Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Chương 33: Đánh Cuộc

Oa Ngưu

07/04/2024

Năm đó, thiên tử cho gọi Quảng Lăng hầu hồi kinh báo cáo công tác, nếu sau đó được khen thưởng thì có cơ hội được ban chức lớn trong kinh, Quảng Lăng hầu luôn tìm kiếm phương pháp, người có thể quạt gió thêm củi chính là đường chất của Thánh Thượng, Đại tướng quân Thân Đồ Khiếu quan võ nhất phẩm duy nhất đương triều.

Quý nhân cao cao tại thượng trong kinh sao lại đến khu Giang Nam được? Thế thì phải nhờ đến vận may, đúng lúc Ngô vương Hàng Châu ủ mưu tạo phản, Đại tướng quân uy vũ dẫn dắt hải quân đi dẹp loạn, lúc hồi kinh có đi ngang qua Dương Châu nghỉ chân, phụ thân mỏi mắt trông mong tiếp đón, cuối cùng mời được Đại tướng quân tới phủ dự tiệc.

Đã là mở tiệc chiêu đãi danh tướng thì ngoài rượu ngon và bàn tiệc ra, tất nhiên còn phải có gia kĩ mua vui, thế nhưng nghe tin Đại tướng quân uy vũ không ham nữ sắc nên Quảng Lăng hầu cũng đặt ánh mắt vào trong đám mỹ nhân ở hậu viện, khi đó hai người được toàn bộ hầu phủ gọi là nhị vị mỹ nhân chính là thị thiếp Hương Nô trong viện và ca cơ Linh Lung mới của y.

Y và Hương Nô đã giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn suốt 5 năm, đương nhiên tình cảm cũng không tầm thường, vốn nên để Linh Lung đi nhưng khi đó Linh Lung lại có mang.

Quảng Lăng hầu và y gấp rút gập gối bàn bạc, muốn y lấy lợi ích của gia tộc làm trọng, một bên là lời hứa với tiểu nữ tử bên giường, bên kia là lợi ích của toàn bộ hầu phủ, cán cân chênh lệch đến thế nên y cũng mất đi tâm nguyện ban đầu.

Đó là một đêm thu, gần đến trung thu, vầng trăng vô cùng tròn, hơn nữa còn rất lớn.

Y đã không gặp Hương Nô được một tháng, hậu viện nhiều người, lúc bắt đầu thì bầu bạn sớm chiều, tới bây giờ thì 2 3 tháng mới gặp mặt nàng một lần.

Hương Nô đã ở bên cửa sổ, nhìn ánh trăng nơi chân trời, tiểu nha đầu bên cạnh nàng thấy y, hưng phấn gọi Hương Nô: “Hương di nương, thiếu gia tới rồi!”

Hương Nô vội vàng đứng dậy tiếp đón: “Thiếu gia, ngài tới rồi!” Nụ cười trên mặt nàng vẫn tươi đẹp như lúc mới gặp, khiến những lời y muốn thốt ra khỏi miệng lại kẹt cứng.

“Thiếu gia tới, Bích Nhi lui xuống trước!” Trước khi Bích Nhi rời đi còn đóng cửa lại giúp họ.

“Thiếu gia muốn tới mà không thông truyền, thiếp thân chưa chuẩn bị gì cả, có muốn uống trà không? Thiếp thân pha trà cho ngài nhé?” Tài pha trà của Hương Nô rất tốt, Đàm Duyên luôn rất thích.

“Không cần vội, ta có việc muốn thương lượng với nàng.” Trước khi thấy Hương Nô, lòng y đã kiên định, thế nhưng nghe thấy giọng nói mềm nhẹ của nàng, nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều đó, lòng y lại không ngừng chao đảo.



Hương Nô không hề sai lầm gì suốt 5 năm qua, thê thiếp trong nhà đấu tranh thế nào nàng cũng không tham gia, nàng là người hiền lành, ai cũng thích nàng.

Hương Nô bị Đàm Duyên kéo xuống ngồi bên cạnh bàn, quan sát nơi Hương Nô sống, trong lòng Đàm Duyên đột nhiên trở nên khổ sở, những năm gần đây cơ thiếp tranh sủng sứt đầu mẻ trán, chỉ có Hương Nô mặc kệ có được sủng ái hay không thì vẫn trước sau như một, nàng chưa từng khiến y áp lực chút nào, cũng chưa bao giờ chủ động đòi hỏi y thứ gì, chỉ cần y không chủ động thưởng, nàng cũng sẽ không đòi hỏi, có nữ nhân nào trong hậu viện của y không muốn trong phòng chất đầy món đồ hiếm lạ? Nhưng chỉ có nơi này của Hương Nô là mộc mạc nhất.

Nghĩ đến những lời muốn nói tiếp theo, trái tim của y cũng trở nên khó chịu.

Hương Nô luôn mỉm cười, khiến y cảm thấy thư giãn nhưng nụ cười đang trên mặt nàng lại khiến y cảm thấy thống khổ.

“Hương Nô, nàng có biết Đại tướng quân uy vũ không?”

“Đã từng nghe qua, nghe nói là tướng lĩnh dẹp loạn Ngô vương phản bội, cũng là thần bảo vệ của Đại Thịnh chúng ta.” Hương Nô gật gật đầu, có thể nói Đại tướng quân uy vũ ai ai cũng biết, 14 tuổi lên chiến trường, lập được chiến công hiển hách, mọi rợ nghe thấy uy danh của hắn cũng phải run lẩy bẩy!

“Nàng cảm thấy Đại tướng quân như thế nào?”

“Là nam tử vĩ đại nhất nhân gian.” Tuy Đại tướng quân mang đầy hung danh nhưng Hương Nô có ấn tượng rất tốt với hắn, lúc phụ thân còn sống cũng khen vị thiếu niên anh hùng này không dứt miệng.

“Nếu nàng có cơ hội hầu hạ nam tử vĩ đại nhất nhân gian này, nàng có muốn không?” Lúc hỏi vấn đề này trái tim của Đàm Duyên siết chặt, lúc nhìn thấy đôi mặt trợn tròn ngơ ngác của Hương Nô, y thật sự chịu không nổi, lập tức đứng lên đi tới cửa sổ, không dám nhìn mặt nàng nữa.

Đầu óc Hương Nô trống rỗng, vang ầm ầm, cuối cùng chỉ hóa thành một câu: “Công tử còn nhớ lời hứa trước kia với nô tỳ không, lời hứa đó còn có hạn dùng nữa ư?” Nàng không ầm ĩ không gây chuyện, thậm chí còn có thể nói là bình thản nhưng câu hỏi của nàng lại như một cái búa tạ, đập mạnh lên trái tim y.

“Hương Nô, Đại tướng quân không phải người bình thường, ngài ấy coi thường những nữ nhân bình thường, trong phủ người có thể lên cũng chỉ có nàng và Linh Lung nhưng Linh Lung có thai, không tiện hầu hạ.” Y biện hộ theo bản năng, thế nhưng chuyện đã tới nước này rồi thì nói cái gì cũng uổng công.

Hương Nô vuốt ve bụng mình, cười chua xót, trước kia lúc được khám không thể mang thai, chẳng phải cũng biết ngày này sẽ đến rồi sao?

“Mệnh lệnh của thiếu gia, thiếp thân không thể không theo.” Vốn dĩ là đồ chơi, là món hàng, một món hàng có khiếm khuyết bẩm sinh, sao có thể nắm giữ vận mệnh của mình được chứ?



“Hương Nô, ta không chê nàng, nàng vẫn có thể trở về, không phải vừa đi sẽ biến thành gia kĩ.” Đàm Duyên khô khan nói.

Hương Nô trừng lớn mắt, đôi nhất lanh lợi kia như phủ kín một tầng hơi nước: “Được.” Nàng đi theo lời Đàm Duyên, cũng biết đây chỉ là mấy lời an ủi sáo rỗng mà thôi.

Hầu phủ cũng có quy tắc của hầu phủ, cơ thiếp trong hầu phủ đi hầu hạ người khác cũng nhiều nhưng cuối cùng chưa ai có thể trở lại hậu viện, toàn vào Hồng Viên sống, Hồng Viên chính là nơi hầu phủ nuôi gia kĩ.

Ai cũng biết lão hầu gia muốn Hương Nô hầu hạ Đại tướng quân cũng là có tư tâm, ông ta đã sớm có ý đồ với thị thiếp của nhi tử, sao có thể làm vịt chín bay đi được?

“Hương Nhi…” Y nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hương Nô, một lúc lâu sau chỉ nói: “Hôm sau tướng quân tới, nàng nghỉ ngơi cho khoẻ, chuẩn bị chu đáo, biết không?”

“Vâng…” Hương Nô thất hồn lạc phách, Đàm Duyên rời đi lúc nào cũng không biết, nàng cũng không biết Đàm Duyên không thật sự rời đi, mà đứng một hồi lâu bên ngoài cửa phòng nàng, nghe tiếng khóc bi thương của nàng, thế nhưng lại không làm gì, ngay cả một câu an ủi y cũng không dám nói.

Khi đó Đàm Duyên nghĩ, đợi Hương Nô hầu hạ Đại tướng quân xong sẽ đưa nàng ra khỏi phủ trước, nuôi dưỡng như ngoại thất, y chẳng thể ngờ Hương Nô đã không còn tin tưởng y mà lựa chọn rời đi cùng Thân Đồ Khiếu.

Lúc tiễn nàng rời đi, y mới hiểu rõ sức ảnh hưởng của bông hoa nhài này đối với mình, Hương Nô đã lặng lẽ hoà bản thân vào xương thịt của y, khi chia lìa cũng là lúc cắt đứt từ bên trong máu thịt, khiến y đau xé lòng.

Xe ngựa chậm rãi chạy về hầu phủ, Đàm Duyên cũng choàng tỉnh khỏi hồi ức khi xưa, sau khi y xuống xe thì về thẳng viện của mình, trong lòng bắt đầu chờ mong cuộc gặp gỡ vào 5 ngày sau.

“Hương Nhi, đời này, ta sẽ không phụ nàng nữa.” Y tự nhắc nhở bản thân mình.

———————

Thế tử gia có phải nam phụ ác độc không nhở ~? Mị cảm thấy rất ác, đời này vẫn ác như cũ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook