Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 17:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Khương Họa chậm rãi tiến lên hành lễ: "Gặp qua Trưởng công chúa".
“Đứng dậy đi" - Trưởng công chúa Bình Dương đáp một tiếng, cảm thấy có chút uể oải: “Đây là Chân ma ma do Nhị hoàng tử phái tới. Nhị hoàng tử đã làm bẩn quần áo của con, trong lòng băn khoăn nên cố ý đưa mấy thứ bù cho con".
"Sao ta dám nhận chứ? Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, Nhị điện hạ cũng không cố ý làm như vậy. Thật sự không cần khách sáo như vậy, lại càng không cần phải đưa đồ tới, xin ma ma mang về đi". Khương Họa thậm chí không xem Tiêu Dân đưa gì đến, dù sao thì nàng cũng không hứng thú, cũng không muốn trêu chọc tới những người này.
Chân ma ma cười nói: "Nhị điện hạ nói rồi, đã làm bẩn quần áo của cô nương, lẽ ra nên xin lỗi. Hơn nữa, Trưởng công chúa là cô của Nhị điện hạ, Khương cô nương cũng là biểu muội của Nhị điện hạ. Khương cô nương trở lại kinh đô, Nhị điện hạ làm biểu ca thì cũng nên đưa lễ gặp mặt".
“Biểu muội?!” - Hạ Tư Dao nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt có chút méo mó, thình lình đứng dậy, đi đến bên cạnh ma ma, mở chiếc hộp bằng đàn hương đang đặt trên bàn: “Bản quận chúa xem biểu ca tặng lễ gặp mặt gì đây".
Hộp bọc nhung trắng như tuyết, có đặt một bộ đồ trang sức bằng phỉ thúy ngay ngăn, từ trâm gài tóc, hoa cài đầu, bông tai đến vòng ngọc, ngọc bội và nhiều thứ khác nữa. Phỉ thúy làm nổi bật lên nhung tơ trắng như tuyết, bóng loáng nhẵn mịn, màu xanh động lòng người, vừa nhìn đã biết là cực phẩm.
Khương Họa chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó cụp mắt xuống, thầm nghĩ làm sao để từ chối món quà của Nhị hoàng tử.
Bộ đồ trang sức này rất có giá trị, lửa giận trong lòng Hạ Tư Dao càng thêm mãnh liệt. Tiêu Dân chỉ mới gặp Khương Họa một lần đã mang quà đến đây, y muốn làm gì?! Chẳng lẽ cũng bị hồ ly tinh Khương Họa này mê hoặc?!
Hạ Tư Dao một tay cầm chiếc vòng ngọc, một tay cầm lấy một cây trâm ngọc, như thể đang đánh giá, kiểm tra cẩn thận.
Chân ma ma vừa thấy sắc mặt của nàng ta thì biết sắp hỏng việc, trong lòng bất ổn, muốn bảo nàng ta nhanh chóng đặt nó xuống, nhưng lại không dám mở miệng. Hạ Tư Dao là quận chúa và là cháu gái được sủng ái của Thái hậu, không phải là người mà một hạ nhân như bà ta có thể xía vào.
Quả nhiên, ngay sau đó, Hạ Tư Dao thả lỏng ngón tay, chiếc vòng ngọc rơi xuống đất kèm theo một tiếng "Đinh!". Nàng ta như bị hoảng sợ, thất thanh hét lên, cây trâm ngọc trên tay kia cũng bay ra ngoài, một âm thanh giòn tan vang lên, nó đã vỡ ra thành nhiều mảnh.
Chân ma ma nhìn chiếc vòng ngọc và trâm gài tóc bị gãy trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Họa cong lên trong chốc lát, lần này thì hay rồi, nàng không cần phải nghĩ đến việc từ chối món quà này.
“A Dao!” - Trưởng công chúa khẽ xẵng giọng: “Sao con lại bất cẩn như vậy?".
Hạ Tư Dao hài lòng chạy bổ đến bên cạnh Trưởng công chúa: “Mẫu thân, con không cố ý". Nàng ta liếc nhìn Khương Họa đầy khiêu khích, cười nói: “Có lẽ Khương cô nương sẽ không tức giận vì chuyện vặt vãnh như vậy, đúng không?".
“Công chúa nói đùa, tại sao ta phải tức giận?” - Khương Họa vừa nghe đã biết nàng ta đang có ý đồ gì: “Đồ trang sức này thuộc về Nhị điện hạ, không liên quan gì đến ta".
“Sao lại không liên quan gì đến ngươi?” - Hạ Tử Du đột ngột ngồi dậy, trừng mắt nhìn nàng: “Cái này là do biểu ca đưa cho ngươi, tất nhiên có liên quan đến ngươi!".
Khương Họa nhìn Chân ma ma đang ngẩn người bên bàn: "Nếu quận chúa làm gãy trâm gài tóc và vòng ngọc khi ta đã nhận lời xin lỗi của Nhị điện hạ rồi, vậy đương nhiên là của ta. Nhưng vừa rồi hiển nhiên ta vẫn chưa nhận, bộ đồ trang sức này vẫn thuộc về Nhị điện hạ".
Trên mặt Chân ma ma càng tái nhợt hơn, y của Hạ Tư Dao là đổ lỗi bộ đồ trang sức bị hỏn này lên đầu Khương Họa, nhưng Khương Họa cũng rất có lý, vừa rồi nàng ta thật sự đã từ chối món quà, Hạ Tư Dao làm vỡ là đồ của Nhị điện hạ.
Nếu theo ý của Hạ Tư Dao, dựa vào thế lực của quận chúa và Nhị hoàng tử, cứng rắn vu oan bộ trang sức này lên người Khương Họa cũng là một biện pháp giải quyết. Như vậy, lời xin lỗi của Nhị hoàng tử đã tới, đồ Hạ Tư Dao làm vỡ cũng không ai dám truy cứu, Khương Họa cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Trên danh nghĩa là thu một bộ đồ trang sức của Nhị hoàng tử, nhưng thực tế lại đã hỏng.
Chân ma ma không muốn làm như vậy.
Thứ nhất, Khương Họa yên lặng đứng ở nơi đó, dáng vẻ yêu kiều ngoan ngoãn, không có chút khí thế gì, nhưng lại khiến bà ta có loại cảm giác không dám tùy ý bắt nạt cô gái nhỏ. Thứ hai, bà là người của Nhị hoàng tử, tất nhiên phải lấy Nhị hoàng tử làm trọng. Nhị hoàng tử thật lòng tặng đồ xin lỗi Khương Họa, nhưng nếu làm theo ý của Hạ Tư Dao thì lại là bắt nạt Khương Họa rồi. Hơn nữa, bà thật sự không thể làm chuyện đê tiện như vậy.
Nghĩ đến đây, Chân ma ma liền ngồi xổm xuống, dùng khăn tay bọc lại ngọc vỡ trên mặt đất, cho vào trong hộp đàn hương, cầm hộp lên cúi đầu: "Đây đều là sơ suất của nô tỳ, nô tỳ trở về thỉnh tội với Nhị điện hạ".
“Ngươi..." - Hạ Tư Dao lo lắng: “Ngươi bỏ hộp xuống! Đó là biểu ca tặng cho Khương Họa!”. Nếu cầm về bộ đồ trang sức bị hủy này, Tiêu Dân nhất định sẽ đưa đến một bộ khác!
“A Dao!” - Trưởng công chúa trách mắng: “Đừng nghịch ngợm, đồ trang sức đó đã hỏng rồi, sao có thể giao cho Họa tỷ nhi?".
"Khương Họa sao coi trọng danh lợi như vậy? Biểu ca xin lỗi, nàng ta lại cứ chọn đi lựa lại" - Hạ Tử Du làm ổ bên cạnh Trưởng công chúa, thấp giọng than thở.
“Con đó" - Trưởng công chúa cười vỗ vỗ cánh tay của nàng.
***
Sau khi Chân ma ma quay lại, bà bẩm báo cho Tiêu Dân một năm một mười về chuyện đã xảy ra: "Điện hạ, đây là sơ suất của lão nô, lão nô nên bảo quản đồ trang sức này cho tốt".
“Sao có thể trách ma ma, tính khí của A Dao, ta biết rõ". Tiêu Dân thờ ơ xua tay: “Không có việc gì đâu, nhưng chỉ là một bộ đồ trang sức thôi, đổi một bộ khác là được rồi, phỉ thúy tốt như vậy có thể không còn nữa, ta nhớ có hồng bảo, cũng là cực phẩm".
Chân ma ma do dự một chút: "Điện hạ, lão nô này cảm thấy Khương cô nương thật sự không muốn tiếp nhận lời xin lỗi này. Cho dù quận chúa không làm vỡ vòng tay và trâm gài tóc, có thể Khương cô nương cũng sẽ nghĩ ra cớ từ chối".
“Muội ấy... Có thể là quá tức giận". Tiêu Dân vừa nhớ tới cái hắt xì của mình là cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Khương Họa. Y đưa ngón tay lên trán che gần hết khuôn mặt: "Cho dù muội ấy không muốn nhận thì món quà này cũng phải đưa, lần này trực tiếp đưa đến viện nơi biểu muội ở đi, đừng để A Dao nhìn thấy".
Chân ma ma suy nghĩ một chút: "Điện hạ, lão nô đã hỏi thăm một chút. Khương cô nương thích thư pháp và hội họa. Nghe nói ngày nàng ấy trở về kinh, Thái tử có tặng hai bức tranh, nàng đã nhận".
“Hả?” - Tiêu Dân kinh ngạc trợn to hai mắt: “Đại ca tặng tranh cho biểu muội?".
Thái tử từ trước đến nay đều quái gở, không hợp tính với bất luận kẻ nào. Y lớn từng này rồi mà chưa bao giờ thấy đại ca chủ động cho ai cái gì.
Chân ma ma gật đầu: "Phái Vạn tổng quản tự mình đi tặng hai bức tranh, không biết là đưa tranh gì". Việc này Thái tử không che giấu, có lẽ mọi người trong cung đều biết, nhưng nội dung của bức tranh kia thì không rõ.
“Vậy thì tốt quá, ta có rất nhiều tranh chữ, mặc dù không biết biểu muội thích gì, nhưng tặng một bức phong cảnh và một bức hoa điểu thì không sai đâu" - Tiêu Dân vỗ tay một cái: "Đại ca không chọc giận biểu muội mà cũng phái Vạn tổng quản đích thân đi, ta chọc giận biểu muội không nhẹ nên càng phải trịnh trọng hơn. Vậy đi, ta đích thân đến Khương phủ".
Y nói xong liền cao hứng đi kho hàng nhỏ lựa chọn một hồi.
Tiêu Dân thích cầm kỳ thư họa, thu thập bảng chữ mẫu, tranh vẽ, sách nhạc, sách dạy đánh cờ khá nhiều, đặc biệt dành riêng một nhà kho nhỏ để cất giữ. Y chọn hai bức tranh của đại sư tiền triều, cẩn thận cuộn lại, đặt trong hộp gỗ đàn hương dài nhỏ.
Thấy trời đã muộn, sợ đến Khương phủ e là cũng đã tối, buổi tối đến nhà cũng không thích hợp, Tiêu Dân cất chiếc hộp vào phòng sách, định đến ngày mai đích thân đến Khương phủ.
Đông cung
Phong Tam quỳ trên mặt đất tường thuật lại mọi chuyện xảy ra trong viện Trưởng công chúa Bình Dương hôm nay, chỉ cảm thấy không khí trong phòng càng ngày càng lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn Thái tử sắc mặt tăm tối: "Thuộc hạ cũng cảm thấy quận chúa rất quá đáng, rõ ràng là đang bắt nạt Khương cô nương".
Nói xong, hắn nặng nề gật đầu, như là cùng chung mối thù.
Hắn đã bảo vệ Khương Họa được hai năm, chuyện gì xảy ra với cô nương cũng rõ mồn một. Chi tiết năm đó Lâm Nhã Thi bị giáng làm thiếp cũng đã được anh em trong trại ám vệ kể lại. Hắn rất khinh thường hành vi của ba người bà cháu Thái hậu, Trưởng công chúa, quận chúa. Hôm nay nhìn thấy cô gái nhỏ được hắn bảo vệ hai năm bị quận chúa ức hiếp, nếu không phải ám vệ như hắn không thể tùy ý ra tay, hắn thật sự muốn âm thầm dạy cho Hạ Tư Dao một bài học. Không nói đến cái khác, khiến nàng ta không duyên không cớ bị ngã trên đất khi đang đi là chuyện rất dễ dàng.
Tiêu Quyết trầm ngâm một chút, đối phó với Hạ Tư Dao không khó, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là Tiêu Dân. Sau cái hắt xì hơi ghê tởm đó, cô gái nhỏ chắc là sẽ không có ấn tượng tốt với Tiêu Dân, nhưng cũng khó đảm bảo rằng Tiêu Dân sẽ không sinh ra tâm tư không nên có với cô gái nhỏ trong sự áy náy.
***
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dân đi ra ngoài với hai chiếc hộp bằng gỗ đàn hương dài nhỏ, vừa đi được vài bước, y đã gặp Tiêu Quyết.
“Thái tử!” - Tiêu Dân sáng ngời hai mắt , bước nhanh về phía trước: “Thái tử đi đâu vậy?".
Đôi mắt đen của Tiêu Quyết rơi vào chiếc hộp trong tay y: "Đây là cái gì?".
Tiêu Dân cười nói: "Đây là hai bức tranh của đại sư tiền triều. Không phải lần trước làm bẩn quần áo của biểu muội sao? Đệ nghe nói Thái tử có tặng tranh cho biểu muội và nàng đã nhận lời, nên đệ định tặng hai bức tranh để xin lỗi biểu muội".
Tiêu Quyết hơi nhướng mày: "Đệ muốn đích thân đưa à?".
“Vâng" - Tiêu Dân nói: “Nghe nói Thái tử phái Vạn tổng quản tới, không phải đệ muốn xin lỗi biểu muội sao, đích thân đưa thì mới có thành ý".
Tiêu Quyết nhìn Vạn tổng quản đang đi theo sau mình: "Đừng đi nữa, để Vạn Đức Tường chạy một chuyến cho đệ. Nghe Thiếu khanh chùa Uyển Mã nói họ có một lứa ngựa tốt mới vào, tất cả chúng đều béo và khỏe mạnh, chúng ta đi chọn hai con đi".
“Hả?”. Tiêu Dân trợn tròn mắt không tin nổi, đại ca từ trước đến nay đều thờ ơ với mọi người, vậy mà hôm nay lại ngỏ ý muốn mời y đến chùa Uyển Mã cùng mình?
Tiêu Quyết duỗi cánh tay dài ra, khoác vai Tiêu Dân: "Sao, không muốn?".
"Muốn! Muốn!" - Tiêu Dân phấn khích đến mức gần như hồn sắp lìa khỏi cơ thể. Từ nhỏ y đã đuổi theo sau đại ca, tình cờ có được một ánh mắt thôi cũng vui rồi, y có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thân mật với đại ca như vậy.
“Vạn tổng quản, làm phiền rồi" - Tiêu Dân đưa hai chiếc hộp dài nhỏ bằng gỗ đàn hương trong tay cho Vạn Đức Tường. Cánh tay y vói dài ra, song thân thể vẫn không nhúc nhích, sợ động tác quá lớn sẽ làm cho cánh tay đang khoác lên trên vai mình của đại ca trượt xuống.
Vạn Đức Tường nhận lấy, cười nói: "Nhị điện hạ đừng lo lắng, lão nô nhất định sẽ giao cái hộp này cho Khương cô nương".
“Đứng dậy đi" - Trưởng công chúa Bình Dương đáp một tiếng, cảm thấy có chút uể oải: “Đây là Chân ma ma do Nhị hoàng tử phái tới. Nhị hoàng tử đã làm bẩn quần áo của con, trong lòng băn khoăn nên cố ý đưa mấy thứ bù cho con".
"Sao ta dám nhận chứ? Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, Nhị điện hạ cũng không cố ý làm như vậy. Thật sự không cần khách sáo như vậy, lại càng không cần phải đưa đồ tới, xin ma ma mang về đi". Khương Họa thậm chí không xem Tiêu Dân đưa gì đến, dù sao thì nàng cũng không hứng thú, cũng không muốn trêu chọc tới những người này.
Chân ma ma cười nói: "Nhị điện hạ nói rồi, đã làm bẩn quần áo của cô nương, lẽ ra nên xin lỗi. Hơn nữa, Trưởng công chúa là cô của Nhị điện hạ, Khương cô nương cũng là biểu muội của Nhị điện hạ. Khương cô nương trở lại kinh đô, Nhị điện hạ làm biểu ca thì cũng nên đưa lễ gặp mặt".
“Biểu muội?!” - Hạ Tư Dao nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt có chút méo mó, thình lình đứng dậy, đi đến bên cạnh ma ma, mở chiếc hộp bằng đàn hương đang đặt trên bàn: “Bản quận chúa xem biểu ca tặng lễ gặp mặt gì đây".
Hộp bọc nhung trắng như tuyết, có đặt một bộ đồ trang sức bằng phỉ thúy ngay ngăn, từ trâm gài tóc, hoa cài đầu, bông tai đến vòng ngọc, ngọc bội và nhiều thứ khác nữa. Phỉ thúy làm nổi bật lên nhung tơ trắng như tuyết, bóng loáng nhẵn mịn, màu xanh động lòng người, vừa nhìn đã biết là cực phẩm.
Khương Họa chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua, sau đó cụp mắt xuống, thầm nghĩ làm sao để từ chối món quà của Nhị hoàng tử.
Bộ đồ trang sức này rất có giá trị, lửa giận trong lòng Hạ Tư Dao càng thêm mãnh liệt. Tiêu Dân chỉ mới gặp Khương Họa một lần đã mang quà đến đây, y muốn làm gì?! Chẳng lẽ cũng bị hồ ly tinh Khương Họa này mê hoặc?!
Hạ Tư Dao một tay cầm chiếc vòng ngọc, một tay cầm lấy một cây trâm ngọc, như thể đang đánh giá, kiểm tra cẩn thận.
Chân ma ma vừa thấy sắc mặt của nàng ta thì biết sắp hỏng việc, trong lòng bất ổn, muốn bảo nàng ta nhanh chóng đặt nó xuống, nhưng lại không dám mở miệng. Hạ Tư Dao là quận chúa và là cháu gái được sủng ái của Thái hậu, không phải là người mà một hạ nhân như bà ta có thể xía vào.
Quả nhiên, ngay sau đó, Hạ Tư Dao thả lỏng ngón tay, chiếc vòng ngọc rơi xuống đất kèm theo một tiếng "Đinh!". Nàng ta như bị hoảng sợ, thất thanh hét lên, cây trâm ngọc trên tay kia cũng bay ra ngoài, một âm thanh giòn tan vang lên, nó đã vỡ ra thành nhiều mảnh.
Chân ma ma nhìn chiếc vòng ngọc và trâm gài tóc bị gãy trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Khương Họa cong lên trong chốc lát, lần này thì hay rồi, nàng không cần phải nghĩ đến việc từ chối món quà này.
“A Dao!” - Trưởng công chúa khẽ xẵng giọng: “Sao con lại bất cẩn như vậy?".
Hạ Tư Dao hài lòng chạy bổ đến bên cạnh Trưởng công chúa: “Mẫu thân, con không cố ý". Nàng ta liếc nhìn Khương Họa đầy khiêu khích, cười nói: “Có lẽ Khương cô nương sẽ không tức giận vì chuyện vặt vãnh như vậy, đúng không?".
“Công chúa nói đùa, tại sao ta phải tức giận?” - Khương Họa vừa nghe đã biết nàng ta đang có ý đồ gì: “Đồ trang sức này thuộc về Nhị điện hạ, không liên quan gì đến ta".
“Sao lại không liên quan gì đến ngươi?” - Hạ Tử Du đột ngột ngồi dậy, trừng mắt nhìn nàng: “Cái này là do biểu ca đưa cho ngươi, tất nhiên có liên quan đến ngươi!".
Khương Họa nhìn Chân ma ma đang ngẩn người bên bàn: "Nếu quận chúa làm gãy trâm gài tóc và vòng ngọc khi ta đã nhận lời xin lỗi của Nhị điện hạ rồi, vậy đương nhiên là của ta. Nhưng vừa rồi hiển nhiên ta vẫn chưa nhận, bộ đồ trang sức này vẫn thuộc về Nhị điện hạ".
Trên mặt Chân ma ma càng tái nhợt hơn, y của Hạ Tư Dao là đổ lỗi bộ đồ trang sức bị hỏn này lên đầu Khương Họa, nhưng Khương Họa cũng rất có lý, vừa rồi nàng ta thật sự đã từ chối món quà, Hạ Tư Dao làm vỡ là đồ của Nhị điện hạ.
Nếu theo ý của Hạ Tư Dao, dựa vào thế lực của quận chúa và Nhị hoàng tử, cứng rắn vu oan bộ trang sức này lên người Khương Họa cũng là một biện pháp giải quyết. Như vậy, lời xin lỗi của Nhị hoàng tử đã tới, đồ Hạ Tư Dao làm vỡ cũng không ai dám truy cứu, Khương Họa cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Trên danh nghĩa là thu một bộ đồ trang sức của Nhị hoàng tử, nhưng thực tế lại đã hỏng.
Chân ma ma không muốn làm như vậy.
Thứ nhất, Khương Họa yên lặng đứng ở nơi đó, dáng vẻ yêu kiều ngoan ngoãn, không có chút khí thế gì, nhưng lại khiến bà ta có loại cảm giác không dám tùy ý bắt nạt cô gái nhỏ. Thứ hai, bà là người của Nhị hoàng tử, tất nhiên phải lấy Nhị hoàng tử làm trọng. Nhị hoàng tử thật lòng tặng đồ xin lỗi Khương Họa, nhưng nếu làm theo ý của Hạ Tư Dao thì lại là bắt nạt Khương Họa rồi. Hơn nữa, bà thật sự không thể làm chuyện đê tiện như vậy.
Nghĩ đến đây, Chân ma ma liền ngồi xổm xuống, dùng khăn tay bọc lại ngọc vỡ trên mặt đất, cho vào trong hộp đàn hương, cầm hộp lên cúi đầu: "Đây đều là sơ suất của nô tỳ, nô tỳ trở về thỉnh tội với Nhị điện hạ".
“Ngươi..." - Hạ Tư Dao lo lắng: “Ngươi bỏ hộp xuống! Đó là biểu ca tặng cho Khương Họa!”. Nếu cầm về bộ đồ trang sức bị hủy này, Tiêu Dân nhất định sẽ đưa đến một bộ khác!
“A Dao!” - Trưởng công chúa trách mắng: “Đừng nghịch ngợm, đồ trang sức đó đã hỏng rồi, sao có thể giao cho Họa tỷ nhi?".
"Khương Họa sao coi trọng danh lợi như vậy? Biểu ca xin lỗi, nàng ta lại cứ chọn đi lựa lại" - Hạ Tử Du làm ổ bên cạnh Trưởng công chúa, thấp giọng than thở.
“Con đó" - Trưởng công chúa cười vỗ vỗ cánh tay của nàng.
***
Sau khi Chân ma ma quay lại, bà bẩm báo cho Tiêu Dân một năm một mười về chuyện đã xảy ra: "Điện hạ, đây là sơ suất của lão nô, lão nô nên bảo quản đồ trang sức này cho tốt".
“Sao có thể trách ma ma, tính khí của A Dao, ta biết rõ". Tiêu Dân thờ ơ xua tay: “Không có việc gì đâu, nhưng chỉ là một bộ đồ trang sức thôi, đổi một bộ khác là được rồi, phỉ thúy tốt như vậy có thể không còn nữa, ta nhớ có hồng bảo, cũng là cực phẩm".
Chân ma ma do dự một chút: "Điện hạ, lão nô này cảm thấy Khương cô nương thật sự không muốn tiếp nhận lời xin lỗi này. Cho dù quận chúa không làm vỡ vòng tay và trâm gài tóc, có thể Khương cô nương cũng sẽ nghĩ ra cớ từ chối".
“Muội ấy... Có thể là quá tức giận". Tiêu Dân vừa nhớ tới cái hắt xì của mình là cảm thấy vô cùng xấu hổ, không dám nhớ lại vẻ mặt lúc đó của Khương Họa. Y đưa ngón tay lên trán che gần hết khuôn mặt: "Cho dù muội ấy không muốn nhận thì món quà này cũng phải đưa, lần này trực tiếp đưa đến viện nơi biểu muội ở đi, đừng để A Dao nhìn thấy".
Chân ma ma suy nghĩ một chút: "Điện hạ, lão nô đã hỏi thăm một chút. Khương cô nương thích thư pháp và hội họa. Nghe nói ngày nàng ấy trở về kinh, Thái tử có tặng hai bức tranh, nàng đã nhận".
“Hả?” - Tiêu Dân kinh ngạc trợn to hai mắt: “Đại ca tặng tranh cho biểu muội?".
Thái tử từ trước đến nay đều quái gở, không hợp tính với bất luận kẻ nào. Y lớn từng này rồi mà chưa bao giờ thấy đại ca chủ động cho ai cái gì.
Chân ma ma gật đầu: "Phái Vạn tổng quản tự mình đi tặng hai bức tranh, không biết là đưa tranh gì". Việc này Thái tử không che giấu, có lẽ mọi người trong cung đều biết, nhưng nội dung của bức tranh kia thì không rõ.
“Vậy thì tốt quá, ta có rất nhiều tranh chữ, mặc dù không biết biểu muội thích gì, nhưng tặng một bức phong cảnh và một bức hoa điểu thì không sai đâu" - Tiêu Dân vỗ tay một cái: "Đại ca không chọc giận biểu muội mà cũng phái Vạn tổng quản đích thân đi, ta chọc giận biểu muội không nhẹ nên càng phải trịnh trọng hơn. Vậy đi, ta đích thân đến Khương phủ".
Y nói xong liền cao hứng đi kho hàng nhỏ lựa chọn một hồi.
Tiêu Dân thích cầm kỳ thư họa, thu thập bảng chữ mẫu, tranh vẽ, sách nhạc, sách dạy đánh cờ khá nhiều, đặc biệt dành riêng một nhà kho nhỏ để cất giữ. Y chọn hai bức tranh của đại sư tiền triều, cẩn thận cuộn lại, đặt trong hộp gỗ đàn hương dài nhỏ.
Thấy trời đã muộn, sợ đến Khương phủ e là cũng đã tối, buổi tối đến nhà cũng không thích hợp, Tiêu Dân cất chiếc hộp vào phòng sách, định đến ngày mai đích thân đến Khương phủ.
Đông cung
Phong Tam quỳ trên mặt đất tường thuật lại mọi chuyện xảy ra trong viện Trưởng công chúa Bình Dương hôm nay, chỉ cảm thấy không khí trong phòng càng ngày càng lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn Thái tử sắc mặt tăm tối: "Thuộc hạ cũng cảm thấy quận chúa rất quá đáng, rõ ràng là đang bắt nạt Khương cô nương".
Nói xong, hắn nặng nề gật đầu, như là cùng chung mối thù.
Hắn đã bảo vệ Khương Họa được hai năm, chuyện gì xảy ra với cô nương cũng rõ mồn một. Chi tiết năm đó Lâm Nhã Thi bị giáng làm thiếp cũng đã được anh em trong trại ám vệ kể lại. Hắn rất khinh thường hành vi của ba người bà cháu Thái hậu, Trưởng công chúa, quận chúa. Hôm nay nhìn thấy cô gái nhỏ được hắn bảo vệ hai năm bị quận chúa ức hiếp, nếu không phải ám vệ như hắn không thể tùy ý ra tay, hắn thật sự muốn âm thầm dạy cho Hạ Tư Dao một bài học. Không nói đến cái khác, khiến nàng ta không duyên không cớ bị ngã trên đất khi đang đi là chuyện rất dễ dàng.
Tiêu Quyết trầm ngâm một chút, đối phó với Hạ Tư Dao không khó, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là Tiêu Dân. Sau cái hắt xì hơi ghê tởm đó, cô gái nhỏ chắc là sẽ không có ấn tượng tốt với Tiêu Dân, nhưng cũng khó đảm bảo rằng Tiêu Dân sẽ không sinh ra tâm tư không nên có với cô gái nhỏ trong sự áy náy.
***
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dân đi ra ngoài với hai chiếc hộp bằng gỗ đàn hương dài nhỏ, vừa đi được vài bước, y đã gặp Tiêu Quyết.
“Thái tử!” - Tiêu Dân sáng ngời hai mắt , bước nhanh về phía trước: “Thái tử đi đâu vậy?".
Đôi mắt đen của Tiêu Quyết rơi vào chiếc hộp trong tay y: "Đây là cái gì?".
Tiêu Dân cười nói: "Đây là hai bức tranh của đại sư tiền triều. Không phải lần trước làm bẩn quần áo của biểu muội sao? Đệ nghe nói Thái tử có tặng tranh cho biểu muội và nàng đã nhận lời, nên đệ định tặng hai bức tranh để xin lỗi biểu muội".
Tiêu Quyết hơi nhướng mày: "Đệ muốn đích thân đưa à?".
“Vâng" - Tiêu Dân nói: “Nghe nói Thái tử phái Vạn tổng quản tới, không phải đệ muốn xin lỗi biểu muội sao, đích thân đưa thì mới có thành ý".
Tiêu Quyết nhìn Vạn tổng quản đang đi theo sau mình: "Đừng đi nữa, để Vạn Đức Tường chạy một chuyến cho đệ. Nghe Thiếu khanh chùa Uyển Mã nói họ có một lứa ngựa tốt mới vào, tất cả chúng đều béo và khỏe mạnh, chúng ta đi chọn hai con đi".
“Hả?”. Tiêu Dân trợn tròn mắt không tin nổi, đại ca từ trước đến nay đều thờ ơ với mọi người, vậy mà hôm nay lại ngỏ ý muốn mời y đến chùa Uyển Mã cùng mình?
Tiêu Quyết duỗi cánh tay dài ra, khoác vai Tiêu Dân: "Sao, không muốn?".
"Muốn! Muốn!" - Tiêu Dân phấn khích đến mức gần như hồn sắp lìa khỏi cơ thể. Từ nhỏ y đã đuổi theo sau đại ca, tình cờ có được một ánh mắt thôi cũng vui rồi, y có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ thân mật với đại ca như vậy.
“Vạn tổng quản, làm phiền rồi" - Tiêu Dân đưa hai chiếc hộp dài nhỏ bằng gỗ đàn hương trong tay cho Vạn Đức Tường. Cánh tay y vói dài ra, song thân thể vẫn không nhúc nhích, sợ động tác quá lớn sẽ làm cho cánh tay đang khoác lên trên vai mình của đại ca trượt xuống.
Vạn Đức Tường nhận lấy, cười nói: "Nhị điện hạ đừng lo lắng, lão nô nhất định sẽ giao cái hộp này cho Khương cô nương".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.