Chương 3: Trọng Sinh 1
Ứng Duyệt Trần
05/07/2022
Bên tai ta vang lên tiếng ầm ầm, đầu đau như búa bổ, muốn cử động thân mình một chút nhưng chỗ lồng ngực dường như phảng phất nỗi đau đớn giống như bị đâm thủng. Nhịn không được rên nhẹ hai tiếng. Thân thủ của ta tốt đến như vậy, không phải đến lúc chết vẫn phải để tên Minh Vương đó đẩy xuống hay sao. Trước mắt tối đen như mực, ta vẫn còn ở Minh giới sao?
“Sư tôn! Nàng tỉnh rồi! Đã tỉnh rồi!”
Ha? Ở đâu đó một giọng nói non nớt phấn khích vang lên, lập tức một đôi tay ấm áp phủ lên ngực ta…. Đúng…. Ngực ta….
“Aaa! Sắc lang!” Ta thở hổn hển khó khăn hất hai tay hắn ra, cả người đau đớn khó tả, giống như sắp bị xé nát đến nơi. “Ôi! Khụ khụ!” Một dòng máu ấm nóng phun ra từ miệng. “Ta đây là bị làm sao vậy?” Trực giác mách bảo có chuyện xảy ra với ta và chính người đàn ông này đã cứu ta.
“Bị rơi ngã thảm như vậy mà không chết ngươi cũng thật là có phúc khí, có thể gặp được ta lại càng là phúc khí của ngươi.” Giọng nói của hắn thật là dễ nghe, tràn ngập tự phụ nhưng lại khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cảm giác ta có thể được cứu chữa và sẽ không phải chết. Không đúng, ta không phải đã chết rồi sao? Tính đến đầu thai chuyển thế cũng nên là đứa trẻ vừa mới sinh ra chứ? “Từ trên cao rơi vào Vạn Dược Cốc của ta, không chết cũng duy nhất chỉ có mình ngươi, chỉ tiếc cho đôi mắt này đã bị mù.”
“… Chỉ còn là hai cái lỗ thủng thôi sao?” Ta khóc sảng gắt gao ôm chặt lấy tay hắn, tuy rằng có chút mất sức nhưng vẫn cố bám lấy hắn: “Vậy ngươi giết ta đi, đời ta sống cũng đã đủ tốt rồi, ta không muốn sống thêm nữa.” Như thế này thì kiếp thứ mười của ta sẽ có thể kết thúc rồi, oh yeah, nghĩ tới Minh Vương kia đối với ta cũng chẳng còn biện pháp gì.
“Ngươi muốn đi tìm cái chết cho nên mới nhảy vực?” Giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên âm lãnh, hất cánh tay của ta ra: “Thật là không nên cứu ngươi.”
Hình như ta đã nói sai gì đó, hắn hẳn là đại phu, ta còn có thể mơ hồ cảm nhận được trên người có châm cứu, “Thực xin lỗi, ta không nên đối với một đại phu nói ra những lời như vậy. Ta không phải muốn phá hoại bản thân mình, ngược lại ta là một người vô và yêu thương sinh mệnh của bản thân. Chỉ là ta không phải nhảy xuống vách núi, cũng không thuộc về nơi đây, ta đã từng chết qua rồi, giờ ta không biết tột và mình sinh ra ở đâu và cũng không biết rằng mình là ai nữa?”
Lời ta nói khiến cho sự tò mò của hắn trỗi dậy, hắn tiếp tục truy vấn: “Ngươi không biết chính mình ở nơi nào? Nơi đây là Đại Chu quốc, ta là cốc chủ Vạn Dược Cốc Bách Lý Dật Vân. Nếu cô nương là bị người hãm hại, như vậy cứ yên tâm đi, tại đây núi sâu đáy vực, người bình thường căn bản không thể tới gần.”
“Đại Chu quốc? Thời đại nào Đại Chu quốc? Ta ở đâu?” Ta luống cuống, chẳng lẽ ta hiện tại không hề ăn cống ngầm du quốc dân thế kỷ 21? Thiên triều vẫn ngoan cường như cũ?”
“Thật đáng thương, ngươi xem ra là bị quăng ngã đến hư đầu.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, kéo mảnh vải ra khỏi mắt ta, ánh nến mờ ảo mông lung chiếu vào tầm mắt, mơ hồ không rõ: “Vốn dĩ đôi mắt của ngươi thật sự sẽ bị mù, gặp được Bách Lý Dật Vân ta cũng coi như phúc ba đời của nhà ngươi, nội trong vòng một tháng bảo đảm giúp ngươi lại có thể nhìn thấy ánh sáng. Không cần phải vội ha.”
Hắn an ủi ta giống như một đứa trẻ, mà ta rốt cuộc cũng biết chính mình trên người bị quấn chặt lấy bằng băng vải, cơ hồ và xác ướp cũng chẳng khác nhau là bao, xem ra từ trên cao rơi xuống đã gãy mất vài chiếc xương sườn. Không có gì bất ngờ xảy ra, rơi vào luân hồi lại bất thình lình xuất hiện người tới quấy rầy kế hoạch của Minh Vương. Mà thân thể ta lại có thể phục hồi bằng một cách không thể giải thích được, hẳn do chính mình và Phượng Hoàng có quan hệ, lại còn trần trụi khỏa thân một cách thực sự hư cấu nữa. Hiện tại Minh Vương và người đó tạm thời cũng đừng quản đi, ta còn có thể tồn tại đã là vạn phúc rồi.
Bách Lý Dật Vân là người nhiệt tình, đối với y thuật càng làm tới nông nỗi cuồng si, ngày thường ngoài việc châm cứu cho ta, thì là ở trong phòng nghiên cứu chế tạo dược vật, lại càng cảm kích hắn khi đã chiếu cố ta trong suốt thời gian hôn mê, vì cứu sống ta đã dùng ngàn năm nhân sâm. Nghe tiểu đồ đệ của hắn là Phùng Xuân nói, trong mấy ngày hôn mê này, cũng là hắn không quản ngày đêm chữa bệnh cho ta.
“Bách Lý đại phu, dù sao bây giờ mắt của ta cũng không thể nhìn thấy, ngươi có thể nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra ở nơi này được không? Ví dụ như gần Đại Chu quốc có còn quốc gia nào khác không?”
“ Nước láng giềng của Đại Chu quốc có bốn cái, Yến quốc, Thuấn quốc, Ân quốc, là cường đại tam quốc. Bốn quốc gia đều thịnh vượng và hạn chế lẫn nhau cho nên chiến loạn cũng ít. Linh tộc tuy nhỏ, nhưng các tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, hơn nữa địa thế đặc thù, cũng không dễ dàng công phá.”
“Ồ….” Mẹ ơi, nghe đã thấy mệt, “Đại Chu quốc có phải lớn nhất hay không?”
“Đúng vậy, thuộc quyền quản lý của Đại Chu quốc có mấy trăm thành trì, đương kim hoàng thượng Sở Lăng Hàn có hai mươi vị hoàng tử, có thể giúp người chia sẻ chính sự đã có mười lăm vị, ngoài ra những vị còn lại chỉ là trẻ con ba bốn tuổi.”
“Sư tôn! Nàng tỉnh rồi! Đã tỉnh rồi!”
Ha? Ở đâu đó một giọng nói non nớt phấn khích vang lên, lập tức một đôi tay ấm áp phủ lên ngực ta…. Đúng…. Ngực ta….
“Aaa! Sắc lang!” Ta thở hổn hển khó khăn hất hai tay hắn ra, cả người đau đớn khó tả, giống như sắp bị xé nát đến nơi. “Ôi! Khụ khụ!” Một dòng máu ấm nóng phun ra từ miệng. “Ta đây là bị làm sao vậy?” Trực giác mách bảo có chuyện xảy ra với ta và chính người đàn ông này đã cứu ta.
“Bị rơi ngã thảm như vậy mà không chết ngươi cũng thật là có phúc khí, có thể gặp được ta lại càng là phúc khí của ngươi.” Giọng nói của hắn thật là dễ nghe, tràn ngập tự phụ nhưng lại khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cảm giác ta có thể được cứu chữa và sẽ không phải chết. Không đúng, ta không phải đã chết rồi sao? Tính đến đầu thai chuyển thế cũng nên là đứa trẻ vừa mới sinh ra chứ? “Từ trên cao rơi vào Vạn Dược Cốc của ta, không chết cũng duy nhất chỉ có mình ngươi, chỉ tiếc cho đôi mắt này đã bị mù.”
“… Chỉ còn là hai cái lỗ thủng thôi sao?” Ta khóc sảng gắt gao ôm chặt lấy tay hắn, tuy rằng có chút mất sức nhưng vẫn cố bám lấy hắn: “Vậy ngươi giết ta đi, đời ta sống cũng đã đủ tốt rồi, ta không muốn sống thêm nữa.” Như thế này thì kiếp thứ mười của ta sẽ có thể kết thúc rồi, oh yeah, nghĩ tới Minh Vương kia đối với ta cũng chẳng còn biện pháp gì.
“Ngươi muốn đi tìm cái chết cho nên mới nhảy vực?” Giọng nói của hắn bỗng nhiên trở nên âm lãnh, hất cánh tay của ta ra: “Thật là không nên cứu ngươi.”
Hình như ta đã nói sai gì đó, hắn hẳn là đại phu, ta còn có thể mơ hồ cảm nhận được trên người có châm cứu, “Thực xin lỗi, ta không nên đối với một đại phu nói ra những lời như vậy. Ta không phải muốn phá hoại bản thân mình, ngược lại ta là một người vô và yêu thương sinh mệnh của bản thân. Chỉ là ta không phải nhảy xuống vách núi, cũng không thuộc về nơi đây, ta đã từng chết qua rồi, giờ ta không biết tột và mình sinh ra ở đâu và cũng không biết rằng mình là ai nữa?”
Lời ta nói khiến cho sự tò mò của hắn trỗi dậy, hắn tiếp tục truy vấn: “Ngươi không biết chính mình ở nơi nào? Nơi đây là Đại Chu quốc, ta là cốc chủ Vạn Dược Cốc Bách Lý Dật Vân. Nếu cô nương là bị người hãm hại, như vậy cứ yên tâm đi, tại đây núi sâu đáy vực, người bình thường căn bản không thể tới gần.”
“Đại Chu quốc? Thời đại nào Đại Chu quốc? Ta ở đâu?” Ta luống cuống, chẳng lẽ ta hiện tại không hề ăn cống ngầm du quốc dân thế kỷ 21? Thiên triều vẫn ngoan cường như cũ?”
“Thật đáng thương, ngươi xem ra là bị quăng ngã đến hư đầu.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, kéo mảnh vải ra khỏi mắt ta, ánh nến mờ ảo mông lung chiếu vào tầm mắt, mơ hồ không rõ: “Vốn dĩ đôi mắt của ngươi thật sự sẽ bị mù, gặp được Bách Lý Dật Vân ta cũng coi như phúc ba đời của nhà ngươi, nội trong vòng một tháng bảo đảm giúp ngươi lại có thể nhìn thấy ánh sáng. Không cần phải vội ha.”
Hắn an ủi ta giống như một đứa trẻ, mà ta rốt cuộc cũng biết chính mình trên người bị quấn chặt lấy bằng băng vải, cơ hồ và xác ướp cũng chẳng khác nhau là bao, xem ra từ trên cao rơi xuống đã gãy mất vài chiếc xương sườn. Không có gì bất ngờ xảy ra, rơi vào luân hồi lại bất thình lình xuất hiện người tới quấy rầy kế hoạch của Minh Vương. Mà thân thể ta lại có thể phục hồi bằng một cách không thể giải thích được, hẳn do chính mình và Phượng Hoàng có quan hệ, lại còn trần trụi khỏa thân một cách thực sự hư cấu nữa. Hiện tại Minh Vương và người đó tạm thời cũng đừng quản đi, ta còn có thể tồn tại đã là vạn phúc rồi.
Bách Lý Dật Vân là người nhiệt tình, đối với y thuật càng làm tới nông nỗi cuồng si, ngày thường ngoài việc châm cứu cho ta, thì là ở trong phòng nghiên cứu chế tạo dược vật, lại càng cảm kích hắn khi đã chiếu cố ta trong suốt thời gian hôn mê, vì cứu sống ta đã dùng ngàn năm nhân sâm. Nghe tiểu đồ đệ của hắn là Phùng Xuân nói, trong mấy ngày hôn mê này, cũng là hắn không quản ngày đêm chữa bệnh cho ta.
“Bách Lý đại phu, dù sao bây giờ mắt của ta cũng không thể nhìn thấy, ngươi có thể nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra ở nơi này được không? Ví dụ như gần Đại Chu quốc có còn quốc gia nào khác không?”
“ Nước láng giềng của Đại Chu quốc có bốn cái, Yến quốc, Thuấn quốc, Ân quốc, là cường đại tam quốc. Bốn quốc gia đều thịnh vượng và hạn chế lẫn nhau cho nên chiến loạn cũng ít. Linh tộc tuy nhỏ, nhưng các tướng sĩ kiêu dũng thiện chiến, hơn nữa địa thế đặc thù, cũng không dễ dàng công phá.”
“Ồ….” Mẹ ơi, nghe đã thấy mệt, “Đại Chu quốc có phải lớn nhất hay không?”
“Đúng vậy, thuộc quyền quản lý của Đại Chu quốc có mấy trăm thành trì, đương kim hoàng thượng Sở Lăng Hàn có hai mươi vị hoàng tử, có thể giúp người chia sẻ chính sự đã có mười lăm vị, ngoài ra những vị còn lại chỉ là trẻ con ba bốn tuổi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.