Trọng Sinh Tám Mốt Đánh Cá Và Săn Bắt Tây Bắc(Dịch)
Chương 16: Vào Núi Cũng Cần Chuẩn Bị
Cơ Trung Mã
09/09/2024
Lý Long không biết hiện giờ dân làng nhìn nhận anh thế nào, nhưng anh cũng chẳng để tâm.
Ngồi lên xe ngựa, thử đánh xe đi năm trăm mét, anh đã thuần thục rồi.
Kiếp trước từng làm công việc tương tự. Tuy Lý Kiến Quốc là một trong những người đầu tiên trong đội có thể mua máy kéo, nhưng mấy năm trước khi mua máy kéo, phương tiện vận chuyển chính của nhà là xe lừa.
Lý Long không chỉ biết đánh xe lừa mà còn biết cưỡi lừa. Trước khi qua đời ở kiếp trước, anh còn từng nghĩ đến chuyện nuôi lừa, dù sao lừa ít bệnh tật, dễ nuôi, giá bán ngày càng cao.
"Anh Long, anh học đánh xe ngựa từ bao giờ vậy?" Đào Đại Cường ngồi trên đống rơm trên xe ngựa, ghen tị nói.
"Cái này tính là gì chứ." Lý Long ngồi trên khung xe nói: “Đường này bằng phẳng thế này, ngựa đội mình vốn đã ngoan ngoãn, chỉ cần không kích thích nó, thỉnh thoảng để ý cho nó đi về phía trước là được rồi."
Tất nhiên, nói thì đơn giản, thực tế không đơn giản như vậy. Chỉ là Lý Long cảm thấy không cần thiết phải nói quá chi tiết.
Đi một đoạn đường đến huyện, trên đường không có mấy người, trên vành mũ, lông mày kể cả phần lông tơ mới mọc quanh môi trên dưới của hai người đều đã phủ một lớp sương trắng xóa.
Mặt trời đã mọc, nhiệt độ tăng lên một chút, nhưng Lý Long cảm thấy chân đã tê cóng, anh xuống xe, đánh xe ngựa men theo đường lớn đi về phía huyện.
Đường từ huyện đến tỉnh khá hơn nhiều, có xe đi qua, mặt đường rộng hơn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phân lừa phân ngựa. Lý Long nhớ có lần mùa đông đi bộ về tỉnh, vì buồn chán đã đá mấy thứ này, tốt nhất là phân lạc đà, tròn vo, đá một cái lăn được rất xa. Phân lừa và phân ngựa đều hình bầu dục và dẹt, đá xong lăn đi theo quỹ đạo không đều.
Sau đó nhìn thấy một cụ già đeo sọt sau lưng đang nhặt phân.
Cảnh này hiếm thấy. Vì diện tích đất rộng, miền Bắc đã bắt đầu sử dụng phân bón hóa học trên diện rộng, Lý Long thường thấy cảnh nhặt phân ở quê nhà, đến đây thực sự chưa thấy mấy.
Khi xe ngựa đến huyện, dù là ngựa hay người thì trên người đều đã phủ một lớp trắng. Lý Long tìm được trạm thu mua, đánh xe ngựa vào lề đường, rút mấy nắm cỏ từ trên xe cho ngựa ăn ở đó, anh bảo Đào Đại Cường:
"Đại Cường, mày ở đây trông xe ngựa, tao vào trong xem da chuột nước giá bao nhiêu."
"Được thôi." Đào Đại Cường gật đầu lia lịa. Anh ta cảm thấy cuối cùng mình cũng có chút tác dụng.
Lý Long cầm gói da chuột nước cuộn tròn đẩy cửa bước vào trạm thu mua, nhìn thấy sau quầy có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế đọc báo.
Người này mặc áo Trung Sơn màu xanh, tóc cắt kiểu bốn sáu, trông khá có tinh thần, đúng dáng cán bộ thời đại đó.
Trong trạm thu mua có lò sưởi, lửa cháy rất hừng hực, phát ra tiếng ầm ầm, không cần nhìn Lý Long cũng biết, lò này chắc chắn nhét đầy than - thật xa xỉ!
"Đồng chí, tôi muốn hỏi các anh có thu mua thứ này không." Lý Long vừa lên tiếng vừa lấy da chuột nước đặt lên quầy.
Trần Hồng Quân đánh giá Lý Long từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn tấm da, hỏi:
"Cậu có biết đây là da gì không?"
Mùa đông trạm thu mua cơ bản không có mấy việc, nên người ở đây đều làm việc luân phiên, mỗi người một ngày, giống như trực ban.
Cuối cùng cũng có người đến giao đồ, anh ta cũng không tỏ ra quá lạnh nhạt.
"Da chuột nước à, đúng rồi, cái này còn gọi là da chuột xạ đúng không?"
"Đúng. Chàng trai hiểu biết khá nhiều đấy." Trần Hồng Quân gật đầu, sờ sờ tấm da, lại cầm lên nhìn, hỏi: "Da mới hả?"
"Ừ, hôm qua mới bắt được, coi như là ngoài ý muốn. Thứ này mùa xuân dễ kiếm, giờ chỉ có thể nói là may mắn thôi."
"Da không tệ, tấm này cho cậu năm đồng." Trần Hồng Quân cất tấm da đi: “Sau này có nữa thì cứ theo giá này, chắc cậu biết, cái này tính là giá cao rồi."
Đúng là giá cao thật, phải qua hai năm nữa mới tăng lên được mười đồng một tấm.
"Được." Lý Long đã rất hài lòng rồi.
Lấy năm đồng, Lý Long ra khỏi trạm thu mua, anh hơi hối hận, lẽ ra nên để Đào Đại Cường vào sưởi ấm một chút.
Nhưng tiếp theo còn có việc, vẫn còn cơ hội.
"Bán được bao nhiêu tiền?" Đào Đại Cường thấy gói trong tay Lý Long mỏng đi không ít, lập tức hỏi.
"Năm đồng." Lý Long đưa bàn tay ra, cười nói:
"Đi, đến tòa nhà bách hóa, chúng ta mua chút đồ ăn rồi đi."
"Đắt vậy!" Mắt Đào Đại Cường lập tức sáng lên: “Vậy nếu mà kiếm thêm được mấy tấm nữa..."
"Mùa xuân đi. Giờ hồ nhỏ đóng băng, kiếm được một con đã là may mắn lắm rồi." Lý Long gom cỏ ngựa chưa ăn hết để lên xe, đánh xe đi về phía Tòa nhà bách hóa.
Đến tòa nhà bách hóa, Lý Long lấy ra tờ năm đồng in hình công nhân luyện thép nói với Đào Đại Cường:
"Đại Cường, mày vào trước đi, mua một cân bánh vừng, hai bánh trà gạch, rồi sưởi ấm một lúc rồi ra đổi với tao."
"Em... em không dám đi." Đào Đại Cường nghe bảo mình đi mua đồ, lập tức hơi lắp bắp:
"Anh Long, vẫn là anh đi đi."
"Tao bảo mày đi là để mày sưởi ấm một chút. Chúng ta không thể cùng lúc vào được, mua mấy thứ này cũng không cần mặc cả, đưa tiền lấy đồ là được rồi."
Lý Long giục hai lần, Đào Đại Cường mới cầm tiền do dự bước vào, chưa đến năm phút đã đi ra, xách một túi đồ đưa cho Lý Long:
"Anh Long, mua rồi. Bánh vừng một đồng hai hào tám, trà gạch chín hào, đây là tiền thối."
Lý Long cầm lấy tiền, để đồ lên xe ngựa, mình lại đi vào.
Tòa nhà bách hóa lớn hơn trạm thu mua rất nhiều, ba tầng, tầng một bán thực phẩm, rượu thuốc, kim chỉ gia dụng các loại.
Lý Long móc tiền mua thêm một cân bánh vừng, nghĩ một chút lại mua thêm một túi muối ăn, đi một vòng, sưởi ấm một chút rồi đi ra.
Đào Đại Cường đang đi vòng quanh bên cạnh xe ngựa, Lý Long tháo dây buộc ngựa nói:
"Đi thôi, bây giờ vào núi!"
"Vâng!" Đào Đại Cường cũng lên xe ngựa, Lý Long vung roi một cái, xe ngựa nhanh chóng đi về phía núi.
Hơn một tiếng sau, họ đến xã Thanh Thủy Hà.
"Anh Long, đồng nghiệp của anh ở đây à?"
"Ừ." Lý Long ậm ừ một tiếng: “Nhưng trước tiên không đến đó đâu, chúng ta thẳng vào núi luôn."
Về việc Lý Long trực tiếp vào núi, Đào Đại Cường không hỏi tại sao, anh Long nói gì thì là vậy.
Nếu là người bình thường đến đây, muốn vào núi thì phải hỏi dân địa phương, nếu không thật sự chưa chắc đã biết đường vào núi.
Nhưng Lý Long kiếp trước đã vào núi nhiều lần, rất quen thuộc đường đi, anh đánh xe ngựa qua xã Thanh Thủy Hà, rồi rẽ vào một con đường nhỏ, ngoằn ngoèo bảy tám khúc, đã vào cửa núi.
Đi tiếp về phía trước, tuy vẫn còn vết bánh xe, nhưng tuyết dày hơn, ngựa đi khá khó khăn, Lý Long và Đào Đại Cường đều xuống xe, gặp chỗ tuyết dày, Đào Đại Cường còn ở phía sau đẩy xe một cái.
Núi phía Nam có mấy tầng, người bình thường nhìn thấy tầng ngoài cùng là núi đất, cơ bản không có thực vật gì, đi vào hai tầng núi, mới xuất hiện bụi rậm thưa thớt, đi vào sâu hơn nữa, địa hình núi mới trùng điệp, trên núi sẽ có rừng thông, bụi rậm, v.v.
Đến khi Lý Long đánh xe ngựa đến khu rừng thông trong núi, đã mất thêm một tiếng đồng hồ.
Anh thở hổn hển dừng lại, rồi bắt đầu tìm mục tiêu.
Rất nhanh, phía sau rừng thông, anh đã nhìn thấy mục tiêu mình muốn tìm: Ổ đông.
*Ổ đông dùng để chỉ nơi được chọn để che gió và lạnh cho vật nuôi ở các khu vực du mục trong mùa đông khắc nghiệt, thường là ở các thung lũng hình tròn, lưu vực và các khu vực khác.
Ngồi lên xe ngựa, thử đánh xe đi năm trăm mét, anh đã thuần thục rồi.
Kiếp trước từng làm công việc tương tự. Tuy Lý Kiến Quốc là một trong những người đầu tiên trong đội có thể mua máy kéo, nhưng mấy năm trước khi mua máy kéo, phương tiện vận chuyển chính của nhà là xe lừa.
Lý Long không chỉ biết đánh xe lừa mà còn biết cưỡi lừa. Trước khi qua đời ở kiếp trước, anh còn từng nghĩ đến chuyện nuôi lừa, dù sao lừa ít bệnh tật, dễ nuôi, giá bán ngày càng cao.
"Anh Long, anh học đánh xe ngựa từ bao giờ vậy?" Đào Đại Cường ngồi trên đống rơm trên xe ngựa, ghen tị nói.
"Cái này tính là gì chứ." Lý Long ngồi trên khung xe nói: “Đường này bằng phẳng thế này, ngựa đội mình vốn đã ngoan ngoãn, chỉ cần không kích thích nó, thỉnh thoảng để ý cho nó đi về phía trước là được rồi."
Tất nhiên, nói thì đơn giản, thực tế không đơn giản như vậy. Chỉ là Lý Long cảm thấy không cần thiết phải nói quá chi tiết.
Đi một đoạn đường đến huyện, trên đường không có mấy người, trên vành mũ, lông mày kể cả phần lông tơ mới mọc quanh môi trên dưới của hai người đều đã phủ một lớp sương trắng xóa.
Mặt trời đã mọc, nhiệt độ tăng lên một chút, nhưng Lý Long cảm thấy chân đã tê cóng, anh xuống xe, đánh xe ngựa men theo đường lớn đi về phía huyện.
Đường từ huyện đến tỉnh khá hơn nhiều, có xe đi qua, mặt đường rộng hơn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy phân lừa phân ngựa. Lý Long nhớ có lần mùa đông đi bộ về tỉnh, vì buồn chán đã đá mấy thứ này, tốt nhất là phân lạc đà, tròn vo, đá một cái lăn được rất xa. Phân lừa và phân ngựa đều hình bầu dục và dẹt, đá xong lăn đi theo quỹ đạo không đều.
Sau đó nhìn thấy một cụ già đeo sọt sau lưng đang nhặt phân.
Cảnh này hiếm thấy. Vì diện tích đất rộng, miền Bắc đã bắt đầu sử dụng phân bón hóa học trên diện rộng, Lý Long thường thấy cảnh nhặt phân ở quê nhà, đến đây thực sự chưa thấy mấy.
Khi xe ngựa đến huyện, dù là ngựa hay người thì trên người đều đã phủ một lớp trắng. Lý Long tìm được trạm thu mua, đánh xe ngựa vào lề đường, rút mấy nắm cỏ từ trên xe cho ngựa ăn ở đó, anh bảo Đào Đại Cường:
"Đại Cường, mày ở đây trông xe ngựa, tao vào trong xem da chuột nước giá bao nhiêu."
"Được thôi." Đào Đại Cường gật đầu lia lịa. Anh ta cảm thấy cuối cùng mình cũng có chút tác dụng.
Lý Long cầm gói da chuột nước cuộn tròn đẩy cửa bước vào trạm thu mua, nhìn thấy sau quầy có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế đọc báo.
Người này mặc áo Trung Sơn màu xanh, tóc cắt kiểu bốn sáu, trông khá có tinh thần, đúng dáng cán bộ thời đại đó.
Trong trạm thu mua có lò sưởi, lửa cháy rất hừng hực, phát ra tiếng ầm ầm, không cần nhìn Lý Long cũng biết, lò này chắc chắn nhét đầy than - thật xa xỉ!
"Đồng chí, tôi muốn hỏi các anh có thu mua thứ này không." Lý Long vừa lên tiếng vừa lấy da chuột nước đặt lên quầy.
Trần Hồng Quân đánh giá Lý Long từ trên xuống dưới, rồi chậm rãi đứng dậy, liếc nhìn tấm da, hỏi:
"Cậu có biết đây là da gì không?"
Mùa đông trạm thu mua cơ bản không có mấy việc, nên người ở đây đều làm việc luân phiên, mỗi người một ngày, giống như trực ban.
Cuối cùng cũng có người đến giao đồ, anh ta cũng không tỏ ra quá lạnh nhạt.
"Da chuột nước à, đúng rồi, cái này còn gọi là da chuột xạ đúng không?"
"Đúng. Chàng trai hiểu biết khá nhiều đấy." Trần Hồng Quân gật đầu, sờ sờ tấm da, lại cầm lên nhìn, hỏi: "Da mới hả?"
"Ừ, hôm qua mới bắt được, coi như là ngoài ý muốn. Thứ này mùa xuân dễ kiếm, giờ chỉ có thể nói là may mắn thôi."
"Da không tệ, tấm này cho cậu năm đồng." Trần Hồng Quân cất tấm da đi: “Sau này có nữa thì cứ theo giá này, chắc cậu biết, cái này tính là giá cao rồi."
Đúng là giá cao thật, phải qua hai năm nữa mới tăng lên được mười đồng một tấm.
"Được." Lý Long đã rất hài lòng rồi.
Lấy năm đồng, Lý Long ra khỏi trạm thu mua, anh hơi hối hận, lẽ ra nên để Đào Đại Cường vào sưởi ấm một chút.
Nhưng tiếp theo còn có việc, vẫn còn cơ hội.
"Bán được bao nhiêu tiền?" Đào Đại Cường thấy gói trong tay Lý Long mỏng đi không ít, lập tức hỏi.
"Năm đồng." Lý Long đưa bàn tay ra, cười nói:
"Đi, đến tòa nhà bách hóa, chúng ta mua chút đồ ăn rồi đi."
"Đắt vậy!" Mắt Đào Đại Cường lập tức sáng lên: “Vậy nếu mà kiếm thêm được mấy tấm nữa..."
"Mùa xuân đi. Giờ hồ nhỏ đóng băng, kiếm được một con đã là may mắn lắm rồi." Lý Long gom cỏ ngựa chưa ăn hết để lên xe, đánh xe đi về phía Tòa nhà bách hóa.
Đến tòa nhà bách hóa, Lý Long lấy ra tờ năm đồng in hình công nhân luyện thép nói với Đào Đại Cường:
"Đại Cường, mày vào trước đi, mua một cân bánh vừng, hai bánh trà gạch, rồi sưởi ấm một lúc rồi ra đổi với tao."
"Em... em không dám đi." Đào Đại Cường nghe bảo mình đi mua đồ, lập tức hơi lắp bắp:
"Anh Long, vẫn là anh đi đi."
"Tao bảo mày đi là để mày sưởi ấm một chút. Chúng ta không thể cùng lúc vào được, mua mấy thứ này cũng không cần mặc cả, đưa tiền lấy đồ là được rồi."
Lý Long giục hai lần, Đào Đại Cường mới cầm tiền do dự bước vào, chưa đến năm phút đã đi ra, xách một túi đồ đưa cho Lý Long:
"Anh Long, mua rồi. Bánh vừng một đồng hai hào tám, trà gạch chín hào, đây là tiền thối."
Lý Long cầm lấy tiền, để đồ lên xe ngựa, mình lại đi vào.
Tòa nhà bách hóa lớn hơn trạm thu mua rất nhiều, ba tầng, tầng một bán thực phẩm, rượu thuốc, kim chỉ gia dụng các loại.
Lý Long móc tiền mua thêm một cân bánh vừng, nghĩ một chút lại mua thêm một túi muối ăn, đi một vòng, sưởi ấm một chút rồi đi ra.
Đào Đại Cường đang đi vòng quanh bên cạnh xe ngựa, Lý Long tháo dây buộc ngựa nói:
"Đi thôi, bây giờ vào núi!"
"Vâng!" Đào Đại Cường cũng lên xe ngựa, Lý Long vung roi một cái, xe ngựa nhanh chóng đi về phía núi.
Hơn một tiếng sau, họ đến xã Thanh Thủy Hà.
"Anh Long, đồng nghiệp của anh ở đây à?"
"Ừ." Lý Long ậm ừ một tiếng: “Nhưng trước tiên không đến đó đâu, chúng ta thẳng vào núi luôn."
Về việc Lý Long trực tiếp vào núi, Đào Đại Cường không hỏi tại sao, anh Long nói gì thì là vậy.
Nếu là người bình thường đến đây, muốn vào núi thì phải hỏi dân địa phương, nếu không thật sự chưa chắc đã biết đường vào núi.
Nhưng Lý Long kiếp trước đã vào núi nhiều lần, rất quen thuộc đường đi, anh đánh xe ngựa qua xã Thanh Thủy Hà, rồi rẽ vào một con đường nhỏ, ngoằn ngoèo bảy tám khúc, đã vào cửa núi.
Đi tiếp về phía trước, tuy vẫn còn vết bánh xe, nhưng tuyết dày hơn, ngựa đi khá khó khăn, Lý Long và Đào Đại Cường đều xuống xe, gặp chỗ tuyết dày, Đào Đại Cường còn ở phía sau đẩy xe một cái.
Núi phía Nam có mấy tầng, người bình thường nhìn thấy tầng ngoài cùng là núi đất, cơ bản không có thực vật gì, đi vào hai tầng núi, mới xuất hiện bụi rậm thưa thớt, đi vào sâu hơn nữa, địa hình núi mới trùng điệp, trên núi sẽ có rừng thông, bụi rậm, v.v.
Đến khi Lý Long đánh xe ngựa đến khu rừng thông trong núi, đã mất thêm một tiếng đồng hồ.
Anh thở hổn hển dừng lại, rồi bắt đầu tìm mục tiêu.
Rất nhanh, phía sau rừng thông, anh đã nhìn thấy mục tiêu mình muốn tìm: Ổ đông.
*Ổ đông dùng để chỉ nơi được chọn để che gió và lạnh cho vật nuôi ở các khu vực du mục trong mùa đông khắc nghiệt, thường là ở các thung lũng hình tròn, lưu vực và các khu vực khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.