Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 459: Chuẩn bị đi rồi à?
Lưu Li Chi
21/10/2021
Thấy Tôn Chỉ Lan nháo ầm ĩ như vậy, Tần Nhất đành phải lặng lẽ kéo Tôn
Chỉ Lan sang một bên, cũng không biết cô nói cái gì, Tôn Chỉ Lan tuy
nước mắt rưng rưng, vẻ mặt không nỡ rời, nhưng vẫn cùng Tần Nhất vẫy vẫy tay, ngoan ngoãn đi theo Tần Miễn về phòng mình.
"Bảo Bảo, ngủ ngon."
"Nhất Nhất, ngủ ngon."
Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt nói chúc ngủ ngon với Tần Nhất, sau đó về lần lượt về phòng mình.
Phòng của Vân Hoán và Tần Nhất cách nhau rất xa, không cần phải nói, đây nhất định là Tần Hàn Vũ "tỉ mỉ sắp xếp" .
Ở giữa anh và Tần Nhất còn cách Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt, nói cách khác, một khi anh muốn làm ra chuyện gì "quá giới hạn", hai người này đảm bảo sẽ là người đầu tiên xông tới.
Vân Hoán xoa xoa đầu Tần Nhất, sau đó cùng cô tiến vào phòng.
Cửa phòng Tần Nhất "kẹt" một tiếng đóng lại, cửa hai căn phòng khác đồng thời mở ra.
Tần Hàn Mạt yên lặng nhìn cửa phòng Tần Nhất giây lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh, chúng ta có cần xông vào không?"
Tần Hàn Vũ nhìn em trai mình, lại nhìn cửa phòng Tần Nhất, chợt nhớ tới lời buổi chiều Vân Hoán nói với anh, lắc đầu nói với Tần Hàn Mạt: "Thôi, không cần đâu, anh tin tưởng Vân Hoán sẽ có chừng mực."
Nói xong, Tần Hàn Vũ liền đóng cửa lại. Không đóng cửa thì làm gì? Không đóng cửa, anh sợ một giây sau mình sẽ không nhịn được sức mạnh hồng hoang trong lòng, xông ra đem con hàng nào đó đang chiếm tiện nghi của em gái mình đánh một trận.
Tần Hàn Mạt vẻ mặt mờ mịt, không phải buổi chiều anh trai nói đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, cho nên bọn họ phải bảo vệ em gái thật tốt ư, làm sao hiện tại lại giở quẻ rồi?
Mà rõ ràng vừa mới nãy anh ta còn nghe được tiếng anh trai cắn răng nghiến lợi cơ mà, sao đến phút cuối lại bỏ?
Tần Hàn Mạt không rõ, tỉnh tỉnh mê mê trở về phòng.
Trong căn phòng màu lam nhạt, Tần Nhất giờ phút này đúng là đang cùng Vân Hoán làm chuyện xấu hổ. Hô hấp của hai người quấn giao, gắn bó khăng khít như môi với răng.
Tần Nhất ở trên cao hôn xuống Vân Hoán, trên giường màu lam nhạt, thiếu nữ đang đè ở trên thân người đàn ông.
Ban đêm, không khí mập mờ lan tràn.
Hô hấp nóng bỏng giống như muốn thiêu đốt lẫn nhau, Vân Hoán bỗng nhiên xoay người một cái, trong nháy mắt đã đặt Tần Nhất ở dưới người anh, đôi môi tiếp tục dây dưa Tần Nhất.
Hương vị thơm ngọt mềm mại khiến Vân Hoán muốn ngừng mà không được.
Trước kia, Vân Hoán đối với những người trầm mê sắc đẹp vô cùng xem thường, nhưng bây giờ anh mới biết được, loại chuyện này thật sự sẽ gây nghiện.
Tần Nhất giống như một loại độc dược ngọt ngào, một khi dính vào, cho dù muốn bỏ cũng không bỏ được. Đương nhiên, anh cũng không muốn bỏ.
Hiện tại, anh vừa nhìn thấy Tần Nhất liền muốn ôm hôn cô, hoàn toàn không dừng được.
Ví dụ như bây giờ, biết rõ không thể tiếp tục nữa, thế nhưng Vân Hoán lại không khắc chế được mình, môi mỏng không ngừng hướng xuống dưới.
Làn da Tần Nhất rất non, nói có thể véo ra nước tuyệt không khoa trương, quan trọng nhất là không chỉ da mặt tốt, mà mỗi một tấc da trên người đều trắng nõn nà, băng cơ ngọc cốt.
Từng đóa hồng mai nở rộ, tiếng thở dốc của Vân Hoán cũng càng rõ ràng hơn. Ngay lúc sắp mất khống chế, Vân Hoán chật vật rời khỏi người Tần Nhất, anh hít sâu mấy hơi, đè xuống lửa dục đang dâng lên trong lòng.
Tần Nhất chậm rãi ngồi dậy, vuốt lại mái tóc hơn rối.
Vân Hoán quay đầu chỉnh lại quần áo cho cô, đôi môi đỏ mọng hơi sưng, mắt phượng mê ly, trên cần cổ trắng nõn đều là ấn ký anh lưu lại.
Tần Nhất như vậy vô cùng quyến rũ, khiến Vân Hoán càng thêm không thể rời mắt. Anh cúi người, lại hôn lên môi Tần Nhất, vừa chạm vào liền lập tức rời đi, như chuồn chuồn lướt nước.
"Chuẩn bị đi rồi à?" Vân Hoán yêu thương vuốt ve tóc cô, đặt lên đó một nụ hôn, mùi thơm nhàn nhạt rất dễ chịu.
"Bảo Bảo, ngủ ngon."
"Nhất Nhất, ngủ ngon."
Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt nói chúc ngủ ngon với Tần Nhất, sau đó về lần lượt về phòng mình.
Phòng của Vân Hoán và Tần Nhất cách nhau rất xa, không cần phải nói, đây nhất định là Tần Hàn Vũ "tỉ mỉ sắp xếp" .
Ở giữa anh và Tần Nhất còn cách Tần Hàn Vũ và Tần Hàn Mạt, nói cách khác, một khi anh muốn làm ra chuyện gì "quá giới hạn", hai người này đảm bảo sẽ là người đầu tiên xông tới.
Vân Hoán xoa xoa đầu Tần Nhất, sau đó cùng cô tiến vào phòng.
Cửa phòng Tần Nhất "kẹt" một tiếng đóng lại, cửa hai căn phòng khác đồng thời mở ra.
Tần Hàn Mạt yên lặng nhìn cửa phòng Tần Nhất giây lát, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh, chúng ta có cần xông vào không?"
Tần Hàn Vũ nhìn em trai mình, lại nhìn cửa phòng Tần Nhất, chợt nhớ tới lời buổi chiều Vân Hoán nói với anh, lắc đầu nói với Tần Hàn Mạt: "Thôi, không cần đâu, anh tin tưởng Vân Hoán sẽ có chừng mực."
Nói xong, Tần Hàn Vũ liền đóng cửa lại. Không đóng cửa thì làm gì? Không đóng cửa, anh sợ một giây sau mình sẽ không nhịn được sức mạnh hồng hoang trong lòng, xông ra đem con hàng nào đó đang chiếm tiện nghi của em gái mình đánh một trận.
Tần Hàn Mạt vẻ mặt mờ mịt, không phải buổi chiều anh trai nói đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, cho nên bọn họ phải bảo vệ em gái thật tốt ư, làm sao hiện tại lại giở quẻ rồi?
Mà rõ ràng vừa mới nãy anh ta còn nghe được tiếng anh trai cắn răng nghiến lợi cơ mà, sao đến phút cuối lại bỏ?
Tần Hàn Mạt không rõ, tỉnh tỉnh mê mê trở về phòng.
Trong căn phòng màu lam nhạt, Tần Nhất giờ phút này đúng là đang cùng Vân Hoán làm chuyện xấu hổ. Hô hấp của hai người quấn giao, gắn bó khăng khít như môi với răng.
Tần Nhất ở trên cao hôn xuống Vân Hoán, trên giường màu lam nhạt, thiếu nữ đang đè ở trên thân người đàn ông.
Ban đêm, không khí mập mờ lan tràn.
Hô hấp nóng bỏng giống như muốn thiêu đốt lẫn nhau, Vân Hoán bỗng nhiên xoay người một cái, trong nháy mắt đã đặt Tần Nhất ở dưới người anh, đôi môi tiếp tục dây dưa Tần Nhất.
Hương vị thơm ngọt mềm mại khiến Vân Hoán muốn ngừng mà không được.
Trước kia, Vân Hoán đối với những người trầm mê sắc đẹp vô cùng xem thường, nhưng bây giờ anh mới biết được, loại chuyện này thật sự sẽ gây nghiện.
Tần Nhất giống như một loại độc dược ngọt ngào, một khi dính vào, cho dù muốn bỏ cũng không bỏ được. Đương nhiên, anh cũng không muốn bỏ.
Hiện tại, anh vừa nhìn thấy Tần Nhất liền muốn ôm hôn cô, hoàn toàn không dừng được.
Ví dụ như bây giờ, biết rõ không thể tiếp tục nữa, thế nhưng Vân Hoán lại không khắc chế được mình, môi mỏng không ngừng hướng xuống dưới.
Làn da Tần Nhất rất non, nói có thể véo ra nước tuyệt không khoa trương, quan trọng nhất là không chỉ da mặt tốt, mà mỗi một tấc da trên người đều trắng nõn nà, băng cơ ngọc cốt.
Từng đóa hồng mai nở rộ, tiếng thở dốc của Vân Hoán cũng càng rõ ràng hơn. Ngay lúc sắp mất khống chế, Vân Hoán chật vật rời khỏi người Tần Nhất, anh hít sâu mấy hơi, đè xuống lửa dục đang dâng lên trong lòng.
Tần Nhất chậm rãi ngồi dậy, vuốt lại mái tóc hơn rối.
Vân Hoán quay đầu chỉnh lại quần áo cho cô, đôi môi đỏ mọng hơi sưng, mắt phượng mê ly, trên cần cổ trắng nõn đều là ấn ký anh lưu lại.
Tần Nhất như vậy vô cùng quyến rũ, khiến Vân Hoán càng thêm không thể rời mắt. Anh cúi người, lại hôn lên môi Tần Nhất, vừa chạm vào liền lập tức rời đi, như chuồn chuồn lướt nước.
"Chuẩn bị đi rồi à?" Vân Hoán yêu thương vuốt ve tóc cô, đặt lên đó một nụ hôn, mùi thơm nhàn nhạt rất dễ chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.