[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 1:
Sở Thi Mị
07/11/2024
Tuyết trắng phủ kín đỉnh núi xanh, khi phương đông vừa hửng sáng, bầu trời còn mờ mịt trong sắc tối. Đỉnh núi tuyết đã tỏa sáng, chiếu rọi lên không trung.
Thi Yểu vượt qua núi mà leo lên, mệt đến mức thở dốc, khuôn mặt ngọc ngà ửng đỏ như ánh mây chiều, đôi mắt đen láy lấp lánh, đầy tinh thần và khí sắc.
Nàng định cất lên một câu thơ hợp cảnh: "Thương sơn phủ tuyết, minh chúc thiên nam," thì chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa chùa. Nhìn ra xa, thấy cả trăm người đã có mặt, mỗi người vác một giỏ hương, hoa, quả, đèn, vừa dậm chân vừa hà hơi cho ấm, chờ đợi chùa mở cửa, cảnh tượng chẳng khác nào sắp đối mặt với đại địch.
Hứng thú ngâm thơ của Thi Yểu lập tức tan biến, sức lực leo núi cũng tiêu tan chẳng còn lại gì.
"Cô nương, chúng ta lại đến chậm một bước rồi!" Tiểu nha hoàn Bán Hạ cau mày, bĩu môi than thở.
"Ngày mai lại phải dậy sớm leo núi nữa rồi."
Đây đã là ngày thứ ba các nàng dậy từ lúc tờ mờ sáng để leo núi, chỉ vì muốn dâng nén hương cầu duyên, khổ cho cả hai phải lê đôi chân rã rời.
Thi Yểu hai chân như rót chì, đứng yên không nhấc nổi một bước.
Ai, nàng xuyên không, xuyên vào một quyển tiểu thuyết báo thù trọng sinh.
Không may, nguyên chủ lại là nữ phụ ác độc. Ở kiếp trước, người này không những cướp nam nhân của nữ chính Thi Minh Châu, mà còn cướp cả ngôi vị Hoàng Hậu, trở thành kẻ đầu tiên mà Thi Minh Châu – sau khi trọng sinh và hắc hóa – muốn tiêu diệt.
Kết cục ở kiếp thứ hai của nguyên chủ là gả cho một kẻ phong lưu vô lại, bị hắn cùng mẹ chồng hành hạ đủ đường, gia bạo không thiếu một ngày.
Nguyên chủ sinh đến tám cô con gái, khi mang thai đứa con thứ chín thì vì già yếu, xấu xí mà bị chồng đá xuống giường, chết cả mẹ lẫn con.
Các con gái của nguyên chủ, người thì bị bán vào thanh lâu, người thì bị đưa làm thiếp rồi bị hành hạ đến chết. Chỉ có cô con gái út được Thi Minh Châu thương hại mà sống sót, nhưng cũng phải cạo đầu làm ni cô, nửa đời còn lại ăn chay niệm Phật cầu phúc cho Thi Minh Châu, tạ ơn nàng ta "đại nghĩa"...
Thi Yểu nghĩ đến kết cục thảm khốc của nguyên chủ, không khỏi rùng mình một cái.
Nàng chẳng qua chỉ muốn, trước khi vào kinh, đến đây thắp một nén hương, cầu Phật Tổ ban cho mình một cơ hội cải tà quy chính, thế mà cũng khó khăn đến vậy sao?
Tiếng chuông chùa vang lên, cửa chùa lớn mở ra. Đám người đang xếp hàng nghiêm chỉnh bỗng chốc ùa vào như ong vỡ tổ, chen chúc nhau qua cửa, đến nỗi tiểu hòa thượng mở cửa bị đẩy ép sát vào cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa bẹp dí như bánh bao nhân thịt.
Bán Hạ đứng bên hít sâu một hơi, đầy quyết tâm, nhưng lại không nhịn được hỏi: “Cô... cô nương! Ngày mai... ngày mai chúng ta còn tới nữa sao?”
Thi Yểu u sầu chau mày.
Đợi cho đám đông tan bớt, nàng xoa đôi má đã đông cứng thành từng mảng băng, rồi cùng Bán Hạ bước vào chùa, thắp hương bái Phật, quỳ cầu Phật Tổ, Bồ Tát, các vị thần tiên, ông trời ban cho nàng một con đường hối cải.
Nàng là một người lớn lên trong thời hiện đại, tam quan ngay thẳng, nào có ra dáng nữ phụ ác độc!
Thành tâm khấn vái mỗi vị Bồ Tát ba lần, dâng ba nén hương, quyên mười đồng tiền vào mỗi hòm công đức, Thi Yểu chắp tay trước ngực, thành kính hỏi vị phương trượng: “Xin hỏi đại sư, tín nữ phải đi theo con đường nào?”
Nghe nói trong các tiểu thuyết, những vị lão hòa thượng thường có khả năng thông linh, có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này của người ta.
Phương trượng trầm ngâm đáp: “Lối đi ở dưới chân.”
"......"
Nghe lời cao tăng một buổi, hơn cả trăm buổi nói chuyện suông.
“Làm nhiều việc thiện, ắt sẽ có phúc báo.”
"......"
Vậy là quyên thêm tiền dầu đèn hương khói chứ gì?
Nguyện vọng cầu duyên tan thành mây khói, chủ tớ hai người tiu nghỉu xuống núi.
Bán Hạ lạnh đến cứng cả quai hàm, răng va vào nhau lập cập: “Cô nương đừng buồn, ngài năm nào cũng làm việc thiện, đúng như lời đại sư nói, tương lai chắc chắn sẽ có phúc báo, sẽ gặp được ý trung nhân tốt.”
Thi Yểu vượt qua núi mà leo lên, mệt đến mức thở dốc, khuôn mặt ngọc ngà ửng đỏ như ánh mây chiều, đôi mắt đen láy lấp lánh, đầy tinh thần và khí sắc.
Nàng định cất lên một câu thơ hợp cảnh: "Thương sơn phủ tuyết, minh chúc thiên nam," thì chợt nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa chùa. Nhìn ra xa, thấy cả trăm người đã có mặt, mỗi người vác một giỏ hương, hoa, quả, đèn, vừa dậm chân vừa hà hơi cho ấm, chờ đợi chùa mở cửa, cảnh tượng chẳng khác nào sắp đối mặt với đại địch.
Hứng thú ngâm thơ của Thi Yểu lập tức tan biến, sức lực leo núi cũng tiêu tan chẳng còn lại gì.
"Cô nương, chúng ta lại đến chậm một bước rồi!" Tiểu nha hoàn Bán Hạ cau mày, bĩu môi than thở.
"Ngày mai lại phải dậy sớm leo núi nữa rồi."
Đây đã là ngày thứ ba các nàng dậy từ lúc tờ mờ sáng để leo núi, chỉ vì muốn dâng nén hương cầu duyên, khổ cho cả hai phải lê đôi chân rã rời.
Thi Yểu hai chân như rót chì, đứng yên không nhấc nổi một bước.
Ai, nàng xuyên không, xuyên vào một quyển tiểu thuyết báo thù trọng sinh.
Không may, nguyên chủ lại là nữ phụ ác độc. Ở kiếp trước, người này không những cướp nam nhân của nữ chính Thi Minh Châu, mà còn cướp cả ngôi vị Hoàng Hậu, trở thành kẻ đầu tiên mà Thi Minh Châu – sau khi trọng sinh và hắc hóa – muốn tiêu diệt.
Kết cục ở kiếp thứ hai của nguyên chủ là gả cho một kẻ phong lưu vô lại, bị hắn cùng mẹ chồng hành hạ đủ đường, gia bạo không thiếu một ngày.
Nguyên chủ sinh đến tám cô con gái, khi mang thai đứa con thứ chín thì vì già yếu, xấu xí mà bị chồng đá xuống giường, chết cả mẹ lẫn con.
Các con gái của nguyên chủ, người thì bị bán vào thanh lâu, người thì bị đưa làm thiếp rồi bị hành hạ đến chết. Chỉ có cô con gái út được Thi Minh Châu thương hại mà sống sót, nhưng cũng phải cạo đầu làm ni cô, nửa đời còn lại ăn chay niệm Phật cầu phúc cho Thi Minh Châu, tạ ơn nàng ta "đại nghĩa"...
Thi Yểu nghĩ đến kết cục thảm khốc của nguyên chủ, không khỏi rùng mình một cái.
Nàng chẳng qua chỉ muốn, trước khi vào kinh, đến đây thắp một nén hương, cầu Phật Tổ ban cho mình một cơ hội cải tà quy chính, thế mà cũng khó khăn đến vậy sao?
Tiếng chuông chùa vang lên, cửa chùa lớn mở ra. Đám người đang xếp hàng nghiêm chỉnh bỗng chốc ùa vào như ong vỡ tổ, chen chúc nhau qua cửa, đến nỗi tiểu hòa thượng mở cửa bị đẩy ép sát vào cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa bẹp dí như bánh bao nhân thịt.
Bán Hạ đứng bên hít sâu một hơi, đầy quyết tâm, nhưng lại không nhịn được hỏi: “Cô... cô nương! Ngày mai... ngày mai chúng ta còn tới nữa sao?”
Thi Yểu u sầu chau mày.
Đợi cho đám đông tan bớt, nàng xoa đôi má đã đông cứng thành từng mảng băng, rồi cùng Bán Hạ bước vào chùa, thắp hương bái Phật, quỳ cầu Phật Tổ, Bồ Tát, các vị thần tiên, ông trời ban cho nàng một con đường hối cải.
Nàng là một người lớn lên trong thời hiện đại, tam quan ngay thẳng, nào có ra dáng nữ phụ ác độc!
Thành tâm khấn vái mỗi vị Bồ Tát ba lần, dâng ba nén hương, quyên mười đồng tiền vào mỗi hòm công đức, Thi Yểu chắp tay trước ngực, thành kính hỏi vị phương trượng: “Xin hỏi đại sư, tín nữ phải đi theo con đường nào?”
Nghe nói trong các tiểu thuyết, những vị lão hòa thượng thường có khả năng thông linh, có thể nhìn thấu kiếp trước kiếp này của người ta.
Phương trượng trầm ngâm đáp: “Lối đi ở dưới chân.”
"......"
Nghe lời cao tăng một buổi, hơn cả trăm buổi nói chuyện suông.
“Làm nhiều việc thiện, ắt sẽ có phúc báo.”
"......"
Vậy là quyên thêm tiền dầu đèn hương khói chứ gì?
Nguyện vọng cầu duyên tan thành mây khói, chủ tớ hai người tiu nghỉu xuống núi.
Bán Hạ lạnh đến cứng cả quai hàm, răng va vào nhau lập cập: “Cô nương đừng buồn, ngài năm nào cũng làm việc thiện, đúng như lời đại sư nói, tương lai chắc chắn sẽ có phúc báo, sẽ gặp được ý trung nhân tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.