận bế cậu xuống cầu thang, bước vào phòng bếp. Bạn nhỏ Hoắc Tử Sâm thở dài, chỉ có thể tiếp tục ngồi đợi và đợi.
Nhà người ta con cái là cục vàng quý giá, đến nhà Hoắc Thần thì con cái liền trở thành cục nợ, bé con Hoắc Tử Sâm mới 7 tuổi đã là người có địa vị thấp nhất trong nhà.
Năm Hoắc Tử Sâm 9 tuổi, cậu lại có mấy biểu hiện như hay buồn ngủ, chán ăn, nôn ói. Cậu lật đật đi đến bệnh viện kiểm tra, kế quả là lại có thêm một thiên thần nhỏ.
Chuyện mang thai lần thứ hai không nằm trong kế hoạch của Hoắc Thần, dù lo cho sức khỏe của cậu nhưng anh vẫn không chọn cách bỏ đi đứa bé. Chủ tịch Hoắc lại bắt đầu ngày tháng ăn chay của mình, chuyển công việc ở công ty về nhà làm. (•
Lần này cậu không bị nghén nặng như trước đó, ăn uống cũng dễ dàng hơn nhiều. Thời gian mang thai thì mọi thứ đều có thể vượt qua dễ dàng, nhưng đến lúc cậu đau bụng được đưa vào phòng sinh thì vấn đề mới thực sự xảy ra, cậu bị khó sinh.
Cậu đau đớn nằm trên giường cố gắng dùng hết sức mình nhưng em bé vẫn chưa thấy đâu, cậu thở không ra hơi, nức nở gọi tên Hoắc Thần.
Bác sĩ để Hoắc Thần vào trong phòng sinh, anh vừa nhìn thấy cậu thì trái tim liền thắt chặt.
"Em đau quá, chồng ơi..." Gương mặt cậu nhợt nhạt, đưa tay nắm lấy tay Hoắc Thần.
"Không sao đâu bé cưng, một chút nữa sẽ hết đau ngay thôi, anh sẽ ở đây với em. Không sao đâu."
Bác sĩ hướng dẫn cậu dùng sức đẩy em bé ra ngoài, cậu một lần nữa dùng hết sức bình sinh thì bác sĩ mới có thể đỡ được đầu của em bé.
Cậu mơ hồ sắp mất đi ý thức, thì giọng nói run rẩy của Hoắc Thần đã vang lên bên tai.
"Bác sĩ, cứu em ấy...bỏ đứa bé đi, cứu em ấy trước..." Không chỉ giọng anh run rẩy mà cả người anh cũng đang run lên không ngừng, đôi mắt đỏ ngầu bất lực nhìn tình trạng cậu ngày càng xấu đi.
Cậu gom góp chút sức lực ít ỏi của mình, thành công sinh đứa bé trong giây phút then chốt. Tiếng khóc chào đời của em bé vang lên trong phòng, cũng là lúc cậu yên tâm thở ra một hơi. Cảm nhận được giọt nước nóng hổi rơi lên bàn tay, cậu ngơ ngác quay đầu nhìn Hoắc Thần. Người đàn ông luôn mang một mặt trầm lắng, lạnh lùng, bây giờ đã đỏ mắt rơi lệ bên cạnh cậu.
"Sao anh lại khóc, em mới là người phải khóc mới đúng chứ..." Cậu muốn lau nước mắt cho anh, nhưng lại không còn sức nhấc cánh tay. Hoắc Thần từng để lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy anh khóc như thế này.
Hoắc Thần quỳ bên cạnh cậu, trái tim đau đến không thở nổi, ngay cả khi y tá bế đứa bé đến anh cũng không quan tâm. (
"Chồng ơi, anh coi con trai giống em chưa kìa... hèn gì lại cứng đầu đến vậy."
Hoắc Thần nghe xong chỉ liếc mắt nhìn em bé một cái, sau đó khàn giọng nói "Cũng may mà em không sao..."
Hoắc Thần luôn đóng vai một người cha nghiêm khắc, nhưng lúc cần mềm mỏng với con nhỏ thì cũng không keo kiệt chút nào. Hoắc Tử Sâm từ khi ra đời đã sống trong tình yêu thương, Hoắc Thần thường xuyên bói với bé 'con phải mau lớn để còn giúp cha chăm sóc ba con'.
"Ba ơi, sắp đến giờ họp phụ huynh rồi."
Cậu vẫn còn đang say giấc trên giường thì bị một bàn tay nhỏ lay lay thân thể, tối qua Hoắc Thần dày vò cậu cả đêm, bây giờ không thể thức nổi "Sâm Sâm cho ba thêm 5 phút nữa đi, ba ngủ thêm 5 phút nữa thôi..."
Hoắc Tử Sâm im lặng đi ra khỏi phòng, trong nhà này ai là trẻ con thì chưa biết đâu, ba nhỏ đã hai mươi mấy tuổi mà còn giống trẻ con hơn bé nữa.
"Cha ơi, đi họp phụ huynh cho con đi." Hoắc Tử Sâm cầm điện thoại gọi cho Hoắc Thần.
[Ba con đâu?)
"Ba vẫn còn ngủ chưa thức!"
(Ừ, đợi cha một chút...)
Hoắc Tử Sâm ngắt cuộc gọi, ngồi chơi ở trong phòng khách đợi Hoắc Thần trở về.
Việc đầu tiên sau khi Hoắc Thần bước vào nhà là chạy lên phòng ngủ kiểm tra tình trạng của vợ nhỏ nhà mình, Hoắc Tử Sâm cũng đã quen với việc này.
"Cha ơi, họp phụ huynh.." Bé con thấy bóng dáng của cha mình trên cầu thang thì vội lên tiếng, nhưng không có ai đáp lại.
Hoắc Thần không quan tâm lời con trai nói, cẩn thận bế cậu xuống cầu thang, bước vào phòng bếp. Bạn nhỏ Hoắc Tử Sâm thở dài, chỉ có thể tiếp tục ngồi đợi và đợi.
Nhà người ta con cái là cục vàng quý giá, đến nhà Hoắc Thần thì con cái liền trở thành cục nợ, bé con Hoắc Tử Sâm mới 7 tuổi đã là người có địa vị thấp nhất trong nhà.
Năm Hoắc Tử Sâm 9 tuổi, cậu lại có mấy biểu hiện như hay buồn ngủ, chán ăn, nôn ói. Cậu lật đật đi đến bệnh viện kiểm tra, kế quả là lại có thêm một thiên thần nhỏ.
Chuyện mang thai lần thứ hai không nằm trong kế hoạch của Hoắc Thần, dù lo cho sức khỏe của cậu nhưng anh vẫn không chọn cách bỏ đi đứa bé. Chủ tịch Hoắc lại bắt đầu ngày tháng ăn chay của mình, chuyển công việc ở công ty về nhà làm. (•
Lần này cậu không bị nghén nặng như trước đó, ăn uống cũng dễ dàng hơn nhiều. Thời gian mang thai thì mọi thứ đều có thể vượt qua dễ dàng, nhưng đến lúc cậu đau bụng được đưa vào phòng sinh thì vấn đề mới thực sự xảy ra, cậu bị khó sinh.
Cậu đau đớn nằm trên giường cố gắng dùng hết sức mình nhưng em bé vẫn chưa thấy đâu, cậu thở không ra hơi, nức nở gọi tên Hoắc Thần.
Bác sĩ để Hoắc Thần vào trong phòng sinh, anh vừa nhìn thấy cậu thì trái tim liền thắt chặt.
"Em đau quá, chồng ơi..." Gương mặt cậu nhợt nhạt, đưa tay nắm lấy tay Hoắc Thần.
"Không sao đâu bé cưng, một chút nữa sẽ hết đau ngay thôi, anh sẽ ở đây với em. Không sao đâu."
Bác sĩ hướng dẫn cậu dùng sức đẩy em bé ra ngoài, cậu một lần nữa dùng hết sức bình sinh thì bác sĩ mới có thể đỡ được đầu của em bé.
Cậu mơ hồ sắp mất đi ý thức, thì giọng nói run rẩy của Hoắc Thần đã vang lên bên tai.
"Bác sĩ, cứu em ấy...bỏ đứa bé đi, cứu em ấy trước..." Không chỉ giọng anh run rẩy mà cả người anh cũng đang run lên không ngừng, đôi mắt đỏ ngầu bất lực nhìn tình trạng cậu ngày càng xấu đi.
Cậu gom góp chút sức lực ít ỏi của mình, thành công sinh đứa bé trong giây phút then chốt. Tiếng khóc chào đời của em bé vang lên trong phòng, cũng là lúc cậu yên tâm thở ra một hơi. Cảm nhận được giọt nước nóng hổi rơi lên bàn tay, cậu ngơ ngác quay đầu nhìn Hoắc Thần. Người đàn ông luôn mang một mặt trầm lắng, lạnh lùng, bây giờ đã đỏ mắt rơi lệ bên cạnh cậu.
"Sao anh lại khóc, em mới là người phải khóc mới đúng chứ..." Cậu muốn lau nước mắt cho anh, nhưng lại không còn sức nhấc cánh tay. Hoắc Thần từng để lộ mặt yếu đuối của mình trước mặt cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy anh khóc như thế này.
Hoắc Thần quỳ bên cạnh cậu, trái tim đau đến không thở nổi, ngay cả khi y tá bế đứa bé đến anh cũng không quan tâm. (
"Chồng ơi, anh coi con trai giống em chưa kìa... hèn gì lại cứng đầu đến vậy."
Hoắc Thần nghe xong chỉ liếc mắt nhìn em bé một cái, sau đó khàn giọng nói "Cũng may mà em không sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.