Chương 35: Đánh Cờ
Oa Ngưu
07/04/2024
Ở bên trong Lâm Giáng Tiên, trên mặt bàn bày một bàn cờ, bây giờ thế lực đen trắng ngang nhau, Hương Nô suy nghĩ một thời gian mới cẩn thận đặt cờ xuống.
Nàng nín thở, đến nỗi có thể nghe rõ được tiếng hí khúc Liên Hoa Lạc.
Ngón tay của nàng khẽ run, sau khi đặt cờ xuống thì nhút nhát nhìn chằm chằm Thân Đồ Khiếu, giống như một đệ tử đang đợi phu tử khen ngợi.
“Vậy là Hương Nô thắng rồi.” Thân Đồ Khiếu mỉm cười nhìn trước mắt vô cùng nghiêm túc nữ hài nhi, gật gật đầu.
Sống hai đời, Hương Nô vẫn thích chơi cờ như cũ, khả năng đánh cờ của Hương Nô rất không tồi, trước năm 12 tuổi là đại sư cờ vây ở Giang Nam tự mình chỉ dạy, tài chơi cờ của nàng đương nhiên không tầm thường, có điều khi giao đấu với Thân Đồ Khiếu trăm trận trăm thắng ở kinh thành, Hương Nô vẫn kém hơn một chút.
Thân Đồ Khiếu rất thích dáng vẻ của Hương Nô khi chơi cờ, bình thường nàng rất câu nệ, chỉ khi đánh cờ và lên giường mới lộ ra thần thái yêu kiều của tiểu nữ nhi.
Vế sau… vẫn chưa đến lúc, nếu muốn gặp dáng vẻ tiểu nữ nhi của Hương Nô, Thân Đồ Khiếu đành chọn vế trước.
“Thắng rồi!” Không phải lần đầu tiên Hương Nô chơi cờ với khách nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị khách nhân tàn sát toàn diện, nàng thật sự không cam lòng, vì thế quấn lấy Thân Đồ Khiếu chơi năm bàn, cuối cùng nàng mới thắng một ván, thắng 3 điểm rưỡi (*).
(*) Thắng 3 điểm rưỡi trong cờ vây theo luật của Trung Quốc, khi kết thúc trò chơi, cờ đen được 185 viên thì đen thắng và ngược lại khi trắng đạt 177, trắng sẽ thắng.
Thật ra Hương Nô cũng biết Thân Đồ Khiếu dẫn đường cho nàng nhưng nàng vẫn rất vui, được Thân Đồ Khiếu dẫn đường, rốt cuộc nàng cũng thắng.
“Hương Hương cũng rất giỏi.” Thân Đồ Khiếu cười: “Đã nói rồi, nếu Hương Hương thắng thì có thể đưa ra một yêu cầu với ta.” Lúc đầu Hương Nô hơi khó chịu khi bị hắn gọi như vậy, có điều đã qua 5 ngày, nàng cũng quen rồi.
“Hương Hương có yêu cầu gì không? Cứ nói thẳng.” Thân Đồ Khiếu luôn rất hào phóng với Hương Nô.
Hương Nô chớp chớp mắt, chìm vào suy tư.
5 ngày này, ngày nào Thân Đồ Khiếu cũng tới gặp nàng, đối mặt với Thân Đồ Khiếu, khi bắt đầu Hương Nô còn thấy lạ lẫm, dần dần cũng trở nên thân quen một ít.
Sau khi thân quen, Hương Nô cũng trở nên to gan hoạt bát hơn, vì vậy mới đánh cuộc, thế nhưng sau khi thua 3 ván, Hương Nô đã hơi đỏ mắt, cứ lẩm bẩm: “Hôm nay nô gia nhất định phải thắng một ván, nếu nô gia không thể thắng thì sẽ để Đại tướng quân ra một nguyện vọng với nô gia! Nếu nô gia có thể thắng thì sẽ đặt nguyện vọng với Đại tướng quân.” Nói hết lời nàng đã hơi hối hận: “Chỉ cần không khác người là được.”
Bình thường Hương Nô rất bình tĩnh, thế nhưng dù sao cũng mới 14 15 tuổi, khi còn nhỏ nàng thường xuyên chơi cờ với phụ thân và huynh trưởng, sau mỗi lần thua nàng đều không phục, ầm ĩ muốn chơi tiếp.
Khi phụ thân và huynh trưởng bị quấn lấy, không chịu đựng được nữa, nàng sẽ làm ầm lên: “Con muốn thắng! Nếu con không thể thắng thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nếu con thắng, người phải đáp ứng một nguyện vọng của con.” Có khi hai người sẽ nhường nàng, sau đó dành thời gian mang nàng ra ngoài du ngoạn, đôi khi bọn họ nảy sinh lòng hung ác, cuối cùng nàng thua, sẽ giúp họ đấm lưng châm trà.
Hương Nô mới thua 3 ván mà đã nóng nảy, mấy năm nay chơi cờ với khách nhân, lần đầu tiên nàng thua đến nỗi phải bắt đầu chơi xấu như vậy, cũng không biết có phải trong lòng vô thức tin tưởng Thân Đồ Khiếu hay không mà nàng đã bắt đầu xảo trá rồi.
Mặt Hương Nô hơi đỏ, nàng mềm như bông nói: “Khiến cho Đại tướng quân chê cười rồi, đó là lời đùa vui mà thôi, không tính.” Hương Nô thấy thoải mái nhất thời nên đã quên mất thân phận của mình, bây giờ lý trí quay về nên không dám làm càn nữa.
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đã đồng ý với nàng thì đương nhiên ta sẽ làm được.” Thân Đồ Khiếu nghiêm túc.
“Thế thì…” Hương Nô trái lo phải nghĩ một chút, cuối cùng mới nói: “Như vậy đi, nô gia muốn dùng điểm tâm ở Phù Dung trai, muốn một hộp hoa điểu phong nguyệt số lượng có hạn.” Phù Dung trai là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng ở Dương Châu, nổi tiếng nhất chính là hộp hoa điểu phong nguyệt mở bán vào giữa trưa, cần phải xếp hàng lúc mới ra lò, một hộp kia có giá thành không thấp, ngoại trừ ba tầng điểm tâm ngon lành tinh xảo còn tặng kèm một chiếc rương xinh đẹp, chiếc rương đó mỗi tháng có mỗi hoa văn khác nhau, rất được các tiểu thư nhà giàu ưa chuộng.
Trước kia Hương Nô còn nhỏ, tháng nào ca ca cũng dắt nàng đi xếp hàng, mỗi tháng đều sẽ riêng mang nàng đi bài, nàng cũng có uy, gom đủ 12 chiếc rương một năm, đặt bên trong phòng ở viện, vô cùng đẹp mắt.
Khi nhớ tới chuyện cũ, nụ cười của Hương Nô có chút cô đơn.
Sao Thân Đồ Khiếu có thể chịu được dáng vẻ này của nàng: “Hương Hương, ta dắt nàng đi mua.” Sau 12 tuổi, Hương Nô chưa từng rời khỏi ngõ Điềm Thuỷ.
Nàng nín thở, đến nỗi có thể nghe rõ được tiếng hí khúc Liên Hoa Lạc.
Ngón tay của nàng khẽ run, sau khi đặt cờ xuống thì nhút nhát nhìn chằm chằm Thân Đồ Khiếu, giống như một đệ tử đang đợi phu tử khen ngợi.
“Vậy là Hương Nô thắng rồi.” Thân Đồ Khiếu mỉm cười nhìn trước mắt vô cùng nghiêm túc nữ hài nhi, gật gật đầu.
Sống hai đời, Hương Nô vẫn thích chơi cờ như cũ, khả năng đánh cờ của Hương Nô rất không tồi, trước năm 12 tuổi là đại sư cờ vây ở Giang Nam tự mình chỉ dạy, tài chơi cờ của nàng đương nhiên không tầm thường, có điều khi giao đấu với Thân Đồ Khiếu trăm trận trăm thắng ở kinh thành, Hương Nô vẫn kém hơn một chút.
Thân Đồ Khiếu rất thích dáng vẻ của Hương Nô khi chơi cờ, bình thường nàng rất câu nệ, chỉ khi đánh cờ và lên giường mới lộ ra thần thái yêu kiều của tiểu nữ nhi.
Vế sau… vẫn chưa đến lúc, nếu muốn gặp dáng vẻ tiểu nữ nhi của Hương Nô, Thân Đồ Khiếu đành chọn vế trước.
“Thắng rồi!” Không phải lần đầu tiên Hương Nô chơi cờ với khách nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị khách nhân tàn sát toàn diện, nàng thật sự không cam lòng, vì thế quấn lấy Thân Đồ Khiếu chơi năm bàn, cuối cùng nàng mới thắng một ván, thắng 3 điểm rưỡi (*).
(*) Thắng 3 điểm rưỡi trong cờ vây theo luật của Trung Quốc, khi kết thúc trò chơi, cờ đen được 185 viên thì đen thắng và ngược lại khi trắng đạt 177, trắng sẽ thắng.
Thật ra Hương Nô cũng biết Thân Đồ Khiếu dẫn đường cho nàng nhưng nàng vẫn rất vui, được Thân Đồ Khiếu dẫn đường, rốt cuộc nàng cũng thắng.
“Hương Hương cũng rất giỏi.” Thân Đồ Khiếu cười: “Đã nói rồi, nếu Hương Hương thắng thì có thể đưa ra một yêu cầu với ta.” Lúc đầu Hương Nô hơi khó chịu khi bị hắn gọi như vậy, có điều đã qua 5 ngày, nàng cũng quen rồi.
“Hương Hương có yêu cầu gì không? Cứ nói thẳng.” Thân Đồ Khiếu luôn rất hào phóng với Hương Nô.
Hương Nô chớp chớp mắt, chìm vào suy tư.
5 ngày này, ngày nào Thân Đồ Khiếu cũng tới gặp nàng, đối mặt với Thân Đồ Khiếu, khi bắt đầu Hương Nô còn thấy lạ lẫm, dần dần cũng trở nên thân quen một ít.
Sau khi thân quen, Hương Nô cũng trở nên to gan hoạt bát hơn, vì vậy mới đánh cuộc, thế nhưng sau khi thua 3 ván, Hương Nô đã hơi đỏ mắt, cứ lẩm bẩm: “Hôm nay nô gia nhất định phải thắng một ván, nếu nô gia không thể thắng thì sẽ để Đại tướng quân ra một nguyện vọng với nô gia! Nếu nô gia có thể thắng thì sẽ đặt nguyện vọng với Đại tướng quân.” Nói hết lời nàng đã hơi hối hận: “Chỉ cần không khác người là được.”
Bình thường Hương Nô rất bình tĩnh, thế nhưng dù sao cũng mới 14 15 tuổi, khi còn nhỏ nàng thường xuyên chơi cờ với phụ thân và huynh trưởng, sau mỗi lần thua nàng đều không phục, ầm ĩ muốn chơi tiếp.
Khi phụ thân và huynh trưởng bị quấn lấy, không chịu đựng được nữa, nàng sẽ làm ầm lên: “Con muốn thắng! Nếu con không thể thắng thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nếu con thắng, người phải đáp ứng một nguyện vọng của con.” Có khi hai người sẽ nhường nàng, sau đó dành thời gian mang nàng ra ngoài du ngoạn, đôi khi bọn họ nảy sinh lòng hung ác, cuối cùng nàng thua, sẽ giúp họ đấm lưng châm trà.
Hương Nô mới thua 3 ván mà đã nóng nảy, mấy năm nay chơi cờ với khách nhân, lần đầu tiên nàng thua đến nỗi phải bắt đầu chơi xấu như vậy, cũng không biết có phải trong lòng vô thức tin tưởng Thân Đồ Khiếu hay không mà nàng đã bắt đầu xảo trá rồi.
Mặt Hương Nô hơi đỏ, nàng mềm như bông nói: “Khiến cho Đại tướng quân chê cười rồi, đó là lời đùa vui mà thôi, không tính.” Hương Nô thấy thoải mái nhất thời nên đã quên mất thân phận của mình, bây giờ lý trí quay về nên không dám làm càn nữa.
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đã đồng ý với nàng thì đương nhiên ta sẽ làm được.” Thân Đồ Khiếu nghiêm túc.
“Thế thì…” Hương Nô trái lo phải nghĩ một chút, cuối cùng mới nói: “Như vậy đi, nô gia muốn dùng điểm tâm ở Phù Dung trai, muốn một hộp hoa điểu phong nguyệt số lượng có hạn.” Phù Dung trai là cửa hàng điểm tâm nổi tiếng ở Dương Châu, nổi tiếng nhất chính là hộp hoa điểu phong nguyệt mở bán vào giữa trưa, cần phải xếp hàng lúc mới ra lò, một hộp kia có giá thành không thấp, ngoại trừ ba tầng điểm tâm ngon lành tinh xảo còn tặng kèm một chiếc rương xinh đẹp, chiếc rương đó mỗi tháng có mỗi hoa văn khác nhau, rất được các tiểu thư nhà giàu ưa chuộng.
Trước kia Hương Nô còn nhỏ, tháng nào ca ca cũng dắt nàng đi xếp hàng, mỗi tháng đều sẽ riêng mang nàng đi bài, nàng cũng có uy, gom đủ 12 chiếc rương một năm, đặt bên trong phòng ở viện, vô cùng đẹp mắt.
Khi nhớ tới chuyện cũ, nụ cười của Hương Nô có chút cô đơn.
Sao Thân Đồ Khiếu có thể chịu được dáng vẻ này của nàng: “Hương Hương, ta dắt nàng đi mua.” Sau 12 tuổi, Hương Nô chưa từng rời khỏi ngõ Điềm Thuỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.