Chương 10: Vị Dâu Tây
Tịch Bát Gia Tử
01/11/2022
“Thử một lần nha.” Thẩm Nhĩ Nhu lại nói.
Ôn Diễn Hàng nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó thỏa hiệp.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi trước mặt cậu ta, đuôi tóc cao cao bồng bềnh, Ôn Diễn Hàng nhìn đến mức xuất thần.
“Quán này mới mở, tớ trước đây chưa từng uống qua, thuận tiện uống thử một chút?” Thẩm Nhĩ Nhu cúi đầu hỏi cậu ta.
“Ừm.”
“Trà sữa này… sao lại kỳ lạ như vậy?” Thẩm Nhĩ Nhu cau mày nhìn menu đồ uống rồi tự lẩm bẩm.
“Chỉ có vị dâu tây, vị sô cô la và vị trà xanh…bằng không, chúng ta đổi một quán khác?” Thẩm Nhĩ Nhu ngượng ngùng nhìn rồi lại nhìn nhân viên gọi hàng của quán, sau đó ngước nhìn Ôn Diễn Hàng hỏi.
Cô không phải không thích, chỉ là cảm thấy…trà sữa này không đủ phổ biến, uống không ngon, trà sữa để lại ấn tượng xấu cho Ôn Diễn Hàng, nếu như sau này đều không uống, vậy thì quá có lỗi với bản thân.
“Uống đi, vị dâu tây.” Ôn Diễn Hàng mấp máy môi, đôi mắt đen láy nhìn xuống cô.
“Được…vậy lấy hai ly vị dâu.” Thẩm Nhĩ Nhu nói xong, trong lòng tự hỏi, Ôn Diễn Hàng thích dâu tây.
Ôn Diễn Hàng chỉ là đột nhiên rất muốn ăn dâu tây mà thôi. Sau khi ngửi thấy hương thơm trên người cô.
“Ngon.” Sau khi Thẩm Nhĩ Nhu uống một ngụm đầu tiên, nheo nheo mắt thoải mái, mũi nhăn nhăn lại, giống như một cô mèo nhỏ lười biếng.
Ôn Diễn Hàng lần đầu tiên uống trà sữa, chỉ cảm thấy không phải ngon lắm, mặc dù vị giác trơn tru, nhưng lại quá ngọt.
Hương vị dâu tây này, kém xa hương thơm thanh mát trên người cô. Thẫm Nhĩ Nhu mang theo ý cười nhìn anh giống như tìm kiếm sự đồng ý.
Ôn Diễn Hàng nhắm mắt, vẫn không có cách nào thiết phục bản thân căng da đầu nói ngon, thành thật không nói chuyện.
“…” Thẫm Nhĩ Nhu nhìn bộ dáng cậu ta như vậy, liền biết được anh chắc hẳn là không thích mùi vị này, thật sự không nói nữa.
Hai người cầm trà sữa vừa đi một đoạn. Ôn Diễn Hàng cuối cùng dừng lại, Thẫm Nhĩ Nhu cũng dừng lại.
“Cậu muốn đi theo tôi?” Ngữ khí có chút sốt ruột.
“Không có không có… cậu đừng hiểu lầm.” Thẫm Nhĩ Nhu vừa uống một ngụm trà sữa xém chút đã phun ra, bị sặc vài tiếng.
Làn da trắng ngần của cô, vì ho lên hai tiếng, mà cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng bừng, trông bộ dáng rất đáng thương.
“Tớ cũng đi đường này……” Thẫm Nhĩ Nhu gấp gáp giải thích.
Khóe mắt trở nên ẩm ướt, ánh sáng phản xạ đến khiến nó trở nên long lanh, Ôn Diễn Hàng liền nghĩ đến con mèo của mình, cũng có đôi mắt long anh óng ánh như vậy.
“Đã biết.” Ôn Diễn Hàng không mấy thoải mái, cô khó chịu như vậy có phải là đang sợ cậu ta?
Tiếp tục đi về phía trước. Trà sữa đã uống xong, Ôn Diễn Hàng cũng dừng lại.
“Tôi đến nhà rồi.”
“Cậu ở chỗ này? Tớ đã từng đến đây!"
Thẫm Nhĩ Nhu nhìn xung quanh, ngữ khí phấn khích.
“Ừ.” Ôn Diễn Hàng biết cô từng đến đây.
Cô còn ở đây chào hỏi tiểu Băng, con mèo của anh.
Thời điểm năm ngoái, không biết thế nào, cửa nhà anh không đóng kỹ.
Anh đến phòng ngủ thay quần áo, lúc đi đến phòng khách thì phát hiện, con mèo của mình bị mất tích, cửa đã mở ra một đường, anh lập tức đi tìm, xuống dưới lầu tìm hơn nửa ngày trời cũng chẳng tìm thấy.
Lúc anh trở nên lo lắng hơn, thì nhìn thấy tiểu băng. Đang nép vào vòng tay của một cô gái còn đang liếm miếng xúc xích trên tay cô.
Cô gái nhẹ nhàng nói nhỏ với tiểu băng, vuốt ve người nó một cách dịu dàng.
Ôn Diễn Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì không muốn cùng người lạ nói chuyện, để tránh gây rắc rối không cần thiết, cuối cùng Ôn Diễn Hàng quyết định, đứng tại chỗ chờ, đợi cô đem con mèo thả xuống.
Chốc lát đã trôi qua, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đến gọi cô gái đó đi, cô gái miễn cưỡng đặt con mèo trên tay xuống.
Sau khi cô gái rời đi, Ôn Diễn Hàng mới tiến đến, ngồi xổm xuống trước mặt con mèo béo núc vẫn đang tham lam liếm xúc xích.
Tiểu băng biết là cậu ta, hướng cậu ta meo một tiếng, giống như đang nói: “Đừng mắng tôi ồn.”
Ôn Diễn Hàng đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, vuốt ve lông của nó, nhẹ giọng hỏi: “Ăn ngon không?”
Tiểu Băng tròn xoe đôi mắt nhìn cậu ta, từ từ kêu lên một tiếng.
Người con gái kia chính là Thẫm Nhĩ Nhu.
Ôn Diễn Hàng nghĩ, đây có lẽ là lý do cậu ta có thể chịu đựng mà bao dung cô.
“Trước đây ở chỗ này tớ đã nhìn thấy một con mèo.”
“Tôi biết.”
“Cậu biết?” Thẫm Nhĩ Nhu nghi hoặc.
“Là mèo của tôi.” Ôn Diễn Hàng nhàn nhạt nói.
“Của cậu? Vậy thì quá trùng hợp rồi…” Thẫm Nhĩ Nhu kinh hỷ.
“Ừm, rất trùng hợp,” Ôn Diễn Hàng gật đầu đáp lại.
“Con mèo của cậu rất đáng yêu.”
“…Cảm ơn.”
“Vậy tớ đi trước đây?” Thẫm Nhĩ Nhu cảm thấy… Hôm nay cũng không tệ lắm, liền hướng cậu ta từ biệt.
“Được.” Nói xong, Ôn Diễn Hàng liền đẩy cửa an ninh ra rồi bước đi lên lầu.
[Theo dõi truyện để nhận được thông báo chương mới nhanh nhất]
Ôn Diễn Hàng nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó thỏa hiệp.
Cô gái buộc tóc đuôi ngựa đi trước mặt cậu ta, đuôi tóc cao cao bồng bềnh, Ôn Diễn Hàng nhìn đến mức xuất thần.
“Quán này mới mở, tớ trước đây chưa từng uống qua, thuận tiện uống thử một chút?” Thẩm Nhĩ Nhu cúi đầu hỏi cậu ta.
“Ừm.”
“Trà sữa này… sao lại kỳ lạ như vậy?” Thẩm Nhĩ Nhu cau mày nhìn menu đồ uống rồi tự lẩm bẩm.
“Chỉ có vị dâu tây, vị sô cô la và vị trà xanh…bằng không, chúng ta đổi một quán khác?” Thẩm Nhĩ Nhu ngượng ngùng nhìn rồi lại nhìn nhân viên gọi hàng của quán, sau đó ngước nhìn Ôn Diễn Hàng hỏi.
Cô không phải không thích, chỉ là cảm thấy…trà sữa này không đủ phổ biến, uống không ngon, trà sữa để lại ấn tượng xấu cho Ôn Diễn Hàng, nếu như sau này đều không uống, vậy thì quá có lỗi với bản thân.
“Uống đi, vị dâu tây.” Ôn Diễn Hàng mấp máy môi, đôi mắt đen láy nhìn xuống cô.
“Được…vậy lấy hai ly vị dâu.” Thẩm Nhĩ Nhu nói xong, trong lòng tự hỏi, Ôn Diễn Hàng thích dâu tây.
Ôn Diễn Hàng chỉ là đột nhiên rất muốn ăn dâu tây mà thôi. Sau khi ngửi thấy hương thơm trên người cô.
“Ngon.” Sau khi Thẩm Nhĩ Nhu uống một ngụm đầu tiên, nheo nheo mắt thoải mái, mũi nhăn nhăn lại, giống như một cô mèo nhỏ lười biếng.
Ôn Diễn Hàng lần đầu tiên uống trà sữa, chỉ cảm thấy không phải ngon lắm, mặc dù vị giác trơn tru, nhưng lại quá ngọt.
Hương vị dâu tây này, kém xa hương thơm thanh mát trên người cô. Thẫm Nhĩ Nhu mang theo ý cười nhìn anh giống như tìm kiếm sự đồng ý.
Ôn Diễn Hàng nhắm mắt, vẫn không có cách nào thiết phục bản thân căng da đầu nói ngon, thành thật không nói chuyện.
“…” Thẫm Nhĩ Nhu nhìn bộ dáng cậu ta như vậy, liền biết được anh chắc hẳn là không thích mùi vị này, thật sự không nói nữa.
Hai người cầm trà sữa vừa đi một đoạn. Ôn Diễn Hàng cuối cùng dừng lại, Thẫm Nhĩ Nhu cũng dừng lại.
“Cậu muốn đi theo tôi?” Ngữ khí có chút sốt ruột.
“Không có không có… cậu đừng hiểu lầm.” Thẫm Nhĩ Nhu vừa uống một ngụm trà sữa xém chút đã phun ra, bị sặc vài tiếng.
Làn da trắng ngần của cô, vì ho lên hai tiếng, mà cả khuôn mặt trở nên đỏ bừng bừng, trông bộ dáng rất đáng thương.
“Tớ cũng đi đường này……” Thẫm Nhĩ Nhu gấp gáp giải thích.
Khóe mắt trở nên ẩm ướt, ánh sáng phản xạ đến khiến nó trở nên long lanh, Ôn Diễn Hàng liền nghĩ đến con mèo của mình, cũng có đôi mắt long anh óng ánh như vậy.
“Đã biết.” Ôn Diễn Hàng không mấy thoải mái, cô khó chịu như vậy có phải là đang sợ cậu ta?
Tiếp tục đi về phía trước. Trà sữa đã uống xong, Ôn Diễn Hàng cũng dừng lại.
“Tôi đến nhà rồi.”
“Cậu ở chỗ này? Tớ đã từng đến đây!"
Thẫm Nhĩ Nhu nhìn xung quanh, ngữ khí phấn khích.
“Ừ.” Ôn Diễn Hàng biết cô từng đến đây.
Cô còn ở đây chào hỏi tiểu Băng, con mèo của anh.
Thời điểm năm ngoái, không biết thế nào, cửa nhà anh không đóng kỹ.
Anh đến phòng ngủ thay quần áo, lúc đi đến phòng khách thì phát hiện, con mèo của mình bị mất tích, cửa đã mở ra một đường, anh lập tức đi tìm, xuống dưới lầu tìm hơn nửa ngày trời cũng chẳng tìm thấy.
Lúc anh trở nên lo lắng hơn, thì nhìn thấy tiểu băng. Đang nép vào vòng tay của một cô gái còn đang liếm miếng xúc xích trên tay cô.
Cô gái nhẹ nhàng nói nhỏ với tiểu băng, vuốt ve người nó một cách dịu dàng.
Ôn Diễn Hàng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì không muốn cùng người lạ nói chuyện, để tránh gây rắc rối không cần thiết, cuối cùng Ôn Diễn Hàng quyết định, đứng tại chỗ chờ, đợi cô đem con mèo thả xuống.
Chốc lát đã trôi qua, nhìn thấy một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi đến gọi cô gái đó đi, cô gái miễn cưỡng đặt con mèo trên tay xuống.
Sau khi cô gái rời đi, Ôn Diễn Hàng mới tiến đến, ngồi xổm xuống trước mặt con mèo béo núc vẫn đang tham lam liếm xúc xích.
Tiểu băng biết là cậu ta, hướng cậu ta meo một tiếng, giống như đang nói: “Đừng mắng tôi ồn.”
Ôn Diễn Hàng đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, vuốt ve lông của nó, nhẹ giọng hỏi: “Ăn ngon không?”
Tiểu Băng tròn xoe đôi mắt nhìn cậu ta, từ từ kêu lên một tiếng.
Người con gái kia chính là Thẫm Nhĩ Nhu.
Ôn Diễn Hàng nghĩ, đây có lẽ là lý do cậu ta có thể chịu đựng mà bao dung cô.
“Trước đây ở chỗ này tớ đã nhìn thấy một con mèo.”
“Tôi biết.”
“Cậu biết?” Thẫm Nhĩ Nhu nghi hoặc.
“Là mèo của tôi.” Ôn Diễn Hàng nhàn nhạt nói.
“Của cậu? Vậy thì quá trùng hợp rồi…” Thẫm Nhĩ Nhu kinh hỷ.
“Ừm, rất trùng hợp,” Ôn Diễn Hàng gật đầu đáp lại.
“Con mèo của cậu rất đáng yêu.”
“…Cảm ơn.”
“Vậy tớ đi trước đây?” Thẫm Nhĩ Nhu cảm thấy… Hôm nay cũng không tệ lắm, liền hướng cậu ta từ biệt.
“Được.” Nói xong, Ôn Diễn Hàng liền đẩy cửa an ninh ra rồi bước đi lên lầu.
[Theo dõi truyện để nhận được thông báo chương mới nhanh nhất]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.