Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 124: Bị tú một mặt
Lưu Li Chi
03/08/2021
Nghe rõ lời Lâm Thanh nói, trêи mặt Vương Ổn Ổn lập tức xuất hiện vệt đỏ ửng. Tán gái, cô ngược lại muốn được cua, nhưng cô biết, bản thân không xứng với thiếu niên này.
Tần Nhất cười híp mắt chỉ chỉ người đang nằm gần cửa ra vào, vẻ mặt vô tội: "Hồ ly, Nhất Nhất không biết anh đang nói cái gì cả, tôi chỉ tiến vào cứu người mà thôi, vì sao anh lại nghĩ đến chuyện tán gái chứ?"
Tần Nhất không đợi Lâm Thanh trả lời, lại tự mình nói: "A, tôi biết rồi. Hồ ly, không ai thích anh không phải là lỗi của anh đâu. Mà hiện tại cũng không phải mùa xuân, làm sao trong đầu anh lại nghĩ đến những chuyện này, nên thanh tâm một chút."
Lâm Thanh sững sờ, sau đó tức giận nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà không ai thích chứ! Anh ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như thế này, làm sao lại không có người thích! Nhớ ngày đó, nữ sinh theo đuổi anh ta đều xếp hàng tới tận bên ngoài thành Đế Đô.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng vô tội kia của Tần Nhất, anh ta lại không thể nào ra tay, đành phải hung hăng vò vò đầu thiếu niên. Trông thấy mái tóc đen nguyên bản được chải gọn gàng giờ đã trở nên lộn xộn như tổ quạ, lúc này anh ta mới hài lòng dừng tay.
"Hừ, xem ra Hồ ly cậu rất rảnh rỗi, mùa xuân không tới liền bắt đầu xao động, đã như thế thì đợi lát nữa một mình cậu chuyển vật tư về đi."
Vân Hoán từ ngoài cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy một màn Lâm Thanh vò vò đầu thiếu niên, đôi mắt anh khẽ híp lại, nhiệt độ quanh thân bắt đầu hạ xuống.
Lâm Thanh cứng đờ, lập tức xị mặt, khóc không ra nước mắt nhìn Vân Hoán. Khi thấy lãnh ý trong mắt Vân Hoán, lời vừa tới cửa miệng lại nuốt xuống.
Được rồi, lão Đại là đệ khống, không thể trêu vào. Đêm em trai coi như bạn gái mà đối đãi, lão Đại càng là không thể trêu vào.
Lâm Thanh ơi là Lâm Thanh, mày nói xem sao cái tay này lại tiện như vậy, không có chuyện gì làm hay sao mà lại đi sờ đầu Nhất Nhất. Lần này thì hay rồi, chỉ trông mong lão Đại về sau đừng có nhớ thương cái móng heo này của anh ta.
Nhìn thấy Lâm Thanh gặp xui xẻo, khóe miệng Tần Nhất cong lên, đuôi phượng cũng hơi giương lên. Điều này khiến cho Lâm Thanh càng nghiến răng ken két, con hàng này, vừa nhìn chính là cố ý hãm hại anh ta!
Vân Hoán từ từ đi vào trong phòng, khuôn mặt tuấn lãng lạnh tanh, khi nhìn thấy mái tóc lộn xộn có phần rối loạn của thiếu niên, khóe miệng mím mím. Anh đi đến trước mặt thiếu niên đang tỏ ra đặc biệt nhu thuận, duỗi cánh tay thon dài trắng nõn giúp cậu sửa sang lại đầu tóc.
Sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái lên mặt thiếu niên mặt, mềm mại nhẵn nhụi.
"Đầu của đàn ông không được để người khác sờ lung tung, phải nhớ kỹ."
Quả nhiên cùng trong tưởng tượng giống nhau, mềm mại không thể tưởng tượng nổi. Chính là có chút gầy, xem ra vẫn là phải bồi bổ thật tốt.
Vân Hoán bình tĩnh thả tay mình xuống, lại sờ lên đầu thiếu niên, trong thanh âm trầm thấp thuần như rượu được ủ lâu năm mang theo nhè nhẹ ôn nhu: "Đương nhiên là ngoại trừ anh."
Mỗ hồ ly không được để ý tới nào đó cảm thấy bản thân đã chịu một vạn điểm ngoại thương. Thật sự là bị tổn thương sâu sắc, lão Đại đây là hết yêu anh ta rồi. Anh ta cũng không phải là vi khuẩn, sao có thể ghét bỏ anh ta như thế chứ, không có làm anh em tốt gì hết.
Đồng dạng còn có một mỗ nữ không được để ý tới khác cũng bị hình ảnh manh manh trước mắt đánh cho mất máu. Cường công nhược thụ nha, hình ảnh này thật sự là quá đẹp.
Phát giác được ánh mắt nóng bỏng của Vương Ổn Ổn, Tần Nhất bất đắc dĩ đỡ trán. Cô suýt thì quên, con hàng này còn là một hủ nữ! Nhưng quả thật là hành vi hiện tại của cô và Vân Hoán đúng là có chút thân mật, thế nhưng chuyện này cũng không thể trách ai.
Nhiều ngày ở chung với nhau như vậy, cô xem như đã phát hiện ra, hậu tận thế Đế thiếu vô địch kỳ thật là không biết cùng người khác ở chung, thậm chí EQ có chút thấp, khó trách anh một mực không gần nữ sắc. Tần Nhất hiện tại vô cùng hoài nghi, người này không phải không gần nữ sắc, mà là căn bản không hiểu tình cảm của nữ sinh nhà người ta.
"Tôi biết rồi, Hoán ca." Tần Nhất nghiêm túc nói.
Tần Nhất thuận theo khiếm tâm tình Vân Hoán tốt lên không ít, anh lại nhéo nhéo mặt Tần Nhất khen ngợi, sau đó lại giống như khoe khoang mà sờ lên đầu Tần Nhất: "Thật ngoan."
Bị tú một mặt Lâm Thanh: "..."
Tần Nhất cười híp mắt chỉ chỉ người đang nằm gần cửa ra vào, vẻ mặt vô tội: "Hồ ly, Nhất Nhất không biết anh đang nói cái gì cả, tôi chỉ tiến vào cứu người mà thôi, vì sao anh lại nghĩ đến chuyện tán gái chứ?"
Tần Nhất không đợi Lâm Thanh trả lời, lại tự mình nói: "A, tôi biết rồi. Hồ ly, không ai thích anh không phải là lỗi của anh đâu. Mà hiện tại cũng không phải mùa xuân, làm sao trong đầu anh lại nghĩ đến những chuyện này, nên thanh tâm một chút."
Lâm Thanh sững sờ, sau đó tức giận nghiến răng nghiến lợi, cái gì mà không ai thích chứ! Anh ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như thế này, làm sao lại không có người thích! Nhớ ngày đó, nữ sinh theo đuổi anh ta đều xếp hàng tới tận bên ngoài thành Đế Đô.
Nhưng nhìn thấy bộ dáng vô tội kia của Tần Nhất, anh ta lại không thể nào ra tay, đành phải hung hăng vò vò đầu thiếu niên. Trông thấy mái tóc đen nguyên bản được chải gọn gàng giờ đã trở nên lộn xộn như tổ quạ, lúc này anh ta mới hài lòng dừng tay.
"Hừ, xem ra Hồ ly cậu rất rảnh rỗi, mùa xuân không tới liền bắt đầu xao động, đã như thế thì đợi lát nữa một mình cậu chuyển vật tư về đi."
Vân Hoán từ ngoài cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy một màn Lâm Thanh vò vò đầu thiếu niên, đôi mắt anh khẽ híp lại, nhiệt độ quanh thân bắt đầu hạ xuống.
Lâm Thanh cứng đờ, lập tức xị mặt, khóc không ra nước mắt nhìn Vân Hoán. Khi thấy lãnh ý trong mắt Vân Hoán, lời vừa tới cửa miệng lại nuốt xuống.
Được rồi, lão Đại là đệ khống, không thể trêu vào. Đêm em trai coi như bạn gái mà đối đãi, lão Đại càng là không thể trêu vào.
Lâm Thanh ơi là Lâm Thanh, mày nói xem sao cái tay này lại tiện như vậy, không có chuyện gì làm hay sao mà lại đi sờ đầu Nhất Nhất. Lần này thì hay rồi, chỉ trông mong lão Đại về sau đừng có nhớ thương cái móng heo này của anh ta.
Nhìn thấy Lâm Thanh gặp xui xẻo, khóe miệng Tần Nhất cong lên, đuôi phượng cũng hơi giương lên. Điều này khiến cho Lâm Thanh càng nghiến răng ken két, con hàng này, vừa nhìn chính là cố ý hãm hại anh ta!
Vân Hoán từ từ đi vào trong phòng, khuôn mặt tuấn lãng lạnh tanh, khi nhìn thấy mái tóc lộn xộn có phần rối loạn của thiếu niên, khóe miệng mím mím. Anh đi đến trước mặt thiếu niên đang tỏ ra đặc biệt nhu thuận, duỗi cánh tay thon dài trắng nõn giúp cậu sửa sang lại đầu tóc.
Sau đó nhẹ nhàng nhéo một cái lên mặt thiếu niên mặt, mềm mại nhẵn nhụi.
"Đầu của đàn ông không được để người khác sờ lung tung, phải nhớ kỹ."
Quả nhiên cùng trong tưởng tượng giống nhau, mềm mại không thể tưởng tượng nổi. Chính là có chút gầy, xem ra vẫn là phải bồi bổ thật tốt.
Vân Hoán bình tĩnh thả tay mình xuống, lại sờ lên đầu thiếu niên, trong thanh âm trầm thấp thuần như rượu được ủ lâu năm mang theo nhè nhẹ ôn nhu: "Đương nhiên là ngoại trừ anh."
Mỗ hồ ly không được để ý tới nào đó cảm thấy bản thân đã chịu một vạn điểm ngoại thương. Thật sự là bị tổn thương sâu sắc, lão Đại đây là hết yêu anh ta rồi. Anh ta cũng không phải là vi khuẩn, sao có thể ghét bỏ anh ta như thế chứ, không có làm anh em tốt gì hết.
Đồng dạng còn có một mỗ nữ không được để ý tới khác cũng bị hình ảnh manh manh trước mắt đánh cho mất máu. Cường công nhược thụ nha, hình ảnh này thật sự là quá đẹp.
Phát giác được ánh mắt nóng bỏng của Vương Ổn Ổn, Tần Nhất bất đắc dĩ đỡ trán. Cô suýt thì quên, con hàng này còn là một hủ nữ! Nhưng quả thật là hành vi hiện tại của cô và Vân Hoán đúng là có chút thân mật, thế nhưng chuyện này cũng không thể trách ai.
Nhiều ngày ở chung với nhau như vậy, cô xem như đã phát hiện ra, hậu tận thế Đế thiếu vô địch kỳ thật là không biết cùng người khác ở chung, thậm chí EQ có chút thấp, khó trách anh một mực không gần nữ sắc. Tần Nhất hiện tại vô cùng hoài nghi, người này không phải không gần nữ sắc, mà là căn bản không hiểu tình cảm của nữ sinh nhà người ta.
"Tôi biết rồi, Hoán ca." Tần Nhất nghiêm túc nói.
Tần Nhất thuận theo khiếm tâm tình Vân Hoán tốt lên không ít, anh lại nhéo nhéo mặt Tần Nhất khen ngợi, sau đó lại giống như khoe khoang mà sờ lên đầu Tần Nhất: "Thật ngoan."
Bị tú một mặt Lâm Thanh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.