[Trọng Sinh] Nhật Ký Thường Ngày Của Thứ Nữ Nổi Loạn
Chương 2:
Sở Thi Mị
07/11/2024
Thi Yểu nhấc mắt nhìn ra mênh mông đất trời trước mặt, định nói gì đó thì đột nhiên một bóng người lướt vào tầm mắt.
Ở rừng cây cách đó không xa, một nam tử đang tháo đai lưng, vung đai lưng vắt lên cành cây rồi thắt nút, bóng dáng áo đỏ chập chờn trong gió lạnh, trông cô đơn và mệt mỏi.
“Tráng sĩ! Khoan đã!”
Tuy rằng chuyện cứu người không dễ, nhưng gió lạnh buốt thấu xương thế này mà không ngó lơ thì trong lòng lại áy náy. Nghĩ rằng mỗi ngày làm một việc thiện, cứu một mạng người thì giá trị công đức của mình sẽ tăng thêm một chút, Thi Yểu dũng cảm chạy tới, hai chân run rẩy nhưng không chùn bước.
Nàng lao đến, vung tay đập bay bàn tay nam tử, nhanh chóng giật đai lưng khỏi cành cây, giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
Nam tử quay lại, là một thiếu niên tuấn tú, sắc diện cao quý phú quý, trên cổ còn đeo một chuỗi vòng kim cương hồng ngọc, dưới vòng cổ là một chiếc khóa trường mệnh sáng lấp lánh.
Thiếu niên có chút nôn nóng, mắt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lộ vẻ chột dạ.
Một thiếu niên đẹp như vậy mà treo cổ ở đây, chẳng phải sẽ biến thành diễm quỷ sao? Thi Yểu vốn tin tưởng thế giới này có thần quỷ, nên không chút nghi ngờ gì.
Theo nguyên tắc "khuyên người tự tử không nên nhắc đến cha mẹ", nàng dịu dàng khuyên nhủ: “Công tử, cớ gì phải nghĩ quẩn? Ngươi thử ngắm nhìn giang sơn tráng lệ này, ngắm nhìn các vị hòa thượng trên núi, văn nhã có lễ mà cũng nhiệt tình, rồi lại nhìn ta đây, trước mắt là một thiếu nữ đẹp tựa hoa, trên đời biết bao điều tốt đẹp, người tốt còn nhiều, công tử đã trải nghiệm được bao nhiêu chứ? Chết đi chẳng phải phí hoài sao?”
Nàng còn có thể sống sót dù xuyên vào vai ác nữ trong tiểu thuyết, thì thiếu niên cao sang phú quý trước mắt có lý do gì mà phải thắt cổ tự vẫn?
Thật sự là ăn no rồi sinh chuyện.
Thiếu niên run rẩy cả người, trong mắt như nén nhịn điều gì, lắp bắp nói: “Ta... ta không định tự tử.”
Nếu không tự tử, vậy cớ gì lại treo đai lưng lên cây?
Chẳng lẽ là để gió lạnh thổi qua cho đai lưng bay phấp phới?
Thi Yểu cười như không cười, đáp lời cho có lệ: “Được, được, là ta hiểu nhầm. Vậy, công tử định xuống núi sao? Công tử nhà ở đâu? Để ta tiễn ngươi một đoạn.”
“Không... không cần.” Thiếu niên lại run lên, mặt đỏ bừng.
Cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Phương. Thi Yểu liền lấy lò sưởi tay ra, nhét vào lòng ngực thiếu niên: “Công tử có phải lạnh lắm không?”
"Đừng ngại," Thi Yểu nói nhẹ nhàng.
Thiếu niên hai tay cầm lấy lò sưởi, định trả lại cho Thi Yểu, nhưng không hiểu sao lại do dự, sau đó giữ chặt lò sưởi áp vào eo mình: "Đa... đa tạ."
Thì ra thiếu niên này có chút ngại ngùng, Thi Yểu thấu hiểu mà không vạch trần, mỉm cười bảo: “Công tử, cùng chúng ta xuống núi đi, trời rét lạnh thế này, đi chung cho có bạn.”
Vừa dứt lời, từ rừng cây có một gã sai vặt chạy tới, gọi to: “Gia! Gia!”
“Là... là gã sai vặt của ta, cô... cô nương cứ xuống núi trước.” Thiếu niên mừng rỡ hiện rõ trong mắt, nhưng vẫn khẽ run, nói thêm, “Còn... còn đai lưng, xin trả lại ta.”
Gã sai vặt nọ lập tức đứng chắn trước mặt thiếu niên, ánh mắt cảnh giác: “Cô nương quen biết với gia nhà ta sao?”
Sao gia nhà hắn lại để lưng quần rơi vào tay một cô nương?
“Không quen.” Thi Yểu mỉm cười, kéo gã sai vặt sang một bên, khẽ nói với vẻ bí mật, “Mới nãy công tử nhà ngươi treo đai lưng lên cây, định thắt cổ tự tử! Tội nghiệp, không biết trong lòng có nỗi khổ gì, ngươi nhớ chăm sóc kỹ cho công tử nhà ngươi, khuyên nhủ cẩn thận.”
Nàng trao lại đai lưng cho gã sai vặt, rồi quay lại gọi: “Bán Hạ, chúng ta đi thôi.”
Đã có người thứ tư biết thiếu niên này muốn tự sát, nàng và Bán Hạ cũng không tiện nấn ná thêm, kẻo làm thiếu niên xấu hổ quá lại nhảy núi tự vẫn thật.
Gặp được người định tự tử, Bán Hạ tinh thần phấn chấn hẳn lên, bước nhanh theo sau Thi Yểu, vừa đi vừa bàn tán: “Cô nương, vị công tử tuấn tú, phú quý ấy, sao lại nghĩ quẩn mà thắt cổ chứ? Nếu là ta, dù trời có sập cũng phải mặt dày sống tiếp, ăn ngon uống kỹ, cưới một nàng vợ hiền, rồi nạp thêm ba bốn phòng mỹ thiếp nữa…”
Ở rừng cây cách đó không xa, một nam tử đang tháo đai lưng, vung đai lưng vắt lên cành cây rồi thắt nút, bóng dáng áo đỏ chập chờn trong gió lạnh, trông cô đơn và mệt mỏi.
“Tráng sĩ! Khoan đã!”
Tuy rằng chuyện cứu người không dễ, nhưng gió lạnh buốt thấu xương thế này mà không ngó lơ thì trong lòng lại áy náy. Nghĩ rằng mỗi ngày làm một việc thiện, cứu một mạng người thì giá trị công đức của mình sẽ tăng thêm một chút, Thi Yểu dũng cảm chạy tới, hai chân run rẩy nhưng không chùn bước.
Nàng lao đến, vung tay đập bay bàn tay nam tử, nhanh chóng giật đai lưng khỏi cành cây, giữ chặt trong lòng bàn tay mình.
Nam tử quay lại, là một thiếu niên tuấn tú, sắc diện cao quý phú quý, trên cổ còn đeo một chuỗi vòng kim cương hồng ngọc, dưới vòng cổ là một chiếc khóa trường mệnh sáng lấp lánh.
Thiếu niên có chút nôn nóng, mắt thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lộ vẻ chột dạ.
Một thiếu niên đẹp như vậy mà treo cổ ở đây, chẳng phải sẽ biến thành diễm quỷ sao? Thi Yểu vốn tin tưởng thế giới này có thần quỷ, nên không chút nghi ngờ gì.
Theo nguyên tắc "khuyên người tự tử không nên nhắc đến cha mẹ", nàng dịu dàng khuyên nhủ: “Công tử, cớ gì phải nghĩ quẩn? Ngươi thử ngắm nhìn giang sơn tráng lệ này, ngắm nhìn các vị hòa thượng trên núi, văn nhã có lễ mà cũng nhiệt tình, rồi lại nhìn ta đây, trước mắt là một thiếu nữ đẹp tựa hoa, trên đời biết bao điều tốt đẹp, người tốt còn nhiều, công tử đã trải nghiệm được bao nhiêu chứ? Chết đi chẳng phải phí hoài sao?”
Nàng còn có thể sống sót dù xuyên vào vai ác nữ trong tiểu thuyết, thì thiếu niên cao sang phú quý trước mắt có lý do gì mà phải thắt cổ tự vẫn?
Thật sự là ăn no rồi sinh chuyện.
Thiếu niên run rẩy cả người, trong mắt như nén nhịn điều gì, lắp bắp nói: “Ta... ta không định tự tử.”
Nếu không tự tử, vậy cớ gì lại treo đai lưng lên cây?
Chẳng lẽ là để gió lạnh thổi qua cho đai lưng bay phấp phới?
Thi Yểu cười như không cười, đáp lời cho có lệ: “Được, được, là ta hiểu nhầm. Vậy, công tử định xuống núi sao? Công tử nhà ở đâu? Để ta tiễn ngươi một đoạn.”
“Không... không cần.” Thiếu niên lại run lên, mặt đỏ bừng.
Cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật phải tiễn đến Tây Phương. Thi Yểu liền lấy lò sưởi tay ra, nhét vào lòng ngực thiếu niên: “Công tử có phải lạnh lắm không?”
"Đừng ngại," Thi Yểu nói nhẹ nhàng.
Thiếu niên hai tay cầm lấy lò sưởi, định trả lại cho Thi Yểu, nhưng không hiểu sao lại do dự, sau đó giữ chặt lò sưởi áp vào eo mình: "Đa... đa tạ."
Thì ra thiếu niên này có chút ngại ngùng, Thi Yểu thấu hiểu mà không vạch trần, mỉm cười bảo: “Công tử, cùng chúng ta xuống núi đi, trời rét lạnh thế này, đi chung cho có bạn.”
Vừa dứt lời, từ rừng cây có một gã sai vặt chạy tới, gọi to: “Gia! Gia!”
“Là... là gã sai vặt của ta, cô... cô nương cứ xuống núi trước.” Thiếu niên mừng rỡ hiện rõ trong mắt, nhưng vẫn khẽ run, nói thêm, “Còn... còn đai lưng, xin trả lại ta.”
Gã sai vặt nọ lập tức đứng chắn trước mặt thiếu niên, ánh mắt cảnh giác: “Cô nương quen biết với gia nhà ta sao?”
Sao gia nhà hắn lại để lưng quần rơi vào tay một cô nương?
“Không quen.” Thi Yểu mỉm cười, kéo gã sai vặt sang một bên, khẽ nói với vẻ bí mật, “Mới nãy công tử nhà ngươi treo đai lưng lên cây, định thắt cổ tự tử! Tội nghiệp, không biết trong lòng có nỗi khổ gì, ngươi nhớ chăm sóc kỹ cho công tử nhà ngươi, khuyên nhủ cẩn thận.”
Nàng trao lại đai lưng cho gã sai vặt, rồi quay lại gọi: “Bán Hạ, chúng ta đi thôi.”
Đã có người thứ tư biết thiếu niên này muốn tự sát, nàng và Bán Hạ cũng không tiện nấn ná thêm, kẻo làm thiếu niên xấu hổ quá lại nhảy núi tự vẫn thật.
Gặp được người định tự tử, Bán Hạ tinh thần phấn chấn hẳn lên, bước nhanh theo sau Thi Yểu, vừa đi vừa bàn tán: “Cô nương, vị công tử tuấn tú, phú quý ấy, sao lại nghĩ quẩn mà thắt cổ chứ? Nếu là ta, dù trời có sập cũng phải mặt dày sống tiếp, ăn ngon uống kỹ, cưới một nàng vợ hiền, rồi nạp thêm ba bốn phòng mỹ thiếp nữa…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.