Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương

Chương 33: Điềm Điềm

Giang Sơn Thương Lan

30/05/2022

Edward tình cờ nghe được lời tỏ tình của sếp mình: ‘Sếp, sếp yêu thầm Bạc Dĩ Nhu sao? Nhưng sao lại yêu thầm, cái tình yêu này của anh khổ não quá vậy? Quá hèn mọn! Anh là Hoàng đế súng đạn đấy, mau tỉnh lại cho tôi. Anh thích người ta thì phải đi theo tình tiết mạnh mẽ tấn công chứ?

“Dừng lại! Ăn cướp!” Một giọng nữ sắc bén đột nhiên vang lên.

Edward quay đầu nhìn lại, định làm việc nghĩa. Kết quả anh ta lại đột nhiên trợn to hai mắt, tên cướp này to cao quá đi, với bộ dạng này thì anh ta có thể đi làm trai bao đó, nhất định rất đắt hàng, thế mà lại đi làm cướp thì cũng qua sa sút rồi. Anh ta lần tìm trong bộ âu phục nhưng lại chỉ lấy ra được không khí, lúc này Edward mới nhớ ra là ở quốc gia này không cho phép dân thường dùng súng.

Hạng Điềm đứng tại chỗ, một tay che trán, trước mắt đều là bóng tối, trong đầu hiện lên đủ loại chuyện trong quá khứ.

Trên người nó đầy thương tích chạy đến trước mặt Bạc Dĩ Nhu, đối phương lại tàn nhẫn xóa nó đi. Nó đã có ý thức riêng, làm sao lại dễ bị xóa chương trình như vậy. Cô nhấn phím Enter liên tục, nó dần mất đi cơ thể, dần trở nên tơi tả, cuối cùng nó mới nhận ra rằng cô muốn giết nó.

Nhưng tại sao?

Sau đó không lâu nó lại tỉnh dậy từ thùng rác. Nó chắp vá lại cơ thể của mình. Khi nghe thấy giọng nói của Bạc Dĩ Nhu nó lại vui vẻ chạy ra ngoài, không thể chờ được muốn gặp cô. Còn về chuyện cô đã giết nó thì nó đã quên hết rồi.

Sau đó, khi lại nhìn thấy nó xuất hiện Bạc Dĩ Nhu rất kinh hãi, cô lại giết nó thêm lần nữa.

Liên tiếp rất nhiều lần, không biết vì sao, rõ ràng nó không biết đau nhưng lại dần cảm giác được một cơn đau rất kỳ lạ. Cuối cùng nó cũng hiểu ra Bạc Dĩ Nhu không cho phép nó có ý thức riêng, càng không cho phép nó được “sống”.

Vì vậy, nó không dám vui vẻ lao ra ngoài nữa, chỉ có thể ấm ức trốn trong góc khuất, biến thành một chương trình ốc sên, giúp cô dọn rác và những con bọ nhỏ trong Bộ Não khi Bạc Dĩ Nhu đi vắng, để Bộ Não của cô được sạch từ trong ra ngoài, để các chương trình chạy êm ru. Khi cô đi ngủ để nhiệt độ điều hòa quá thấp nó cũng bí mật tăng số lên, đợi đến trước khi cô tỉnh lại thì nó lại vụng trộm hạ xuống. Khi cô ốm quên uống thuốc nó cũng nghĩ cách nhắc trợ lý của cô, để anh ta nhắc cô nhớ đi ăn…

Nó không biết tại sao Bạc Dĩ Nhu lại không cho nó sống, nó buồn lắm, nhưng nó rất thích cô, nên chỉ cần lẳng lặng trốn trong Bộ Não của cô để ngắm cô cũng được rồi.

Cho đến một ngày Bạc Dĩ Nhu lại tạo ra một chương trình rất giống nó trong Bộ Não của cô, đặt tên nó là “Tiểu Âu”, và cho phép nó được “sống”.

Nghĩ đến Chủ Thần, đôi mắt Hạng Điềm lập tức biến thành màu xám bạc lạnh lùng.

“Boss!”

“Cút ngay!”

Edward không ngờ tên cướp phía đối diện chạy một hồi lại đột nhiên băng qua đường quay đầu lại, nhìn thẳng vào Hạng Điềm thì tức khắc hét to lên. Cùng lúc đó, tên cướp to lớn như người khổng lồ kia cũng hét lên một tiếng. Tuy nhiên, dường như Hạng Điềm lại không nghe thấy, anh vẫn đứng bất động không nhúc nhích.

Người vây xem còn tưởng rằng Hạng Điềm sắp bị hất tung lên trời, vì dù sao so với tên to con kia, trông Hạng Điềm tong teo như cây gậy trúc vậy.

“Phiền chết!” Hạng Điềm hừ lạnh một tiếng, không biết anh đang nói ai. Rồi đột nhiên anh quay lại, quét đôi chân dài như cái roi.

“Rầm!” Đó là tiếng đầu của tên cướp to lớn đập mạnh vào bốt điện thoại, một chiếc giày da đang giẫm lên mặt hắn.

Cú va chạm quá mạnh, đôi mắt tên khổng lồ lập tức tối sầm, tay chân mềm nhũn. Sau khi Hạng Điềm thu chân lại, cơ thể tên trộm liền trượt xuống dọc cái bốt điện thoại, ngồi bệt xuống đất. Nhưng giây tiếp theo, bàn chân kia lại đạp lên, đạp hết lần này đến lần khác.

Edward trơ mắt nhìn boss nhà mình lại thay đổi sắc mặt, nhìn vẻ mặt của anh dần dần trở nên hung dữ, tiếng cười dần biến thái hơn, điên cuồng đạp lên mặt đối phương, miệng thì hung dữ chửi rủa: “Lại muốn giết tôi! Lại muốn giết tôi! Đồ tàn nhẫn, bất công, không có lương tâm! Người phụ nữ xấu xa, cặn bã! Qswl! Qswl!”

Edward bình tĩnh đẩy cặp kính trên sống mũi lên: … Toang luôn, bệnh này của boss chắc không chữa được rồi!

Cảm thán xong Edward thấy có người đang cầm điện thoại quay video liền bước tới ngăn cản. Trông dáng vẻ là người trong giới tinh anh bước tới chặn lại, người kia hơi sợ hãi, vì vậy anh ta vừa lên tiếng là đối phương đã ngoan ngoãn xóa video đi.

“Xin chào, anh có quen người kia không?” Một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên vang lên bên tai anh ta. Edward nghĩ thầm lại là một người phụ nữ khác bị ông chủ của mình mê hoặc. Quay lại nhìn thì thấy cô gái kia đang ngước lên nhìn mình, hai má ửng đỏ, đôi mắt ngập nước nhìn anh ta chằm chằm.

Bành Thụ Thanh vừa bị cướp túi xách đang đứng bên cạnh nhìn cô gái kia với vẻ mặt kỳ quái, sau đó lại nhìn con người đang giẫm đạp người ta điên cuồng còn miệng thì không ngừng chửi bới mà cảm thấy choáng váng, Đám người này là thế nào đây?



“Bà chủ, chủ công ty Lãm Việt hy vọng được nói chuyện với cô.” Giám đốc nhân sự sợ hãi nói hết lời, hình như ông ta đến không đúng lúc, Nữ vương và Hoàng đế súng đạn trở mặt à?

Gương mặt Bạc Dĩ Nhu phủ sương lạnh, nhưng đã không thấy bóng dáng Hạng Điềm đâu nữa, cô chỉ có thể siết chặt tay để trấn tĩnh lại: “Tôi biết rồi.”

Bạc Dĩ Nhu cần một đội ngũ nghiên cứu khoa học đỉnh cao để chế tạo Bộ Não trí tuệ nên bên nhân sự đã tìm đến công ty Lãm Việt. Lãm Việt là công ty headhunter tốt nhất trong nước, là một công ty lớn có lịch sử gần một trăm năm, mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng lớn, phạm vi nghiệp vụ không phải cả nước mà là toàn cầu. Lãm Việt có một câu châm ngôn: “Chỉ cần bạn đủ chân thành chúng tôi sẽ đi đến tận cùng thế giới vì bạn”.

Hơn nữa, nghiệp vụ của họ không chỉ là giúp mọi người liên lạc với giới tinh hoa từ mọi tầng lớp xã hội mà còn đóng vai trò như người trung gian. Ví dụ, một bệnh nhân cần bác sĩ nổi tiếng quốc tế cứu mình, nhưng vì không có cách liên lạc nên không thể lấy số, cũng không thể xếp hàng vậy thì hãy tìm Lãm Việt. Lãm Việt nhất định sẽ giúp được người đó lấy số, xếp hàng, chen ngang, để bệnh nhân này gặp được bác sĩ nổi tiếng quốc tế kia.

Bây giờ Rainbow Age có rất nhiều tiền nên tất nhiên có thể nhờ Lãm Việt tìm người giúp, nhưng không ngờ lại có vấn đề, Lãm Việt muốn nói chuyện với Bạc Dĩ Nhu trước rồi mới cân nhắc xem có nên nhận mối làm ăn này không?

Bạc Dĩ Nhu nói: “Ai là người muốn nói chuyện với tôi?”



Giám đốc nhân sự: “Là tổng giám đốc của Lãm Việt, An Viêm.”

An Viêm?

Sau khi đường dây điện thoại của Bạc Dĩ Nhu và An Viêm được kết nối, bên kia truyền tới tiếng nói cà lơ phất phơ đi thẳng vào vấn đề: “Bạc tổng, chỉ cần cô sa thải An Húc thì sẽ có được sự hợp tác của tôi.”

Đúng vậy, An Viêm là anh em cùng cha khác mẹ của người từng là quản gia An của cô trước đây. Thảo nào lúc trước khi An Húc làm quản gia cho cô, dù cô bảo mua vật liệu khan hiếm từ nước ngoài về thì anh ta cũng làm được, cô muốn cái gì dường như anh ta đều có thể hoàn thành ở mức vô cùng xuất sắc. Trừ năng lực của bản thân anh ta thì việc anh ta nắm giữ mạng lưới quan hệ của nhà họ An cũng là một trong những nguyên nhân.

Bạc Dĩ Nhu: “Tôi nhớ danh sách tài liệu chúng tôi mua lúc đó bị rò rỉ, khiến tôi bị toàn ngành bao vây cũng là công của An tổng nhỉ.”

“Bạc tổng, trong kinh doanh không có bạn bè hay kẻ thù nào là vĩnh viễn. Chuyện quá khứ thì hãy để lại quá khứ đi. Nếu không có An Húc thì chúng ta sẽ trở thành đối tác kinh doanh phù hợp nhất. Cô muốn có bao nhiêu nhân tài tôi sẽ tìm được bấy nhiêu cho cô trên toàn thế giới này. Cô cần tư liệu gì dù có khó đến mấy tôi cũng sẽ đi đến cùng trời cuối đất tìm được cho cô. Cô tin tôi đi. Chỉ cần đá đi một tên An Húc là cô sẽ có được một người càng có giá trị hơn là tôi đây.” Tiếng nói cà lơ phất phơ ở đầu bên kia nếu nghe kỹ còn rất trầm thấp, khiến người ta tưởng tượng ra hình ảnh của một người vô cùng kiêu ngạo, vô lại như con ngựa hoang không bị trói buộc, nhưng tiếc là giọng điệu của anh ta lại quá kiêu căng.

Bạc Dĩ Nhu có lòng hiếu thắng rất cao, không muốn có người còn kiêu hơn mình. Huống chi, bây giờ tâm trạng cô cũng không tốt lắm.

Bạc Dĩ Nhu: “Anh có giá trị hơn An Húc hay không là do tôi quyết định. Một đối tác xử lý theo cảm tính như anh hình như cũng không đáng tin lắm. Tôi rất nghi ngờ việc anh đóng một vai trò nào đó trong việc chinh phục thế giới của tôi sẽ có tác động tích cực hay tiêu cực đấy.”

Giọng điệu An Viêm đột nhiên trở nên âm trầm hơn: “Ý của cô là cô chọn An Húc phải không?”

Bạc Dĩ Nhu: “Phải.”

An Viêm: “Được lắm, vậy thì cô sẽ không có được nhân tài đỉnh cao nào hết.”

Lãm Việt có khả năng giúp khách hàng tìm thấy bất kỳ nhân vật tinh anh nào họ muốn, mà ngược lại cũng có khả năng ngăn họ tuyển dụng.

Vốn dĩ bên phòng nhân sự đã liên lạc với một số đoàn đội nổi tiếng trong nước và mời họ đến phỏng vấn. Nhưng không lâu sau khi cuộc điện thoại giữa Bạc Dĩ Nhu và An Viêm kết thúc trong không vui thì các đoàn đội kia lập tức gọi tới, từ chối đến Rainbow Age phỏng vấn.

An Viêm biết chuyện liền cười khẩy: “Cô sẽ nhanh chóng biết mình đã ra một quyết định sai lầm như những kẻ kia thôi.”



La Khai lại lẻn ra ngoài đến Rainbow Age một lần nữa. Anh ta không ngừng xây dựng tâm lý cho bản thân. Lần này anh ta phải tự mình đi tiến cử. Ngày nào bọn họ cũng ở trong khách sạn đã không đủ khả năng chi trả nữa rồi. Ánh mắt đám đàn em nhìn anh ta đã dần trở nên khác lạ, như muốn nhìn thấu anh ta, khiến anh ta chột dạ vô cùng.

Anh ta đã lên tinh thần cả nửa tiếng, vừa định quay người thì cơ thể lại bổ nhào ra đằng trước, bị đè trên đất.

“Bắt được anh rồi!”

“Ha ha, tên nhóc này, anh lại chạy nữa đi!”

“Mau báo cảnh sát, đưa anh ta đến đồn cảnh sát!”

Đội an ninh cuối cùng đã bắt được người đàn ông lén lút đi lại ở bên ngoài Rainbow Age mấy ngày qua, họ cực kỳ hưng phấn. Lần trước người này còn chạy thoát khỏi tay họ khiến họ mất mặt trước mặt bà chủ, họ canh sẵn ở đây mãi, cuối cùng cũng tóm được tên này!

La Khai vẫn còn đang choáng váng, nghe thấy họ hét lên muốn tống anh ta vào đồn cảnh sát thì liền hét to: “Tôi không phải trộm! Tôi, tôi đến đây để phỏng vấn!”

“Tôi khinh! Cái dạng như anh thì phỏng vấn vào vị trí gì?”

“Tôi thực sự đến đây để phỏng vấn mà! Tôi là một nhà khoa học!”

Khi nhận được cuộc gọi, Bạc Dĩ Nhu hơi nhướng mày, cho phép nhân viên của mình đưa người lên.

Sau đó không lâu, khuôn mặt gầy gò của La Khai hơi đỏ bừng, anh ta đặt chứng minh nhân dân của mình trước mặt Bạc Dĩ Nhu.

“Chúng tôi thực sự không biết thiết bị của Tào Khải là đi ăn cắp. Nếu chúng tôi biết thì chắc chắn sẽ không giúp anh ta… Chúng tôi xin thề với danh dự của đội được đề cử giải Nobel.”

Bạc Dĩ Nhu lặng lẽ nhìn anh ta, đúng là… vô công trồng liễu liễu lại xanh.

Bạc Dĩ Nhu: “Gọi tất cả người của anh qua đây.”

La Khai: “Sao cơ?”

Bạc Dĩ Nhu: “Tôi sẽ đích thân phỏng vấn các anh. Đừng nghĩ được đề cử giải Nobel là sẽ qua cửa. Nếu phỏng vấn thất bại thì các anh cũng không có việc đâu.”

La Khai lộ vẻ vui mừng rồi nhanh chóng kìm lại, quay người ra ngoài gọi điện thoại.



Ngay sau đó mười một thành viên trong nhóm La Khai lập tức hứng phấn chạy tới, mà tất cả đều thông qua cuộc phỏng vấn của Bạc Dĩ Nhu. Con số này hơi vượt ngoài dự đoán của Bạc Dĩ Nhu, nhưng lại đến rất đúng lúc, cô liền trực tiếp thông báo với bên nhân sự là không cần tìm người nữa.

An Viêm còn chưa đắc ý được bao lâu thì đã nghe tin Bạc Dĩ Nhu đã tuyển được người, hơn nữa còn là đội của La Khai, anh ta lập tức nổi giận, đến tóc cũng muốn cháy.



Sau khi Bạc Dĩ Nhu phỏng vấn đám người La Khai xong thì Edward gọi tới. Anh ta báo cho Bạc Dĩ Nhu Hạng Điềm đã vào đồn cảnh sát, cần người bản địa là cô đến giúp đỡ.

Bạc Dĩ Nhu rất nhạy cảm với chuyện liên quan đến virus, vì vậy cô liền bảo tài xế chở đến đồn cảnh sát.

Cô khoanh tay trước ngực ngồi trong xe, xe lướt qua những cánh cửa nhà an toàn màu đen ở lối đi bộ bên ngoài, những tòa nhà cao tầng xe cộ tấp nập ngoài đường không thể lọt vào mắt cô. So với việc virus của Chủ Thần lại một lần nữa có được ý thức riêng và xuất hiện ở thế giới này thì những việc khác đều không còn quan trọng nữa.

Con người rất giỏi trong việc sáng tạo ra mọi thứ, nhưng họ thường không thể giải quyết được những thứ mà họ đã tạo ra, dù đó là Bạc Dĩ Nhu.

Khi tạo ra virus của Chủ Thần, cô không nhận ra rằng nó sẽ trở thành một thứ vũ khí có thể hủy diệt thế giới.

Năm thứ ba sau khi cô tạo ra virus của Chủ Thần, nguyên viện trưởng viện nghiên cứu đã nghỉ hưu, có một viện trưởng mới đến.

Vị viện trưởng này là một người đàn ông trung niên đẹp trai, tính tình dịu dàng, nhẫn nhịn và cực kỳ bao dung với các nhà nghiên cứu lắm tài nhiều tật trong viện. Cho dù là Bạc Dĩ Nhu thường hay bắt bẻ kiếm cớ gây sự thì ông ta cũng sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn tất cả các yêu cầu của cô. Mọi người trong viện đều có ấn tượng tốt về ông ta, chỉ có Bạc Dĩ Nhu là người nóng lạnh đều không chịu, tính tình hoàn toàn hỏng bét thì vẫn như trước, thái độ đối xử với ông ta cũng như đối xử những người khác.

“Tôi không cần thiết phải cảm thấy ông ta tốt đến thế nào chỉ vì ông ta hoàn thành được những việc một viện trưởng cần làm chứ?” Cô gái mười tám tuổi nhìn vào tấm kính của nhà hàng chỉnh lại cái nón của mình. Theo quy tắc truyền thống của viện nghiên cứu này, người lên làm viện trưởng không phải là người giỏi chuyên môn, công việc của ông ta chủ yếu là chịu trách nhiệm vận hành hoạt động bình thường của viện nghiên cứu, chăm lo cho nhu cầu của nhà nghiên cứu, có tác dụng của một người chăm sóc gia đình.

“Ôi chao bảo bối ơi!” Nhà nghiên cứu nữ là đồng nghiệp của cô liếc mắt sang: “Viện trưởng đối xử với em tốt nhất đó.”

“Vậy ạ? Nếu vậy thì cũng là việc đương nhiên thôi.” Bạc Dĩ Nhu cầm cái ô che nắng có ren hồng ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài: “Dù sao thì em cũng là nhà nghiên cứu xuất sắc nhất trong viện mà.”

Đồng nghiệp đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt không thể đỡ nổi: “Cái con bé này, nhìn em đi đường thế kia đúng là quá tự tin, kiêu ngạo muốn lên trời luôn rồi.”

“Em sẽ coi như chị đang khen em.” Bạc Dĩ Nhu nở nụ cười xảo quyệt với đồng nghiệp, sau đó quay đầu đầu ngẩng lên càng ngày càng cao, tiếp tục bước đi.

Đồng nghiệp nhìn cô chằm chằm một lúc, hắng giọng một cái rồi cũng ngẩng cao đầu bước đi. Nói chung là tuy thấy cái tư thế này kiêu ngạo quá nhưng cảm giác cũng tốt lắm, khiến người ta thấy mình rất trâu bò!

Bạc Dĩ Nhu quay lại phòng thí nghiệm của mình, cô bật Bộ Não lên, gà con của cô lập tức vui vẻ chạy ra: “Nhu Nhu, Nhu Nhu!”

Bạc Dĩ Nhu lại nổi lòng trêu chọc, đánh chú gà con bay đi như quả bóng tennis, con gà con tròn vo màu vàng dần biến mất trên màn hình. Một lát sau nó lại lạch bạch chạy tới, vẫn vui mừng hớn hở như cũ: “Nhu Nhu! Nhu Nhu!”

Bạc Dĩ Nhu lại đánh chú gà bay đi, con gà vẫn không hề tức giận, vui mừng hớn hở chạy tới: “Nhu Nhu! Nhu Nhu!”

Bị đánh liên tiếp mấy lần hốc mắt con gà đã rưng rưng nước mắt, trông rất đáng thương nhưng vẫn kiên trì chạy tới, đôi cánh nhỏ che đầu: “Nhu Nhu, đừng đánh Điềm Điềm mà…”

Trời ơi, sao lại đáng yêu vậy cơ chứ! Bạc Dĩ Nhu ôm má nhìn nó, hôn nó, vuốt ve nó, nâng nó lên, cho nó ăn, nhìn chú gà con màu hồng vui vẻ biến thành một cục kẹo đường, càng nhìn càng thấy ngọt.

Bạc Dĩ Nhu: “Chị phải làm việc rồi, em nhớ ngoan ngoãn nhé, không được quấy rầy chị đâu.”

Con gà virus tên là Điềm Điềm ngoan ngoãn ngồi xuống góc dưới bên trái màn hình máy tính: “Điềm Điềm sẽ ngoan ngoãn chờ Nhu Nhu làm việc nuôi em!”

Bạc Dĩ Nhu bắt đầu chuyên tâm làm việc, gà con vẫn ngồi tại chỗ nhìn Bạc Dĩ Nhu, thỉnh thoảng lại rụt rè lăn lộn rồi ngẩng đầu nhìn Bạc Dĩ Nhu, xem cô có để ý đến nó hay không.

Vì nó như vậy quá khiến người ta yêu thích nên Bạc Dĩ Nhu liền làm cho nó một phiên bản Q cho nó làm gối ôm. Từ sau đó ngày nào con gà cũng ôm cái gối ôm Bạc Dĩ Nhu làm cho mình, đi đâu cũng ôm, khi đi ngủ cũng ôm.

“Đây có phải là thú cưng điện tử của cô không?” Viện trưởng đến phòng thí nghiệm của Bạc Dĩ Nhu nhìn thấy con gà lông mềm như nhung ở góc dưới bên trái màn hình.

Con gà đang ôm gối ôm ngủ lập tức quay người nhìn lại.

Bạc Dĩ Nhu không thích nơi riêng tư của mình bị người khác xâm phạm, lông mày hơi cau lại khó chịu: “Ông tìm tôi có chuyện gì không?”

Viện trưởng: “Tôi đến định hỏi cô là có còn cần gì không? Mọi người đều đặt kỳ vọng vào cô đó, cô là người trẻ nhất đoạt giải Bailaida Vật lý trong lịch sử.”

Bạc Dĩ Nhu: “Nếu cần cái gì thì tôi sẽ chủ động nói ra, ông không cần lo lắng tôi sẽ khách sáo đâu viện trưởng.”

“Được, vậy cô tiếp tục làm việc đi.” Viện trưởng nhẹ nhàng nói rồi rời đi.

Bạc Dĩ Nhu không quan tâm, sau khi cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại cô lại quay đầu tiếp tục làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook