Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Chương 34: Cứu Mỹ Nhân

Oa Ngưu

07/04/2024

Giống như trong trí nhớ của Đàm Duyên, quả nhiên 5 ngày sau trưởng công tử Lưu Đình của tri phủ Dương Châu cũng tìm tới cửa, đời trước y không có hứng thú với những việc xã giao này nhưng đời này sống lại, ngày mà ngôi sao, ánh trăng y trông ngóng cũng đã đến.

Mọi chuyện đều trùng khớp với ký ức của y, Đàm Duyên mất hồn cầm chén rượu, bên cạnh y là một nữ hài vô cùng xinh đẹp, y không nghe rõ tên của nàng ta, mọi sự chú ý của y chỉ đặt ở căn phòng cách vách.

Nếu y nhớ không lầm, chỉ chốc lát sau, cách vách sẽ truyền đến một loạt tiếng hỗn chiến.

“Xin ngài đừng như vậy! Á ha!” Âm thanh kinh hoàng thất thố của nữ tử vang lên.

“Đang làm cái gì vậy hả?” Trưởng công tử tri phủ nhieu mày không vui, mắt thấy Đàm Duyên đang muốn đứng dậy, vội nói: “Thế tử gia cứ ngồi đi, ta lập tức xem thử xem đã xảy ra chuyện gì, bảo bọn chúng ngừng lại, không ảnh hưởng đến nhã hứng của Thế tử gia.”

“Hồi Uyên huynh ngồi đi, ta sẽ đi xem đã xảy ra chuyện gì.” Hồi Uyên là tên tự của Lưu Đình.

Đàm Duyên mặc kệ Lưu Đình khuyên can thế nào cũng dứt khoát đứng dậy đẩy cửa phòng đi ra ngoài, hộ viện của Cạnh Hương Lâu cũng tụ tập lại đây.

Ngõ Điềm Thuỷ có luật lệ riêng, không thể tùy tiện chạm vào ngựa gầy, dù xuất thân của ân khách có cao đến đâu thì cũng phải đúng luật mới có tư cách mua trong ngày ngựa gầy bộc lộ quan điểm.

Người đang ầm ĩ chính là công tử Hàn Sử Thông của Hàn Diêm Vận sử, đúng là Lưu Đình không nên ra mặt, tri phủ Dương Châu chỉ là chức quan tứ phẩm, Hàn Diêm Vận sử cũng có chức quan tứ phẩm, lại còn chịu sự quản lý của thiên tử, quan uy cũng lớn, Hàn Diêm Vận sử còn là người cưng chiều nhi tử vô biên.

Ở Dương Châu, chỉ có Đàm Duyên hoặc công tử phủ thứ sử mới có thể đè đầu gã.



Đàm Duyên đi vào phòng của Hàn Sử Thông, cảnh tượng trước mắt khiến y phẫn nộ, y phục trên người nữ tử bé nhỏ đã bị xé toang, bị một thanh niên hơi béo đè dưới thân, không ngừng giãy giụa.

“Còn không mau dừng tay!” Đàm Duyên rống lên một tiếng, tuy rằng Đàm Duyên trông có vẻ yếu đuối nhưng Đàm gia cũng xuất thân từ võ tướng, có điều những năm gần đây Đại Thịnh không còn chiến tranh, chăm lo văn hoá giáo dục, lúc này mới bắt đầu bồi dưỡng con cháu phát triển khoa cử. Tuy rằng lấy văn là chính nhưng Đàm Duyên cũng mời sư phó nổi tiếng dạy dỗ, học tập võ thuật từ nhỏ, trên người cũng có uy nghi khó thể làm lơ được.

“Cút ngay!” Sợ là Hàn Sử Thông đã say mất nhận thức rồi, ngày thường gã đã biết Đàm Duyên, ở Dương Châu có ai không biết Đàm nhị gia đích tử của hầu phủ? Nhưng Hàn Sử Thông say đến hồ đồ, chẳng những bảo y cút mà còn bắt đầu cởi quần.

Đàm Duyên thật sự không thể nhịn được nữa, đi qua nhấc phía sau cổ Hàn Sử Thông lên một phen, ném sang bên cạnh, y nhớ rõ đời trước thằng nhãi này không hề phóng đãng như thế, Đàm Duyên thoáng cảm thấy bất an, dường như đời này có một số việc không quá giống với ký ức của y.

Giống như nữ hài nhi bị Hàn Sử Thông đè ở dưới thân này, trên người là quần áo màu đỏ nhạt, ở trong trí nhớ của y, Hương Nô rất ít mặc những màu sắc nổi bật như thế, phần lớn y phục của nàng khá bảo thủ, nhã nhặn.

“Nô gia đa tạ công tử ra tay cứu giúp.” Nữ hài nhi kia đã ngẩng đầu lên, khi nàng ấy chật vật đứng dậy, lúc này Đàm Duyên mới thấy rõ ràng gương mặt ấy.

Y biết nữ hài nhi này, nàng ấy tên Nguyệt Chiếu, là ngựa gầy được lưu tiêu bốn lần, có mối quan hệ không tệ với Hương Nô, được bán đi nhờ vào danh khí của Hương Nô trong ngày nàng bộc lộ quan điểm, điều kỳ diệu chính là… đời trước Nguyệt Chiếu bị Hàn Sử Thông mua, sau khi Hương Nô và Nguyệt Chiếu xuất giá cùng nhau thì vẫn qua lại thư từ như trước.

Nhưng… Hương Nô đâu? Sao Nguyệt Chiếu lại vào đây? Chuyện này không hợp lý mà?

Đàm Duyên lạnh mặt, nổi giận đùng đùng rời đi, đám người ăn chơi trác táng xem náo nhiệt xung quanh cũng tự giác không nói gì.

“Tiểu hầu gia, quấy rầy đến hứng thú của ngài rồi, nô gia xin lỗi, thỉnh cầu tiểu hầu gia dời bước đến Vẫn Tiên Dẫn, rượu và trà bánh hôm nay sẽ do bổn lâu chiêu đãi.”

“Không cần những thứ đó, ta chỉ cần Hương Nô tiếp khách.” Y đã chờ đợi ngày này rất lâu, chỉ muốn tái hiện lại tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân khi xưa, muốn Hương Nô có thêm một chút hảo cảm với y mà thôi.



Khi Đàm Duyên còn bé từng sống với tổ mẫu ở kinh thành một thời gian, ở kinh thành có không ít Thế tử hầu phủ nhưng khi đến Dương Châu, y đã trở thành chủ tử cao quý nhất, từ nhỏ y không hề thất bại, cũng chưa từng bị từ chối.

Đàm Duyên hoàn toàn không ngờ rằng y lại bị Tả Cầm khéo léo từ chối: “Thế tử gia, nếu muốn các cô nương khác tiếp khách thì được, có điều Hương Nô này… mọi thời gian tiếp khách đến lúc bộc lộ quan điểm đã được người khác bao hết rồi.”

Đàm Duyên nghe vậy, chân mày lập tức nhăn lại thành bánh quai chèo.

Mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống từ thái dương của Tả Cầm, bà bị nhìn chằm chằm mf rùng mình, hai bên toàn là những chủ nhân không thể đắc tội, nếu xử lý không tốt một bên cũng có thể rất tệ.

“Bà nói cái gì?” Vẻ mặt của Đàm Duyên quá dữ tợn, khiến Tả Cầm không dám thở một hơi lớn, nếu Thân Đồ Khiếu không có ở đây, có lẽ bà sẽ lén để Hương Nô ra gặp khách, nhưng lúc này Thân Đồ Khiếu đang ở cùng Hương Nô rồi, bà có làm sao cũng không thể gỡ rối tình huống khó xử này được.

----------------

Chương sau sẽ quay về nam nữ chính đáng yêu (?)

Đời trước Đàm Duyên không tốt, đời này có lẽ cũng như vậy, dù sao y cũng được định là tra nam rồi

Đàm Duyên: Hương Nô đâu?????

Thân Đồ Khiếu: Hừ hừ!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook