Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Chương 20: Khách Quen

Oa Ngưu

07/04/2024

“Mỗ mụ…” Xuân Yểu khóc như hoa lê dưới mưa, thế nhưng vẫn không thể nào khiến Tả Cầm hồi tâm chuyển ý.

“Đi trước đây.” Tả Cầm nói với Tả Kỳ.

“Lúc này đây phải đa tạ rồi, làm phiền ngươi bên phía chủ tử.” Trên mặt Tả Kỳ chứa nụ cười lấy lòng. Mãn Phương Lâu và Cạnh Hương Lâu luôn có quan hệ cạnh tranh, gần đây lợi nhuận của Cạnh Hương Lâu đã đè lên đầu Mãn Phương Lâu rồi, thế cho nên Tả Kỳ cũng không dám đắc tội với Tả Cầm.

Bóng lưng của Tả Cầm càng lúc càng xa, Tả Kỳ tức giận trừng Xuân Yểu vẫn đang khóc lóc nức nở một cái, bà đây cũng phải móc tim ra đấy, bà cũng đâu có muốn bảo bối mình đào tạo được bị hạ cấp đâu.

“Tả Cầm đã nương tay rồi, một tháng này biểu hiện cho tốt, đến khi trở lại cuộc sống của hạng hai thì cũng có thể thảnh thơi, tốn chút công sức nhờ khách cũ nguyện ý mua thêm mấy lần nữa.” Tả Kỳ vẽ đường cho Xuân Yểu, ở nơi trăng hoa này, dù sao cũng phải nghĩ cách tính toán cho bản thân, có thể ôm lấy khách quen thì phải nắm cho chắc.

“Bảo mụ mụ (*), ta không muốn lên thuyền!” Biết chuyện xuống tầng 3 làm một tháng là ván đã đóng thuyền, Xuân Yểu chỉ có thể chấp nhận cầu xin chuyện khác.

(*) Chữ “bảo” 鸨 này là “tú bà”

Thuyền hoa là một nơi vô cùng đáng sợ với đám hoa nương, một con thuyền trên hồ nước sâu, trên thuyền chỉ có hai ba nữ nhân nhưng có thể có hai mươi mấy nam nhân, đó là cảnh tượng thế nào thì Xuân Yểu không dám nghĩ, nàng ta đã từng thấy nữ nhân bước xuống từ thuyền hoa, chừng hơn mười ngày vẫn đi đứng không được.

Từng có hoa nương phạm tội lên thuyền, bị lột xiêm y trước mặt mọi người, đó là hoa nương hạng nhì nên chưa từng bị làm nhục như vậy, bắt đầu giãy giụa không thôi, cuối cùng vô tình rơi xuống nước, khi vớt lên đã không còn nữa, cuối cùng cũng chỉ bồi thường 500 lượng chuộc thân là xong, cũng chưa từng báo quan, hơn phân nửa hoa nương là nô tịch, nếu thật sự ảnh hưởng đến mạng người, dù có đưa lên quan thì bồi thường tiền cũng xong việc.

“Bây giờ mới biết sợ sao?” Tả Kỳ tức giận liếc ngang Xuân Yểu một cái.

“Trời cũng đâu có sập, ngày xưa ta cũng từng lên thuyền vì phạm sai lầm, cũng không chịu đựng nổi.” Tả Cầm thở dài, lời nói sâu xa: “Đừng quên thân phận của ngươi, muốn sống tốt thì không nên tin tưởng nam nhân.” Năm đó Tả Kỳ giao tình yêu sai chỗ, năm lần bảy lượt lén gặp tình nhân của mình, thật ra lén gặp tình nhân cũng không phải chuyện gì quá trong hoa lâu, thế nhưng tình nhân của bà làm ăn thất bại, bần cùng sinh đạo tặc, thế mà lại cả gan trộm vật trang trí đắt tiền trong lâu.

Miệng nam nhân mà, lúc sung sướng nằm trên người nữ nhân thì ngọt ngào bao nhiêu, đến ngay lúc rút ra muốn tàn nhẫn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, giống như Phó Khiêm Chi đẩy hết sai lầm cho Xuân Yểu, như tình nhân vừa trộm vật trang trí trị giá ngàn lượng liền biến mất của Tả Kỳ.

Chuyện nam nhân làm sai ở hoa lâu, nữ nhân phải trả lại thay bọn họ.

“Ta đã biết…” Nước mắt của Xuân Yểu không thể nào ngừng được. Nàng ta từng tìm chết nhưng sau đó đó mới nhận ra mình vô cùng muốn sống, muốn sống tiếp thì nhất định phải nhịn, liễu biếc hoa đưa gặp một thôn (*), nhẫn nhịn thì mọi chuyện sẽ tốt hơn.



(*) Cả câu gốc: “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”. Có nghĩa là “Núi đã cùng, nước đã tận, tưởng như cùng đường rồi nhưng không ngờ phía trước lại có liễu, hoa đưa ta đến một thôn làng. Có thể hiểu như tìm được lối thoát trong hoàn cảnh khốn khó.

Tả Kỳ đưa nàng ta sách hoa của hoa nương hạng ba: “Đêm nay giờ làm việc của ngươi đã được Tam gia bao hết, hầu hạ Tam gia cho tốt đi, Tam gia là một vị khách không tồi, ra tay hào phóng nhưng khá hành hạ người, chút nữa bôi trơn nhiều một ít thì ít khổ hơn.” Không phải Tam gia không tiêu nổi số ngân lượng để bao đầu bảng, chỉ là trên lầu 5 quá nhiều quy tắc, gã không thích, các cô nương ở lầu 3 cũng rất nịnh bợ gã rồi.

Xuân Yểu ôm sách hoa, sắc mặt trắng đến mức trong suốt, rất giống một linh hồn.

Sau khi Xuân Yểu làm chuyện hồ đồ thì Nam Phong cũng phải bị liên lụy, Nam Phong là hạt giống tốt nhưng đã phạm sai lầm không thể tha thứ, nàng ta bị bán vào viện kinh doanh chim non của ngõ Điềm Thuỷ.

Bây giờ người dẫn dắt Xuân Yểu là tiểu nha đầu Ánh Ương ở lầu 3, Xuân Yểu chưa từng gặp nha đầu này bao giờ.

“Cô nương, lát nữa có ba mươi phút, ngài chuẩn bị một chút, phải nhớ súc ruột, Tam gia đã phân phó.”

Bề ngoài của Xuân Yểu rất đẹp, từ khi bắt đầu đã là hoa nương đầu bảng, vẫn chưa có ai khám phá cúc huyệt, để trở thành người đầu tiên, Tam gia còn tiêu thêm 50 lượng bạc.

Xuân Yểu chết lặng gật đầu, đi vào gian phòng lầu 3 nàng ta tạm ở.

Đương nhiên phòng ở lầu 3 không thể so sánh với lầu 5 nhưng tốt xấu gì vẫn riêng tư, cũng có thau tắm riêng, một vài lầu phải tắm chung kia kìa.

Xuân Yểu chưa từng bước vào phòng lầu 3,

phòng ở đây bày trí giống nhau, vừa bước vào là có thể quét khắp gian phòng một lần, trong phòng có một chiếc giường Bạt Bộ, một chiếc giường La Hán, một bộ bàn ghế, một bàn trang điểm, một tấm bình phong hoa và chim, phía sau là thau tắm.

Xuân Yểu nhanh chóng tắm gội thơm tho, Ánh Dương lấy một cái hộp ngọc ra, bên trong đặt vô số ngọc thể (*) lớn lớn bé bé.

(*) JJ giả đó mọi người

“Xin cô nương hãy nằm lên giường đi!” Giọng điệu của Ánh Ương vô cùng máy móc, không cung kính như Nam Phong.



Xuân Yểu làm theo lệnh, cảm thấy không gì đáng buồn hơn trái tim đã chết lặng.

“Tách chân ra một chút, nô tỳ sẽ rót thuốc rót vào, cô nương chịu đựng một chút.” Ánh Ương không cho Xuân Yểu nhiều thời gian chuẩn bị tâm lý.

Xuân Yểu chỉ cảm thấy cánh mông bị tách ra thô bạo, sau đó cúc huyệt bị căng ra, nước thuốc lạnh như băng chảy vào ruột từ nơi đó, sau đó trong bụng đau âm ỉ một trận.

Sau khi xử lý không ngừng, Xuân Yểu chỉ cảm thấy hơi trống rỗng, thế nhưng Ánh Ương không thèm bận tâm đến cảm xúc của nàng ta.

“Cô nương, nô tỳ phải nới huyệt cho ngài.” Ánh Ương vừa nói xong liền đổ dầu bôi trơn lên trên ngọc thể.

“Ôi…” Không chờ Xuân Yểu chuẩn bị sẵn sàng, Ánh Ương đã cắm thẳng ngọc thể vào cúc huyệt của Xuân Yểu, móng tay chăm sóc tỉ mỉ, cắt gọn mượt mà đâm vào trong đệm, chỉ cảm thấy buồn nôn khó chịu một trận.

Sau một hồi bình tĩnh, Ánh Ương thay kích cỡ, tăng dần dần nên cũng không khiến Xuân Yểu thật sự bị thương.

Sau khi Xuân Yểu dần quen với vật lạ ở lỗ sau, Ánh Ương lấy một miếng vải mỏng màu lam lục nhạt, miếng vải đó mỏng thấu da, bên trong phủ một ít kim tuyến, trông vô cùng xinh đẹp.

“Tam gia thích lam lục nhạt, cứ mặc như vậy đi.” Ánh Ương đưa miếng vải mỏng cho nàng ta.

“Chỉ có vậy thôi sao?” Xuân Yểu mở to hai mắt nhìn.

“Đúng thế, bên trong không cần mặc gì hết.” Ánh Ương gật gật đầu.

“Nơi này không giống lầu 5, khách quan sẽ không bàn chuyện phong nhã với tỷ, chỉ làm chuyện phong nguyệt.” Trên mặt Ánh Ương không có thái độ trào phúng nhưng từng câu từng chữ lại ghim vào lòng Xuân Yểu.

“Xuân Yểu tỷ tỷ tập làm quen đi, một tháng này cũng là thời gian, nếu xảy ra vấn đề gì, làm không tốt thì không chỉ một tháng thôi đâu.”

Đúng vậy, Ánh Ương bị đưa đến lầu 3, là thực tập sinh ở lầu 3, sau khi bán đêm đầu, nàng ta cũng trở thành hoa nương hạng ba của lầu 3, nhìn Xuân Yểu mình từng chỉ có thể nhìn lên đang gặp nạn vì phạm lỗi, trong lòng nàng ta có chút khoái cảm vặn vẹo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Lấy Cô Vợ Ngựa Gầy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook