Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 125: Công tử săn sóc

Lưu Li Chi

03/08/2021

Khóe miệng Tần Nhất giật một cái, sau đó thức thời nói sang chuyện khác. Cô đá đá Phạm lão đại ngất đi trêи mặt đất, hỏi Vân Hoán: "Hoán ca, người này giải quyết thế nào bây giờ?"

Vân Hoán nhìn Phạm lão đại trần nửa thân trêи ngã trêи mặt đất, trong lòng hơi động, anh không trả lời mà hỏi ngược lại Tần Nhất: "Em muốn xử lý thế nào?"

Tần Nhất kinh ngạc, cô không nghĩ tới anh sẽ để cho mình quyết định, cô nhìn Phạm lão đại trêи đất, mắt sắc lạnh lùng: "Đương nhiên là giết."

Mặc kệ là Phạm lão đại hiện tại hay là Phạm lão đại đời trước thì đều là người xấu tâm ngoan thủ lạt, tội ác tày trời, lại càng không cần phải nói cô vốn có thù với Phạm lão đại. Đời trước cô không biết đã chịu bao nhiêu thua thiệt ở trong tay gã, chuyện của Vương Giang lúc trước cũng có bút tích của người này.

Cho nên làm sao cô có thể bỏ qua cho gã, đối đãi với địch nhân, cô mãi mãi không có lòng từ bi.

Vân Hoán nhẹ gật đầu: "Vậy thì giết gã đi."

Một câu nhẹ như lông hồng nhưng trong nháy mắt đã quyết định số phận của người trêи mặt đất. Nhưng cũng không có gì lạ, vì anh chính là Đế thiếu, không phải sao.

Lâm Thanh cũng rất hài lòng, anh ta chỉ sợ Tần Nhất sẽ có những thứ không cần thiết như là lòng nhân từ. Bọn họ là một đám người du tẩu trong bóng đêm, nếu như Tần Nhất không thể đuổi kịp bọn họ, vậy tình nghĩa anh em giữa bọn họ cũng nên chấm dứt.

Tần Nhất rút dao găm ra, ánh mắt hiện lên hàn ý.

"A, đợi chút! Người, người này có thể giao cho tôi giải quyết được không?" Vương Ổn Ổn im lặng đứng ở một bên rốt cuộc lấy hết dũng khí nói ra.

Tần Nhất dừng lại, đưa dao găm trong tay cho Vương Ổn Ổn: "Được thôi."

Đây cũng là kẻ thù của cô ấy, là người đời trước cô ấy tâm tâm niệm niệm đến chết cũng không quên được, cô sao có thể không đồng ý chứ.

Vương Ổn Ổn nắm chặt dao găm Tần Nhất đưa trong tay, cán dao còn lưu lại chút nhiệt độ cơ thể của thiếu niên, trong nháy mắt Vương Ổn Ổn liền cảm thấy bình tĩnh trở lại. Cô đã nói rồi, chỉ cần cô có thể sống sót, cô nhất định sẽ giết gã ta.



Nhìn người ngã trêи mặt đất, Vương Ổn Ổn giơ con dao găm lên, nhưng lại chậm chạp không có đâm xuống.

Nỗi sợ trong lòng đang không ngừng phóng đại, tay của cô cũng không khống chế được mà run run.

Bỗng nhiên, một đôi tay dịu dàng nắm chặt tay cô, bên tai là thanh âm mát lạnh dễ nghe của thiếu niên, chóp mũi là mùi hương đặc hữu nhẹ nhàng khoan kɧօáϊ trêи người cậu.

"Đừng sợ, tôi giúp cô."

Cô ấy không phải cô ấy, cho nên Tần Nhất có thể hiểu được sự sợ hãi và bàng hoàng trong lòng Vương Ổn Ổn. Cô biết cô ấy là cô gái hiền lành, nhưng bên trong tận thế thứ không đáng giá nhất chính là sự lương thiện. Cô ấy hôm nay nhất định phải làm đến bước cuối cùng.

Bởi vì con đường sau này phải do chính bản thân cô ấy bước đi, cô không thể lúc nào cũng giúp đỡ cô ấy, điều duy nhất có thể làm là cho cô ấy một lý do, một lý do đối mặt trực diện với tận thế.

Thiếu niên tại thời khắc này lại đặc biệt ôn nhu, Vương Ổn Ổn đột nhiên cảm thấy mình như được tiếp thêm dũng khí, cô cười xán lạn: "Để tôi tự mình làm."

Tần Nhất hơi sửng sốt, sau đó bên môi chợt hiện lên ý cười, lập tức buông lỏng tay.

Thiếu niên vòng tay ôm lấy thiếu nữ, hai người nam tuấn tú nữ xinh đẹp, vô cùng xứng đôi. Trong đôi mắt hồ ly hẹp dài của Lâm Thanh tràn đấy ý trêu chọc: "Chậc chậc chậc, còn nói tôi muốn phụ nữ, rõ ràng là tiểu Nhất Nhất xuân tâm manh động rồi. Nhưng mà đối phương cũng là một tiểu mỹ nữ, ngược lại cùng tiểu Nhất Nhất rất xứng."

Lâm Thanh nhận thấy hàn ý trong mắt Vân Hoán càng rõ ràng hơn, khóe miệng hơi vểnh lên, lại tự lẩm bẩm: "Haizz, nhìn bộ dáng của tiểu Thất Thất thế kia, nhưng kỹ năng chọc người lại không ngờ là max điểm, ngay cả tôi nhìn cũng thấy mặc cảm, cũng không biết có bao nhiêu nữ sinh đã gục dưới độc thủ của Nhất Nhất nha."

Nhìn thấy hàn ý trong mắt Vân Hoán lại sâu thêm một phần, trong lòng Lâm Thanh đắc ý. Ai bảo lão Đại anh đâm chọc tôi, tôi cũng phải cho anh nếm thử tư vị này mới hòa chứ, ahihi.

Vân Hoán lạnh lùng quét mắt lườm Lâm Thanh đang vụng trộm vui vẻ, ngữ khí thản nhiên không gợn sóng: "Cậu rất rảnh ha, nếu đã muốn phụ nữ như vậy thì sang năm dẫn một người về đi, nếu không thì tôi sẽ nói cho Sở Sở biết cậu thích cô ấy đã lâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook