Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Chương 23: Dâm Cụ (H Vai Phụ, Có Vào Từ Cửa Sau, Khẩu Vị Khá Nặng, Cẩn Thận Trước Khi Đọc)_Hạ

Oa Ngưu

07/04/2024

“Đồ lẳng lơ, hút chặt quá, buông ra!” Tay Liên Tam vỗ một cái lên đùi Xuân Yểu, Xuân Yểu rên ư ử.

“Sâu quá! Sâu quá đi!” Liên Tam nhanh chóng khuấy động hoa tâm, ly châu bên trong căng rộng, cọ lên lỗ chuông của gã ta, nếu không có vòng lưu hoàng cứu thì có lẽ gã đã mất cơ hội lên mặt rồi.

Liên Tam cắn răng: “Không hổ danh là huyệt long châu mà!” Liên Tam cầm một cái miến linh, ấn lên viên trân châu của Xuân Yểu.

“A a!” Từ tiếng rên trầm thấp lên cao vút trời, các cảm giác sung sướng chiếm lấy mọi giác quan của Xuân Yểu, nàng ta không ngờ chỉ là một động tác cắm vào thôi mà lại có thể khiến một nữ nhân trải đời như nàng ta nếm được mùi vị này.

Tác dụng của thuốc trên lụa trắng xâm nhập vào hoa huyệt cũng có hiệu lực, tăng cảm giác tê dại lên mấy chục lần, thứ gồ lên trên chân bạc cũng nhanh chóng cọ lấy nếp nhăn bên trong hoa huyệt, như đá qua không trung, sóng to vỗ bờ, tuyết cuộn ồ ạt.

“Hít ——” Liên Tam gầm nhẹ một tiếng, mất đi sự chừng mực và thành thạo bình thường, thịt mềm chèn lên nhau, ly châu cọ lấy bộ phận nhạy cảm nhất của nam nhân, gã ta giống như một tiểu tử tràn trề nhiệt huyết, điên cuồng lao lên, không màng hậu quả.

“Chơi chết nàng!” Gã cắn răng giận dữ, dưới thân thì dùng sức đâm, tay giữ chặt miến linh, miến linh rung lên hết mức ở chỗ hai người giao hợp, tiếng tinh tinh tinh không ngừng bên tai.

“Ha a ha a ha a… sắp tới rồi, gia…” Xuân Yểu vặn vẹo thân hình rắn nước, nhận lấy từng đợt trừng phạt, huyệt nhỏ bị kích thích mãnh liệt như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, Xuân Yểu chỉ cảm thấy cơ thể như bị ngọn lửa cắn nuốt.

Tiếng rên của Xuân Yểu còn mạnh hơn cả mị dược, Liên Tam càn quét một trận tàn nhẫn, đưa phần lớn dâm dịch vào rồi lại kéo ra, bắn tung toé trên đệm giường.

“A a a a…” Xuân Yểu bị đưa lên mây nhưng Liên Tam chưa muốn kết thúc như vậy, gã tiếp tục rút cắm trước sau, tiếng thịt va vào thịt bạch bạch bạch bạch không dứt, cùng với tiếng nức nở vỡ vụn của Xuân Yểu.

“Không được, không được!”



“Tiểu Xuân Nhi thân kiều thịt quý (*) như vậy à?” Liên Tam cười nhẹ.

(*) Có 2 nghĩa, thứ nhất là nói về giá trị con người cao, lá ngọc cành vàng; thứ hai mang nghĩa châm biếm cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé

Xuân Yểu trừng lớn mắt, chỉ cảm thấy mọi thứ đều vượt quá tưởng tượng của nàng ta, thì ra tất cả những chuyện nàng ta đã trải qua đều không thể mang đến cảm giác mất hồn như tối nay.

Nước mắt không ngừng rơi xuống, Xuân Yểu bị ép đến giới hạn hết lần này tới lần khác, mà Liên Tam cứ như cỗ máy không biết mệt mỏi, liên tiếp khiến nàng ta co rút run rẩy, đến lần thứ ba thì trong đầu Xuân Yểu đã trống rỗng.

Trong cơn mơ mơ màng màng, Liên Tam đột nhiên rời khỏi, lúc gã rời khỏi thì giữa hai chân Xuân Yểu đã dính đầy mật hoa, Liên Tam nhét hai viên miến linh vào trong hoa huyệt của nàng ta, miến linh chuyển động ở hoa tâm, Xuân Yểu run khẽ một lần nữa, thân thể xinh đẹp cong thành một vòng cung mất tự nhiên, tạo nên cảnh đẹp đầy đau đớn.

Liên Tam lật người Xuân Yểu qua, để nàng ta nâng cao mông.

Dường như biết Liên Tam sắp làm cái gì, Xuân Yểu khóc hu hu: “Gia, bỏ qua cho Xuân Yểu, của gia to quá, nơi đó của Xuân Yểu ăn không nổi!”

“Tiểu Xuân Nhi coi thường bản thân quá rồi.” Liên Tam lấy ngọc thể trong huyệt sau ra.

“A…” Xuân Yểu không kịp chạy thoát, món đồ lớn hơn đã lập tức nhét vào huyệt thịt chật hẹp phía sau.

“Hự…” Từng vòng thịt tràng ôm lấy gậy thịt, khiến Liên Tam phát ra âm thanh thỏa mãn, gã cúi đầu, nhẹ nhàng gặm cắn cổ Xuân Yểu: “Tiểu Xuân Nhi, xem như gia đây phá thân cho nàng rồi!”

Xuân Yểu nằm trên gối khóc nức nở, cơn đau như xé rách xảy ra bất thình lình khiến nàng ta nhớ tới sự sợ hãi và đau lớn của lần đầu, cũng nhớ tới nam nhân hại nàng ta phải lưu lạc đến tận đây.

Huyệt sau bị căng to chỉ cách huyệt trước một lớp thịt mỏng, miến linh ở huyệt trước không ngừng chuyển động, mang đến cảm giác khoan khoái, cũng giảm bớt cơn đau khi bị chiếm đoạt.



Liên Tam thấy nàng ta khóc đến đau lòng, hiếm khi cảm thấy thương tiếc: “Thả lỏng, giao cho gia, gia sẽ không tổn thương nàng.” Tay gã lần lên huyệt trước, dùng ngón tay thọc vào rút ra.

Vào cửa sau thì nam nhân luôn sướng hơn nữ nhân, Liên Tam dùng miến linh và kỹ năng để bù vào sự chênh lệch này, theo từng cái vỗ về chơi đùa và nói lỏng của gã, đau đớn dần dần biến mất, Xuân Yểu run rẩy, lần thứ hai lên đỉnh, mà Liên Tam cũng không hành hạ nàng ta nữa, lỗ chuông mở ra, bắn hết mọi thứ vào trong.

Liên Tam cày không biết mệt, Xuân Yểu bị hành hơn nửa đêm, chìm đắm trong từng đợt vui sướng khiến nàng ta dường như không biết trời nam đất bắc gì cả.

Cũng không biết qua bao lâu, ánh mặt trời đã ló dạng.

Liên Tam đóng dấu lên quyển sổ hoa của Xuân Yểu.

Cả hoa huyệt, huyệt sau, khoang miệng đều dùng hết, cũng bị đóng dấu hết.

Xuân Yểu vẫn chưa thể tỉnh táo lại, nàng ta nằm ở trên giường, cả người bủn rủn, cơ thể trắng nõn đổ mồ hôi đầm đìa, lấm tấm tinh dịch, nàng ta cảm thấy khó chịu cả người nhưng lại có niềm vui sướng nói không nên lời.

“Tiểu Xuân Nhi, sau này gia sẽ đến thăm nàng.” Liên Tam đặt một cái hôn lên trán Xuân Yểu, gã rất hào phóng đặt một túi tiền lên bàn, chuyện này rất lạ với Xuân Yểu, hơn một nửa những vị khách trước kia đưa nàng ta trang sức, thật sự không ai đơn giản thô tục như Liên Tam cả.

“Nô gia… chờ ngài…” Trong lòng Xuân Yểu thấy bất ngờ với sự sa đọa của mình nhưng lại không thể phủ nhận cơ thể mình thích mọi thứ mà Liên Tam mang lại.

Đệm giường ướt át nhưng Xuân Yểu thật sự không còn sức lực rửa sạch người, đợi đến lúc Ánh Ương tiến vào dọn dẹp mới nhìn thoáng qua Xuân Yểu, lạnh nhạt chế giễu: “Xem ra cô nương đã nếm được mùi rồi.”

Xuân Yểu chỉ cảm thấy chóp mũi chua xót, chôn đầu trong gối bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook