Trọng Sinh Năm 70: Cưới Kẻ Thù Của Chồng Cũ

Chương 12:

Tửu Trừng

03/08/2024

"Thẩm Khoát, đồ chó chết..." Lương Tú Lan định chửi ầm lên nhưng khi đối diện với ánh mắt u ám của Thẩm Khoát, tim bà ta không khỏi run lên, những lời cay độc đã đến cổ họng bị bà ta nuốt xuống, giọng nói trở nên yếu ớt: "Cậu dám tạt nước vào tôi?"

"Đây là cửa nhà tôi, tôi thấy có chó sủa, tôi tạt nước đuổi nó đi, không được sao?" Thẩm Khoát lạnh lùng nói: "Nếu con chó điên này còn không đi, tôi sẽ tạt cả phân và nước tiểu..."

Lời của Thẩm Khoát còn chưa dứt, Lương Tú Lan đã lăn lộn bò trườn chạy mất.

"Anh về rồi à!" Lâm Sương đứng dậy, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Thẩm Khoát.

Cô đã sống một lần, đối với nhiều chuyện đã không còn để tâm nhưng lúc này Thẩm Khoát mới 20 tuổi, vẫn là một thanh niên đầy gai góc, mà những lời của Lương Tú Lan lại đặc biệt tổn thương, cô lo lắng lòng tự trọng của anh bị tổn hại.

Anh nhìn cô, nhất thời không biết nói gì, chỉ đi vào nhà.

Lâm Sương biết rằng bây giờ không nói gì là hơn, vì vậy cô lặng lẽ vào bếp nấu cơm.

Rau xào là món ăn nhanh, chỉ mất ba bốn phút là xong. Cô bưng thức ăn lên, vừa quay người định đi vào nhà thì thấy Thẩm Khoát đứng ở cửa.

Anh đứng ngược sáng, bếp lại tối, cô nhất thời không nhìn rõ mặt anh nhưng lại nghe thấy anh nói chắc nịch: "Tôi không cần cô mang của hồi môn tới."

Lâm Sương nghe vậy, mắt sáng lên, hỏi: "Anh muốn cưới em rồi à?"



"Không phải." Thẩm Khoát lập tức phản bác: "Tôi chỉ nói tôi lấy vợ, không cần phụ nữ mang của hồi môn theo."

"Nhưng anh vừa nói là không cần em mang của hồi môn tới, chứ không phải không cần phụ nữ mang của hồi môn tới." Lâm Sương đắc ý tiến về phía anh một bước: "Hay là trong lòng anh muốn cưới em, chỉ là miệng không chịu thừa nhận thôi."

"Cô nói bậy gì vậy." Thẩm Khoát như bị chọc trúng chỗ nào đó, quay người bỏ chạy.

Lâm Sương nhìn dáng vẻ bỏ chạy của anh, không nhịn được bật cười: "Anh chạy gì? Đến giờ ăn rồi, mau đến giúp em dọn cơm."

Đến giờ ăn, Thẩm Khoát vẫn còn giận dỗi nhưng ăn thì không hề chậm trễ.

Sống với anh năm năm, cô biết rõ khẩu vị của anh. Chỉ là lúc đó sơn hào hải vị muốn ăn gì cũng được, còn bây giờ một con cá đã là xa xỉ lắm rồi.

Cô không tiếc dầu mỡ, xào rau xanh mướt, anh vừa ăn cơm vừa gắp rau.

"Sao anh không ăn cá?" Lâm Sương vừa nói vừa gắp một miếng cá, bỏ vào bát anh.

"Cô ăn đi, tôi không ăn." Thẩm Khoát từ chối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Năm 70: Cưới Kẻ Thù Của Chồng Cũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook