Chương 91: Bắt đầu tính toán
Luna Huang
23/11/2018
Tác giả: Luna Huang
Mấy ngày hôm nay chính là những ngày Diệp Cẩn Huyên thoải mái nhất, ngoại trừ việc Diệp Cẩn Huy đến tìm nàng thảo luận món ăn ra thì không còn có người làm phiền nữa. Bên chỗ của mẫu nữ Tả thị cũng là sóng yên biển lặng.
Diệp Nghêu phải đến quân doanh vài ngày nên trong phủ mọi chuyện đều do Tả thị làm chủ. Chỉ là thân phận quận chúa của nàng không ai dám chèn ép nên rất dễ thở.
Có thời gian nàng cùng Vô Sự đi dạo cảnh đêm ở hoa viên Diệp phủ. Tay cầm đèn lồng vui vẻ thả bộ không để ý đến bản thân đã đi đến nơi nào. Đột nhiên nàng thấy được Tả thị từ phòng của Triệu quản gia đi ra nhưng lại chỉ có một mình không có hạ nhân bên cạnh.
Nàng giấu đèn lồng vào bụi cây rồi cũng núp ở đó xem. Triệu quản gia chính là trên người chỉ mặc mỗi kiện trung y trắng còn không chỉnh tề nữa, ôm lấy nàng ta hạ một nụ hôn lên trán. Nàng ở xa không nghe được gì nhưng thấy được cảnh kia cũng là nhất thanh nhị sợ tình huống của bọn họ.
Triệu quản gia tuổi nhỏ hơn Diệp Nghêu một chút nhưng lại đến giờ vẫn chưa thành gia lập thất. Diệp Nghêu thấy hắn có năng lực lại trung tâm nên rất trọng dụng có nữ nhân đều mang đến cho hắn nhưng hắn hết lần này đến lần khác từ chối, đến khi Diệp Nghêu chán nản cũng không nhắc đến nữa. Nguyên lai là luôn có lý do ở phía sau.
Đợi Tả thị rời đi, Triệu quản gia cũng khép cửa lại Diệp Cẩn Huyên mới đứng lên chậm rãi phủi bụi trên người xuống. Nàng ta đối xử với nàng "tốt" như vậy nàng cũng ban phát lòng từ bi một chút thành toàn cho đôi nam nữ này.
Khóe miệng cong lên, xoay mạnh người trở về Nghi Thủy viên, Vô Sự đuổi theo ở phía sau. Nên nhanh chóng giải quyết chuyện này thôi.
Lại mấy ngày trôi qua, Diệp Nghêu trở về hạ lệnh cùng nhau dùng bữa. Trên bàn ăn giờ đây chỉ có năm người không còn nhiều như lúc Diệp Cẩn Huyên vừa trở về nữa.
Triệu quản gia đứng bên cạnh hầu hạ Diệp Nghêu như cũ sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt cũng không nhìn đến Tả thị. Đột nhiên Diệp Nghêu nhắc đến hôn sự của hai nữ nhi, hắn cho rằng nên có quyết định rồi.
Diệp Cẩn Ninh biết Diệp Nghêu sẽ chọn nàng gả cho Đoan Mộc Chiến Phàm vì dạo gần đây biểu hiện của hắn cực tốt. Dù cho Đoan Mộc Chiến Khôi có được sự ủng hộ của Giả gia cùng ngôi vị thái tử và thế lực của hoàng hậu thì hoàng thượng vẫn tỏ thái độ nghiên về bên hắn hơn. Đầu nàng cúi thấp miệng xấu hổ cười nói: "Phụ thân vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
"Ngươi không còn nhỏ nữa, vẫn là nên gả đi thôi." Tả thị hết sức vui vẻ gắp cho nàng ta một cái đùi gà thật to.
Diệp Cẩn Huyên nhân cơ hội này liền đề nghị: "A, hình như Triệu quản gia vẫn chưa thành thân nhỉ, hắn so với chúng ta điều là lớn tuổi hơn hẳn, phụ thân cùng đại nương chi bằng chọn cho hắn trước đi."
Lời vừa rời sắc mặt của Triệu quản gia cùng Tả thị liền thay đổi không ít, cứ như đang ngậm hoàng liên đắng đến nhăn vậy. Diệp Cẩn Huyên thấy được tâm cao hứng không thôi.
Diệp Nghêu quay sang nhìn Triệu quản gia đứng phía sau mình trầm giọng: "Ngươi còn không thành thân, không muốn Triệu gia có con nối dòng?"
"Nô tài..." Triệu quản gia vội quỳ xuống hướng Diệp Nghêu dập đầu nói.
Lời còn chưa dứt Diệp Cẩn Ninh liền mở miệng nịnh nọt Diệp Nghêu: "Phụ thân giao chuyện này cho mẫu thân liền được rồi không cần phí tâm như vậy, mẫu thân xưa nay nhìn người rất chuẩn."
Diệp Cẩn Huyên cười ha hả vài trận trong bụng. Diệp Cẩn Ninh lần này cũng xem ra làm được chuyện tốt a. Cùng nàng bắt tay thành toàn cho mẫu thân mình. Đúng là nữ nhi tốt.
Diệp Nghêu gật đầu hạ lệnh: "Vậy chuyện này liền giao cho nàng, sau hôn lễ của Triệu qua gia liền đến lược hai cô nương nhà chúng ta xuất giá."
Tả thị cùng Triệu quản gia nhìn nhau miễn cưỡng đáp ứng. Mỗi khi Diệp Nghêu dùng giọng này chính là không thể sửa nữa rồi.
Dùng qua bữa ăn, Diệp Cẩn Huyên thì thầm nho nhỏ vào lỗ tai của Vô Sự rồi bước đến thư phòng của Diệp Nghêu. Diệp Nghêu thấy nàng đến cũng rất ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra ngoài mặt chỉ bày ra bộ dáng nghiêm túc hỏi: "Lại vì chuyện gì mà đến?"
"Phụ thân đường xa mệt nhọc mới trở về, nữ nhi vì người thêm một ít hương đàn vào lư hương giải tỏa mệt mỏi." Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng mở hộp gỗ trong tay mình đem hương liệu đặt vào trong lư hương trên bàn tròn.
Diệp Nghêu nhíu mày không hiểu nỗi nữ nhi này. Cách nghĩ của nàng không như ba nữ nhi còn lại của hắn, bề ngoài thì ngoan ngoãn vâng theo thực chất chính là ngấm ngầm chống đối. So ra với Diệp Cẩn Huy nàng còn làm hắn tức giận hơn nhưng lại không thể trừng phạt được vì nàng không có làm sai.
"Chỉ có như vậy?"
Diệp Cẩn Huyên mỉm cười khẽ lắc đầu: "Như phụ thân cùng mẫu thân, đại nương nói chính là nữ nhi cũng sắp gả đi. Bản thân mười lăm năm ở Trúc Huyền am, vừa về không lâu lại sắp xa phụ mẫu nên tâm có chút không cam, liền có cách nghĩ muốn cùng phụ thân đánh một ván cờ hàn huyên một chút, không biết yêu cầu này đối với phụ thân có quá đáng không?" Nàng thực sự là đang đánh một ván cờ, nếu kết quả như nàng dự đoán thì mọi chuyện thành công mỹ mãn, nếu ngược lại thì sau này càng khó đối phó hơn.
Diệp Nghêu cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, đến cùng cũng không đoán được nàng còn thâm ý gì khác. Nàng là đang trách hắn bỏ mặc nàng mười lăm năm giờ lại nhẫn tâm đuổi đi! Nếu hắn từ chối chính là thừa nhận bản thân thất trách không xứng làm phụ thân nàng.
"Được, để ta bảo người dọn bàn, đêm này liền đánh vài ván cờ."
"Phụ thân chắc chắn là hiện tại đánh cờ cùng nữ nhi?" Diệp Cẩn Huyên mang theo tiếu ý nồng đậm, thiên thời địa lợi đã có còn thiếu nhân hòa thôi.
Kéo dài chi bằng liền bây giờ đi, hắn cũng đã lâu không có đánh cờ: "Thế nào? Không được?"
Diệp Cẩn Huyên đưa tay che miệng khẽ cười: "Làm sao có thể, phụ thân có biết nữ nhi ở Trúc Huyền am cùng sư thái đánh cờ đều là vào ban đêm ngồi ở ngoài viện dưới ánh nến. Sư thái bảo ban đêm có thời gian cùng tâm trạng thanh tĩnh ngoài hoa viên gió lại mát, không biết phụ thân có hứng thú muốn thử?"
Lạ như vậy? Diệp Nghêu nhướng mày đưa tay vuốt râu một hồi liền đáp ứng, hắn muốn thử. Thế là hai phụ nữ cùng hạ nhân mang ban cờ ra hoa viên bày trận.
Còn đang trên đường đi liền thấy Vô Sự dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy đến, dùng sức nhào lên người của Diệp Cẩn Huyên. Nàng không phòng bị liền ngã xuống đất, mày liễu hơi nhìu khẽ trách: "Nãy giờ đi đâu vì sao giờ mới xuất hiện, về viện lập tức thi hành tứ bích diện cho ta."
Vô Sự sủa ba tiếng rồi cắn lấy vạt váy của Diệp Cẩn Huyên ra sức kéo. Nàng chau mày khó chịu nói: "Ngươi muốn đi đâu thì phải chịu phạt xong mới được đi, ta cùng phụ thân chuẩn bị đánh cờ không có thời gian chơi đùa cùng ngươi đâu."
Diệp Nghêu thấy thái độ của Vô Sự vô cùng kỳ lạ, mỗi lần cũng không hề có kích động như vậy, khống chế không được tâm tình mở miệng hỏi: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Vô Sự rất thông minh, hắn đã từng thấy Diệp Cẩn Huyên chơi cùng nó. Chỉ cần bảo gì nó cũng làm cho bằng được, ngay cả là giả chết. Hiện nó khẩn cấp như vậy hẳn là có chuyện xảy ra.
"Có lẽ do nó không muốn bị phạt nên làm nũng thôi, phụ thân không cần để ý đến, chúng ta đến nhà thủy tạ đánh cờ thôi." Diệp Cẩn Huyên điềm đạm nói, trong mắt tiếu ý ngày càng sâu, thái độ như là thực sự bỏ mặt Vô Sự.
Vô Sự nghe xong vội thả vạt áo của Diệp Cẩn Huyên ra cắn lấy vạt áo của Diệp Nghêu kéo đi. Diệp Nghêu lại càng tin tưởng suy đoán của mình là đúng vội nói: "Vô Sự chưa từng như vậy, vẫn là tạm hoãn đánh cờ chúng ta đến đó xem."
Diệp Cẩn Huyên bày ra vẻ thất vọng rồi đáp ứng: "Vô Sự dẫn đường, nếu như ngươi đám gạt ta, ta đem ngươi đi tặng cho A Nhã."
Mấy ngày hôm nay chính là những ngày Diệp Cẩn Huyên thoải mái nhất, ngoại trừ việc Diệp Cẩn Huy đến tìm nàng thảo luận món ăn ra thì không còn có người làm phiền nữa. Bên chỗ của mẫu nữ Tả thị cũng là sóng yên biển lặng.
Diệp Nghêu phải đến quân doanh vài ngày nên trong phủ mọi chuyện đều do Tả thị làm chủ. Chỉ là thân phận quận chúa của nàng không ai dám chèn ép nên rất dễ thở.
Có thời gian nàng cùng Vô Sự đi dạo cảnh đêm ở hoa viên Diệp phủ. Tay cầm đèn lồng vui vẻ thả bộ không để ý đến bản thân đã đi đến nơi nào. Đột nhiên nàng thấy được Tả thị từ phòng của Triệu quản gia đi ra nhưng lại chỉ có một mình không có hạ nhân bên cạnh.
Nàng giấu đèn lồng vào bụi cây rồi cũng núp ở đó xem. Triệu quản gia chính là trên người chỉ mặc mỗi kiện trung y trắng còn không chỉnh tề nữa, ôm lấy nàng ta hạ một nụ hôn lên trán. Nàng ở xa không nghe được gì nhưng thấy được cảnh kia cũng là nhất thanh nhị sợ tình huống của bọn họ.
Triệu quản gia tuổi nhỏ hơn Diệp Nghêu một chút nhưng lại đến giờ vẫn chưa thành gia lập thất. Diệp Nghêu thấy hắn có năng lực lại trung tâm nên rất trọng dụng có nữ nhân đều mang đến cho hắn nhưng hắn hết lần này đến lần khác từ chối, đến khi Diệp Nghêu chán nản cũng không nhắc đến nữa. Nguyên lai là luôn có lý do ở phía sau.
Đợi Tả thị rời đi, Triệu quản gia cũng khép cửa lại Diệp Cẩn Huyên mới đứng lên chậm rãi phủi bụi trên người xuống. Nàng ta đối xử với nàng "tốt" như vậy nàng cũng ban phát lòng từ bi một chút thành toàn cho đôi nam nữ này.
Khóe miệng cong lên, xoay mạnh người trở về Nghi Thủy viên, Vô Sự đuổi theo ở phía sau. Nên nhanh chóng giải quyết chuyện này thôi.
Lại mấy ngày trôi qua, Diệp Nghêu trở về hạ lệnh cùng nhau dùng bữa. Trên bàn ăn giờ đây chỉ có năm người không còn nhiều như lúc Diệp Cẩn Huyên vừa trở về nữa.
Triệu quản gia đứng bên cạnh hầu hạ Diệp Nghêu như cũ sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt cũng không nhìn đến Tả thị. Đột nhiên Diệp Nghêu nhắc đến hôn sự của hai nữ nhi, hắn cho rằng nên có quyết định rồi.
Diệp Cẩn Ninh biết Diệp Nghêu sẽ chọn nàng gả cho Đoan Mộc Chiến Phàm vì dạo gần đây biểu hiện của hắn cực tốt. Dù cho Đoan Mộc Chiến Khôi có được sự ủng hộ của Giả gia cùng ngôi vị thái tử và thế lực của hoàng hậu thì hoàng thượng vẫn tỏ thái độ nghiên về bên hắn hơn. Đầu nàng cúi thấp miệng xấu hổ cười nói: "Phụ thân vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này?"
"Ngươi không còn nhỏ nữa, vẫn là nên gả đi thôi." Tả thị hết sức vui vẻ gắp cho nàng ta một cái đùi gà thật to.
Diệp Cẩn Huyên nhân cơ hội này liền đề nghị: "A, hình như Triệu quản gia vẫn chưa thành thân nhỉ, hắn so với chúng ta điều là lớn tuổi hơn hẳn, phụ thân cùng đại nương chi bằng chọn cho hắn trước đi."
Lời vừa rời sắc mặt của Triệu quản gia cùng Tả thị liền thay đổi không ít, cứ như đang ngậm hoàng liên đắng đến nhăn vậy. Diệp Cẩn Huyên thấy được tâm cao hứng không thôi.
Diệp Nghêu quay sang nhìn Triệu quản gia đứng phía sau mình trầm giọng: "Ngươi còn không thành thân, không muốn Triệu gia có con nối dòng?"
"Nô tài..." Triệu quản gia vội quỳ xuống hướng Diệp Nghêu dập đầu nói.
Lời còn chưa dứt Diệp Cẩn Ninh liền mở miệng nịnh nọt Diệp Nghêu: "Phụ thân giao chuyện này cho mẫu thân liền được rồi không cần phí tâm như vậy, mẫu thân xưa nay nhìn người rất chuẩn."
Diệp Cẩn Huyên cười ha hả vài trận trong bụng. Diệp Cẩn Ninh lần này cũng xem ra làm được chuyện tốt a. Cùng nàng bắt tay thành toàn cho mẫu thân mình. Đúng là nữ nhi tốt.
Diệp Nghêu gật đầu hạ lệnh: "Vậy chuyện này liền giao cho nàng, sau hôn lễ của Triệu qua gia liền đến lược hai cô nương nhà chúng ta xuất giá."
Tả thị cùng Triệu quản gia nhìn nhau miễn cưỡng đáp ứng. Mỗi khi Diệp Nghêu dùng giọng này chính là không thể sửa nữa rồi.
Dùng qua bữa ăn, Diệp Cẩn Huyên thì thầm nho nhỏ vào lỗ tai của Vô Sự rồi bước đến thư phòng của Diệp Nghêu. Diệp Nghêu thấy nàng đến cũng rất ngạc nhiên nhưng không thể hiện ra ngoài mặt chỉ bày ra bộ dáng nghiêm túc hỏi: "Lại vì chuyện gì mà đến?"
"Phụ thân đường xa mệt nhọc mới trở về, nữ nhi vì người thêm một ít hương đàn vào lư hương giải tỏa mệt mỏi." Diệp Cẩn Huyên nhẹ nhàng mở hộp gỗ trong tay mình đem hương liệu đặt vào trong lư hương trên bàn tròn.
Diệp Nghêu nhíu mày không hiểu nỗi nữ nhi này. Cách nghĩ của nàng không như ba nữ nhi còn lại của hắn, bề ngoài thì ngoan ngoãn vâng theo thực chất chính là ngấm ngầm chống đối. So ra với Diệp Cẩn Huy nàng còn làm hắn tức giận hơn nhưng lại không thể trừng phạt được vì nàng không có làm sai.
"Chỉ có như vậy?"
Diệp Cẩn Huyên mỉm cười khẽ lắc đầu: "Như phụ thân cùng mẫu thân, đại nương nói chính là nữ nhi cũng sắp gả đi. Bản thân mười lăm năm ở Trúc Huyền am, vừa về không lâu lại sắp xa phụ mẫu nên tâm có chút không cam, liền có cách nghĩ muốn cùng phụ thân đánh một ván cờ hàn huyên một chút, không biết yêu cầu này đối với phụ thân có quá đáng không?" Nàng thực sự là đang đánh một ván cờ, nếu kết quả như nàng dự đoán thì mọi chuyện thành công mỹ mãn, nếu ngược lại thì sau này càng khó đối phó hơn.
Diệp Nghêu cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, đến cùng cũng không đoán được nàng còn thâm ý gì khác. Nàng là đang trách hắn bỏ mặc nàng mười lăm năm giờ lại nhẫn tâm đuổi đi! Nếu hắn từ chối chính là thừa nhận bản thân thất trách không xứng làm phụ thân nàng.
"Được, để ta bảo người dọn bàn, đêm này liền đánh vài ván cờ."
"Phụ thân chắc chắn là hiện tại đánh cờ cùng nữ nhi?" Diệp Cẩn Huyên mang theo tiếu ý nồng đậm, thiên thời địa lợi đã có còn thiếu nhân hòa thôi.
Kéo dài chi bằng liền bây giờ đi, hắn cũng đã lâu không có đánh cờ: "Thế nào? Không được?"
Diệp Cẩn Huyên đưa tay che miệng khẽ cười: "Làm sao có thể, phụ thân có biết nữ nhi ở Trúc Huyền am cùng sư thái đánh cờ đều là vào ban đêm ngồi ở ngoài viện dưới ánh nến. Sư thái bảo ban đêm có thời gian cùng tâm trạng thanh tĩnh ngoài hoa viên gió lại mát, không biết phụ thân có hứng thú muốn thử?"
Lạ như vậy? Diệp Nghêu nhướng mày đưa tay vuốt râu một hồi liền đáp ứng, hắn muốn thử. Thế là hai phụ nữ cùng hạ nhân mang ban cờ ra hoa viên bày trận.
Còn đang trên đường đi liền thấy Vô Sự dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy đến, dùng sức nhào lên người của Diệp Cẩn Huyên. Nàng không phòng bị liền ngã xuống đất, mày liễu hơi nhìu khẽ trách: "Nãy giờ đi đâu vì sao giờ mới xuất hiện, về viện lập tức thi hành tứ bích diện cho ta."
Vô Sự sủa ba tiếng rồi cắn lấy vạt váy của Diệp Cẩn Huyên ra sức kéo. Nàng chau mày khó chịu nói: "Ngươi muốn đi đâu thì phải chịu phạt xong mới được đi, ta cùng phụ thân chuẩn bị đánh cờ không có thời gian chơi đùa cùng ngươi đâu."
Diệp Nghêu thấy thái độ của Vô Sự vô cùng kỳ lạ, mỗi lần cũng không hề có kích động như vậy, khống chế không được tâm tình mở miệng hỏi: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?" Vô Sự rất thông minh, hắn đã từng thấy Diệp Cẩn Huyên chơi cùng nó. Chỉ cần bảo gì nó cũng làm cho bằng được, ngay cả là giả chết. Hiện nó khẩn cấp như vậy hẳn là có chuyện xảy ra.
"Có lẽ do nó không muốn bị phạt nên làm nũng thôi, phụ thân không cần để ý đến, chúng ta đến nhà thủy tạ đánh cờ thôi." Diệp Cẩn Huyên điềm đạm nói, trong mắt tiếu ý ngày càng sâu, thái độ như là thực sự bỏ mặt Vô Sự.
Vô Sự nghe xong vội thả vạt áo của Diệp Cẩn Huyên ra cắn lấy vạt áo của Diệp Nghêu kéo đi. Diệp Nghêu lại càng tin tưởng suy đoán của mình là đúng vội nói: "Vô Sự chưa từng như vậy, vẫn là tạm hoãn đánh cờ chúng ta đến đó xem."
Diệp Cẩn Huyên bày ra vẻ thất vọng rồi đáp ứng: "Vô Sự dẫn đường, nếu như ngươi đám gạt ta, ta đem ngươi đi tặng cho A Nhã."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.