Trọng Sinh Gả Cho Chú Của Tra Công
Chương 98
Chunyu
06/03/2024
Bé con thứ hai được đặt tên là Hoắc An Cẩm, từ khi bé chào đời đã nghe không ít lời càm ràm của Hoắc Thần, vậy mà bé con này lại thích anh nhất.
"Tiểu Cẩm ơi, lại đây ba ôm một cái nào!" Cậu vui vẻ chạy đến ôm con trai nhỏ vào lòng, ngoại hình đứa nhỏ nhìn giống cậu như đúc.
Hoắc Thần cùng với Hoắc Tử Sâm vừa từ bên ngoài trở về đã thấy một màn khóc la vang trời của Hoắc An Cẩm.
Cậu luống cuống ôm bé con trên tay, hướng ánh mắt về phía Hoắc Thần cầu cứu.
"Ai da, ai da nhóc con này đừng có nắm tóc của ba!"
Hoắc Thần nhanh chóng đón Hoắc An Cẩm từ trên tay của cậu, kì lạ là khi được anh bế trong lòng đứa nhỏ không những không khóc nữa, mà còn cười khúc khích quơ tay trước mặt Hoắc Thần.
"..."
"Hình như em ấy thích được cha ôm hơn." Hoắc Tử Sâm móc trong túi mình ra một viên kẹo đưa cho cậu "Ba ơi, ba ăn kẹo đi nè..." D
"Cảm ơn con, Sâm Sâm!" Cậu nhận lấy viên kẹo, ai ngờ bé con đang được Hoắc Thần ôm trong tay cũng ư ư a a đòi kẹo của cậu.
Hoắc Thần nhìn con trai nhỏ, lại nhìn cậu một cái, có hơi bất lực.
"Con muốn cái này sao?" Cậu đưa viên kẹo đến gần Hoắc An Cẩm, đợi bé con vươn tay định lấy thì đột ngột rút lại ".
...Của ba"
Hoắc Thần: ".."
Hoắc Tử Sâm: "..."
Hoắc An Cẩm: "Hu…Oa.…."
Buổi tối cậu bất mãn khoanh chân ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào phòng tắm, cậu nghi ngờ Hoắc An Cẩm còn nhỏ xíu tuổi đã muốn làm tình địch với mình.
Bé con chỉ cần được cậu bế là sẽ khóc la om sòm, qua tay Hoắc Thần thì lại im ru.
Đang mê mang suy nghĩ thì Hoắc Thần đã từ phòng tắm bước ra, mái tóc ướt sũng vẫn còn nhỏ giọt xuống tấm lưng trần.
Cậu ngơ ngác nhìn mặt anh rồi từ từ chuyển xuống yết hầu, tiếp đó là nhìn cơ ngực và cơ bụng. Cậu nuốt nước miếng nhìn theo giọt nước lăn từ ngực xuống bụng, rồi bị chiếc khăn quấn ngang eo thấm mất.
Hoắc Thần tắm xong chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, dáng người này cậu đã nhìn không biết bao nhiêu lần nhưng bây giờ càng nhìn lại càng thấy mê. Ánh mắt cậu dán chặt vào đường nhân ngư ẩn hiện sau lớp khăn lông, đột nhiên cảm thấy cả người nóng bừng.
"Bé cưng, em chảy máu mũi kìa..."
"H...Hả?" Cậu đưa tay quẹt lên mũi thử, thấy màu máu đỏ tươi trên tay thì cuống cuồng lấy khăn giấy lau đi.
Hoắc Thần đến gần giúp cậu lau máu trên mặt, ánh mắt cậu cứ bị rãnh nhân ngư của anh thu hút, mà càng nhìn thì máu mũi cứ chảy không ngừng.
"Đẹp lắm sao?"
Cậu ngu ngơ gật đầu, sau đó mới phát hiện Hoắc Thần đang chăm chú nhìn mình.
"Cưng à, em nhìn anh nãy giờ nên máu mũi mới chảy không ngừng như vậy sao?!" Hoắc Thần có chút buồn cười, cũng có chút tự đắc. Tình huống này cho thấy anh rất có sức quyến rũ đối với vợ nhỏ nhà mình.
"Anh thích em hơn hay thích con trai hơn?"
"Chuyện này còn phải hỏi sao, tất nhiên là em rồi!"
"Hừ, rõ ràng anh thích tiểu Cẩm hơn!"
Hoắc Thần lau sạch máu mũi cho cậu, rồi cúi xuống hôn lên môi cậu "Anh còn chưa ghen mà em đã ghen với con nhỏ trước rồi sao..."
Anh dùng tay ấn chặt gáy cậu, từ hôn nhẹ chuyển thành hôn sâu, bàn tay luồn vào trong quần xoa bóp.
Cậu bị đè lên giường hôn đến tê dại, từng chỗ được Hoắc Thần chạm qua đều nóng như lửa đốt. Chân cậu quấn lấy eo người đàn ông, đôi mắt long lanh thúc giục anh nhanh lên.
"Chờ một chút..." Hoắc Thần dùng đầy đủ biện pháp an toàn mới cúi người xuống lần nữa, dục vọng trong ánh mắt như một vòng xoáy muốn nuốt chửng lấy cậu.
Cậu được lật ngồi lên người Hoắc Thần, thân thể lắc lư theo từng chuyển động của anh. Mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, cặp nhẫn phản chiếu ánh đèn hơi lóe sáng.
Trên tủ đầu giường có đặt một khung ảnh nhỏ, bên trong là hình ảnh một gia đình nhỏ hạnh phúc. Hoắc Thần một tay bế con trai nhỏ Hoắc An Cẩm, một tay ôm lấy eo cậu, ánh mắt mang theo tình cảm yêu thương. Còn cậu thì đặt tay lên vai con trai lớn Hoắc Tử Sâm, nghiêng đầu về phía người đàn ông bên cạnh nở nụ cười thật tươi trước ống kính.
_____ Hết______
"Tiểu Cẩm ơi, lại đây ba ôm một cái nào!" Cậu vui vẻ chạy đến ôm con trai nhỏ vào lòng, ngoại hình đứa nhỏ nhìn giống cậu như đúc.
Hoắc Thần cùng với Hoắc Tử Sâm vừa từ bên ngoài trở về đã thấy một màn khóc la vang trời của Hoắc An Cẩm.
Cậu luống cuống ôm bé con trên tay, hướng ánh mắt về phía Hoắc Thần cầu cứu.
"Ai da, ai da nhóc con này đừng có nắm tóc của ba!"
Hoắc Thần nhanh chóng đón Hoắc An Cẩm từ trên tay của cậu, kì lạ là khi được anh bế trong lòng đứa nhỏ không những không khóc nữa, mà còn cười khúc khích quơ tay trước mặt Hoắc Thần.
"..."
"Hình như em ấy thích được cha ôm hơn." Hoắc Tử Sâm móc trong túi mình ra một viên kẹo đưa cho cậu "Ba ơi, ba ăn kẹo đi nè..." D
"Cảm ơn con, Sâm Sâm!" Cậu nhận lấy viên kẹo, ai ngờ bé con đang được Hoắc Thần ôm trong tay cũng ư ư a a đòi kẹo của cậu.
Hoắc Thần nhìn con trai nhỏ, lại nhìn cậu một cái, có hơi bất lực.
"Con muốn cái này sao?" Cậu đưa viên kẹo đến gần Hoắc An Cẩm, đợi bé con vươn tay định lấy thì đột ngột rút lại ".
...Của ba"
Hoắc Thần: ".."
Hoắc Tử Sâm: "..."
Hoắc An Cẩm: "Hu…Oa.…."
Buổi tối cậu bất mãn khoanh chân ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào phòng tắm, cậu nghi ngờ Hoắc An Cẩm còn nhỏ xíu tuổi đã muốn làm tình địch với mình.
Bé con chỉ cần được cậu bế là sẽ khóc la om sòm, qua tay Hoắc Thần thì lại im ru.
Đang mê mang suy nghĩ thì Hoắc Thần đã từ phòng tắm bước ra, mái tóc ướt sũng vẫn còn nhỏ giọt xuống tấm lưng trần.
Cậu ngơ ngác nhìn mặt anh rồi từ từ chuyển xuống yết hầu, tiếp đó là nhìn cơ ngực và cơ bụng. Cậu nuốt nước miếng nhìn theo giọt nước lăn từ ngực xuống bụng, rồi bị chiếc khăn quấn ngang eo thấm mất.
Hoắc Thần tắm xong chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, dáng người này cậu đã nhìn không biết bao nhiêu lần nhưng bây giờ càng nhìn lại càng thấy mê. Ánh mắt cậu dán chặt vào đường nhân ngư ẩn hiện sau lớp khăn lông, đột nhiên cảm thấy cả người nóng bừng.
"Bé cưng, em chảy máu mũi kìa..."
"H...Hả?" Cậu đưa tay quẹt lên mũi thử, thấy màu máu đỏ tươi trên tay thì cuống cuồng lấy khăn giấy lau đi.
Hoắc Thần đến gần giúp cậu lau máu trên mặt, ánh mắt cậu cứ bị rãnh nhân ngư của anh thu hút, mà càng nhìn thì máu mũi cứ chảy không ngừng.
"Đẹp lắm sao?"
Cậu ngu ngơ gật đầu, sau đó mới phát hiện Hoắc Thần đang chăm chú nhìn mình.
"Cưng à, em nhìn anh nãy giờ nên máu mũi mới chảy không ngừng như vậy sao?!" Hoắc Thần có chút buồn cười, cũng có chút tự đắc. Tình huống này cho thấy anh rất có sức quyến rũ đối với vợ nhỏ nhà mình.
"Anh thích em hơn hay thích con trai hơn?"
"Chuyện này còn phải hỏi sao, tất nhiên là em rồi!"
"Hừ, rõ ràng anh thích tiểu Cẩm hơn!"
Hoắc Thần lau sạch máu mũi cho cậu, rồi cúi xuống hôn lên môi cậu "Anh còn chưa ghen mà em đã ghen với con nhỏ trước rồi sao..."
Anh dùng tay ấn chặt gáy cậu, từ hôn nhẹ chuyển thành hôn sâu, bàn tay luồn vào trong quần xoa bóp.
Cậu bị đè lên giường hôn đến tê dại, từng chỗ được Hoắc Thần chạm qua đều nóng như lửa đốt. Chân cậu quấn lấy eo người đàn ông, đôi mắt long lanh thúc giục anh nhanh lên.
"Chờ một chút..." Hoắc Thần dùng đầy đủ biện pháp an toàn mới cúi người xuống lần nữa, dục vọng trong ánh mắt như một vòng xoáy muốn nuốt chửng lấy cậu.
Cậu được lật ngồi lên người Hoắc Thần, thân thể lắc lư theo từng chuyển động của anh. Mười ngón tay của hai người đan chặt vào nhau, cặp nhẫn phản chiếu ánh đèn hơi lóe sáng.
Trên tủ đầu giường có đặt một khung ảnh nhỏ, bên trong là hình ảnh một gia đình nhỏ hạnh phúc. Hoắc Thần một tay bế con trai nhỏ Hoắc An Cẩm, một tay ôm lấy eo cậu, ánh mắt mang theo tình cảm yêu thương. Còn cậu thì đặt tay lên vai con trai lớn Hoắc Tử Sâm, nghiêng đầu về phía người đàn ông bên cạnh nở nụ cười thật tươi trước ống kính.
_____ Hết______
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.