Trọng Sinh: Nữ Vương Chế Tạo Thương
Chương 32: Mất Kết Nối
Giang Sơn Thương Lan
30/05/2022
“Ông chủ của Công nghiệp Apollo và Nữ vương đến công ty mình sao?”
Sáng nay Công ty game Rainbow Age đón nhận một tin tức náo động: “Cái gì?”
“Công nghiệp Apollo sao?”
“Hạng Điềm á?”
Trong đám nhân viên có các nữ nhân viên đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trong sảnh, không khỏi cảm thán: “Phải nói là Hạng Điềm này trông rất xứng đôi với Nữ vương của chúng ta đấy.”
Chưa nói đến việc vẻ ngoài của hai người đều là vẻ đẹp như thần tiên với phong cách ăn mặc phục cổ lại hoa lệ, chỉ nói đến khí chất của họ thôi, một người bên ngoài toát ra vẻ cao quý lạnh lùng, còn bên trong là sự kiêu ngạo tao nhã, ngẩng đầu ưỡn ngực như nữ vương, sóng mắt phong lưu, quyến rũ, thần bí. Còn người kia thì dù ngoài mặt dịu dàng tươi cười nhưng lại có khí chất thương hại đến mức coi thường chúng sinh như một bậc đế vương. Tất cả đều tỏa ánh sáng chói lòa, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn. Hai người đứng cùng nhau trông như một bức vẽ, như được trời đất tạo nên.
“Đúng là tổ hợp cặp đôi đứng trên thiên hạ!”
“Siêu phách lối-er! “
“Theo quy luật thông thường thì kiểu tổng giám đốc bá đạo như họ đều phải phối với một người dễ thương đơn thuần ngoãn ngoãn mới bổ sung tính cách cho nhau được, sống mới thú vị.”
“Sao cô biết người ta có bổ sung cho nhau không? Lỡ họ có bí mật không muốn cho người khác biết thì sao?”
Người kia vừa nói sang câu này, mọi người không khỏi lâm vào trầm tư, vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra Bạc Dĩ Nhu và Hạng Điềm có thể có bí mật gì không muốn cho người khác biết.
Bên trong phòng tiếp khách có một thiết bị vận động VR và một khoang chiếu VR, Bạc Dĩ Nhu ném Hạng Điềm vào đây rồi đi một mình đến văn phòng làm việc.
Nhưng Hạng Điềm cũng không vào Thần Châu, sau khi Bạc Dĩ Nhu đi anh liền tìm tư thế thoải mái rồi nằm xuống sô pha, lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết. Đọc được một lúc anh chợt nhớ ra điều gì đó nên lại ngồi dậy mở máy tính ra.
Ngay sau đó mắt anh chợt mở to.
Bạc Dĩ Nhu gửi cho anh một bức thư. Anh lập tức giơ tay muốn nhận lấy, nhưng rất nhanh sau đó lại cảnh giác rút tay về. Bức thư này được đặt trong tường lửa, rất hiển nhiên đây là một phép thử để thăm dò của Bạc Dĩ Nhu. Nếu anh lấy nó thì sẽ bị virus chống hack đuổi theo, đuổi theo cũng không sao, nhưng không thể đảm bảo là Bạc Dĩ Nhu sẽ không phát hiện ra thân phận của anh.
Không, cô đã sớm quên tất cả mọi thứ ở thế giới kia rồi, cho nên chỉ cần anh chạy đủ nhanh thì Bạc Dĩ Nhu sẽ không bao giờ phát hiện ra chỗ khác thường của anh.
Nghĩ vậy Hạng Điềm lại hưng phấn nhận bức thư.
…
Bạc Dĩ Nhu đi vào văn phòng, ngồi trên ghế suy nghĩ.
Sáng nay đi cùng xe với Hạng Điềm suốt cả đoạn đường đã giúp cô có thể chắc chắn một việc, cảm giác quen thuộc với Hạng Điềm không phải vì cơ thể này từng phát sinh chuyện gì với anh mà là do tự thân cô có cảm giác đó.
Cô đến từ một thế giới khác, nhưng lại có thể sinh ra cảm giác quen thuộc với một người ở thế giới này, chuyện này thực sự khiến người ta không nhịn được mà tra xét đến cùng. Hơn nữa, anh còn có thái độ như đã quen cô từ lâu, lại còn có vẻ không thích cô. Trong đầu cô không khỏi sinh ra một ý tưởng táo bạo, lẽ nào người này cũng đến từ thế giới của cô?
Nhưng khả năng này quá thấp, ngoại trừ Siêu não ra thì không có công nghệ nào khác có thể làm được.
Nếu sử dụng Siêu não thì càng không thể, không ai có thể khống chế Chủ Thần làm những việc ngoài chương trình, nếu thực sự có người có khả năng xâm nhập Siêu não và điều khiển nó thì chương trình virus cũng sẽ được kích hoạt. Có lẽ có người có thể xâm nhập và điều khiển Siêu não, nhưng tuyệt đối sẽ không có người nào có thể kiểm soát được virus. Giữa hai thứ gắn liền với nhau này thì virus mạnh hơn Chủ Thần nhiều. Đây cũng là lý do tại sao Bạc Dĩ Nhu tin rằng giả sử có một ngày nào đó Chủ Thần làm phản thì virus sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng, có thể lật ngược tình thế và cứu nhân loại.
Bạc Dĩ Nhu chợt nhớ đến hoàn cảnh khi đó cô chế tạo ra virus.
Khi Bạc Dĩ Nhu mười sáu tuổi thì tin dữ về việc mẹ cô tự tử được truyền tới, sau khi biết được chân tướng cô càng sốc và phẫn nộ hơn. Những cảm xúc tiêu cực chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô, cô muốn trút giận lên Bộ Não. Lúc đó chính cô cũng không biết mình đã đánh vào đâu mà chờ đến khi cô ấy lại tinh thần thì trong màn hình của Bộ Não đã có một hình thức sơ khai của một chương trình máy tính.
Lúc đó cô không ý thức được sự nguy hiểm của chương trình máy tính này, cô chỉ thấy rất thú vị, cô làm cho nó một hình tượng con gà nhỏ màu vàng tròn ủng. Cả ngày con gà nhỏ chỉ mở đôi mắt đen lúng liếng mơ hồ không tỉnh táo nhìn cô. Nó ngồi ở một góc màn hình máy tính của cô, làm việc và làm bài tập cùng cô. Đôi khi nó loạng choạng đứng dậy, Bạc Dĩ Nhu sẽ dùng con chuột máy tính chọc vào nó khiến nó lại ngã xuống. Nó cũng không tức giận, chỉ cố gắng đứng dậy một lần nữa. Sau đó nó lại bị Bạc Dĩ Nhu đẩy ngã. Qua mấy lần như vậy nó liền nằm rạp trên mặt đất nhìn cô đầy ấm ức như sắp khóc, đáng yêu vô cùng. Ngày nào Bạc Dĩ Nhu cũng chơi với nó.
Khoảng nửa năm sau, chú gà nhỏ này đã biết bò lên màn hình để thu hút sự chú ý của cô khi cô quá bận rộn mà không chú ý đến nó. Vì vậy, Bạc Dĩ Nhu đã cải tiến chương trình, thêm giọng nói hệ thống cho con gà. Nếu cô nói chuyện với nó thì nó có thể phản hồi tương ứng dựa trên các tính toán thông minh.
“Gọi mẹ đi.” Bạc Dĩ Nhu nói với nó. Bởi vì khi đó còn khá nhỏ nên việc tự xưng là “mẹ” có cảm giác khá kỳ lạ. Bạc Dĩ Nhu không tự nhiên sờ lên chóp mũi. Do trong Viện nghiên cứu người lớn đều nuôi thú cưng, ngày nào cũng coi chúng như con còn mình thì tự xưng là ba, mẹ.
Virus gà con nghiêng người nhìn cô, biểu cảm vui vẻ, ngây thơ, dễ thương: “Nhu Nhu!” Tiếng nói hệ thống không có cảm xúc lên xuống gì mà khi nó kêu vẫn có cảm giác gợn sóng dập dờn, đôi cánh nhỏ hưng phấn phe phẩy.
Không nghe được nó gọi mình là mẹ, Bạc Dĩ Nhu thở dài sửa lại: “Gọi là chị.”
Virus gà con hưng phấn vỗ cánh: “Nhu Nhu!”
“Gọi là chị.”
“Nhu Nhu!”
“Nhu Nhu!”
“Nhu Nhu!”
“Nhu Nhu sờ đầu em đi!”
“Nhu Nhu sờ đuôi em đi!”
“Nhu Nhu sờ cánh em đi!”
“Bà chủ.” Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạc Dĩ Nhu, cô nhướng mắt nhìn lên, thấy là giám đốc bộ phận đến báo cáo.
Ba mươi khoang chiếu VR cho Lạc Quân Nghiêu dùng trong chương trình truyền hình thực tế VR đã làm xong, đội của Lưu Lực Hải cũng đã làm xong bản đồ, họ hoàn thành hợp đồng đúng hạn, hôm nay bắt đầu chở hàng cho đối phương.
Lạc Quân Nghiêu gọi cho cô: “Tôi đã đạt được hợp tác với Tencent rồi, chương trình thực tế này sẽ sớm ra mắt công chúng.”
Bạc Dĩ Nhu: “Ừ.”
Lạc Quân Nghiêu: “Bên cô có người nào muốn tham gia không?”
Bạc Dĩ Nhu: “Không có.” Bên cô đâu có tham gia ngành giải trí, không có nhu cầu nâng đỡ ai.
“Được, vậy tôi cũng không cản trở thiên tài suy tư nữa.” Lạc Quân Nghiêu nghĩ đến cảnh chương trình thực tế sẽ gây bão trong làng giải trí toàn cầu, máu trong người lại muốn sôi lên.
Bạc Dĩ Nhu không hề kích động chút nào, chỉ nói: “Thiên tài như tôi thì tất nhiên anh sẽ không có khả năng cản trở dòng suy tư được.”
Lạc Quân Nghiêu: “…” Xin lỗi đã làm phiền.
Lạc Quân Nghiêu cúp điện thoại, đi tới đi lui vài bước trong văn phòng, hít thở sâu vài hơi rồi mới dần bình tĩnh lại.
“Có gì mà anh sung sướng quá vậy? Chương trình của anh kêu gọi được tài trợ rồi à?” Một giọng nam có phần sắc bén đột nhiên vang lên ở cửa. Lạc Quân Nghiêu quay đầu lại, nhìn thấy con trai của chú hai mình là Lạc Sơn. Anh ta mặc trên người toàn thương hiệu cao cấp, từ trên cổ đến cổ tay đều đeo trang sức vàng chói mắt. Rõ ràng nhà họ Lạc cũng coi như là một gia tộc có lịch sử, nhưng anh ta lại ăn mặc như một tên nhà giàu mới nổi.
“Sao cậu lại đến đây?” Sắc mặt Lạc Quân Nghiêu lạnh lùng.
Lạc Sơn bước vào, càn rỡ nhìn quanh một lượt rồi nói: “Tôi nghe nói anh tự đổ tiền của mình vào, còn đổ cả tiền của mẹ anh, bán hai căn nhà định làm một chương trình riêng nên mới quan tâm đến hỏi thôi, sao nào? Có muốn được tài trợ không? Tôi nể mặt anh em trong nhà có thể cho anh ít tiền tiêu vặt.”
Đối với hành động của Lạc Quân Nghiêu, Lạc Sơn cũng không nhịn được mà muốn cười. Họ đã tìm hiểu thông qua nhân viên của Công ty giải trí Tinh Xán, nghe được tin là Lạc Quân Nghiêu định làm một chương trình thực tế mạo hiểm dành cho người nổi tiếng. Loại chương trình này bây giờ có đầy trong làng giải trí, từ chương trình thực tế tình yêu đến sinh tồn trên đảo hoang, nhiều vô số kể, số lượng các chương trình thực tế thất bại mỗi năm có thể chất thành đống cao hơn cả núi.
Hầu hết mọi kiểu nội dung đều đã được phát triển đến mức cực hạn và bắt đầu kém đi, người ta không còn hứng thú với các chương trình thực tế nữa. Kịch bản và nội dung của chương trình, khán giả đều đã đoán được hết. Không có kịch bản, đội ngũ đạo diễn thường không thể nắm bắt được nhịp gây cười và tiết tấu, hoàn toàn rập khuôn như cũ. Trong trường hợp này mà Lạc Quân Nghiêu lại đánh cược được ăn cả ngã về không muốn làm một chương trình truyền hình thực tế thì chỉ có thể khiến mẹ mình phải hít gió Tây Bắc mà thôi, quá khôi hài.
Sao Lạc Quân Nghiêu lại không biết cái đức hạnh của cả nhà tên này chứ? Cho anh ta ít tiền tiêu vặt à? Tiền của họ đều có từ việc vắt kiệt công sức của ba anh ta! Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn đối phương nói: “Không cần. Không có việc gì thì cậu đi đi, tôi phải làm việc, không có thời gian tiếp đón cậu.”
“Anh thì có thể bận việc gì?” Lạc Sơn xì mũi coi thường, nói: “Tôi cũng bận lắm đấy. Nếu không có việc thì tôi đến đây làm gì? Ba tôi bảo tôi đến nói với anh là thứ sáu có rảnh thì về nhà một chuyến. Anh là con trai của bác cả chắc cũng phải tham gia đại hội cổ đông của Tinh Xán chứ nhỉ? Ông ấy muốn bàn giao với anh một số việc.”
Có thể bàn giao chuyện gì? Ông ta đơn giản chỉ muốn nói mấy lời đạo đức giả, mong anh ta đi dự đại hội cổ đông để những người đó nhìn thấy bộ dạng kém cỏi của anh ta thôi. Anh ta đã tiếp nhận Công ty giải trí Tinh Xán hai ba tháng rồi mà chẳng có chút khởi sắc nào, cho nên muốn để cho những người ủng hộ anh ta nhìn thấy rồi từ bỏ việc ủng hộ anh ta.
Khóe miệng Lạc Quân Nghiêu khẽ nhếch lên: “Biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ thanh cao của đối phương, trong lòng Lạc Sơn lại tức nghẹn, còn giả bộ nữa à, cũng chỉ là một con chó nhà có tang thôi.
Lạc Quân Nghiêu đi ra phía sau bàn làm việc, gọi cho đối tác Tencent: “Khoang chiếu VR sẽ được giao vào ngày mai, chúng ta có thể chuẩn bị bắt đầu rồi.”
…
Bạc Dĩ Nhu bật máy tính lên, trước tiên cô xem qua tin tức, tìm hiểu các sự kiện thời sự trong ngày. Sự kiện kẻ giết người hàng loạt đã bị bắt còn chưa được thông báo trên mạng cho cả nước đều biết, có thể là vì vẫn còn phải hoàn thành một số quy trình nữa. Sự cố nghề nghiệp của Công ty WeYan quả nhiên đã khiến mức độ phổ biến của họ tăng mạnh. Vì mất đi chức năng cấm ngôn nên lúc này tin tức xấu của gia đình họ đã truyền khắp mọi nơi, phần lớn đều đang mắng chửi gia đình Tần Dịch Thanh, đến cả Tần Hinh Dĩnh cũng không được tha.
“Không ngờ Tần Hinh Dĩnh lại là con ngoài giá thú! Thế mà ngày nào cô ta cũng ngẩng đầu ưỡn ngực diễu trên trường, trông rõ là kiêu ngạo, cứ như là đại tiểu thư nhà giàu chính cống không bằng.”
“Cô ấy không thể lựa chọn xuất thân của mình, có thể mắng Tần Dịch Thanh và Tào Tuyết nhưng đừng mắng Tần Hinh Dĩnh như vậy chứ?”
“Mắc ói, có loại ba mẹ thế này thì cô ta tốt đẹp thế nào được?”
“Bạc Dĩ Nhu và Bạc Lị đáng thương quá. May là Bạc Dĩ Nhu rất giỏi, không biết bây giờ Tần Dịch Thanh có hối hận vì đã chọn tiểu tam và con ngoài giá thú không nhỉ?”
“Người như Tần Dịch Thanh sẽ không biết hối cải đâu, ông ta sẽ chỉ hối hận vì sao mình không ác hơn nữa, trực tiếp đánh một gậy cho hai mẹ con họ chết tươi luôn, để bây giờ mẹ con họ lại làm ông ta bị vạch trần các bản mặt thật trước toàn công chúng thế này.”
“Cặn bã, cặn bã, con sói mắt trắng.”
Tần Dịch Thanh coi trọng thể diện nhất. Dù ông ta làm ra chuyện vô liêm sỉ nhưng lại thích biểu hiện mình quang minh lỗi lạc. Bây giờ gặp phải sự cố này nên bị mọi người chỉ trích soi mói các kiểu. Có tiền cũng không có cách ngăn cản, ông ta tức giận đến mức ấn đường cũng muốn đổi thành màu đen.
Cũng chính vì chuyện này mà ông ta cũng đã trở mặt với Trịnh Viễn Siêu, người bạn học cũ từng thân thiết giúp đỡ lẫn nhau của ông ta.
Tuy nhiên, so với Tần Dịch Thanh và Tào Tuyết thì Tần Hinh Dĩnh là người khó chịu hơn cả.
Vì chuyện này mà cô ta bị chỉ trỏ trên trường, những ánh mắt khác thường đó như đá ném vào đầu cô ta, như muốn đè gãy cái cổ ngẩng cao của cô ta. Thậm chí còn có người dám nói năng không hề kiêng dè trước mặt cô ta. Chuyện này trước kia không hề có ai ngoài Bành Thụ Thanh dám làm. Cơn ác mộng Bạc Dĩ Nhu lại một lần nữa bao phủ trên đầu cô ta.
Khi còn rất nhỏ cô ta thường trốn trong một góc với mẹ mình để nhìn trộm các thành viên khác trong gia đình ba mình. Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu đã thấy cực kỳ tự ti. Bạc Dĩ Nhu tỏa sáng chói mắt, trên mặt là vẻ tự tin vô cùng, còn cô ta thì dơ dáy. Bạc Dĩ Nhu là cô chủ nhà giàu chân chính, còn cô ta là con ngoài giá thú không thể công khai. Bạc Dĩ Nhu được nâng niu chiều chuộng còn cô ta thì không có người hỏi đến. Cô ta ghen ghét đến mức hai mắt cũng đỏ bừng.
Cô ta bắt chước hành vi cử chỉ của Bạc Dĩ Nhu, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dường như khắp thiên hạ không ai xinh đẹp, thông minh hơn mình. Cuối cùng mười mấy năm sau cô ta cũng đã thay thế được Bạc Dĩ Nhu.
… Cô ta vẫn cho là như vậy. Nhưng hiện thực lại tát cho cô ta một bạt tai thật mạnh. Bạc Dĩ Nhu rõ ràng đã biến mất khỏi tầm mắt của Cố Văn và mọi người trong tầng lớp thượng lưu suốt năm năm. Có rất ít người còn nhớ đến cô, nhưng sau khi cô tỉnh lại thì chỉ mất một ngày ngắn ngủi đã tỏa sáng trở lại. Cô trở lại với hình tượng chói lòa, sống lại trong trí nhớ của mọi người. Đến bây giờ lại còn đánh cô ta ngã từ đám mây xuống vũng bùn trong khi thậm chí hai người còn chưa từng đối đầu trực tiếp với nhau!
Chẳng lẽ cô ta lại không thể làm gì sao? Chỉ có thể sống trong cái bóng của Bạc Dĩ Nhu một lần nữa sao? Móng tay Tần Hinh Dĩnh cắm thật sâu vào lòng bàn tay, hai mắt đỏ bừng, cô ta đột nhiên đứng dậy. Không!
Cô ta đi ra khỏi phòng, đi đến phòng của Tào Tuyết. Tào Tuyết đang ngồi trên giường uống cháo, vết thương trên mặt vẫn còn rõ ràng, cả người nhìn cũng không quá tốt. Tần Hinh Dĩnh nhìn thấy bộ dạng bà ta như vậy lại càng hận hơn. Bạc Lị đánh mẹ cô ta thành bộ dạng này, khiến Tào Tuyết tức giận đến mức sinh bệnh.
“Dĩnh Dĩnh?” Tào Tuyết nhìn con gái.
“Mẹ, con muốn gia nhập quân Thủ vệ, con muốn trở thành anh hùng. Chỉ có cách này thì Bạc Dĩ Nhu và Bạc Lị, mới không thể tiếp tục giẫm lên đầu chúng ta nữa. Ba cũng không thể ích kỷ như vậy nữa.”
…
Bạc Dĩ Nhu đang lên mạng thì nhận ra vấn đề khác thường. Ánh mắt cô chợt biến đổi, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, giao diện trước mắt lập tức thay đổi.
Hacker kia lại xuất hiện rồi, bức thư được lấy đi thì hành tung của anh cũng bại lộ.
Bạc Dĩ Nhu coi trọng tài năng của anh, nhưng vẫn nghi ngờ anh. Dù sao thì chắc chắn anh có quan sát cô rất kỹ nên mới biết được mâu thuẫn giữa cô và Công ty WeYan. Lá thư này cũng là mồi nhử, còn con cá đã mắc câu rồi.
Trong thế giới mạng đã bắt đầu một cuộc rượt đuổi khốc liệt mà người ngoài không biết đến. Lần trước hai người đối đầu, nguyên nhân lớn nhất khiến cô thua anh là vì cô không ngờ lại có một hacker lợi hại như vậy. Lần này cô đã có chuẩn bị sẵn, đối phương sẽ không thể chớp mắt một cái đã trốn được như lần trước.
Nhưng dù như thế thì đối phương vẫn lẩn đi rất nhanh, Bạc Dĩ Nhu còn chưa bị vuột mất, nhưng cô có cảm giác sớm muộn gì mình cũng sẽ bị tuột sau đối phương, nên cô càng kinh ngạc hơn. Nhưng chuyện khiến cô càng ngạc nhiên hơn nữa là cô dần phát hiện ra vài điều khác thường, hacker này…
Ở phía bên kia, cách Bạc Dĩ Nhu chưa đầy một trăm mét, Hạng Điềm, người đang chơi trò đuổi bắt với Bạc Dĩ Nhu trên mạng, hai tay thì nắm chặt bức thư Bạc Dĩ Nhu gửi cho mình, chân thì chạy như cơn lốc, nhe răng nở nụ cười. Đuổi tôi à, đuổi tôi à, cô, không, đuổi, được, đâu!
Đột nhiên, một suy nghĩ chợt xẹt qua tâm trí Bạc Dĩ Nhu, đồng tử cô co rút lại, ngón tay trên bàn phím cứng đờ. Nhưng ngay sau đó tốc độ của ngón tay lại càng nhanh hơn.
Hạng Điềm thành công chạy về, nhưng khi anh vui vẻ mở lá thư của Bạc Dĩ Nhu ra thì đột nhiên phát hiện trong phong thư nhảy ra một người mặc đồng phục cảnh sát, bóp cò súng, trên màn hình nhảy ra bốn chữ “bắt được anh rồi”.
Nụ cười trên gương mặt anh như đông cứng lại.
Bạc Dĩ Nhu đã lập tức tìm thấy địa chỉ IP máy tính của đối phương dựa theo virus phản truy tung mà hacker kia đã mang về, lông mày lập tức nhíu lại. Cô đột ngột đứng dậy, nhanh chóng cầm theo cả chiếc máy tính bước ra khỏi văn phòng.
Mấy cô thư ký bên ngoài thấy vẻ mặt cô không ổn liền khó hiểu đứng lên, lại thấy Bạc Dĩ Nhu vừa đi về phía phòng khách vừa nhìn vào máy tính. Sau đó, họ nhìn thấy Hạng Điềm bước ra khỏi phòng họp, khoảnh khắc nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu anh chợt cứng đờ cả người, dáng vẻ như cố gắng trốn thoát không thành.
Thời điểm Bạc Dĩ Nhu nhìn thấy Hạng Điềm thì chợt hiểu ra tất cả, đồng thời vừa kinh ngạc vừa tức giận, trong mắt đầy vẻ cảnh giác: “Anh…”
Vẻ mặt Hạng Điềm cứng ngắc, khi nhìn thấy ánh mắt của Bạc Dĩ Nhu trên mặt anh lại dần lộ ra vẻ muốn ăn đòn, nhưng ánh mắt lại dần trở nên lạnh lẽo, đáy mắt có thứ gì đó đen tối đang chuyển động. Xem ra cô không chỉ phát hiện ra anh là hacker cô đang đợi, mà cô đã nhận ra thân phận thực sự của anh. Nhìn vẻ mặt của cô giống như đang nhìn thấy một thứ không nên tồn tại trên đời này.
Một cơn lốc quét qua tâm trí Bạc Dĩ Nhu, cô hỏi ra câu hỏi mà mà mình quan tâm nhất: “Tiểu Âu?”
Hạng Điềm ^^: “Tiếc quá, tôi không phải.”
Không phải Chủ Thần, nếu vậy, chương trình không khác mấy chương trình của Chủ Thần thì chỉ có thể là virus thôi.
“Khải Tân?” Chương trình virus được đặt tên là “Khải Tân”, nó không vận hành thì thôi, một khi vận hành thì sẽ mang ý nghĩa Siêu não chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Nhân loại phải bắt đầu lại từ đầu và mở ra một kỷ nguyên mới không còn sự bảo vệ của Siêu não nữa.
Hạng Điềm: “Tôi không thích cái tên đó, khó nghe chết đi được.”
Tại sao virus lại có ý thức riêng, lại còn xuất hiện ở đây nữa? Mục đích của nó là gì? Nếu người này có ý đồ xấu với thế giới này thì cô có thể giết chết nó không? Trong một tích tắc tất cả các loại vấn đề đều xuất hiện trong đầu Bạc Dĩ Nhu. Cô đã tạo ra thứ vũ khí nguy hiểm này nên có trách nhiệm đảm bảo rằng nó sẽ không gây hại cho xã hội.
Hạng Điềm nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của cô: “Lần này cô lại muốn giết tôi bao nhiêu lần nữa đây? Tôi khuyên cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, ở đây không phải thế giới của cô, tôi cũng không còn giống trước đây nữa.”
Hạng Điềm nói xong liền nhấc chân đi tới thang máy.
Bạc Dĩ Nhu: “Dừng lại!”
“Sếp?” Trưởng phòng nhân sự vừa đi ra từ một cái thang máy cho nhân viên khác liền ngẩn người.
Vừa bị gián đoạn là Hạng Điềm đã bước vào thang máy, cửa thang máy đóng cửa lại.
Bạc Dĩ Nhu vừa sợ vừa nghi hoặc, người này có ý gì? Cái gì mà muốn giết tôi mấy lần nữa?
…
Vì sếp đã đến Rainbow Age làm khách nên Edward lại không có chuyện gì làm, thế là anh ta bèn đi dạo loanh quanh thành phố.
Anh ta vừa bước ra từ một trung tâm mua sắm an toàn dưới lòng đất ra, bụng đầy đồ ăn vặt, trên tay còn cầm theo một số món quà thú vị, chuẩn bị mang về nhà làm quà kỷ niệm tặng cho người nhà.
Anh ta vừa đi ra thì thấy một bóng người lướt qua, nhìn lên xem thì thấy bóng dáng của ông chủ nhà mình. Đối phương là người rất dễ nhận biết, chỉ cần thấy bóng lưng cũng đã đẹp trai kinh người nên tuyệt đối sẽ không bị nhận nhầm.
Anh ta vội vàng đi theo, vừa định gọi thì lại thấy những người đi ngang qua Hạng Điềm đều quay lại tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Người đó… đang khóc à?”
“Mặt đầy nước mắt, chắc là bị người yêu đá rồi!”
Edward: Dự cảm bất thường đã thành sự thật, tôi hoảng quá!
Lần này Edward không còn mất dấu như lần trước nữa, bởi vì bây giờ là ban ngày nên trên đường không có nhiều người như ban đêm. Vì vậy, anh ta cứ đi theo Hạng Điềm suốt đoạn đường, nhìn đám người đi qua anh vừa ngạc nhiên vừa bàn tán. Còn boss của anh ta thì như không hề để ý tới, hai tay đút túi, không hề có ý cản lại, chỉ sải bước đi về phía trước.
Đột nhiên, anh chợt dừng lại. Edward bị dọa thiếu chút nữa đã lảo đảo nằm rạp trên mặt đất.
Sau đó nghe được đối phương nghẹn ngào nói: “Nhưng tôi vẫn thích cô lắm, hu hu…”
Sáng nay Công ty game Rainbow Age đón nhận một tin tức náo động: “Cái gì?”
“Công nghiệp Apollo sao?”
“Hạng Điềm á?”
Trong đám nhân viên có các nữ nhân viên đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trong sảnh, không khỏi cảm thán: “Phải nói là Hạng Điềm này trông rất xứng đôi với Nữ vương của chúng ta đấy.”
Chưa nói đến việc vẻ ngoài của hai người đều là vẻ đẹp như thần tiên với phong cách ăn mặc phục cổ lại hoa lệ, chỉ nói đến khí chất của họ thôi, một người bên ngoài toát ra vẻ cao quý lạnh lùng, còn bên trong là sự kiêu ngạo tao nhã, ngẩng đầu ưỡn ngực như nữ vương, sóng mắt phong lưu, quyến rũ, thần bí. Còn người kia thì dù ngoài mặt dịu dàng tươi cười nhưng lại có khí chất thương hại đến mức coi thường chúng sinh như một bậc đế vương. Tất cả đều tỏa ánh sáng chói lòa, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn. Hai người đứng cùng nhau trông như một bức vẽ, như được trời đất tạo nên.
“Đúng là tổ hợp cặp đôi đứng trên thiên hạ!”
“Siêu phách lối-er! “
“Theo quy luật thông thường thì kiểu tổng giám đốc bá đạo như họ đều phải phối với một người dễ thương đơn thuần ngoãn ngoãn mới bổ sung tính cách cho nhau được, sống mới thú vị.”
“Sao cô biết người ta có bổ sung cho nhau không? Lỡ họ có bí mật không muốn cho người khác biết thì sao?”
Người kia vừa nói sang câu này, mọi người không khỏi lâm vào trầm tư, vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra Bạc Dĩ Nhu và Hạng Điềm có thể có bí mật gì không muốn cho người khác biết.
Bên trong phòng tiếp khách có một thiết bị vận động VR và một khoang chiếu VR, Bạc Dĩ Nhu ném Hạng Điềm vào đây rồi đi một mình đến văn phòng làm việc.
Nhưng Hạng Điềm cũng không vào Thần Châu, sau khi Bạc Dĩ Nhu đi anh liền tìm tư thế thoải mái rồi nằm xuống sô pha, lấy điện thoại ra đọc tiểu thuyết. Đọc được một lúc anh chợt nhớ ra điều gì đó nên lại ngồi dậy mở máy tính ra.
Ngay sau đó mắt anh chợt mở to.
Bạc Dĩ Nhu gửi cho anh một bức thư. Anh lập tức giơ tay muốn nhận lấy, nhưng rất nhanh sau đó lại cảnh giác rút tay về. Bức thư này được đặt trong tường lửa, rất hiển nhiên đây là một phép thử để thăm dò của Bạc Dĩ Nhu. Nếu anh lấy nó thì sẽ bị virus chống hack đuổi theo, đuổi theo cũng không sao, nhưng không thể đảm bảo là Bạc Dĩ Nhu sẽ không phát hiện ra thân phận của anh.
Không, cô đã sớm quên tất cả mọi thứ ở thế giới kia rồi, cho nên chỉ cần anh chạy đủ nhanh thì Bạc Dĩ Nhu sẽ không bao giờ phát hiện ra chỗ khác thường của anh.
Nghĩ vậy Hạng Điềm lại hưng phấn nhận bức thư.
…
Bạc Dĩ Nhu đi vào văn phòng, ngồi trên ghế suy nghĩ.
Sáng nay đi cùng xe với Hạng Điềm suốt cả đoạn đường đã giúp cô có thể chắc chắn một việc, cảm giác quen thuộc với Hạng Điềm không phải vì cơ thể này từng phát sinh chuyện gì với anh mà là do tự thân cô có cảm giác đó.
Cô đến từ một thế giới khác, nhưng lại có thể sinh ra cảm giác quen thuộc với một người ở thế giới này, chuyện này thực sự khiến người ta không nhịn được mà tra xét đến cùng. Hơn nữa, anh còn có thái độ như đã quen cô từ lâu, lại còn có vẻ không thích cô. Trong đầu cô không khỏi sinh ra một ý tưởng táo bạo, lẽ nào người này cũng đến từ thế giới của cô?
Nhưng khả năng này quá thấp, ngoại trừ Siêu não ra thì không có công nghệ nào khác có thể làm được.
Nếu sử dụng Siêu não thì càng không thể, không ai có thể khống chế Chủ Thần làm những việc ngoài chương trình, nếu thực sự có người có khả năng xâm nhập Siêu não và điều khiển nó thì chương trình virus cũng sẽ được kích hoạt. Có lẽ có người có thể xâm nhập và điều khiển Siêu não, nhưng tuyệt đối sẽ không có người nào có thể kiểm soát được virus. Giữa hai thứ gắn liền với nhau này thì virus mạnh hơn Chủ Thần nhiều. Đây cũng là lý do tại sao Bạc Dĩ Nhu tin rằng giả sử có một ngày nào đó Chủ Thần làm phản thì virus sẽ là tuyến phòng thủ cuối cùng, có thể lật ngược tình thế và cứu nhân loại.
Bạc Dĩ Nhu chợt nhớ đến hoàn cảnh khi đó cô chế tạo ra virus.
Khi Bạc Dĩ Nhu mười sáu tuổi thì tin dữ về việc mẹ cô tự tử được truyền tới, sau khi biết được chân tướng cô càng sốc và phẫn nộ hơn. Những cảm xúc tiêu cực chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô, cô muốn trút giận lên Bộ Não. Lúc đó chính cô cũng không biết mình đã đánh vào đâu mà chờ đến khi cô ấy lại tinh thần thì trong màn hình của Bộ Não đã có một hình thức sơ khai của một chương trình máy tính.
Lúc đó cô không ý thức được sự nguy hiểm của chương trình máy tính này, cô chỉ thấy rất thú vị, cô làm cho nó một hình tượng con gà nhỏ màu vàng tròn ủng. Cả ngày con gà nhỏ chỉ mở đôi mắt đen lúng liếng mơ hồ không tỉnh táo nhìn cô. Nó ngồi ở một góc màn hình máy tính của cô, làm việc và làm bài tập cùng cô. Đôi khi nó loạng choạng đứng dậy, Bạc Dĩ Nhu sẽ dùng con chuột máy tính chọc vào nó khiến nó lại ngã xuống. Nó cũng không tức giận, chỉ cố gắng đứng dậy một lần nữa. Sau đó nó lại bị Bạc Dĩ Nhu đẩy ngã. Qua mấy lần như vậy nó liền nằm rạp trên mặt đất nhìn cô đầy ấm ức như sắp khóc, đáng yêu vô cùng. Ngày nào Bạc Dĩ Nhu cũng chơi với nó.
Khoảng nửa năm sau, chú gà nhỏ này đã biết bò lên màn hình để thu hút sự chú ý của cô khi cô quá bận rộn mà không chú ý đến nó. Vì vậy, Bạc Dĩ Nhu đã cải tiến chương trình, thêm giọng nói hệ thống cho con gà. Nếu cô nói chuyện với nó thì nó có thể phản hồi tương ứng dựa trên các tính toán thông minh.
“Gọi mẹ đi.” Bạc Dĩ Nhu nói với nó. Bởi vì khi đó còn khá nhỏ nên việc tự xưng là “mẹ” có cảm giác khá kỳ lạ. Bạc Dĩ Nhu không tự nhiên sờ lên chóp mũi. Do trong Viện nghiên cứu người lớn đều nuôi thú cưng, ngày nào cũng coi chúng như con còn mình thì tự xưng là ba, mẹ.
Virus gà con nghiêng người nhìn cô, biểu cảm vui vẻ, ngây thơ, dễ thương: “Nhu Nhu!” Tiếng nói hệ thống không có cảm xúc lên xuống gì mà khi nó kêu vẫn có cảm giác gợn sóng dập dờn, đôi cánh nhỏ hưng phấn phe phẩy.
Không nghe được nó gọi mình là mẹ, Bạc Dĩ Nhu thở dài sửa lại: “Gọi là chị.”
Virus gà con hưng phấn vỗ cánh: “Nhu Nhu!”
“Gọi là chị.”
“Nhu Nhu!”
“Nhu Nhu!”
“Nhu Nhu!”
“Nhu Nhu sờ đầu em đi!”
“Nhu Nhu sờ đuôi em đi!”
“Nhu Nhu sờ cánh em đi!”
“Bà chủ.” Một giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạc Dĩ Nhu, cô nhướng mắt nhìn lên, thấy là giám đốc bộ phận đến báo cáo.
Ba mươi khoang chiếu VR cho Lạc Quân Nghiêu dùng trong chương trình truyền hình thực tế VR đã làm xong, đội của Lưu Lực Hải cũng đã làm xong bản đồ, họ hoàn thành hợp đồng đúng hạn, hôm nay bắt đầu chở hàng cho đối phương.
Lạc Quân Nghiêu gọi cho cô: “Tôi đã đạt được hợp tác với Tencent rồi, chương trình thực tế này sẽ sớm ra mắt công chúng.”
Bạc Dĩ Nhu: “Ừ.”
Lạc Quân Nghiêu: “Bên cô có người nào muốn tham gia không?”
Bạc Dĩ Nhu: “Không có.” Bên cô đâu có tham gia ngành giải trí, không có nhu cầu nâng đỡ ai.
“Được, vậy tôi cũng không cản trở thiên tài suy tư nữa.” Lạc Quân Nghiêu nghĩ đến cảnh chương trình thực tế sẽ gây bão trong làng giải trí toàn cầu, máu trong người lại muốn sôi lên.
Bạc Dĩ Nhu không hề kích động chút nào, chỉ nói: “Thiên tài như tôi thì tất nhiên anh sẽ không có khả năng cản trở dòng suy tư được.”
Lạc Quân Nghiêu: “…” Xin lỗi đã làm phiền.
Lạc Quân Nghiêu cúp điện thoại, đi tới đi lui vài bước trong văn phòng, hít thở sâu vài hơi rồi mới dần bình tĩnh lại.
“Có gì mà anh sung sướng quá vậy? Chương trình của anh kêu gọi được tài trợ rồi à?” Một giọng nam có phần sắc bén đột nhiên vang lên ở cửa. Lạc Quân Nghiêu quay đầu lại, nhìn thấy con trai của chú hai mình là Lạc Sơn. Anh ta mặc trên người toàn thương hiệu cao cấp, từ trên cổ đến cổ tay đều đeo trang sức vàng chói mắt. Rõ ràng nhà họ Lạc cũng coi như là một gia tộc có lịch sử, nhưng anh ta lại ăn mặc như một tên nhà giàu mới nổi.
“Sao cậu lại đến đây?” Sắc mặt Lạc Quân Nghiêu lạnh lùng.
Lạc Sơn bước vào, càn rỡ nhìn quanh một lượt rồi nói: “Tôi nghe nói anh tự đổ tiền của mình vào, còn đổ cả tiền của mẹ anh, bán hai căn nhà định làm một chương trình riêng nên mới quan tâm đến hỏi thôi, sao nào? Có muốn được tài trợ không? Tôi nể mặt anh em trong nhà có thể cho anh ít tiền tiêu vặt.”
Đối với hành động của Lạc Quân Nghiêu, Lạc Sơn cũng không nhịn được mà muốn cười. Họ đã tìm hiểu thông qua nhân viên của Công ty giải trí Tinh Xán, nghe được tin là Lạc Quân Nghiêu định làm một chương trình thực tế mạo hiểm dành cho người nổi tiếng. Loại chương trình này bây giờ có đầy trong làng giải trí, từ chương trình thực tế tình yêu đến sinh tồn trên đảo hoang, nhiều vô số kể, số lượng các chương trình thực tế thất bại mỗi năm có thể chất thành đống cao hơn cả núi.
Hầu hết mọi kiểu nội dung đều đã được phát triển đến mức cực hạn và bắt đầu kém đi, người ta không còn hứng thú với các chương trình thực tế nữa. Kịch bản và nội dung của chương trình, khán giả đều đã đoán được hết. Không có kịch bản, đội ngũ đạo diễn thường không thể nắm bắt được nhịp gây cười và tiết tấu, hoàn toàn rập khuôn như cũ. Trong trường hợp này mà Lạc Quân Nghiêu lại đánh cược được ăn cả ngã về không muốn làm một chương trình truyền hình thực tế thì chỉ có thể khiến mẹ mình phải hít gió Tây Bắc mà thôi, quá khôi hài.
Sao Lạc Quân Nghiêu lại không biết cái đức hạnh của cả nhà tên này chứ? Cho anh ta ít tiền tiêu vặt à? Tiền của họ đều có từ việc vắt kiệt công sức của ba anh ta! Ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn đối phương nói: “Không cần. Không có việc gì thì cậu đi đi, tôi phải làm việc, không có thời gian tiếp đón cậu.”
“Anh thì có thể bận việc gì?” Lạc Sơn xì mũi coi thường, nói: “Tôi cũng bận lắm đấy. Nếu không có việc thì tôi đến đây làm gì? Ba tôi bảo tôi đến nói với anh là thứ sáu có rảnh thì về nhà một chuyến. Anh là con trai của bác cả chắc cũng phải tham gia đại hội cổ đông của Tinh Xán chứ nhỉ? Ông ấy muốn bàn giao với anh một số việc.”
Có thể bàn giao chuyện gì? Ông ta đơn giản chỉ muốn nói mấy lời đạo đức giả, mong anh ta đi dự đại hội cổ đông để những người đó nhìn thấy bộ dạng kém cỏi của anh ta thôi. Anh ta đã tiếp nhận Công ty giải trí Tinh Xán hai ba tháng rồi mà chẳng có chút khởi sắc nào, cho nên muốn để cho những người ủng hộ anh ta nhìn thấy rồi từ bỏ việc ủng hộ anh ta.
Khóe miệng Lạc Quân Nghiêu khẽ nhếch lên: “Biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ thanh cao của đối phương, trong lòng Lạc Sơn lại tức nghẹn, còn giả bộ nữa à, cũng chỉ là một con chó nhà có tang thôi.
Lạc Quân Nghiêu đi ra phía sau bàn làm việc, gọi cho đối tác Tencent: “Khoang chiếu VR sẽ được giao vào ngày mai, chúng ta có thể chuẩn bị bắt đầu rồi.”
…
Bạc Dĩ Nhu bật máy tính lên, trước tiên cô xem qua tin tức, tìm hiểu các sự kiện thời sự trong ngày. Sự kiện kẻ giết người hàng loạt đã bị bắt còn chưa được thông báo trên mạng cho cả nước đều biết, có thể là vì vẫn còn phải hoàn thành một số quy trình nữa. Sự cố nghề nghiệp của Công ty WeYan quả nhiên đã khiến mức độ phổ biến của họ tăng mạnh. Vì mất đi chức năng cấm ngôn nên lúc này tin tức xấu của gia đình họ đã truyền khắp mọi nơi, phần lớn đều đang mắng chửi gia đình Tần Dịch Thanh, đến cả Tần Hinh Dĩnh cũng không được tha.
“Không ngờ Tần Hinh Dĩnh lại là con ngoài giá thú! Thế mà ngày nào cô ta cũng ngẩng đầu ưỡn ngực diễu trên trường, trông rõ là kiêu ngạo, cứ như là đại tiểu thư nhà giàu chính cống không bằng.”
“Cô ấy không thể lựa chọn xuất thân của mình, có thể mắng Tần Dịch Thanh và Tào Tuyết nhưng đừng mắng Tần Hinh Dĩnh như vậy chứ?”
“Mắc ói, có loại ba mẹ thế này thì cô ta tốt đẹp thế nào được?”
“Bạc Dĩ Nhu và Bạc Lị đáng thương quá. May là Bạc Dĩ Nhu rất giỏi, không biết bây giờ Tần Dịch Thanh có hối hận vì đã chọn tiểu tam và con ngoài giá thú không nhỉ?”
“Người như Tần Dịch Thanh sẽ không biết hối cải đâu, ông ta sẽ chỉ hối hận vì sao mình không ác hơn nữa, trực tiếp đánh một gậy cho hai mẹ con họ chết tươi luôn, để bây giờ mẹ con họ lại làm ông ta bị vạch trần các bản mặt thật trước toàn công chúng thế này.”
“Cặn bã, cặn bã, con sói mắt trắng.”
Tần Dịch Thanh coi trọng thể diện nhất. Dù ông ta làm ra chuyện vô liêm sỉ nhưng lại thích biểu hiện mình quang minh lỗi lạc. Bây giờ gặp phải sự cố này nên bị mọi người chỉ trích soi mói các kiểu. Có tiền cũng không có cách ngăn cản, ông ta tức giận đến mức ấn đường cũng muốn đổi thành màu đen.
Cũng chính vì chuyện này mà ông ta cũng đã trở mặt với Trịnh Viễn Siêu, người bạn học cũ từng thân thiết giúp đỡ lẫn nhau của ông ta.
Tuy nhiên, so với Tần Dịch Thanh và Tào Tuyết thì Tần Hinh Dĩnh là người khó chịu hơn cả.
Vì chuyện này mà cô ta bị chỉ trỏ trên trường, những ánh mắt khác thường đó như đá ném vào đầu cô ta, như muốn đè gãy cái cổ ngẩng cao của cô ta. Thậm chí còn có người dám nói năng không hề kiêng dè trước mặt cô ta. Chuyện này trước kia không hề có ai ngoài Bành Thụ Thanh dám làm. Cơn ác mộng Bạc Dĩ Nhu lại một lần nữa bao phủ trên đầu cô ta.
Khi còn rất nhỏ cô ta thường trốn trong một góc với mẹ mình để nhìn trộm các thành viên khác trong gia đình ba mình. Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu đã thấy cực kỳ tự ti. Bạc Dĩ Nhu tỏa sáng chói mắt, trên mặt là vẻ tự tin vô cùng, còn cô ta thì dơ dáy. Bạc Dĩ Nhu là cô chủ nhà giàu chân chính, còn cô ta là con ngoài giá thú không thể công khai. Bạc Dĩ Nhu được nâng niu chiều chuộng còn cô ta thì không có người hỏi đến. Cô ta ghen ghét đến mức hai mắt cũng đỏ bừng.
Cô ta bắt chước hành vi cử chỉ của Bạc Dĩ Nhu, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, dường như khắp thiên hạ không ai xinh đẹp, thông minh hơn mình. Cuối cùng mười mấy năm sau cô ta cũng đã thay thế được Bạc Dĩ Nhu.
… Cô ta vẫn cho là như vậy. Nhưng hiện thực lại tát cho cô ta một bạt tai thật mạnh. Bạc Dĩ Nhu rõ ràng đã biến mất khỏi tầm mắt của Cố Văn và mọi người trong tầng lớp thượng lưu suốt năm năm. Có rất ít người còn nhớ đến cô, nhưng sau khi cô tỉnh lại thì chỉ mất một ngày ngắn ngủi đã tỏa sáng trở lại. Cô trở lại với hình tượng chói lòa, sống lại trong trí nhớ của mọi người. Đến bây giờ lại còn đánh cô ta ngã từ đám mây xuống vũng bùn trong khi thậm chí hai người còn chưa từng đối đầu trực tiếp với nhau!
Chẳng lẽ cô ta lại không thể làm gì sao? Chỉ có thể sống trong cái bóng của Bạc Dĩ Nhu một lần nữa sao? Móng tay Tần Hinh Dĩnh cắm thật sâu vào lòng bàn tay, hai mắt đỏ bừng, cô ta đột nhiên đứng dậy. Không!
Cô ta đi ra khỏi phòng, đi đến phòng của Tào Tuyết. Tào Tuyết đang ngồi trên giường uống cháo, vết thương trên mặt vẫn còn rõ ràng, cả người nhìn cũng không quá tốt. Tần Hinh Dĩnh nhìn thấy bộ dạng bà ta như vậy lại càng hận hơn. Bạc Lị đánh mẹ cô ta thành bộ dạng này, khiến Tào Tuyết tức giận đến mức sinh bệnh.
“Dĩnh Dĩnh?” Tào Tuyết nhìn con gái.
“Mẹ, con muốn gia nhập quân Thủ vệ, con muốn trở thành anh hùng. Chỉ có cách này thì Bạc Dĩ Nhu và Bạc Lị, mới không thể tiếp tục giẫm lên đầu chúng ta nữa. Ba cũng không thể ích kỷ như vậy nữa.”
…
Bạc Dĩ Nhu đang lên mạng thì nhận ra vấn đề khác thường. Ánh mắt cô chợt biến đổi, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, giao diện trước mắt lập tức thay đổi.
Hacker kia lại xuất hiện rồi, bức thư được lấy đi thì hành tung của anh cũng bại lộ.
Bạc Dĩ Nhu coi trọng tài năng của anh, nhưng vẫn nghi ngờ anh. Dù sao thì chắc chắn anh có quan sát cô rất kỹ nên mới biết được mâu thuẫn giữa cô và Công ty WeYan. Lá thư này cũng là mồi nhử, còn con cá đã mắc câu rồi.
Trong thế giới mạng đã bắt đầu một cuộc rượt đuổi khốc liệt mà người ngoài không biết đến. Lần trước hai người đối đầu, nguyên nhân lớn nhất khiến cô thua anh là vì cô không ngờ lại có một hacker lợi hại như vậy. Lần này cô đã có chuẩn bị sẵn, đối phương sẽ không thể chớp mắt một cái đã trốn được như lần trước.
Nhưng dù như thế thì đối phương vẫn lẩn đi rất nhanh, Bạc Dĩ Nhu còn chưa bị vuột mất, nhưng cô có cảm giác sớm muộn gì mình cũng sẽ bị tuột sau đối phương, nên cô càng kinh ngạc hơn. Nhưng chuyện khiến cô càng ngạc nhiên hơn nữa là cô dần phát hiện ra vài điều khác thường, hacker này…
Ở phía bên kia, cách Bạc Dĩ Nhu chưa đầy một trăm mét, Hạng Điềm, người đang chơi trò đuổi bắt với Bạc Dĩ Nhu trên mạng, hai tay thì nắm chặt bức thư Bạc Dĩ Nhu gửi cho mình, chân thì chạy như cơn lốc, nhe răng nở nụ cười. Đuổi tôi à, đuổi tôi à, cô, không, đuổi, được, đâu!
Đột nhiên, một suy nghĩ chợt xẹt qua tâm trí Bạc Dĩ Nhu, đồng tử cô co rút lại, ngón tay trên bàn phím cứng đờ. Nhưng ngay sau đó tốc độ của ngón tay lại càng nhanh hơn.
Hạng Điềm thành công chạy về, nhưng khi anh vui vẻ mở lá thư của Bạc Dĩ Nhu ra thì đột nhiên phát hiện trong phong thư nhảy ra một người mặc đồng phục cảnh sát, bóp cò súng, trên màn hình nhảy ra bốn chữ “bắt được anh rồi”.
Nụ cười trên gương mặt anh như đông cứng lại.
Bạc Dĩ Nhu đã lập tức tìm thấy địa chỉ IP máy tính của đối phương dựa theo virus phản truy tung mà hacker kia đã mang về, lông mày lập tức nhíu lại. Cô đột ngột đứng dậy, nhanh chóng cầm theo cả chiếc máy tính bước ra khỏi văn phòng.
Mấy cô thư ký bên ngoài thấy vẻ mặt cô không ổn liền khó hiểu đứng lên, lại thấy Bạc Dĩ Nhu vừa đi về phía phòng khách vừa nhìn vào máy tính. Sau đó, họ nhìn thấy Hạng Điềm bước ra khỏi phòng họp, khoảnh khắc nhìn thấy Bạc Dĩ Nhu anh chợt cứng đờ cả người, dáng vẻ như cố gắng trốn thoát không thành.
Thời điểm Bạc Dĩ Nhu nhìn thấy Hạng Điềm thì chợt hiểu ra tất cả, đồng thời vừa kinh ngạc vừa tức giận, trong mắt đầy vẻ cảnh giác: “Anh…”
Vẻ mặt Hạng Điềm cứng ngắc, khi nhìn thấy ánh mắt của Bạc Dĩ Nhu trên mặt anh lại dần lộ ra vẻ muốn ăn đòn, nhưng ánh mắt lại dần trở nên lạnh lẽo, đáy mắt có thứ gì đó đen tối đang chuyển động. Xem ra cô không chỉ phát hiện ra anh là hacker cô đang đợi, mà cô đã nhận ra thân phận thực sự của anh. Nhìn vẻ mặt của cô giống như đang nhìn thấy một thứ không nên tồn tại trên đời này.
Một cơn lốc quét qua tâm trí Bạc Dĩ Nhu, cô hỏi ra câu hỏi mà mà mình quan tâm nhất: “Tiểu Âu?”
Hạng Điềm ^^: “Tiếc quá, tôi không phải.”
Không phải Chủ Thần, nếu vậy, chương trình không khác mấy chương trình của Chủ Thần thì chỉ có thể là virus thôi.
“Khải Tân?” Chương trình virus được đặt tên là “Khải Tân”, nó không vận hành thì thôi, một khi vận hành thì sẽ mang ý nghĩa Siêu não chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Nhân loại phải bắt đầu lại từ đầu và mở ra một kỷ nguyên mới không còn sự bảo vệ của Siêu não nữa.
Hạng Điềm: “Tôi không thích cái tên đó, khó nghe chết đi được.”
Tại sao virus lại có ý thức riêng, lại còn xuất hiện ở đây nữa? Mục đích của nó là gì? Nếu người này có ý đồ xấu với thế giới này thì cô có thể giết chết nó không? Trong một tích tắc tất cả các loại vấn đề đều xuất hiện trong đầu Bạc Dĩ Nhu. Cô đã tạo ra thứ vũ khí nguy hiểm này nên có trách nhiệm đảm bảo rằng nó sẽ không gây hại cho xã hội.
Hạng Điềm nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm của cô: “Lần này cô lại muốn giết tôi bao nhiêu lần nữa đây? Tôi khuyên cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, ở đây không phải thế giới của cô, tôi cũng không còn giống trước đây nữa.”
Hạng Điềm nói xong liền nhấc chân đi tới thang máy.
Bạc Dĩ Nhu: “Dừng lại!”
“Sếp?” Trưởng phòng nhân sự vừa đi ra từ một cái thang máy cho nhân viên khác liền ngẩn người.
Vừa bị gián đoạn là Hạng Điềm đã bước vào thang máy, cửa thang máy đóng cửa lại.
Bạc Dĩ Nhu vừa sợ vừa nghi hoặc, người này có ý gì? Cái gì mà muốn giết tôi mấy lần nữa?
…
Vì sếp đã đến Rainbow Age làm khách nên Edward lại không có chuyện gì làm, thế là anh ta bèn đi dạo loanh quanh thành phố.
Anh ta vừa bước ra từ một trung tâm mua sắm an toàn dưới lòng đất ra, bụng đầy đồ ăn vặt, trên tay còn cầm theo một số món quà thú vị, chuẩn bị mang về nhà làm quà kỷ niệm tặng cho người nhà.
Anh ta vừa đi ra thì thấy một bóng người lướt qua, nhìn lên xem thì thấy bóng dáng của ông chủ nhà mình. Đối phương là người rất dễ nhận biết, chỉ cần thấy bóng lưng cũng đã đẹp trai kinh người nên tuyệt đối sẽ không bị nhận nhầm.
Anh ta vội vàng đi theo, vừa định gọi thì lại thấy những người đi ngang qua Hạng Điềm đều quay lại tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Người đó… đang khóc à?”
“Mặt đầy nước mắt, chắc là bị người yêu đá rồi!”
Edward: Dự cảm bất thường đã thành sự thật, tôi hoảng quá!
Lần này Edward không còn mất dấu như lần trước nữa, bởi vì bây giờ là ban ngày nên trên đường không có nhiều người như ban đêm. Vì vậy, anh ta cứ đi theo Hạng Điềm suốt đoạn đường, nhìn đám người đi qua anh vừa ngạc nhiên vừa bàn tán. Còn boss của anh ta thì như không hề để ý tới, hai tay đút túi, không hề có ý cản lại, chỉ sải bước đi về phía trước.
Đột nhiên, anh chợt dừng lại. Edward bị dọa thiếu chút nữa đã lảo đảo nằm rạp trên mặt đất.
Sau đó nghe được đối phương nghẹn ngào nói: “Nhưng tôi vẫn thích cô lắm, hu hu…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.