Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống
Chương 559: Sống tốt
Lưu Li Chi
23/07/2022
Mặc dù Tần Nhất không thích xen vào việc của người khác, nhưng bây giờ
cô cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, vậy nên chuyện lại khác rồi.
"Vậy chúng ta...đêm tối thăm dò từ đường?" Con ngươi Vương Ổn Ổn sáng lên, tia sáng bên trong ngo ngoe muốn động.
Cô gái nhỏ này cũng là người không an phận.
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng lát nữa buổi chiều sẽ đi thành phố M. Khuynh Ca, muốn ra ngoài đi dạo chút không?" Tần Nhất hỏi.
Chuyện trong thôn không vội, nói câu không dễ nghe thì là chuyện này không có quan hệ gì với các cô. Cho nên, coi như các cô sốt ruột cũng không có tác dụng gì.
Tần Nhất tính tình cẩn thận, nên cô không đánh khi chưa nắm chắc.
Phượng Khuynh Ca cười tít mắt hướng Tần Nhất liếc mắt đưa tình: "Vẫn là Tiểu Nhất Nhất tốt với người ta, biết tôi muốn đi xem Zombie."
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, biểu cảm trên mặt không thay đổi: "Suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là thuận tiện mà thôi."
Phượng Khuynh Ca cô nàng này, càng đối tốt với cô, cô liền càng lấn tới.
"Tiểu Nhất Nhất không cần lạnh nhạt như vậy nha, thật sự là vô tình." Phượng Khuynh Ca chu môi, không vui lườm Tần Nhất, dáng vẻ vô cùng phong tình.
Vương Ổn Ổn nghe thấy thanh âm điệu nhảy nước này, ném cho Tần Nhất ánh mắt đồng tình.
Ai nha má ơi, cô vẫn là thích nam thần Công tử, giọng điệu kiểu này của Khuynh Ca, đúng là không phải người bình thường có thể chịu được.
Ba người Tần Nhất thu thập một chút, sau đó đi tới cửa thôn tập hợp.
Trưởng thôn Cổ Thành sớm đã ở đó, vừa nhìn thấy ba người Tần Nhất, lập tức đi tới cười tủm tỉm: "Tần Nhất hả, ba người các cậu tới rồi."
Trong đầu Tần Nhất vang lên tiếng còi cảnh báo, Cổ Thành cười âm hiểm như thế, luôn cảm thấy chuyến đi thành phố M này không đơn giản, cũng không biết ông ta định làm cái gì đây.
"Vâng trưởng thôn, thật ngại quá ạ, chúng tôi tới hơi muộn." Tần Nhất tỏ ra áy náy, mặt mày ngoan ngoãn, khiến người đối diện nảy sinh thiện cảm.
"Không sao không sao, người cũng chưa có tới đủ." Cổ Thành khoát tay, đáy mắt một mảnh từ ái, liếc mắt nhìn qua tựa như trưởng bối trong nhà thương yêu con cháu.
Thế nhưng Tần Nhất sẽ không bị ông ta lừa gạt.
Đợi sau khi mọi người đến đông đủ, Tần Nhất nhìn sơ qua một lượt, phát hiện chuyến này tổng cộng có mười mấy người, nhưng khiến Tần Nhất kinh ngạc chính là Dương Kim Đệ và Vương Cường cũng ở bên trong.
Dương Kim Đệ vẻ mặt hồng nhuận, vừa nhìn liền biết là được tưới tắn qua. Nhưng Vương Cường đi cùng bà ta thì sắc mặt uể oải, bước chân run run.
"Ái chà chà, bà thím này đúng là càng già càng dẻo dai nha. Nhưng mà người đàn ông thì quá không dùng được rồi, nhìn sắc mặt trắng bệch kia kìa, cũng không biết là rốt cuộc bà thím đã thỏa mãn hay chưa nữa." Ánh mắt Phượng Khuynh Ca nóng rực, giọng nói mang theo sự chế giễu.
Đôi mày thanh tú của Tần Nhất cau lại: "Khuynh Ca, đủ rồi đó."
Phượng Khuynh Ca liếc mắt liền thấy sự không được tự nhiên trong mắt Tần Nhất, biết tính Tần Nhất thẹn thùng muộn tao, cô đi tới một tay câu lấy cổ Tần Nhất, cười thô bỉ: "He he, Tiểu Nhất Nhất, nói nghe coi Vân Hoán nhà cưng "làm" thế nào, có thỏa mãn thân thể nhỏ bé này của cưng hay không."
Gương mặt tuấn tú Tần Nhất kéo căng, cánh môi hồng nộn hơi vểnh lên: "Quân Mặc Ly không thỏa mãn cô à?"
Phượng Khuynh Ca vừa nghe đến tên Quân Mặc Ly, mắt phượng hiện lên sự ghét bỏ, nhưng cũng không quấn lấy trêu Tần Nhất nữa.
Đừng tưởng rằng cô không nhìn thấy dấu vết trên vành tai trắng nõn nà của Tần Nhất, vốn cô cũng chỉ là thuận miệng đùa một câu, không nghĩ tới Vân Hoán thật sự cầm thú như vậy, Tiểu Nhất Nhất còn nhỏ như thế, anh ta lại vẫn có thể hạ miệng.
Thời gian ở Đại lục Tinh Thần cùng với nơi này khác biệt, ở trong mắt Phượng Khuynh Ca, cô và Tần Nhất chẳng qua mới một năm không gặp, cô vẫn cho là Tần Nhất mới mười bảy tuổi.
Tần Nhất thấy Phượng Khuynh Ca không làm khó, nhẹ nhàng thở ra.
"Vậy chúng ta...đêm tối thăm dò từ đường?" Con ngươi Vương Ổn Ổn sáng lên, tia sáng bên trong ngo ngoe muốn động.
Cô gái nhỏ này cũng là người không an phận.
"Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế, nhưng lát nữa buổi chiều sẽ đi thành phố M. Khuynh Ca, muốn ra ngoài đi dạo chút không?" Tần Nhất hỏi.
Chuyện trong thôn không vội, nói câu không dễ nghe thì là chuyện này không có quan hệ gì với các cô. Cho nên, coi như các cô sốt ruột cũng không có tác dụng gì.
Tần Nhất tính tình cẩn thận, nên cô không đánh khi chưa nắm chắc.
Phượng Khuynh Ca cười tít mắt hướng Tần Nhất liếc mắt đưa tình: "Vẫn là Tiểu Nhất Nhất tốt với người ta, biết tôi muốn đi xem Zombie."
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, biểu cảm trên mặt không thay đổi: "Suy nghĩ nhiều rồi, chỉ là thuận tiện mà thôi."
Phượng Khuynh Ca cô nàng này, càng đối tốt với cô, cô liền càng lấn tới.
"Tiểu Nhất Nhất không cần lạnh nhạt như vậy nha, thật sự là vô tình." Phượng Khuynh Ca chu môi, không vui lườm Tần Nhất, dáng vẻ vô cùng phong tình.
Vương Ổn Ổn nghe thấy thanh âm điệu nhảy nước này, ném cho Tần Nhất ánh mắt đồng tình.
Ai nha má ơi, cô vẫn là thích nam thần Công tử, giọng điệu kiểu này của Khuynh Ca, đúng là không phải người bình thường có thể chịu được.
Ba người Tần Nhất thu thập một chút, sau đó đi tới cửa thôn tập hợp.
Trưởng thôn Cổ Thành sớm đã ở đó, vừa nhìn thấy ba người Tần Nhất, lập tức đi tới cười tủm tỉm: "Tần Nhất hả, ba người các cậu tới rồi."
Trong đầu Tần Nhất vang lên tiếng còi cảnh báo, Cổ Thành cười âm hiểm như thế, luôn cảm thấy chuyến đi thành phố M này không đơn giản, cũng không biết ông ta định làm cái gì đây.
"Vâng trưởng thôn, thật ngại quá ạ, chúng tôi tới hơi muộn." Tần Nhất tỏ ra áy náy, mặt mày ngoan ngoãn, khiến người đối diện nảy sinh thiện cảm.
"Không sao không sao, người cũng chưa có tới đủ." Cổ Thành khoát tay, đáy mắt một mảnh từ ái, liếc mắt nhìn qua tựa như trưởng bối trong nhà thương yêu con cháu.
Thế nhưng Tần Nhất sẽ không bị ông ta lừa gạt.
Đợi sau khi mọi người đến đông đủ, Tần Nhất nhìn sơ qua một lượt, phát hiện chuyến này tổng cộng có mười mấy người, nhưng khiến Tần Nhất kinh ngạc chính là Dương Kim Đệ và Vương Cường cũng ở bên trong.
Dương Kim Đệ vẻ mặt hồng nhuận, vừa nhìn liền biết là được tưới tắn qua. Nhưng Vương Cường đi cùng bà ta thì sắc mặt uể oải, bước chân run run.
"Ái chà chà, bà thím này đúng là càng già càng dẻo dai nha. Nhưng mà người đàn ông thì quá không dùng được rồi, nhìn sắc mặt trắng bệch kia kìa, cũng không biết là rốt cuộc bà thím đã thỏa mãn hay chưa nữa." Ánh mắt Phượng Khuynh Ca nóng rực, giọng nói mang theo sự chế giễu.
Đôi mày thanh tú của Tần Nhất cau lại: "Khuynh Ca, đủ rồi đó."
Phượng Khuynh Ca liếc mắt liền thấy sự không được tự nhiên trong mắt Tần Nhất, biết tính Tần Nhất thẹn thùng muộn tao, cô đi tới một tay câu lấy cổ Tần Nhất, cười thô bỉ: "He he, Tiểu Nhất Nhất, nói nghe coi Vân Hoán nhà cưng "làm" thế nào, có thỏa mãn thân thể nhỏ bé này của cưng hay không."
Gương mặt tuấn tú Tần Nhất kéo căng, cánh môi hồng nộn hơi vểnh lên: "Quân Mặc Ly không thỏa mãn cô à?"
Phượng Khuynh Ca vừa nghe đến tên Quân Mặc Ly, mắt phượng hiện lên sự ghét bỏ, nhưng cũng không quấn lấy trêu Tần Nhất nữa.
Đừng tưởng rằng cô không nhìn thấy dấu vết trên vành tai trắng nõn nà của Tần Nhất, vốn cô cũng chỉ là thuận miệng đùa một câu, không nghĩ tới Vân Hoán thật sự cầm thú như vậy, Tiểu Nhất Nhất còn nhỏ như thế, anh ta lại vẫn có thể hạ miệng.
Thời gian ở Đại lục Tinh Thần cùng với nơi này khác biệt, ở trong mắt Phượng Khuynh Ca, cô và Tần Nhất chẳng qua mới một năm không gặp, cô vẫn cho là Tần Nhất mới mười bảy tuổi.
Tần Nhất thấy Phượng Khuynh Ca không làm khó, nhẹ nhàng thở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.