Chương 11:
Tịch Bát Gia Tử
01/11/2022
Khi Thẩm Nhĩ Nhu trở lại cùng với nụ cười từ chỗ của Ôn Diễn Hàng, Qúy Tinh nắm tay cô, kinh ngạc: “Cậu với cậu ta sao lại thân như thế?”
“Không có không có, không phải là quá thân, chỉ là bạn thôi?” Thẩm Nhĩ Nhu
không ngừng ngập ngừng nói.
Từ lần cùng nhau uống trà sữa kia, đã trôi qua hơn một tuần. Thẩm Nhĩ Nhu cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã gần hơn trước.
Cô sẽ thường tìm anh bắt truyện, anh cũng sẽ trả lời, mặc dù cũng không nhiệt tình lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là chịu giao lưu.
Đây cũng chính là một dấu hiệu tốt, anh dần dần mở lòng hơn với chính mình, bọn họ cũng có thể…làm bạn thật sự rồi?
Qúy Tinh nhìn thấy bộ dáng như vậy: “Bạn?”
Cô ấy liền lướt mắt nhìn Ôn Diễn Hàng, phát hiện cậu ta nhìn chầm chầm mình, liền vội vàng khép miệng lại, toàn thân ngồi thẳng dậy, không ngừng lẩm bẩm: “Chết tiệt…âm thanh nói chuyện quá to bị nghe thấy rồi?”
Thẩm Nhĩ Nhu che miệng cười chế nhạo.
Nhưng mà…
Rất nhanh, cô liền cười không nỗi nữa.
Bà dì* của cô ghé thăm rồi.
Cái loại này thật sự rất đau.
(Bà dì* nguyên văn là: 月经. Ý muốn nói đến kỳ kinh nguyệt của phái nữ.)
Sau giờ học, Quý Tinh vội vội vàng vàng đi đến phòng y tế giúp cô lấy thuốc giảm đau.
Thẩm Nhĩ Nhu yếu ớt nằm trên bàn, đôi mày thanh tú cau lại đôi mắt cũng nhíu chặt, tiếng hừ nhỏ nhẹ phát ra đồng thời hô hấp cũng trở nên gấp ráp, trong bụng nhỏ giống như có một sợi giây đang siết ngày càng chặt hơn, lục phủ ngữ tạng bên trong dường như cùng nhau bắt đầu đau, mồ hội lạnh túa ra ngày càng nhiều.
Trên bàn bị gõ hai cái, Thẩm Nhĩ Nhu cho rằng là Qúy Tinh, không buồn mở mắt mà trực tiếp làm nũng: “Đau…đút cho tớ.”
Người đứng trước mặt cô rõ ràng đã bị đứng hình, dừng khoảng hai giây, sau đó nói: “Nằm vậy đút như thế nào?”
Thẩm Nhĩ Nhu giật mình phản ứng lại, thẳng đờ khỏe mạnh mà nhìn cậu ta, mặt ân hận lúng túng, vừa muốn xin lỗi rồi từ chối, lại có bàn tay đưa cốc nước nóng cho cô, bên trong là nước nóng vừa mới để vào, làn hơi nước mờ ảo, sương mù ngăn cách, nhưng cô có thể thấy được vẻ mặt không được tự nhiên của Ôn Diễn Hàng.
Cậu đứng bên cạnh Thẩm Nhĩ Nhu, bàn tay cứng đờ đưa nắp bình giữ nhiệt màu trắng đến bên miệng.
Thấy Ôn Diễn Hàng không có ý muốn mang cốc nước đi, cũng chính cô là người yêu cầu cậu ấy cho mình uống.
Thẩm Nhĩ Nhu chỉ có thể bất chấp khó khăn mở môi, Ôn Diễn Hàng hơi nâng nắp bình lên trên, chầm chậm đưa nước ấm vào trong miệng cô, Thẩm Nhĩ Nhu khó khăn uống từng ngụm nước nhỏ.
Trong đầu Ôn Diễn Hàng nghĩ là, điệu bộ uống nước của tiểu băng nhìn cũng rất giống cô, cũng là bộ dáng ngoan ngoãn như vậy.
Chỉ khác là, tiểu Băng dùng lưỡi liếm.
Bắt đầu tưởng tượng một cách mất kiểm soát… Bộ dáng Thẩm Nhĩ Nhu thè lưỡi như vậy.
Hô hấp càng thêm nặng nề, con ngươi tối sầm một mảng.
“Được rồi…” Thẩm Nhĩ Nhu nhỏ nhẹ lên tiếng, đẩy đẩy tay cậu ta vài cái, đôi mắt và bờ môi đều là nước trơn bóng lấp lánh.
Ôn Diễn Hàng đã định thần lại, đặt bình nước xuống.
“Đỡ hơn nhiều không?” Ôn Diễn Hàng hỏi cô.
“Có. Cảm ơn cậu…” Thẩm Nhĩ Nhu trả lời, gương mặt ngượng ngùng hồng lên như quả đào chín.
Quý Tinh quay trở về lớp học nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Ôn Diễn Hàng đang đứng, còn Thẩm Nhĩ Nhu thì ngồi, biểu cảm trên gương mặt của Ôn Diễn Hàng có thể gọi là dịu dàng mà ấm áp, Thẫm Nhĩ Nhu thì xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Quý Tinh tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Cuối cùng là Ôn Diễn Hàng phát hiện cô, sắc mặt liền trở nên lạnh đi, trở về vị trí của mình.
“Hai người lúc nãy đang làm gì thế?” Qúy Tinh kích động tò mò tiến lên nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì a.” Thẩm Nhĩ Nhu trong tiềm thức che giấu một số việc mờ ám vừa xảy ra.
“Nhìn mặt của hai người giống như là có việc giấu tớ.”
“Ai yo…Tớ đau…bụng đau quá…” Thẩm Nhĩ Nhu không muốn nhiều lời hơn, khóc lên một cách rất đáng thương.
“Nhanh uống đi, tiểu đáng thương của tớ.” Quý Tinh vội vàng đưa thuốc giảm đau đến, quan tâm đến Thẩm Nhĩ Nhu có đau hay không, liền quên mất sự việc vừa xảy ra lúc nảy.
Thẩm Nhĩ Nhu về đến nhà.
Vương Lệ Trân đã ngồi ở bàn ăn đợi cô ăn cơm, nhưng gương mặt không phải là khó chịu bình thường.
“Mẹ sao vậy?” Thẫm Nhĩ Nhu đem cặp sách để xuống rồi hỏi.
“Ba của con tối nay lại không về.” Vương Lệ Trân thở dài một hơi.
Thẩm Nhĩ Nhu nghĩ đến trận cãi vã giữa ba mẹ mình ở kiếp trước, trong lòng cảm thấy âm ỷ sự không may, nhưng không có cách nào thay đổi? Cũng xem như cô khôn ngoan một chút, vẫn là không có cách thay đổi quan hệ giữa ba mẹ?
“Con nói xem, ba con có phải bên ngoài đã có người phụ nữ khác không?” Vương Lệ Trân không khỏi lo lắng nắm tay con gái hỏi.
“Không có không có, không phải là quá thân, chỉ là bạn thôi?” Thẩm Nhĩ Nhu
không ngừng ngập ngừng nói.
Từ lần cùng nhau uống trà sữa kia, đã trôi qua hơn một tuần. Thẩm Nhĩ Nhu cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã gần hơn trước.
Cô sẽ thường tìm anh bắt truyện, anh cũng sẽ trả lời, mặc dù cũng không nhiệt tình lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là chịu giao lưu.
Đây cũng chính là một dấu hiệu tốt, anh dần dần mở lòng hơn với chính mình, bọn họ cũng có thể…làm bạn thật sự rồi?
Qúy Tinh nhìn thấy bộ dáng như vậy: “Bạn?”
Cô ấy liền lướt mắt nhìn Ôn Diễn Hàng, phát hiện cậu ta nhìn chầm chầm mình, liền vội vàng khép miệng lại, toàn thân ngồi thẳng dậy, không ngừng lẩm bẩm: “Chết tiệt…âm thanh nói chuyện quá to bị nghe thấy rồi?”
Thẩm Nhĩ Nhu che miệng cười chế nhạo.
Nhưng mà…
Rất nhanh, cô liền cười không nỗi nữa.
Bà dì* của cô ghé thăm rồi.
Cái loại này thật sự rất đau.
(Bà dì* nguyên văn là: 月经. Ý muốn nói đến kỳ kinh nguyệt của phái nữ.)
Sau giờ học, Quý Tinh vội vội vàng vàng đi đến phòng y tế giúp cô lấy thuốc giảm đau.
Thẩm Nhĩ Nhu yếu ớt nằm trên bàn, đôi mày thanh tú cau lại đôi mắt cũng nhíu chặt, tiếng hừ nhỏ nhẹ phát ra đồng thời hô hấp cũng trở nên gấp ráp, trong bụng nhỏ giống như có một sợi giây đang siết ngày càng chặt hơn, lục phủ ngữ tạng bên trong dường như cùng nhau bắt đầu đau, mồ hội lạnh túa ra ngày càng nhiều.
Trên bàn bị gõ hai cái, Thẩm Nhĩ Nhu cho rằng là Qúy Tinh, không buồn mở mắt mà trực tiếp làm nũng: “Đau…đút cho tớ.”
Người đứng trước mặt cô rõ ràng đã bị đứng hình, dừng khoảng hai giây, sau đó nói: “Nằm vậy đút như thế nào?”
Thẩm Nhĩ Nhu giật mình phản ứng lại, thẳng đờ khỏe mạnh mà nhìn cậu ta, mặt ân hận lúng túng, vừa muốn xin lỗi rồi từ chối, lại có bàn tay đưa cốc nước nóng cho cô, bên trong là nước nóng vừa mới để vào, làn hơi nước mờ ảo, sương mù ngăn cách, nhưng cô có thể thấy được vẻ mặt không được tự nhiên của Ôn Diễn Hàng.
Cậu đứng bên cạnh Thẩm Nhĩ Nhu, bàn tay cứng đờ đưa nắp bình giữ nhiệt màu trắng đến bên miệng.
Thấy Ôn Diễn Hàng không có ý muốn mang cốc nước đi, cũng chính cô là người yêu cầu cậu ấy cho mình uống.
Thẩm Nhĩ Nhu chỉ có thể bất chấp khó khăn mở môi, Ôn Diễn Hàng hơi nâng nắp bình lên trên, chầm chậm đưa nước ấm vào trong miệng cô, Thẩm Nhĩ Nhu khó khăn uống từng ngụm nước nhỏ.
Trong đầu Ôn Diễn Hàng nghĩ là, điệu bộ uống nước của tiểu băng nhìn cũng rất giống cô, cũng là bộ dáng ngoan ngoãn như vậy.
Chỉ khác là, tiểu Băng dùng lưỡi liếm.
Bắt đầu tưởng tượng một cách mất kiểm soát… Bộ dáng Thẩm Nhĩ Nhu thè lưỡi như vậy.
Hô hấp càng thêm nặng nề, con ngươi tối sầm một mảng.
“Được rồi…” Thẩm Nhĩ Nhu nhỏ nhẹ lên tiếng, đẩy đẩy tay cậu ta vài cái, đôi mắt và bờ môi đều là nước trơn bóng lấp lánh.
Ôn Diễn Hàng đã định thần lại, đặt bình nước xuống.
“Đỡ hơn nhiều không?” Ôn Diễn Hàng hỏi cô.
“Có. Cảm ơn cậu…” Thẩm Nhĩ Nhu trả lời, gương mặt ngượng ngùng hồng lên như quả đào chín.
Quý Tinh quay trở về lớp học nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Ôn Diễn Hàng đang đứng, còn Thẩm Nhĩ Nhu thì ngồi, biểu cảm trên gương mặt của Ôn Diễn Hàng có thể gọi là dịu dàng mà ấm áp, Thẫm Nhĩ Nhu thì xấu hổ đỏ bừng cả mặt.
Quý Tinh tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Cuối cùng là Ôn Diễn Hàng phát hiện cô, sắc mặt liền trở nên lạnh đi, trở về vị trí của mình.
“Hai người lúc nãy đang làm gì thế?” Qúy Tinh kích động tò mò tiến lên nhẹ giọng hỏi.
“Không có gì a.” Thẩm Nhĩ Nhu trong tiềm thức che giấu một số việc mờ ám vừa xảy ra.
“Nhìn mặt của hai người giống như là có việc giấu tớ.”
“Ai yo…Tớ đau…bụng đau quá…” Thẩm Nhĩ Nhu không muốn nhiều lời hơn, khóc lên một cách rất đáng thương.
“Nhanh uống đi, tiểu đáng thương của tớ.” Quý Tinh vội vàng đưa thuốc giảm đau đến, quan tâm đến Thẩm Nhĩ Nhu có đau hay không, liền quên mất sự việc vừa xảy ra lúc nảy.
Thẩm Nhĩ Nhu về đến nhà.
Vương Lệ Trân đã ngồi ở bàn ăn đợi cô ăn cơm, nhưng gương mặt không phải là khó chịu bình thường.
“Mẹ sao vậy?” Thẫm Nhĩ Nhu đem cặp sách để xuống rồi hỏi.
“Ba của con tối nay lại không về.” Vương Lệ Trân thở dài một hơi.
Thẩm Nhĩ Nhu nghĩ đến trận cãi vã giữa ba mẹ mình ở kiếp trước, trong lòng cảm thấy âm ỷ sự không may, nhưng không có cách nào thay đổi? Cũng xem như cô khôn ngoan một chút, vẫn là không có cách thay đổi quan hệ giữa ba mẹ?
“Con nói xem, ba con có phải bên ngoài đã có người phụ nữ khác không?” Vương Lệ Trân không khỏi lo lắng nắm tay con gái hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.