Trọng Sinh Quật Khởi Hương Giang (Dịch)
Chương 7: Báo Mộng
Tấn Thiết
16/08/2024
Lôi Lạc gật đầu nói: “Thật ngại quá Saipan, vừa rồi vận may kém, toàn bộ một trăm nghìn mang theo đã thua sạch. Bây giờ làm phiền ngươi cho ta vay một trăm nghìn, ta muốn chơi với người bạn này một chút.”
Saipan là giám đốc cấp cao của ngân hàng Standard Chartered và là "người quen cũ" của Lôi Lạc. “Đương nhiên là được rồi, Lôi thân mến của ta. Ngươi là khách hàng cao cấp của ngân hàng Standard Chartered của chúng ta. Saipan ta rất vui khi được phục vụ cho ngươi.”
Rất nhanh, Saipan quay lại với tấm séc trị giá một trăm nghìn đô la, giao lại cho Lôi Lạc.
Hôm nay, Lôi Lạc thua quá nhiều, trong lòng đang tức giận. Cộng thêm Thạch Chí Kiên ngông cuồng phách lối, hắn dự định liều một phen.
“A Cửu, mau giao chi phiếu này cho vị Thạch công tử kia. Ta muốn xem hắn làm sao mà thắng.” Lôi Lạc nói xong, cằm khẽ hếch lên, khóe miệng cong lại, tư thái cao ngạo nhìn Thạch Chí Kiên.
Nghe Lôi Lạc nói, chàng trai mặc áo hoa đi theo hắn tiến lên một bước, mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: “Ta tên Trần Tế Cửu. Đây là chi phiếu một trăm nghìn. Lát nữa xin chỉ dạy nhiều hơn.” Nói xong, hắn còn cố ý kéo áo sơ mi hoa lên một chút, lộ khẩu súng bên hông, ý rất rõ ràng. Nếu ngươi thắng thì không sao, còn nếu thua muốn trốn nợ, khẩu súng này không phải ăn chay.”
Thạch Chí Kiên không chịu thua kém, ra lệnh cho Sỏa Cường: “Sỏa Cường, lấy tiền đi.”
Sỏa Cường bước lên tiếp nhận tấm chi phiếu, muốn học theo cách Trần Tế Cửu kéo áo lên, nhưng phát hiện hắn không có súng, chỉ có một cây mía.
Có Lôi Lạc là người đầu tiên, đám nhà giàu chung quanh có ba người đứng ra tham gia trò chơi này.
“Nếu đã có thanh tra Lôi dẫn đầu, ta cũng muốn chơi một chút. Hai nghìn.”
“Thanh tra Lôi hào phóng quá, vừa ra tay là một trăm nghìn, ta chỉ có thể bỏ ra ba chục nghìn thôi.”
“Thanh tra Lôi, ta ủng hộ ngươi, ta tăng giá thành năm chục nghìn.”
Đám người này có động cơ khác nhau. Sở dĩ bọn hắn chịu góp tiền cho Thạch Chí Kiên đặt cược, mục đích chủ yếu vẫn là nịnh bợ Lôi Lạc.
Nếu Lôi Lạc không đứng ra, cho dù Thạch Chí Kiên có thể kêu gọi vốn, cùng lắm cũng chỉ có mấy chục nghìn, nào giống như bây giờ, trong tay lập tức có hai trăm nghìn.
Hai trăm nghìn.
Nói ít không ít, nói nhiều không nhiều.
Đối với dân cờ bạc như Thạch Chí Kiên mà nói, thua là để mạng lại. Thắng, phú quý lên ngôi.
….
Đám phú hào chung quanh không tham gia đều hứng thú nhìn trò chơi bắt đầu, cũng muốn chờ xem Thạch Chí Kiên biến thành trò cười. Dù sao, trên đời này không có ai dám nói mình thắng chắc đua ngựa, trừ phi là thần tiên.
Thấy cuộc đua sắp bắt đầu, Thạch Chí Kiên không lập tức đặt cược ngay mà chờ đợi cơ hội mà hắn biết.
Rất nhanh, nửa tiếng trôi qua.
Thạch Chí Kiên vẫn không động đậy.
Đám phú hào chung quanh không nhịn được cười nói: “Vị Thạch công tử này bình tĩnh phết nhỉ. Cuộc đua sắp kết thúc rồi, còn không mau đặt cược?”
“Có lẽ là do tỉnh rượu, nhận ra việc cá cược đua ngựa không đơn giản như vậy. Sự khoe khoang lúc nào cũng phải trả giá!”
“Khoảng cách đến kết thúc còn có ba phút. Ta thấy vị Thạch công tử này sắp tiêu rồi.”
Lôi Lạc nhìn Thạch Chí Kiên vẫn án binh bất động, không khỏi chế nhạo: “Thạch công tử, tại sao còn chưa đặt cược? Ta chờ ngươi thắng đấy.”
“Thanh tra Lôi yên tâm đừng vội. Ngươi cứ tin ta, nhất định sẽ thắng.”
“Hôm nay ta mới biết ngươi, làm sao ta tin ngươi được?” Lôi Lạc cười lạnh, lập tức trở mặt: “Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta thua một trăm nghìn. Ta đưa tiền cho ngươi chính là muốn gỡ vốn. Nếu ngươi thắng thì thôi. Còn nếu ngươi đùa bỡn ta, ta sẽ không khách sáo với ngươi.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ngươi không tin ta thì phải tin cha của ta chứ?”
“Vì sao ta phải tin cha của ngươi?”
“Cha của ta báo mộng cho ta biết, hôm nay ta sẽ đại sát tứ phương ở trường đua ngựa này.”
Mắt Lôi Lạc trợn trắng: “Hy vọng cha của ngươi nói đúng. Bằng không, ta sẽ đích thân đưa ngươi đi gặp hắn.” Sát khí của Lôi Lạc bốc lên.
Những người chung quanh nghe Thạch Chí Kiên nói là cha của hắn về báo mộng, tất cả đều không ngậm được miệng. Mặc dù người Hồng Kông mê tín nhưng cũng không ngu như vậy.
Nếu cha báo mộng có thể thắng, toàn bộ dân cờ bạc Hồng Kông chỉ sợ đã phát tài hơn phân nửa.
Mặc dù Sỏa Cường đi theo Thạch Chí Kiên không quá thông minh nhưng hắn cũng biết mấy chuyện cha báo mộng này không thể tin được. Nhìn biểu hiện của Thạch Chí Kiên bây giờ, con mẹ nó, tiêu rồi.
Ngay khi mọi người đang cười thì chương trình truyền hình phát sóng Tia Chớp Màu Đen chuẩn bị ra sân. Người điều khiển không ai khác chính là nhà vô địch ba lần Smack.
Thạch Chí Kiên không chút do dự đập hai trăm nghìn vào khu cá cược: “Hai trăm nghìn, mua Tia Chớp Màu Đen.”
Nghe xong, người chung quanh không khỏi sững sờ. Cũng không phải Thạch Chí Kiên đánh ra hai trăm nghìn có vấn đề gì, mà bởi vì Thạch Chí Kiên chọn trúng con ngựa này.
Đây là lần ra mắt đầu tiên của nó!
Saipan là giám đốc cấp cao của ngân hàng Standard Chartered và là "người quen cũ" của Lôi Lạc. “Đương nhiên là được rồi, Lôi thân mến của ta. Ngươi là khách hàng cao cấp của ngân hàng Standard Chartered của chúng ta. Saipan ta rất vui khi được phục vụ cho ngươi.”
Rất nhanh, Saipan quay lại với tấm séc trị giá một trăm nghìn đô la, giao lại cho Lôi Lạc.
Hôm nay, Lôi Lạc thua quá nhiều, trong lòng đang tức giận. Cộng thêm Thạch Chí Kiên ngông cuồng phách lối, hắn dự định liều một phen.
“A Cửu, mau giao chi phiếu này cho vị Thạch công tử kia. Ta muốn xem hắn làm sao mà thắng.” Lôi Lạc nói xong, cằm khẽ hếch lên, khóe miệng cong lại, tư thái cao ngạo nhìn Thạch Chí Kiên.
Nghe Lôi Lạc nói, chàng trai mặc áo hoa đi theo hắn tiến lên một bước, mỉm cười nói với Thạch Chí Kiên: “Ta tên Trần Tế Cửu. Đây là chi phiếu một trăm nghìn. Lát nữa xin chỉ dạy nhiều hơn.” Nói xong, hắn còn cố ý kéo áo sơ mi hoa lên một chút, lộ khẩu súng bên hông, ý rất rõ ràng. Nếu ngươi thắng thì không sao, còn nếu thua muốn trốn nợ, khẩu súng này không phải ăn chay.”
Thạch Chí Kiên không chịu thua kém, ra lệnh cho Sỏa Cường: “Sỏa Cường, lấy tiền đi.”
Sỏa Cường bước lên tiếp nhận tấm chi phiếu, muốn học theo cách Trần Tế Cửu kéo áo lên, nhưng phát hiện hắn không có súng, chỉ có một cây mía.
Có Lôi Lạc là người đầu tiên, đám nhà giàu chung quanh có ba người đứng ra tham gia trò chơi này.
“Nếu đã có thanh tra Lôi dẫn đầu, ta cũng muốn chơi một chút. Hai nghìn.”
“Thanh tra Lôi hào phóng quá, vừa ra tay là một trăm nghìn, ta chỉ có thể bỏ ra ba chục nghìn thôi.”
“Thanh tra Lôi, ta ủng hộ ngươi, ta tăng giá thành năm chục nghìn.”
Đám người này có động cơ khác nhau. Sở dĩ bọn hắn chịu góp tiền cho Thạch Chí Kiên đặt cược, mục đích chủ yếu vẫn là nịnh bợ Lôi Lạc.
Nếu Lôi Lạc không đứng ra, cho dù Thạch Chí Kiên có thể kêu gọi vốn, cùng lắm cũng chỉ có mấy chục nghìn, nào giống như bây giờ, trong tay lập tức có hai trăm nghìn.
Hai trăm nghìn.
Nói ít không ít, nói nhiều không nhiều.
Đối với dân cờ bạc như Thạch Chí Kiên mà nói, thua là để mạng lại. Thắng, phú quý lên ngôi.
….
Đám phú hào chung quanh không tham gia đều hứng thú nhìn trò chơi bắt đầu, cũng muốn chờ xem Thạch Chí Kiên biến thành trò cười. Dù sao, trên đời này không có ai dám nói mình thắng chắc đua ngựa, trừ phi là thần tiên.
Thấy cuộc đua sắp bắt đầu, Thạch Chí Kiên không lập tức đặt cược ngay mà chờ đợi cơ hội mà hắn biết.
Rất nhanh, nửa tiếng trôi qua.
Thạch Chí Kiên vẫn không động đậy.
Đám phú hào chung quanh không nhịn được cười nói: “Vị Thạch công tử này bình tĩnh phết nhỉ. Cuộc đua sắp kết thúc rồi, còn không mau đặt cược?”
“Có lẽ là do tỉnh rượu, nhận ra việc cá cược đua ngựa không đơn giản như vậy. Sự khoe khoang lúc nào cũng phải trả giá!”
“Khoảng cách đến kết thúc còn có ba phút. Ta thấy vị Thạch công tử này sắp tiêu rồi.”
Lôi Lạc nhìn Thạch Chí Kiên vẫn án binh bất động, không khỏi chế nhạo: “Thạch công tử, tại sao còn chưa đặt cược? Ta chờ ngươi thắng đấy.”
“Thanh tra Lôi yên tâm đừng vội. Ngươi cứ tin ta, nhất định sẽ thắng.”
“Hôm nay ta mới biết ngươi, làm sao ta tin ngươi được?” Lôi Lạc cười lạnh, lập tức trở mặt: “Ta nói cho ngươi biết, hôm nay ta thua một trăm nghìn. Ta đưa tiền cho ngươi chính là muốn gỡ vốn. Nếu ngươi thắng thì thôi. Còn nếu ngươi đùa bỡn ta, ta sẽ không khách sáo với ngươi.”
Thạch Chí Kiên cười nói: “Ngươi không tin ta thì phải tin cha của ta chứ?”
“Vì sao ta phải tin cha của ngươi?”
“Cha của ta báo mộng cho ta biết, hôm nay ta sẽ đại sát tứ phương ở trường đua ngựa này.”
Mắt Lôi Lạc trợn trắng: “Hy vọng cha của ngươi nói đúng. Bằng không, ta sẽ đích thân đưa ngươi đi gặp hắn.” Sát khí của Lôi Lạc bốc lên.
Những người chung quanh nghe Thạch Chí Kiên nói là cha của hắn về báo mộng, tất cả đều không ngậm được miệng. Mặc dù người Hồng Kông mê tín nhưng cũng không ngu như vậy.
Nếu cha báo mộng có thể thắng, toàn bộ dân cờ bạc Hồng Kông chỉ sợ đã phát tài hơn phân nửa.
Mặc dù Sỏa Cường đi theo Thạch Chí Kiên không quá thông minh nhưng hắn cũng biết mấy chuyện cha báo mộng này không thể tin được. Nhìn biểu hiện của Thạch Chí Kiên bây giờ, con mẹ nó, tiêu rồi.
Ngay khi mọi người đang cười thì chương trình truyền hình phát sóng Tia Chớp Màu Đen chuẩn bị ra sân. Người điều khiển không ai khác chính là nhà vô địch ba lần Smack.
Thạch Chí Kiên không chút do dự đập hai trăm nghìn vào khu cá cược: “Hai trăm nghìn, mua Tia Chớp Màu Đen.”
Nghe xong, người chung quanh không khỏi sững sờ. Cũng không phải Thạch Chí Kiên đánh ra hai trăm nghìn có vấn đề gì, mà bởi vì Thạch Chí Kiên chọn trúng con ngựa này.
Đây là lần ra mắt đầu tiên của nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.