Chương 92: Nam nhân là vậy
Luna Huang
23/11/2018
Tác giả: Luna Huang
Diệp Nghêu gọi thêm vài thị vệ trong phủ đi cùng. Vô Sự chạy phía trước bộ lông trắng dài mượt mà phiêu trong gió. Đoàn người cầm lồng đèn bước theo.
Đi một lúc lâu, Vô Sự dừng lại trước tòa viện bị bỏ trống ở phía đông. Diệp Cẩn Huyên bất mãn chống hông hạ giọng giận hờn nói: "Phụ thân người thấy không, Vô sự lần trước bị lạc ở đây nên giờ mới đưa chúng ta đến, ở đây làm sao có người chứ."
Đôi mày rậm của Diệp Nghêu dán chặt vào nhau, mắt sắc bén phóng vào bên trong tòa viện, hắn không tin Vô Sự đột nhiên lại làm như vậy. Đột nhiên hắn thấy được ánh sáng nhợt nhạt ở một nhĩ phòng nhỏ.
"Chúng ta nên trở về thôi, ở đây chẳng có gì cả." Diệp Cẩn Huyên nói xong lập tức xoay người.
Vô Sự lập tức lại kéo vạt áo của Diệp Nghêu vào trong viện bỏ hoang. Diệp Nghêu hít một hơi bước theo vào trong, càng bước càng nghe được âm thanh thở dốc càng to. Là kẻ nào to gan dáng cẩu thả trong phủ của hắn, tay bất giác nắm thành quyền.
Diệp Cẩn Huyên cúi đầu nhếch môi chờ kịch vui cũng bước theo vào, nàng không quên quay lại căn dặn đám thị vệ đi theo nhưng không được tạo ra tiếng động.
Diệp Nghêu đứng nép ở một bên cửa sổ bằng gỗ sớm bị hỏng nhìn vào bên trong nhĩ phòng. Trên một bàn gỗ vuông bên trong nữ tử trần như nhộng ngồi, nam tử lại đứng ôm lấy nàng ta y phục lại chỉ lệch một chút.
Mắt hắn trợn tròn nhìn ra được đôi nam nữ kia là a. Lúc này một tiếng gầm nhẹ rồi tiếng thở dốc nhỏ dần từ trong phòng truyền ra. Nữ tử kia ôm lấy cổ của nam tử nũng nịu nói: "Chàng nói xem sau này chúng ta phải thế nào?"
"Còn thế được, chỉ có y theo mà làm thôi." Nam tử yêu thương vuốt ve mái tóc của nữ tử đau lòng nói. Cũng rất nhanh chấn chỉnh lại y phục của mình.
"Hắn chết sớm một chút thành toàn cho chúng ta có phải tốt hơn không?" Nữ tử hằng hộc mắng một câu, nàng thực sự hy vọng như vậy, hận không thể để chuyện này xảy ra nhanh một chút. Vì nữ nhi của mình nên nàng mới chưa hạ độc thủ thôi.
Diệp Nghêu giận đến đỏ mặt, Diệp Cẩn Huyên bước đến bên cửa, mắt không nhìn đôi nam nữ kia mà quét y phục xa hoa trên đất, nụ cười trên môi càng sâu hơn một phần. Nàng bước đến cửa thay hắn cao giọng nói vào trong: "Đại nương là hận người nào chết sớm để thành toàn cho người cùng Triệu quản gia?"
Nàng biết tính cách của Diệp Nghêu giận lên chính là không nghe khuyên ngăn nên cố ý lập lại câu nói của Tả thị. Hắn bận tức giận nên cũng sẽ không nhớ đến đám diễn viên quần chúng như nàng đâu.
Đôi nam nữ kia nghe được liền quay lại nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên một chút sửng sờ rồi nhanh chóng hồi phục mắng: "Tiện nhân, ngươi muốn chết."
"Hình như người muốn chết không phải bổn tiểu thư mà là đôi tiện nhân các người a." Diệp Cẩn Huyên cười đến tươi tắn, hiện Diệp Nghêu chưa xuất hiện chính là để xem nàng diễn.
Triệu quản gia phóng đôi mắt đầy sát khí nhìn xung quanh. Sau khi thấy không có gì bất thường liền bật cười ha hả: "Tứ tiểu thư đây là đang dọa chúng ta sao, nếu người nói cho lão gia biết hắn sẽ tin không?"
"Ngươi nói xem." Diệp Cẩn Huyên khiêu kích tựa ở một bên cửa nhìn ngọn đèn duy nhất trong phòng cách đó không xa. Nó yếu ớt như đôi nam nữ bên trong vậy, chỉ cùng tác động chút lực liền sẽ tắt ngay lập tức.
Thấy được Triệu quản gia hướng Diệp Cẩn Huyên lao đến Diệp Nghêu nhanh hơn một bước từ cửa sổ phóng một thanh chủy vào đùi hắn rồi chậm rãi chấp tay sau lưng bước đến bên cạnh Diệp Cẩn Huyên. Đôi mắt sắc bén nhìn vào đôi nam nữ kia lạnh giọng: "Ta đương nhiên tin tưởng nữ nhi của mình."
Lập tức một đám thị vệ thức thời đứng vây quanh đôi nam nữ kia. Trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ không hề cố kỵ chỉ thẳng vào hai người.
Thấy được Diệp Nghêu đôi nam nữ kia lập tức sợ đến run. Triệu quản gia ôm lấy cái đùi bị thương của mình đầy sợ hãi. Tả thị lập tức nhặt y phục lên che người lại.
Đến giờ phút này cũng không thể thanh minh nữa, Tả thị ngửa đầu cười to, mang hết uất ức trong lòng nói ra. Cũng không quên thách thức: "Ngươi giết ta đi, ta sớm đã hận không thể giết chết ngươi rồi. Ngươi thề non hẹn biển với ta quay lại liền thú đám tiện nhân kia."
"Nếu không phải do Tả gia có quyền thế ngươi nghĩ ta sẽ thú ngươi?" Diệp Nghêu lạnh giọng, sự tức giận cực hạn của hắn không phải là như đối với Diệp Cẩn Huy mà là lúc lạnh lùng hiện tại.
Diệp Cẩn Huyên đứng phía sau cười lạnh, bộ mặt của nam nhân chính là như vậy. Dùng hôn nhân làm chính trị kéo bản thân lên cao, dùng xong liền vứt bỏ. Nàng giờ đây có chút đồng cảm với Tả thị rồi. Nhưng nàng vẫn không tán thành cách làm của nàng ta, bởi vì những nữ nhân được thú chẳng phải cũng là vì chính trị thôi sao? Đáng lẽ nên biết thông cảm cho người khác chứ.
Tả thị càng cười to hơn, nàng cười bản thân đã từng ngu ngốc nhất mực tin tưởng hắn. Đến giờ phút này nghe được tâm nàng sớm trao cho người khác rồi nên cũng không đau lòng chỉ kích động nói:
"Năm đó nếu ngươi không đưa Hồ thị đi cùng thì ả sớm đã một xác hai mạng rồi."
"Năm đó ngươi vừa đưa Hồ thị đi ta đã sớm hạ dược nên bệnh của nàng ta mới ngày một nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ thần tiên tái thế cũng cứu không được."
"Diệp Cẩn Huy nên nông nỗi thế này cũng do ta một tay làm nên."
"Bách Lý Nghiêm là do ta phái người đánh giá họa cho hắn để hắn không thể an ổn ở trong phủ nữa. Đáng ra còn để hắn gánh thêm tội giết người nhưng lại bị tên tiểu bạch kiểm họ Khúc mà không thành."
"Nếu là Diệp Cẩn Huy bị vưu tội giết người thì ta cũng đã không cần nghĩ nhiều kế như vậy."
"Hôm sinh thần của ngươi đáng ra màn sau còn hấp dẫn hơn đáng tiếc lại bị Khương Ăn cùng Hình Trùng Xuyên phá hoại."
"Hoa di nương cũng do ta hạ dược mà không thể hoài thai, ai bảo nàng ta số không tốt, vừa làm di nương thì ta đã có Ninh nhi."
"Kha ma ma cũng là do ta phái người hại. Tiện nô đó chết không có gì đáng tiếc, Hồ thị tiện nhân kia có gì tốt để nàng ta bán mạng như vậy? Hừ!"
"Cái chết của các nàng cũng là do ta cố ý sắp xếp."
"Diệp Cẩn Linh phát điên cũng do ta ở phía sau sắp đặt."
"Đám nữ nhi kia của ngươi cũng là do ta chán ghét các nàng mà dựng lên màn kịch thâu hoan trong phủ. Đáng chết lại bị phá hủy."
"Tiện nhân Diệp Cẩn Huyên lần này là may mắn lần này có Khương Văn đi cùng nếu không tiện nhân này cũng không thể ở đây dương oai diễu võ như vậy."
"Nếu không phải vì Ninh nhi ta đã sớm giết chết ngươi rồi. Diệp phủ sẽ là thiên hạ của ta."
"..."
Diệp Nghêu càng nghe mặt càng đen lại không muốn nghe tiếp nữa liền lập tức ra lệnh: "Người tới bắt đôi cẩu nam nữ này lại cho ta."
Tả thị bị bắt giữ lại cười to một trận: "Ta sẽ không để ngươi toại nguyện." Nói xong nàng cắn lưỡi tự sát. Đôi mắt trừng to rồi nhanh chóng nhắm lại
Triệu quản gia nhìn thấy liền dập đầu cầu xin tha thứ. Diệp Nghêu cho người trói hắn lại nhốt vào sài phòng rồi ra lệnh tuyệt không được truyền chuyện này ra ngoài.
Diệp Cẩn Huyên khép mắt không nhìn hạ tràng trước mặt. Không nên trách nàng ngoan độc, nên trách thì tự trách bản thân không ngừng tính kế nàng, khiêu khích giới hạn của nàng. Nàng nhẫn không nỗi nữa rồi.
----Phân Cách Tuyến Luna Huang----
Sáng hôm sau, Diệp Nghêu cho người bắt Triệu quản gia đến Tả phủ. Tả phủ bị mất hết mặt mũi phải ngậm ngùi hạ mình dưới trướng của Diệp Nghêu.
Do Tả thị không thủ tiết lại còn làm ra vô số chuyện ác nên hắn trả về Tả phủ không cho an táng trong Diệp phủ xem như hắn chưa từng có thê tử này. Cả tên chính thê trong gia phả cũng sửa lại cho Hồ thị.
Sau lần đó hắn bắt đầu hoài nghi Diệp Cẩn Ninh không phải nữ nhi của mình. Trong phủ thiếu mất một chủ mẫu cùng một quản gia mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho Diệp Cẩn Huyên.
Diệp Cẩn Huyên lại không muốn nhận liền đề nghị hắn đưa cho Cơ di nương cùng Đoàn di nương phụ trách với lý do cũng sắp xuất giá. Hắn thấy cũng đúng liền cũng làm theo.
Diệp Cẩn Ninh biết chuyện liền hoảng loạn không ít. Mỗi ngày đều khóc lóc ở thư phòng của Diệp Nghêu thề sống chết là mình là nữ nhi thân sinh của hắn. Hắn hiện còn lợi dụng nàng nên cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ bảo là bản thân không có hoài nghi nàng.
Diệp Cẩn Ninh tự biết lúc này nàng chỉ có thể đi một mình mà thôi. Mẫu thân không còn, phụ thân đối với nàng không tin tưởng còn không bằng Diệp Cẩn Huyên, sợ rằng lúc này kế hoạch được tính toán lúc đầu đã đổi tên hai nàng cho nhau rồi.
Diệp Cẩn Huyên lại cực kỳ nhàn nhã kể lại chuyện cho Diệp cẩn Huy nghe. Nàng dùng Vô Sự làm bia chắn nên đến giờ Diệp Nghêu cũng không nghi kỵ gì nàng. Diệp Cẩn Huy cũng rất bất ngờ nhưng cũng không nói gì. Đây là muội muội hắn thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Sau chuyện kia Vô Sự được Diệp Cẩn Huyên trọng thưởng không ít. Nàng đặt làm một chiếc vòng cổ bằng vàng khắc tên đeo vào cổ cho nó.
Diệp Nghêu gọi thêm vài thị vệ trong phủ đi cùng. Vô Sự chạy phía trước bộ lông trắng dài mượt mà phiêu trong gió. Đoàn người cầm lồng đèn bước theo.
Đi một lúc lâu, Vô Sự dừng lại trước tòa viện bị bỏ trống ở phía đông. Diệp Cẩn Huyên bất mãn chống hông hạ giọng giận hờn nói: "Phụ thân người thấy không, Vô sự lần trước bị lạc ở đây nên giờ mới đưa chúng ta đến, ở đây làm sao có người chứ."
Đôi mày rậm của Diệp Nghêu dán chặt vào nhau, mắt sắc bén phóng vào bên trong tòa viện, hắn không tin Vô Sự đột nhiên lại làm như vậy. Đột nhiên hắn thấy được ánh sáng nhợt nhạt ở một nhĩ phòng nhỏ.
"Chúng ta nên trở về thôi, ở đây chẳng có gì cả." Diệp Cẩn Huyên nói xong lập tức xoay người.
Vô Sự lập tức lại kéo vạt áo của Diệp Nghêu vào trong viện bỏ hoang. Diệp Nghêu hít một hơi bước theo vào trong, càng bước càng nghe được âm thanh thở dốc càng to. Là kẻ nào to gan dáng cẩu thả trong phủ của hắn, tay bất giác nắm thành quyền.
Diệp Cẩn Huyên cúi đầu nhếch môi chờ kịch vui cũng bước theo vào, nàng không quên quay lại căn dặn đám thị vệ đi theo nhưng không được tạo ra tiếng động.
Diệp Nghêu đứng nép ở một bên cửa sổ bằng gỗ sớm bị hỏng nhìn vào bên trong nhĩ phòng. Trên một bàn gỗ vuông bên trong nữ tử trần như nhộng ngồi, nam tử lại đứng ôm lấy nàng ta y phục lại chỉ lệch một chút.
Mắt hắn trợn tròn nhìn ra được đôi nam nữ kia là a. Lúc này một tiếng gầm nhẹ rồi tiếng thở dốc nhỏ dần từ trong phòng truyền ra. Nữ tử kia ôm lấy cổ của nam tử nũng nịu nói: "Chàng nói xem sau này chúng ta phải thế nào?"
"Còn thế được, chỉ có y theo mà làm thôi." Nam tử yêu thương vuốt ve mái tóc của nữ tử đau lòng nói. Cũng rất nhanh chấn chỉnh lại y phục của mình.
"Hắn chết sớm một chút thành toàn cho chúng ta có phải tốt hơn không?" Nữ tử hằng hộc mắng một câu, nàng thực sự hy vọng như vậy, hận không thể để chuyện này xảy ra nhanh một chút. Vì nữ nhi của mình nên nàng mới chưa hạ độc thủ thôi.
Diệp Nghêu giận đến đỏ mặt, Diệp Cẩn Huyên bước đến bên cửa, mắt không nhìn đôi nam nữ kia mà quét y phục xa hoa trên đất, nụ cười trên môi càng sâu hơn một phần. Nàng bước đến cửa thay hắn cao giọng nói vào trong: "Đại nương là hận người nào chết sớm để thành toàn cho người cùng Triệu quản gia?"
Nàng biết tính cách của Diệp Nghêu giận lên chính là không nghe khuyên ngăn nên cố ý lập lại câu nói của Tả thị. Hắn bận tức giận nên cũng sẽ không nhớ đến đám diễn viên quần chúng như nàng đâu.
Đôi nam nữ kia nghe được liền quay lại nhìn thấy Diệp Cẩn Huyên một chút sửng sờ rồi nhanh chóng hồi phục mắng: "Tiện nhân, ngươi muốn chết."
"Hình như người muốn chết không phải bổn tiểu thư mà là đôi tiện nhân các người a." Diệp Cẩn Huyên cười đến tươi tắn, hiện Diệp Nghêu chưa xuất hiện chính là để xem nàng diễn.
Triệu quản gia phóng đôi mắt đầy sát khí nhìn xung quanh. Sau khi thấy không có gì bất thường liền bật cười ha hả: "Tứ tiểu thư đây là đang dọa chúng ta sao, nếu người nói cho lão gia biết hắn sẽ tin không?"
"Ngươi nói xem." Diệp Cẩn Huyên khiêu kích tựa ở một bên cửa nhìn ngọn đèn duy nhất trong phòng cách đó không xa. Nó yếu ớt như đôi nam nữ bên trong vậy, chỉ cùng tác động chút lực liền sẽ tắt ngay lập tức.
Thấy được Triệu quản gia hướng Diệp Cẩn Huyên lao đến Diệp Nghêu nhanh hơn một bước từ cửa sổ phóng một thanh chủy vào đùi hắn rồi chậm rãi chấp tay sau lưng bước đến bên cạnh Diệp Cẩn Huyên. Đôi mắt sắc bén nhìn vào đôi nam nữ kia lạnh giọng: "Ta đương nhiên tin tưởng nữ nhi của mình."
Lập tức một đám thị vệ thức thời đứng vây quanh đôi nam nữ kia. Trường kiếm tuốt ra khỏi vỏ không hề cố kỵ chỉ thẳng vào hai người.
Thấy được Diệp Nghêu đôi nam nữ kia lập tức sợ đến run. Triệu quản gia ôm lấy cái đùi bị thương của mình đầy sợ hãi. Tả thị lập tức nhặt y phục lên che người lại.
Đến giờ phút này cũng không thể thanh minh nữa, Tả thị ngửa đầu cười to, mang hết uất ức trong lòng nói ra. Cũng không quên thách thức: "Ngươi giết ta đi, ta sớm đã hận không thể giết chết ngươi rồi. Ngươi thề non hẹn biển với ta quay lại liền thú đám tiện nhân kia."
"Nếu không phải do Tả gia có quyền thế ngươi nghĩ ta sẽ thú ngươi?" Diệp Nghêu lạnh giọng, sự tức giận cực hạn của hắn không phải là như đối với Diệp Cẩn Huy mà là lúc lạnh lùng hiện tại.
Diệp Cẩn Huyên đứng phía sau cười lạnh, bộ mặt của nam nhân chính là như vậy. Dùng hôn nhân làm chính trị kéo bản thân lên cao, dùng xong liền vứt bỏ. Nàng giờ đây có chút đồng cảm với Tả thị rồi. Nhưng nàng vẫn không tán thành cách làm của nàng ta, bởi vì những nữ nhân được thú chẳng phải cũng là vì chính trị thôi sao? Đáng lẽ nên biết thông cảm cho người khác chứ.
Tả thị càng cười to hơn, nàng cười bản thân đã từng ngu ngốc nhất mực tin tưởng hắn. Đến giờ phút này nghe được tâm nàng sớm trao cho người khác rồi nên cũng không đau lòng chỉ kích động nói:
"Năm đó nếu ngươi không đưa Hồ thị đi cùng thì ả sớm đã một xác hai mạng rồi."
"Năm đó ngươi vừa đưa Hồ thị đi ta đã sớm hạ dược nên bệnh của nàng ta mới ngày một nghiêm trọng như vậy, chỉ sợ thần tiên tái thế cũng cứu không được."
"Diệp Cẩn Huy nên nông nỗi thế này cũng do ta một tay làm nên."
"Bách Lý Nghiêm là do ta phái người đánh giá họa cho hắn để hắn không thể an ổn ở trong phủ nữa. Đáng ra còn để hắn gánh thêm tội giết người nhưng lại bị tên tiểu bạch kiểm họ Khúc mà không thành."
"Nếu là Diệp Cẩn Huy bị vưu tội giết người thì ta cũng đã không cần nghĩ nhiều kế như vậy."
"Hôm sinh thần của ngươi đáng ra màn sau còn hấp dẫn hơn đáng tiếc lại bị Khương Ăn cùng Hình Trùng Xuyên phá hoại."
"Hoa di nương cũng do ta hạ dược mà không thể hoài thai, ai bảo nàng ta số không tốt, vừa làm di nương thì ta đã có Ninh nhi."
"Kha ma ma cũng là do ta phái người hại. Tiện nô đó chết không có gì đáng tiếc, Hồ thị tiện nhân kia có gì tốt để nàng ta bán mạng như vậy? Hừ!"
"Cái chết của các nàng cũng là do ta cố ý sắp xếp."
"Diệp Cẩn Linh phát điên cũng do ta ở phía sau sắp đặt."
"Đám nữ nhi kia của ngươi cũng là do ta chán ghét các nàng mà dựng lên màn kịch thâu hoan trong phủ. Đáng chết lại bị phá hủy."
"Tiện nhân Diệp Cẩn Huyên lần này là may mắn lần này có Khương Văn đi cùng nếu không tiện nhân này cũng không thể ở đây dương oai diễu võ như vậy."
"Nếu không phải vì Ninh nhi ta đã sớm giết chết ngươi rồi. Diệp phủ sẽ là thiên hạ của ta."
"..."
Diệp Nghêu càng nghe mặt càng đen lại không muốn nghe tiếp nữa liền lập tức ra lệnh: "Người tới bắt đôi cẩu nam nữ này lại cho ta."
Tả thị bị bắt giữ lại cười to một trận: "Ta sẽ không để ngươi toại nguyện." Nói xong nàng cắn lưỡi tự sát. Đôi mắt trừng to rồi nhanh chóng nhắm lại
Triệu quản gia nhìn thấy liền dập đầu cầu xin tha thứ. Diệp Nghêu cho người trói hắn lại nhốt vào sài phòng rồi ra lệnh tuyệt không được truyền chuyện này ra ngoài.
Diệp Cẩn Huyên khép mắt không nhìn hạ tràng trước mặt. Không nên trách nàng ngoan độc, nên trách thì tự trách bản thân không ngừng tính kế nàng, khiêu khích giới hạn của nàng. Nàng nhẫn không nỗi nữa rồi.
----Phân Cách Tuyến Luna Huang----
Sáng hôm sau, Diệp Nghêu cho người bắt Triệu quản gia đến Tả phủ. Tả phủ bị mất hết mặt mũi phải ngậm ngùi hạ mình dưới trướng của Diệp Nghêu.
Do Tả thị không thủ tiết lại còn làm ra vô số chuyện ác nên hắn trả về Tả phủ không cho an táng trong Diệp phủ xem như hắn chưa từng có thê tử này. Cả tên chính thê trong gia phả cũng sửa lại cho Hồ thị.
Sau lần đó hắn bắt đầu hoài nghi Diệp Cẩn Ninh không phải nữ nhi của mình. Trong phủ thiếu mất một chủ mẫu cùng một quản gia mọi chuyện lớn nhỏ đều giao cho Diệp Cẩn Huyên.
Diệp Cẩn Huyên lại không muốn nhận liền đề nghị hắn đưa cho Cơ di nương cùng Đoàn di nương phụ trách với lý do cũng sắp xuất giá. Hắn thấy cũng đúng liền cũng làm theo.
Diệp Cẩn Ninh biết chuyện liền hoảng loạn không ít. Mỗi ngày đều khóc lóc ở thư phòng của Diệp Nghêu thề sống chết là mình là nữ nhi thân sinh của hắn. Hắn hiện còn lợi dụng nàng nên cũng nhẹ nhàng khuyên nhủ bảo là bản thân không có hoài nghi nàng.
Diệp Cẩn Ninh tự biết lúc này nàng chỉ có thể đi một mình mà thôi. Mẫu thân không còn, phụ thân đối với nàng không tin tưởng còn không bằng Diệp Cẩn Huyên, sợ rằng lúc này kế hoạch được tính toán lúc đầu đã đổi tên hai nàng cho nhau rồi.
Diệp Cẩn Huyên lại cực kỳ nhàn nhã kể lại chuyện cho Diệp cẩn Huy nghe. Nàng dùng Vô Sự làm bia chắn nên đến giờ Diệp Nghêu cũng không nghi kỵ gì nàng. Diệp Cẩn Huy cũng rất bất ngờ nhưng cũng không nói gì. Đây là muội muội hắn thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Sau chuyện kia Vô Sự được Diệp Cẩn Huyên trọng thưởng không ít. Nàng đặt làm một chiếc vòng cổ bằng vàng khắc tên đeo vào cổ cho nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.