Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê

Chương 4: Trọng Sinh 2

Ứng Duyệt Trần

05/07/2022

“À, hình như đã xảy ra tranh đấu nội bộ. Nếu mười lăm vị hoàng tử này tự củng cố thế lực chính mình và khởi binh tạo phản thì Đại Chu quốc sẽ sụp đổ chỉ trong một sớm một chiều. Tứ quốc vẫn luôn như hổ rình mồi nhắm vào Đại Chu quốc chắc chắn sẽ có hành động, đến lúc đó chỉ sợ loạn trong giặc ngoài, cho nên mới nói nhi tử sinh nhiều phá của.” Ta tựa vào xe lăn thản nhiên nói, thời này có quá nhiều sự kiện lịch sử , chỉ mong hoàng đế Đại Chu Sở Lăng Hàn có thể sống lâu thêm mấy năm, yên bề gia thất thêm mấy năm nữa.

Bách Lý Dật Vân đột nhiên trở nên an tĩnh, không nói lời nào, chỉ có thể nghe thấy âm thanh chế thuốc của hắn, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng: “ Mỗi một đời vua Đại Chu đều là dẫm lên máu tươi của huynh đệ để có thể bước lên ngôi vị hoàng đế. Sở Lăng Hàn cũng là tự tay giết mười vị huynh đệ mới có được thiên hạ như hiện giờ. Từ xưa đều là người thắng làm vua, người thua làm giặc. Cho nên ta tình nguyện sống ẩn ở Vạn Dược Cốc cũng là do không muốn tiếp xúc với chuyện đời. Ngươi là người đầu tiên được ta cứu.”

“Hả?” Ta kinh hãi: “Ngươi dám lấy ta làm chuột bạch? Cũng may ta mạng lớn phúc lớn.” Lúc này nội tâm ta đúng là thận trọng đến hoảng, vốn dĩ cho rằng y thuật hắn vô và cao siêu, thật không nghĩ tới thế nhưng cũng chỉ là một tên tay mơ mới vào nghề.

Qua nửa tháng, miệng vết thương trên người gần như đã lành, ngay cả đôi mắt cũng bắt đầu phát ngứa, Bách Lý Dật Vân nói tiến triển rất tốt, hắn ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới thế nhưng vết thương có thể khép lại nhanh như vậy, tốc độ hồi phục so với người bình thường nhanh gấp đôi.

Ta có thể nói gì? Ta cũng không biết chính mình hiện tại đến tột và được tính là cái gì, người không ra người, quỷ không ra quỷ, thần không phải thần. Minh Vương nói không sai, nếu hắn không thu nạp, ta chính là tam giới không chốn dung thân.

Cuối và, thời khắc mảnh vải che trước mắt được mở ra cũng đến, Phùng Xuân vui tươi hớn hở hướng về phía ta mà cười, so với ta còn kích động hơn. Thủ pháp của Bách Lý Dật Vân quả thực thành thạo, nói vậy y thuật của chính hắn cũng đang không ngừng được nâng cao, cường độ ánh sáng càng ngày càng mạnh, có chút hơi đau nhức, ta không dám mở mắt ra.

“Tần Mặc tỷ tỷ, thời điểm tỷ rơi xuống máu thịt lẫn lộn, hiện tại đệ rất muốn nhìn thấy gương mặt thật của tỷ.”

“Hì hì, tỷ cũng muốn xem bộ dáng của đệ trông ra sao.” Ta có thể tự tưởng tượng mình được quấn băng vải giống như xác ướp thế nào, ngay cả đôi mắt cũng bị che khuất thì làm gì còn ai có khả năng phân biệt được ngũ quan của ta, nếu nói đã trông qua toàn thân và bộ dạng sợ cũng chỉ có mình Bách Lý Dật Vân, nhưng ta là người hiện đại nên không muốn và hắn so đo mấy chuyện này.

Ta mở mắt ra, ánh sáng trắng phản chiếu vẻ đẹp tuyệt mỹ của Vạn Dược Cốc. Những dãy núi trải dài hàng ngàn dặm, đây chính là phong cảnh đẹp nhất mà ta từng được chiêm ngưỡng.

“Tỷ tỷ sao lại khóc, sư tôn, tỷ tỷ khóc rồi!” Phùng Xuân vội vội vàng vàng hỏi Bách Lý Dật Vân, so với ta còn hoang mang hơn.

Ta khẽ lau đi khóe mắt đẫm nước, lắc lắc đầu vội nói: “Không có việc gì, chỉ là lập tức không thích ứng được ánh sáng quá mạnh, tự nhiên sẽ rơi lệ.”



Cuối và cũng được thấy rõ tiểu tử Phùng Xuân này, khuôn mặt ngây thơ, nhưng không khó để nhìn ra nét thanh tú giữa đôi lông mày. Một thân trang màu xanh nhạt, tựa giống như tiểu thư đồng vậy. Mái tóc thẳng dài đơn giản buông ở phía sau tràn đầy sức sống. Không nhịn được xoa xoa gương mặt thằng bé, nhẹ nhàng véo một cái, cảm giác muốn véo ra nước. “Tiểu Xuân Xuân cư nhiên đáng yêu như vậy, thật là làm người ta nhịn không được muốn hôn một cái.”

“Quả nhiên khôi phục không tồi, xem ra nhân sâm ngàn năm của ta dùng không có uổng phí.” Bách Lý Dật Vân đột nhiên ghé sát vào, chóp mũi hắn chạm chóp mũi ta, hoàn toàn thấy rõ được dung mạo của hắn, trông thật ngốc. Chớp đôi mắt to, liên tục chớp chớp, khéo léo tháo bỏ lớp băng vải quấn trên người ta, làm người ta nhịn không được muốn trêu đùa một chút.

“Bách Lý đại phu, Đại Chu quốc các người có cách nói lấy thân báo đáp hay không? Ví dụ như nam tử phải chịu trách nhiệm khi nhìn thấy toàn bộ thân thể nữ tử gì đó…”

Động tác trên người hắn đột nhiên dừng lại, khuôn mặt của người nào đó phía trước còn đang hơi vui sướng bỗng dưng thu lại, có phải là do ta bị ảo giác không? Đôi mắt ngây thơ thoáng hiện qua một tia sát khí. Hắn trầm giọng nói: “Có. Ý của Tần Mặc cô nương là…..”

“Không, ta biết Bách Lý đại phu là vì cứu ta, ta làm sao có thể có cái loại ý nghĩ này chứ, chẳng qua là hy vọng Bách Lý đại phu không cần để chuyện này trong lòng, ta cũng không phải nữ tử Đại Chu quốc, nên điều này ngươi cứ yên tâm!” Vội vội vàng vàng hết những lời giải thích nói ra, thiếu chút nữa quên chỉ cần hắn tùy tiện động tay động chân, thì ta lại lần nữa có thể xuống địa ngục, nếu gặp lại tên Minh Vương nọ cũng chẳng phải là điều gì tốt.

“Thật sao, lần đầu tiên thấy có một nữ tử không cần chịu trách nhiệm.”

Ta hoa mắt, hắn ta thật sự là nói quá, rõ ràng hắn còn chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, ta mới là bệnh nhân đầu tiên của hắn!

Hắn điềm nhiên mỉm cười, lấy ra một bộ quần áo ném lên đùi ta. “Ta thấy Tần Mặc cô nương đã có thể tự mình thay quần áo rửa mặt, về sau không cần quấy rầy ta nữa, như vậy chúng ta nên nói chuyện tiếp theo rồi.”

A, thật thú vị, Bách Lý Dật Vân quả nhiên so với những gì ta đã thấy trước đây không giống nhau, hắn là người có lòng.

Xem ra những ngày tháng sau này của ta sẽ không yên ổn rồi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tà Quân Cuồng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook