Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 560: Hoàng Oanh
Lưu Li Chi
23/07/2022
Thế nhưng Tần Nhất lại không nhịn được nghĩ đến lần đầu tiên của cô và
Vân Hoán, tuy mơ mơ màng màng, nhưng cô vẫn biết cái kia của anh không
nhỏ.
Đối với loại chuyện này, cũng không biết có phải do tính tình hay không, ở trước mặt người ngoài, cô nói không ra.
Còn Phượng Khuynh Ca cũng chỉ là muốn trêu chọc Tần Nhất một chút, trông thấy Tần Nhất thẹn thùng, cũng không tiếp tục đùa nữa.
Ngược lại, Vương Ổn Ổn đứng một bên nhìn thấy Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca hạnh phúc như vậy, cũng vì các cô mà vui mừng, nhưng đáy mắt thoáng lóe lên sự cô đơn.
Cũng không biết, cô đi rồi, người kia có thể nhớ tới cô hay không.
Vương Ổn Ổn có chút tự giễu, người kia, ước gì cô biến mất ở trước mặt anh, hiện tại cô đi rồi, chỉ sợ là anh vui mừng còn không kịp, sao có thể nhớ cô.
"Ổn Ổn." Tần Nhất cảm nhận được cảm xúc sa sút của Vương Ổn Ổn, lo lắng nhìn cô ấy.
Cô nhìn ra, Ổn Ổn hai ngày này tuy cười nói hì hì, dáng vẻ như người không có việc gì, nhưng Tần Nhất lại cảm giác được, cô ấy vẫn chưa thoát ra được.
Vương Ổn Ổn cười có chút miễn cưỡng: "Nam thần, tôi không sao, cậu đừng lo lắng." Cô cuối cùng không thoải mái được như trong tưởng tượng.
Nhưng cô tin, thời gian là liều thuốc tốt nhất, một ngày nào đó, sẽ có một ngày nào đó, cô có thể bước ra.
Tần Nhất vỗ nhẹ bờ vai cô ấy, an ủi trong im ắng.
Thứ như tình cảm, chỉ có thể dựa vào chính cô ấy nghĩ thông.
Ngày mùa hè trời rất nóng, Dương Kim Đệ không kiên nhẫn cằn nhằn với Cổ Thành: "Trưởng thôn, bao giờ mới xuất phát đây, trời nóng như vậy, đứng ở chỗ này làm gì?"
"Vội cái gì? Hoàng Oanh còn chưa đến đâu." Cố Mai không quen nhìn bộ dáng lên mặt của Dương Kim Đệ. Trời đương nhiên rất là nóng, nhưng tất cả mọi người đều chờ ở đây, cũng không có ai phàn nàn, mỗi Dương Kim Đệ là nói nhiều nhất.
"Hoàng Oanh tám phần là lại ở xó nào đó lười biếng rồi, nó không đến, dựa vào cái gì muốn tất cả mọi người phải đợi nó, chúng ta đi trước đi." Dương Kim Đệ lúc này đang nắm điểm yếu của Cổ Thành trong tay, khí thế nói chuyện cũng cao lên mấy phần.
"Xin lỗi, ngại quá, tôi tới muộn." Dương Kim Đệ vừa dứt lời, một cô gái trẻ tuổi chạy chậm tới.
Thanh âm thanh thúy, ngũ quan thanh tú.
"Đứa nhỏ này, chậm một chút, té ngã làm sao bây giờ? Không sao đâu, mọi người còn chưa đi đâu." Cố Mai kéo Hoàng Oanh lại gần, vầng trán ôn hòa.
Dương Kim Đệ từ trước đến nay không hợp với Cố Mai, hơn nữa bà ta cũng không thích Hoàng Oanh, bên trong mắt tam giác tràn đầy khinh thường, âm dương quái khí nói: "Còn không phải sao, tất cả mọi người chưa có đi đâu, đang chờ một mình cô đấy."
Tuy nói như vậy, nhưng oán trách trong giọng nói của Dương Kim Đệ nào có ai không nghe ra.
Cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng, bị Dương Kim Đệ nói kiểu đó, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc liền đỏ lên.
"Được rồi, đều là người trong thôn, đợi nhau một lát thì có làm sao. Không nói nữa, hiện tại tranh thủ thời gian xuất phát mới là chuyện chính." Cổ Thành nhìn lướt qua Dương Kim Đệ cảnh cáo.
Trong lòng Dương Kim Đệ có chút không vui, nhưng đến cùng vẫn kiêng kị Cổ Thành, hung hăng trừng Cố Mai một cái, thở phì phò lên xe.
Đúng vậy, xe, một chiếc máy kéo.
Xe là vật phẩm tiêu hao, cho dù mấy năm nay cuộc sống của mọi người có tốt lên, nhưng xe lại bởi vì thiếu vật liệu, mãi vẫn chưa thể làm ra thứ thay thế, cho nên hiện tại là càng nghe càng ít.
Do đó, vẻn vẹn một chiếc máy kéo, ở trong mắt người khác, đã là cực kỳ tốt rồi.
Tần Nhất cũng không chê, nhập gia tùy tục, ba người cùng nhau lên máy kéo, lắc lắc lư lư đi tới thành phố M.
Khoảng cách giữa thành phố M và thôn nhỏ nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, mãi đến khi trời tối nhóm người Tần Nhất mới tới đích.
Đối với loại chuyện này, cũng không biết có phải do tính tình hay không, ở trước mặt người ngoài, cô nói không ra.
Còn Phượng Khuynh Ca cũng chỉ là muốn trêu chọc Tần Nhất một chút, trông thấy Tần Nhất thẹn thùng, cũng không tiếp tục đùa nữa.
Ngược lại, Vương Ổn Ổn đứng một bên nhìn thấy Tần Nhất và Phượng Khuynh Ca hạnh phúc như vậy, cũng vì các cô mà vui mừng, nhưng đáy mắt thoáng lóe lên sự cô đơn.
Cũng không biết, cô đi rồi, người kia có thể nhớ tới cô hay không.
Vương Ổn Ổn có chút tự giễu, người kia, ước gì cô biến mất ở trước mặt anh, hiện tại cô đi rồi, chỉ sợ là anh vui mừng còn không kịp, sao có thể nhớ cô.
"Ổn Ổn." Tần Nhất cảm nhận được cảm xúc sa sút của Vương Ổn Ổn, lo lắng nhìn cô ấy.
Cô nhìn ra, Ổn Ổn hai ngày này tuy cười nói hì hì, dáng vẻ như người không có việc gì, nhưng Tần Nhất lại cảm giác được, cô ấy vẫn chưa thoát ra được.
Vương Ổn Ổn cười có chút miễn cưỡng: "Nam thần, tôi không sao, cậu đừng lo lắng." Cô cuối cùng không thoải mái được như trong tưởng tượng.
Nhưng cô tin, thời gian là liều thuốc tốt nhất, một ngày nào đó, sẽ có một ngày nào đó, cô có thể bước ra.
Tần Nhất vỗ nhẹ bờ vai cô ấy, an ủi trong im ắng.
Thứ như tình cảm, chỉ có thể dựa vào chính cô ấy nghĩ thông.
Ngày mùa hè trời rất nóng, Dương Kim Đệ không kiên nhẫn cằn nhằn với Cổ Thành: "Trưởng thôn, bao giờ mới xuất phát đây, trời nóng như vậy, đứng ở chỗ này làm gì?"
"Vội cái gì? Hoàng Oanh còn chưa đến đâu." Cố Mai không quen nhìn bộ dáng lên mặt của Dương Kim Đệ. Trời đương nhiên rất là nóng, nhưng tất cả mọi người đều chờ ở đây, cũng không có ai phàn nàn, mỗi Dương Kim Đệ là nói nhiều nhất.
"Hoàng Oanh tám phần là lại ở xó nào đó lười biếng rồi, nó không đến, dựa vào cái gì muốn tất cả mọi người phải đợi nó, chúng ta đi trước đi." Dương Kim Đệ lúc này đang nắm điểm yếu của Cổ Thành trong tay, khí thế nói chuyện cũng cao lên mấy phần.
"Xin lỗi, ngại quá, tôi tới muộn." Dương Kim Đệ vừa dứt lời, một cô gái trẻ tuổi chạy chậm tới.
Thanh âm thanh thúy, ngũ quan thanh tú.
"Đứa nhỏ này, chậm một chút, té ngã làm sao bây giờ? Không sao đâu, mọi người còn chưa đi đâu." Cố Mai kéo Hoàng Oanh lại gần, vầng trán ôn hòa.
Dương Kim Đệ từ trước đến nay không hợp với Cố Mai, hơn nữa bà ta cũng không thích Hoàng Oanh, bên trong mắt tam giác tràn đầy khinh thường, âm dương quái khí nói: "Còn không phải sao, tất cả mọi người chưa có đi đâu, đang chờ một mình cô đấy."
Tuy nói như vậy, nhưng oán trách trong giọng nói của Dương Kim Đệ nào có ai không nghe ra.
Cô gái nhỏ rốt cuộc vẫn là da mặt mỏng, bị Dương Kim Đệ nói kiểu đó, khuôn mặt nhỏ thoáng chốc liền đỏ lên.
"Được rồi, đều là người trong thôn, đợi nhau một lát thì có làm sao. Không nói nữa, hiện tại tranh thủ thời gian xuất phát mới là chuyện chính." Cổ Thành nhìn lướt qua Dương Kim Đệ cảnh cáo.
Trong lòng Dương Kim Đệ có chút không vui, nhưng đến cùng vẫn kiêng kị Cổ Thành, hung hăng trừng Cố Mai một cái, thở phì phò lên xe.
Đúng vậy, xe, một chiếc máy kéo.
Xe là vật phẩm tiêu hao, cho dù mấy năm nay cuộc sống của mọi người có tốt lên, nhưng xe lại bởi vì thiếu vật liệu, mãi vẫn chưa thể làm ra thứ thay thế, cho nên hiện tại là càng nghe càng ít.
Do đó, vẻn vẹn một chiếc máy kéo, ở trong mắt người khác, đã là cực kỳ tốt rồi.
Tần Nhất cũng không chê, nhập gia tùy tục, ba người cùng nhau lên máy kéo, lắc lắc lư lư đi tới thành phố M.
Khoảng cách giữa thành phố M và thôn nhỏ nói xa cũng không xa, nói gần cũng không gần, mãi đến khi trời tối nhóm người Tần Nhất mới tới đích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.