Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê

Chương 2: Minh Vương Phúc Hắc 2

Ứng Duyệt Trần

05/07/2022

“Ồ.” Ta xem như đã hiểu, tuy rằng không biết mấy kiếp trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng kiếp thứ chín trước đó có vẻ như là ta đã từ chối vị Minh Vương tuyệt thế này và còn chọc giận hắn nữa. Dựa vào câu trả lời quá bình tĩnh của ta, khuôn mặt hắn lại càng lộ rõ vẻ tức giận: “Ta là loại người cẩu thả, làm sao có thể xứng với Minh Vương ngài, chi bằng vẫn là cứ để cho ta chuyển kiếp đi, mắt ngài sẽ được rửa sạch thôi.”

Hắn cao cao tại thượng nhìn ta, lửa giận trong mắt hơi trầm xuống, khóe miệng nổi lên một nụ cười có chút giễu cợt: "Cẩu thả? Xem ra ngươi thật sự đã quên sạch sẽ thân phận của mình là gì. Nếu không phải vì củng cố Minh giới, ngươi cho rằng bản vương sẽ đi cưới một con nhãi tiểu nha đầu Phượng tộc miệng còn hôi sữa hay sao?” Hắn ngửa người ra sau, thở hắt ra một hơi: “Bản vương nguyện ý cầu thân đối với ngươi đó là vinh hạnh, thế mà ngươi lại dám đào hôn. Nếu không phải do Phượng Hoàng nổi cơn thịnh nộ, ai dám động ngươi nửa phần."

“Hoá ra là như vậy.” Nghe những gì hắn kể hoàn toàn giống như nghe một câu chuyện cũ, đối với ta không có nửa phần quan hệ. “Vậy ngài thật sự cần nguôi ngoai cơn tức giận của mình, và một người không yêu ngài và cũng là người ngài không yêu kết hôn thật sự rất đau khổ, ta đào hôn là vì muốn tốt cho ngài thôi.”

“Tốt cho ta? Mặt mũi của bản vương đều bị ngươi làm cho mất sạch rồi. Tộc Phượng của ngươi cũng không có gì quan trọng, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một cô công chúa tầm thường, dưới trướng Phượng Hoàng vẫn còn vô số đứa con ưu tú khác, nhưng lại tùy tiện không một cái chớp mắt mà ném nha đầu nhà ngươi cho ta. Ngươi cư nhiên ở ngày đại hôn rơi vào nhân đạo luân hồi, cuộc hôn nhân này thực sự đã bị ngươi phá hỏng. Bộ mặt của toàn bộ Minh giới đều đã bị ngươi làm mất hoàn toàn rồi.”

Hắn hướng ta chậm rãi đi tới, một thân màu đen đầy tà khí, bình thường không có làm chuyện gì trái với lương tâm, ta ngang nhiên ưỡn ngực nhìn thẳng hắn, hắn duỗi ngón tay mảnh khảnh ra chạm nhẹ vào giữa lông mày ta, cử chỉ vô và dịu dàng, không cảm giác được có nửa phần ác ý. Hành động của hắn dường như đối với những lời sỉ nhục và oán hận ta vừa rồi tựa hồ… Không có chút quan hệ nào.

Hắn thì thầm vào tai ta: “Từ trước tới giờ chưa từng có nữ nhân nào mà bản vương không cưới được, nàng là người đầu tiên dám cự tuyệt mà lại còn khiến ta cảm giác có chút hứng thú. Nàng là thê tử của bản vương, cái chết ở kiếp thứ chín khiến nàng hít thở không thông này coi như là món quà nho nhỏ mà bản vương dành tặng cho nàng.”

Thì ra thời điểm vừa rồi là hắn dồn hết cảm giác chết chóc của kiếp thứ chín vào trong tâm trí ta với dung lượng nhỏ nhoi! Kí ức bất chợt ùa về khiến ta hô hấp bắt đầu dồn dập, những hình ảnh lũ lượt xuất hiện, từng cơn ngột ngạt và tuyệt vọng lại ập đến, cảm giác đó… Ta nghiến răng cười: “Thật tuyệt vời”.

“Nàng nói cái gì?” Hắn không thể tin nhìn ta từ trên xuống, mặc cho trí nhớ của ta cứ tràn về ép tới mức không dậy nổi, chỉ có thể ngồi bệt dưới đất, thẫn thờ đối mặt với đất. Hắn ra sức bóp chặt hai vai ta, lại lần nữa lớn tiếng chất vấn: “Như này thế cũng không thể làm sụp đổ được nàng, cũng may Phượng Hoàng nói con gái đã gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, nếu không bản vương thực sự đã không dám tra tấn nàng như thế này.”

Đúng, phải cảm kích hắn ta, bằng không làm sao ta có thể nhớ được rằng mình chỉ là một cô công chúa tầm thường và bị sỉ nhục của Phượng tộc. Quả thật cơn tức giận của ta đã gây ra hỗn loạn trong ngày đại hôn, làm mất thể diện Minh giới, càng khiến vị Minh Vương trước mặt không chốn dung thân.

“Xin lỗi ngươi.”

“Ha?” Hắn từ tốn buông ra ta, ngây ngốc mà nhìn ta: “Chín kiếp, nàng lần đầu tiên nói với ta ba chữ này.”



“Thực xin lỗi…. Muộn như vậy ta mới hiểu được đạo lý này.”

Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng hắn: “Rất xin lỗi, là ta đào hôn mang đến cho Minh giới sự nhục nhã. Là ta tùy hứng không màng đại cục cũng khiến cho Minh giới chịu nhiều tổn thất. Xin lỗi, ta vô tri làm ngươi phải chịu bao nhiêu là tổn thương. Thực sự xin lỗi….”

“Đủ rồi! Bản vương không phải muốn nghe mấy lời xin lỗi này của nàng, chỉ là không nghĩ tới nàng cũng sẽ nói xin lỗi với ta. Ha ha….. nàng cho rằng chỉ vài câu xin lỗi mà có thể loại bỏ cơn giận dữ của ta hay sao?” Đuôi mắt hắn lóe lên một tia xảo quyệt, nói: “Trừ khi nàng và bản vương chơi một trò chơi.”

“Trò chơi gì?”

“Và bản vương nhập thế, để bản vương cũng cự tuyệt nàng một lần.” Hắn nhướng mày, nâng cằm ta lên, khinh thường nói: “Dù sao nàng cũng bị Phượng tộc vứt bỏ, nếu bản vương không tha cho nàng, nàng ở tam giới thật sự sẽ không có nơi dừng chân. Chín kiếp luân hồi đã kết thúc, giờ đã mười kiếp, bản vương chính là cho phép nàng và ta và nhau rơi vào luân hồi, nếu nàng dám chơi trò chơi này, bản vương có thể suy xét đến việc cho nàng một chỗ đặt chân ở Minh giới, ví dụ như rửa sạch sông Vong Xuyên?”

Ta đờ đẫn nhìn chằm chằm hắn: “Ý của ngươi là, để cho ta yêu ngươi, sau đó lại hung hăng mà cự tuyệt ta, hơn nữa làm ta ở trong nhân thế băn khoăn về người ta yêu, rằng liệu đến cuối và người đó có phải là ngươi hay không, có nên yêu hắn hay không, trò chơi này quả đúng là tàn nhẫn.”

“Tàn nhẫn, nhưng mà không chơi, thì nàng lại không có chỗ nào để đi, một sợi u hồn này còn có thể đi đâu?”

“Được.” Ta kiên quyết đồng ý trước câu nói đùa của hắn. “Bị người đẹp trai như ngươi ném xuống một lần cũng chẳng có gì là mất mát.”

Hắn điên cuồng cười lớn lên, đùa bỡn sợi tóc mở ra nhân đạo luân hồi hỗn độn: “Vậy để bản vương tiễn nàng một đoạn đường!” Bàn tay không thương tiếc một chưởng ta đẩy thẳng vào vực sâu, ta nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác rơi xuống đầy trống rỗng.

“Ngươi điên rồi! Cư nhiên lại lần nữa đánh nàng rơi vào vòng luân hồi!” Lời chỉ trích căm phẫn làm ta tò mò mà mở mắt ra, chỉ thấy một bóng hình màu trắng chậm rãi bay xuống, hướng về phía ta mở rộng hai cánh tay, lại còn là một dung nhan tuyệt thế, thật không nghĩ tới sau khi ta chết mới có được phận đào hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook