Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 18:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Tiêu Quyết và Tiêu Dân đến chùa Uyển Mã, Vạn Đức Tường thì đã quay trở lại Đông cung với hai hộp gỗ đàn hương.
“Chuẩn bị bút và mực!” - Vạn Đức Tường bước vào thư phòng của mình và ra lệnh.
Tiểu nội thị đáp lại giòn giã, tay chân thoăn thoắt trải giấy Tuyên Thành ra, đặt cái chặn giấy lên, bắt đầu mài mực: "Tổng quản, ngài muốn viết thư sao?".
Vạn Đức Tường lấy ra hai bức tranh trong hộp và trải chúng sang một bên: "Không, ta muốn vẽ".
“A?" - Tay của tiểu nội thị run lên, kinh ngạc hỏi: “Ngài còn biết vẽ tranh à, tiểu nhân chưa từng thấy nữa. Tổng quản, ngài thật là đa tài đa nghệ".
Vạn Đức Tường cười lắc đầu: "Ta không biết vẽ, nhưng, nếu chủ tử nói ngươi biết, ngươi phải biết, hiểu không?".
Tiểu nội thị chớp chớp mắt bối rối, chủ tử nói cái gì thì là cái đó, cái này hắn biết. Nhưng vẽ tranh có thể nói biết là sẽ biết sao? Hắn nhìn hai bức tranh mà Vạn Đức Tường trải ra: "Tổng quản, ngài muốn vẽ hai bức tranh này? Bức tranh này xanh xanh đỏ đỏ, vẽ thêm cái mực đen này chắc là không được đâu".
Vạn Đức Tường cũng nghĩ đến, tuy Thái tử nói vẽ xấu như thế nào, nhưng hắn cũng không thể vẽ mấy bông hoa và chim chóc sặc sỡ này thành màu đen chứ, đúng không?! Hắn khoát tay: "Đừng mài mực nữa, mau đi tìm chút thuốc màu vẽ tranh tới đây!".
Trong Đông cung không gì không có, tiểu nội thị nhanh chóng lấy thuốc màu bút vẽ ra.
Mặc dù Vạn Đức Tường chưa từng chạm tay vào nhưng ít nhất hắn cũng đã từng nhìn thấy Thái tử vẽ tranh. Hắn chấp bút ra hình ra dáng, bắt đầu vẽ theo lối vẽ tranh hoa điểu tỉ mỉ.
Đôi mắt của tiểu nội thị càng lúc càng mở to, hắn chưa từng thấy ai vẽ, nhưng Vạn tổng quản vẽ... quá xấu rồi đó?
Hoa mẫu đơn mỏng manh và sang trọng dường như đã trở thành một bông rau muống héo úa dưới ngòi bút của Vạn tổng quản. Chú chim nhỏ sinh động đó lại giống như một con chim sẻ rơi vào thùng thuốc nhuộm dưới ngòi bút của Vạn tổng quản.
Sau khi hai bức tranh vẽ xong, tiểu nội thị chỉ cảm thấy mình bị tác động từ ánh mắt đến tâm hồn, sửng sốt không nói nên lời.
Nhưng Vạn Đức Tường vẫn hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy ta vẽ thế nào?".
"Rất... giống" - Tiểu nội thị gian nan mở miệng.
Vạn Đức Tường nhìn kỹ hơn rồi gật đầu hài lòng: "Không nói thì ta cũng thấy nó trông khá giống. Ít nhất những ai đã từng xem bản gốc hẳn đều biết ta vẽ gì".
Hắn đưa cho tiểu nội thị một cuốn sách: "Quạt chút gió cho bức tranh này mau khô đi".
“Định đóng khung sao?” - Tiểu nội thị quạt gió mạnh. Đây là kiệt tác của tổng quản, tuy rằng không quá đẹp nhưng ít nhất cũng phải coi trọng.
Vạn Đức Tường gật đầu: "Muốn nhanh chóng đóng khung thì hôm nay phải giao cho Khương cô nương".
“Hả?!” - Tiểu nội thị kinh ngạc đến mức cuốn sách trên tay suýt nữa bay ra ngoài.
Vạn Đức Tường mỉm cười hài lòng: "Khương cô nương chắc chắn sẽ... thích".
***
Khương Họa ngủ trưa dậy thì nghe Sơ Đồng nói Vạn tổng quản của Đông cung đến rồi, lần này Khương Vĩ không có ở nhà, Vạn tổng quản là nội thị nên trực tiếp được đưa đến nội viện, đợi nàng trong phòng sách.
“Sao em không gọi ta!” - Khương Họa sốt ruột. Vạn Đức Tường Đại tổng quản Đông cung, đến đâu mà chẳng phải là đối tượng được mọi người xu nịnh, vậy làm sao có thể cho hắn chờ nàng chợp mắt được?!
Sơ Đồng nhanh chóng giúp nàng chải tóc, bất lực nói: "Nô tỳ muốn gọi ngài, nhưng không cho. Ông ấy nói không có việc gì gấp, bèn đọc sách chờ ngài tỉnh lại".
Khương Họa vội vàng nhìn mình trong gương, không có vấn đề gì, nàng đứng dậy đi đến phòng sách ở Tây thứ gian.
Vạn Đức Tường đang ngồi trên nhuyễn tháp dưới cửa sổ, nhìn thấy Khương Họa đi tới thì đứng dậy nở nụ cười: "Khương cô nương".
“Thực sự xin lỗi vì đã để Vạn tổng quản đợi lâu" - Khương Họa cúi người thi lễ: “Không biết là Vạn tổng quản đến đây, Thái tử có việc gì dặn dò?”. Nàng đang nhớ về việc Thái tử hứa sẽ giúp nàng giới thiệu nàng đến chùa Thiện Giác để học nấu đồ chay, có lẽ Vạn Đức Tường đến đây vì lý do này.
Quả nhiên, Vạn Đức Tường nói: "Thái tử điện hạ dự định ngày mai sẽ đến chùa Thiện Giác một chuyến, đến lúc đó Khương cô nương có thể đi cùng".
Khương Họa rất vui vẻ, đôi mắt đen nhánh cong lên: "Đa tạ Thái tử điện hạ, còn làm phiền Vạn tổng quản đích thân chạy chuyến này".
“Không sao, đúng lúc giúp Nhị điện hạ giao một thứ" - Vạn Đức Tường đưa hộp đàn hương cho Khương Họa: “Đây là thứ mà Nhị điện hạ đưa cho Khương cô nương, nói là hai bức tranh".
“Nhị điện hạ quá khách khí, thật sự không cần thiết phải như thế" - Khương Họa có chút khó xử. Nàng đã hạ quyết tâm không chấp nhận lời xin lỗi của Tiêu Dân, nhưng Vạn Đức Tường chuyển giao cho Tiêu Dân, nàng cũng không thể để Vạn Đức Tường đưa lại cho Tiêu Dân. Nàng không có thể diện lớn như vậy, bảo Đại tổng quản Đông cung làm chân chạy cho mình.
“Khương cô nương, cầm lấy đi" - Vạn Đức Tường cười nói: “Lão nô đã hứa với Nhị điện hạ nhất định sẽ đưa hộp đàn hương này cho cô nương".
Hắn là người nói lời giữ lời, nói giao chiếc hộp cho Khương Họa thì nhất định sẽ làm được, về phần bên trong hộp thì hắn không bảo đảm.
Vạn Đức Tường không phải người của Tiêu Dân. Hắn cũng nói như vậy rồi, Khương Họa tự nhiên không thể nào chối từ, bèn nhận lấy hộp: "Đa tạ Vạn tổng quản".
***
Sau khi Vạn Đức Tường rời đi, Khương Họa mở hộp gỗ đàn hương, cẩn thận lấy ra hai bức tranh và trải chúng trên bàn sách lớn bằng gỗ cẩm lai.
Mặc dù không muốn nhận quà của Tiêu Dân nhưng nàng vẫn rất thích thú với những bức tranh trong chiếc hộp này. Nghe nói Tiêu Dân thích cầm kỳ thư họa, đã sưu tầm rất nhiều bảo vật. Dù đang tìm cơ hội để trả lại món quà này cho Tiêu Dân, nàng cũng dự định thưởng thức một phen.
Lan Nha bước vào với một khay sơn mài lớn màu đen, trên đó có đặt hai bộ váy áo mà lão thái thái dặn dò phòng may trong phủ may cho Khương Họa. Nàng đặt khay trên nhuyễn tháp, đang định mở miệng thì nhìn thấy hai cánh môi của cô nương nhà mình há ra, hai mắt đen nhánh nhìn hai bức họa, ánh mắt lanh lợi dần dần trở nên đờ đẫn, tựa hồ nhìn thấy cái gì dị thường.
Vừa rồi nàng nghe lời của Vạn tổng quản nói, trong lòng thầm nghĩ: Bộ đồ trang sức phỉ thúy mà Nhị hoàng tử đưa chính là cực phẩm, nếu bức tranh là Nhị hoàng tử tặng thì hẳn là trân phẩm. Cô nương giật mình như vậy, chẳng lẽ là một kiệt tác được lưu truyền đã tuyệt tích?
Sơ Đồng cũng phát hiện, hai người hầu gái nhìn nhau, đi tới hai bên bàn sách, chuẩn bị xem lén.
"Cái này... Cái này... của Nhị điện hạ đưa?" - Lan Nha trợn tròn mắt, dù sao nàng cũng lớn lên cùng cô nương, ngay cả khi cô nương vừa cầm cọ lúc còn bé cũng không thể vẽ xấu được như vậy.
“Nhầm rồi chăng?”. Sơ Đồng không thể tin được Nhị hoàng tử lại tặng bức họa như vậy cho cô nương, so với hai chiếc hộp gỗ đàn hương đựng bức tranh thì hai chiếc hộp gỗ đàn hương còn quý hơn, chưa kể đến đồ trang sức phỉ thúy đưa lần trước.
Khương Họa định thần lại, nhìn hai bức tranh "hào phóng, không chịu trói buộc, ngựa thần lướt gió tung mây" này mà không nói nên lời, thở dài: "Nhị hoàng tử thích cầm kỳ thư họa, nhưng chưa hẳn đã tinh thông. Có lẽ cũng bị lừa rồi".
Nhìn hồi lâu, nàng cũng nhận ra, nguyên tác này quả nhiên là do đại sư tiền triều làm, nhưng nàng không biết là ai đã vẽ lại hai bức tranh này, nói là đồ cũng không hơn.
“Vậy trả lại bức tranh này cho Nhị hoàng tử sao?” - Lan Nha hỏi. Bức tranh này quá xấu, nếu để ở chỗ cô nương thì ngay cả nàng cũng không nhìn nổi.
"Thôi bỏ đi," - Khương Họa yếu ớt xua tay: "Cất đi, cất vào... nhà kho nhỏ".
Thực sự không cần phải khách sáo với Tiêu Dân vì một bức tranh như vậy. Nàng trả về thì không biết y lại đưa cái gì tới nữa, cứ dứt khoát nhận lấy vậy. Dù sao cũng là của hoàng tử đưa, không thể trực tiếp vứt bỏ. Cất vào nhà kho trước, chờ khi nào không ai nhớ rõ việc này nữa thì lén đốt là được.
***
Khương Họa không đến Đông cung mà đợi ở Khương phủ. Tiêu Quyết nói sẽ đến Khương phủ đón nàng.
“Bà nội, bà thật sự không đi sao?”. Vì muốn học nấu đồ chay ở chùa Thiện Giác, Khương Họa định ở lại chùa một đêm, vốn dĩ nàng muốn đi cùng lão thái thái, nhưng lão thái thái nói bà có việc phải làm nên bảo nàng tự đi.
“Bà nội không đi nữa, bản thân con phải cẩn thận chút" - Lão thái thái kéo áo choàng cho nàng: “Trên núi lạnh nên cần mặc thêm. Nếu một ngày không đủ thì cứ ở thêm hai ngày".
Khương Họa nói: “Một ngày là đủ rồi, ngày mai con sẽ quay lại". Nàng không thể để người khác cầm tay chỉ việc, chỉ cần có thể xem người khác làm một lần, ghi nhớ chi tiết các bước, sau khi trở về tự thử nghiệm mò mẫn là đủ rồi. Nếu thật sự không được thì có thể đi ăn thêm mấy lần, trong lòng sẽ rõ hơn.
“Đi đi, có lẽ Thái tử cũng sắp tới rồi, đừng để y chờ con" - Lão thái thái vỗ vỗ tay Khương Họa.
Khương Họa cọ cọ bả vai lão thái thái hai cái: "Bà nội chờ nhé, lúc về con sẽ làm đồ chay cho bà".
“Được, vậy bà chờ ăn" - Lão thái thái cười híp mắt.
***
Tin tức Khương Họa và Thái tử cùng nhau đến chùa Thiện Giác, Trưởng công chúa cũng biết.
Lông mày mảnh khảnh của bà nhíu lại: "Chẳng lẽ Họa tỷ nhi có quen biết Thái tử từ trước? Sao bọn họ lại thân thiết như vậy?". Khương Họa trở về chưa tới vài ngày đã gặp Thái tử mấy lần rồi. Thái tử phái Vạn tổng quản đến tặng tranh, rồi đưa nàng đến Đông cung thay quần áo, hôm nay lại cùng nhau đi ra ngoài.
Hạ Tư Dao hừ lạnh một tiếng: “Quen gì chứ? Chỉ là dựa vào khuôn mặt mà dụ dỗ đàn ông khắp nơi thôi". Thái tử lạnh lùng, lại nhiệt tình với nàng ta như vậy, điều đáng ghét hơn nữa là Tiêu Dân cũng bị nàng ta mê hoặc!
“A Dao!” - Trưởng công chúa ngẩng mặt lên: “Cái gì mà "dụ dỗ đàn ông", câu này khó nghe thật đấy. Con là quận chúa, không thể nói năng thô tục như vậy".
“Biết rồi". Hạ Tư Dao bất mãn lẩm bẩm: “Vậy thì con sẽ đọc sách, đọc nhiều sách sẽ không thô tục nữa".
Đương nhiên, nàng ta chẳng thể đọc sách. Vừa trở lại viện của mình, nàng ta đã sai hầu gái bên cạnh để gọi thị vệ Mạc Đức đến.
Ngoài những người hầu của nhà họ Khương, trong phủ này còn có một số người do Trưởng công chúa đưa tới. Mạc Đức là thị vệ của Trưởng công chúa, trời sinh anh tuấn phóng khoáng, con người cũng thông minh, Hạ Tư Dao thích nhất là tìm hắn mỗi khi có việc gì đó.
Bởi vì là thị vệ của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa hoặc quận chúa gọi đến đương nhiên có thể vào nội viện. Mạc Đức đi theo hầu gái qua cổng thứ hai, tiến vào viện của Hạ Tư Dao.
“Quận chúa gọi thuộc hạ đến là có chuyện gì vậy?” - Mạc Đức hành lễ, đứng thẳng trước mặt Hạ Tư Dao.
“Có chuyện quan trọng, ngươi cứ làm cho ta là được" - Hạ Tử Du ra hiệu, bảo hắn cúi người xuống, thì thầm bên tai vài câu.
Trên mặt Mạc Đức lộ ra một chút khó xử, nhưng nhìn thấy ánh mắt "bắt buộc phải làm" của Hạ Tư Dao, hắn đành phải đồng ý: "Vậy thuộc hạ sẽ đến chùa Thiện Giác".
***
Lời tác giả: Vạn tổng quản: nhất ngôn cửu đỉnh, nói đưa hộp đến là đưa hộp đến!
“Chuẩn bị bút và mực!” - Vạn Đức Tường bước vào thư phòng của mình và ra lệnh.
Tiểu nội thị đáp lại giòn giã, tay chân thoăn thoắt trải giấy Tuyên Thành ra, đặt cái chặn giấy lên, bắt đầu mài mực: "Tổng quản, ngài muốn viết thư sao?".
Vạn Đức Tường lấy ra hai bức tranh trong hộp và trải chúng sang một bên: "Không, ta muốn vẽ".
“A?" - Tay của tiểu nội thị run lên, kinh ngạc hỏi: “Ngài còn biết vẽ tranh à, tiểu nhân chưa từng thấy nữa. Tổng quản, ngài thật là đa tài đa nghệ".
Vạn Đức Tường cười lắc đầu: "Ta không biết vẽ, nhưng, nếu chủ tử nói ngươi biết, ngươi phải biết, hiểu không?".
Tiểu nội thị chớp chớp mắt bối rối, chủ tử nói cái gì thì là cái đó, cái này hắn biết. Nhưng vẽ tranh có thể nói biết là sẽ biết sao? Hắn nhìn hai bức tranh mà Vạn Đức Tường trải ra: "Tổng quản, ngài muốn vẽ hai bức tranh này? Bức tranh này xanh xanh đỏ đỏ, vẽ thêm cái mực đen này chắc là không được đâu".
Vạn Đức Tường cũng nghĩ đến, tuy Thái tử nói vẽ xấu như thế nào, nhưng hắn cũng không thể vẽ mấy bông hoa và chim chóc sặc sỡ này thành màu đen chứ, đúng không?! Hắn khoát tay: "Đừng mài mực nữa, mau đi tìm chút thuốc màu vẽ tranh tới đây!".
Trong Đông cung không gì không có, tiểu nội thị nhanh chóng lấy thuốc màu bút vẽ ra.
Mặc dù Vạn Đức Tường chưa từng chạm tay vào nhưng ít nhất hắn cũng đã từng nhìn thấy Thái tử vẽ tranh. Hắn chấp bút ra hình ra dáng, bắt đầu vẽ theo lối vẽ tranh hoa điểu tỉ mỉ.
Đôi mắt của tiểu nội thị càng lúc càng mở to, hắn chưa từng thấy ai vẽ, nhưng Vạn tổng quản vẽ... quá xấu rồi đó?
Hoa mẫu đơn mỏng manh và sang trọng dường như đã trở thành một bông rau muống héo úa dưới ngòi bút của Vạn tổng quản. Chú chim nhỏ sinh động đó lại giống như một con chim sẻ rơi vào thùng thuốc nhuộm dưới ngòi bút của Vạn tổng quản.
Sau khi hai bức tranh vẽ xong, tiểu nội thị chỉ cảm thấy mình bị tác động từ ánh mắt đến tâm hồn, sửng sốt không nói nên lời.
Nhưng Vạn Đức Tường vẫn hỏi hắn: "Ngươi cảm thấy ta vẽ thế nào?".
"Rất... giống" - Tiểu nội thị gian nan mở miệng.
Vạn Đức Tường nhìn kỹ hơn rồi gật đầu hài lòng: "Không nói thì ta cũng thấy nó trông khá giống. Ít nhất những ai đã từng xem bản gốc hẳn đều biết ta vẽ gì".
Hắn đưa cho tiểu nội thị một cuốn sách: "Quạt chút gió cho bức tranh này mau khô đi".
“Định đóng khung sao?” - Tiểu nội thị quạt gió mạnh. Đây là kiệt tác của tổng quản, tuy rằng không quá đẹp nhưng ít nhất cũng phải coi trọng.
Vạn Đức Tường gật đầu: "Muốn nhanh chóng đóng khung thì hôm nay phải giao cho Khương cô nương".
“Hả?!” - Tiểu nội thị kinh ngạc đến mức cuốn sách trên tay suýt nữa bay ra ngoài.
Vạn Đức Tường mỉm cười hài lòng: "Khương cô nương chắc chắn sẽ... thích".
***
Khương Họa ngủ trưa dậy thì nghe Sơ Đồng nói Vạn tổng quản của Đông cung đến rồi, lần này Khương Vĩ không có ở nhà, Vạn tổng quản là nội thị nên trực tiếp được đưa đến nội viện, đợi nàng trong phòng sách.
“Sao em không gọi ta!” - Khương Họa sốt ruột. Vạn Đức Tường Đại tổng quản Đông cung, đến đâu mà chẳng phải là đối tượng được mọi người xu nịnh, vậy làm sao có thể cho hắn chờ nàng chợp mắt được?!
Sơ Đồng nhanh chóng giúp nàng chải tóc, bất lực nói: "Nô tỳ muốn gọi ngài, nhưng không cho. Ông ấy nói không có việc gì gấp, bèn đọc sách chờ ngài tỉnh lại".
Khương Họa vội vàng nhìn mình trong gương, không có vấn đề gì, nàng đứng dậy đi đến phòng sách ở Tây thứ gian.
Vạn Đức Tường đang ngồi trên nhuyễn tháp dưới cửa sổ, nhìn thấy Khương Họa đi tới thì đứng dậy nở nụ cười: "Khương cô nương".
“Thực sự xin lỗi vì đã để Vạn tổng quản đợi lâu" - Khương Họa cúi người thi lễ: “Không biết là Vạn tổng quản đến đây, Thái tử có việc gì dặn dò?”. Nàng đang nhớ về việc Thái tử hứa sẽ giúp nàng giới thiệu nàng đến chùa Thiện Giác để học nấu đồ chay, có lẽ Vạn Đức Tường đến đây vì lý do này.
Quả nhiên, Vạn Đức Tường nói: "Thái tử điện hạ dự định ngày mai sẽ đến chùa Thiện Giác một chuyến, đến lúc đó Khương cô nương có thể đi cùng".
Khương Họa rất vui vẻ, đôi mắt đen nhánh cong lên: "Đa tạ Thái tử điện hạ, còn làm phiền Vạn tổng quản đích thân chạy chuyến này".
“Không sao, đúng lúc giúp Nhị điện hạ giao một thứ" - Vạn Đức Tường đưa hộp đàn hương cho Khương Họa: “Đây là thứ mà Nhị điện hạ đưa cho Khương cô nương, nói là hai bức tranh".
“Nhị điện hạ quá khách khí, thật sự không cần thiết phải như thế" - Khương Họa có chút khó xử. Nàng đã hạ quyết tâm không chấp nhận lời xin lỗi của Tiêu Dân, nhưng Vạn Đức Tường chuyển giao cho Tiêu Dân, nàng cũng không thể để Vạn Đức Tường đưa lại cho Tiêu Dân. Nàng không có thể diện lớn như vậy, bảo Đại tổng quản Đông cung làm chân chạy cho mình.
“Khương cô nương, cầm lấy đi" - Vạn Đức Tường cười nói: “Lão nô đã hứa với Nhị điện hạ nhất định sẽ đưa hộp đàn hương này cho cô nương".
Hắn là người nói lời giữ lời, nói giao chiếc hộp cho Khương Họa thì nhất định sẽ làm được, về phần bên trong hộp thì hắn không bảo đảm.
Vạn Đức Tường không phải người của Tiêu Dân. Hắn cũng nói như vậy rồi, Khương Họa tự nhiên không thể nào chối từ, bèn nhận lấy hộp: "Đa tạ Vạn tổng quản".
***
Sau khi Vạn Đức Tường rời đi, Khương Họa mở hộp gỗ đàn hương, cẩn thận lấy ra hai bức tranh và trải chúng trên bàn sách lớn bằng gỗ cẩm lai.
Mặc dù không muốn nhận quà của Tiêu Dân nhưng nàng vẫn rất thích thú với những bức tranh trong chiếc hộp này. Nghe nói Tiêu Dân thích cầm kỳ thư họa, đã sưu tầm rất nhiều bảo vật. Dù đang tìm cơ hội để trả lại món quà này cho Tiêu Dân, nàng cũng dự định thưởng thức một phen.
Lan Nha bước vào với một khay sơn mài lớn màu đen, trên đó có đặt hai bộ váy áo mà lão thái thái dặn dò phòng may trong phủ may cho Khương Họa. Nàng đặt khay trên nhuyễn tháp, đang định mở miệng thì nhìn thấy hai cánh môi của cô nương nhà mình há ra, hai mắt đen nhánh nhìn hai bức họa, ánh mắt lanh lợi dần dần trở nên đờ đẫn, tựa hồ nhìn thấy cái gì dị thường.
Vừa rồi nàng nghe lời của Vạn tổng quản nói, trong lòng thầm nghĩ: Bộ đồ trang sức phỉ thúy mà Nhị hoàng tử đưa chính là cực phẩm, nếu bức tranh là Nhị hoàng tử tặng thì hẳn là trân phẩm. Cô nương giật mình như vậy, chẳng lẽ là một kiệt tác được lưu truyền đã tuyệt tích?
Sơ Đồng cũng phát hiện, hai người hầu gái nhìn nhau, đi tới hai bên bàn sách, chuẩn bị xem lén.
"Cái này... Cái này... của Nhị điện hạ đưa?" - Lan Nha trợn tròn mắt, dù sao nàng cũng lớn lên cùng cô nương, ngay cả khi cô nương vừa cầm cọ lúc còn bé cũng không thể vẽ xấu được như vậy.
“Nhầm rồi chăng?”. Sơ Đồng không thể tin được Nhị hoàng tử lại tặng bức họa như vậy cho cô nương, so với hai chiếc hộp gỗ đàn hương đựng bức tranh thì hai chiếc hộp gỗ đàn hương còn quý hơn, chưa kể đến đồ trang sức phỉ thúy đưa lần trước.
Khương Họa định thần lại, nhìn hai bức tranh "hào phóng, không chịu trói buộc, ngựa thần lướt gió tung mây" này mà không nói nên lời, thở dài: "Nhị hoàng tử thích cầm kỳ thư họa, nhưng chưa hẳn đã tinh thông. Có lẽ cũng bị lừa rồi".
Nhìn hồi lâu, nàng cũng nhận ra, nguyên tác này quả nhiên là do đại sư tiền triều làm, nhưng nàng không biết là ai đã vẽ lại hai bức tranh này, nói là đồ cũng không hơn.
“Vậy trả lại bức tranh này cho Nhị hoàng tử sao?” - Lan Nha hỏi. Bức tranh này quá xấu, nếu để ở chỗ cô nương thì ngay cả nàng cũng không nhìn nổi.
"Thôi bỏ đi," - Khương Họa yếu ớt xua tay: "Cất đi, cất vào... nhà kho nhỏ".
Thực sự không cần phải khách sáo với Tiêu Dân vì một bức tranh như vậy. Nàng trả về thì không biết y lại đưa cái gì tới nữa, cứ dứt khoát nhận lấy vậy. Dù sao cũng là của hoàng tử đưa, không thể trực tiếp vứt bỏ. Cất vào nhà kho trước, chờ khi nào không ai nhớ rõ việc này nữa thì lén đốt là được.
***
Khương Họa không đến Đông cung mà đợi ở Khương phủ. Tiêu Quyết nói sẽ đến Khương phủ đón nàng.
“Bà nội, bà thật sự không đi sao?”. Vì muốn học nấu đồ chay ở chùa Thiện Giác, Khương Họa định ở lại chùa một đêm, vốn dĩ nàng muốn đi cùng lão thái thái, nhưng lão thái thái nói bà có việc phải làm nên bảo nàng tự đi.
“Bà nội không đi nữa, bản thân con phải cẩn thận chút" - Lão thái thái kéo áo choàng cho nàng: “Trên núi lạnh nên cần mặc thêm. Nếu một ngày không đủ thì cứ ở thêm hai ngày".
Khương Họa nói: “Một ngày là đủ rồi, ngày mai con sẽ quay lại". Nàng không thể để người khác cầm tay chỉ việc, chỉ cần có thể xem người khác làm một lần, ghi nhớ chi tiết các bước, sau khi trở về tự thử nghiệm mò mẫn là đủ rồi. Nếu thật sự không được thì có thể đi ăn thêm mấy lần, trong lòng sẽ rõ hơn.
“Đi đi, có lẽ Thái tử cũng sắp tới rồi, đừng để y chờ con" - Lão thái thái vỗ vỗ tay Khương Họa.
Khương Họa cọ cọ bả vai lão thái thái hai cái: "Bà nội chờ nhé, lúc về con sẽ làm đồ chay cho bà".
“Được, vậy bà chờ ăn" - Lão thái thái cười híp mắt.
***
Tin tức Khương Họa và Thái tử cùng nhau đến chùa Thiện Giác, Trưởng công chúa cũng biết.
Lông mày mảnh khảnh của bà nhíu lại: "Chẳng lẽ Họa tỷ nhi có quen biết Thái tử từ trước? Sao bọn họ lại thân thiết như vậy?". Khương Họa trở về chưa tới vài ngày đã gặp Thái tử mấy lần rồi. Thái tử phái Vạn tổng quản đến tặng tranh, rồi đưa nàng đến Đông cung thay quần áo, hôm nay lại cùng nhau đi ra ngoài.
Hạ Tư Dao hừ lạnh một tiếng: “Quen gì chứ? Chỉ là dựa vào khuôn mặt mà dụ dỗ đàn ông khắp nơi thôi". Thái tử lạnh lùng, lại nhiệt tình với nàng ta như vậy, điều đáng ghét hơn nữa là Tiêu Dân cũng bị nàng ta mê hoặc!
“A Dao!” - Trưởng công chúa ngẩng mặt lên: “Cái gì mà "dụ dỗ đàn ông", câu này khó nghe thật đấy. Con là quận chúa, không thể nói năng thô tục như vậy".
“Biết rồi". Hạ Tư Dao bất mãn lẩm bẩm: “Vậy thì con sẽ đọc sách, đọc nhiều sách sẽ không thô tục nữa".
Đương nhiên, nàng ta chẳng thể đọc sách. Vừa trở lại viện của mình, nàng ta đã sai hầu gái bên cạnh để gọi thị vệ Mạc Đức đến.
Ngoài những người hầu của nhà họ Khương, trong phủ này còn có một số người do Trưởng công chúa đưa tới. Mạc Đức là thị vệ của Trưởng công chúa, trời sinh anh tuấn phóng khoáng, con người cũng thông minh, Hạ Tư Dao thích nhất là tìm hắn mỗi khi có việc gì đó.
Bởi vì là thị vệ của Trưởng công chúa, Trưởng công chúa hoặc quận chúa gọi đến đương nhiên có thể vào nội viện. Mạc Đức đi theo hầu gái qua cổng thứ hai, tiến vào viện của Hạ Tư Dao.
“Quận chúa gọi thuộc hạ đến là có chuyện gì vậy?” - Mạc Đức hành lễ, đứng thẳng trước mặt Hạ Tư Dao.
“Có chuyện quan trọng, ngươi cứ làm cho ta là được" - Hạ Tử Du ra hiệu, bảo hắn cúi người xuống, thì thầm bên tai vài câu.
Trên mặt Mạc Đức lộ ra một chút khó xử, nhưng nhìn thấy ánh mắt "bắt buộc phải làm" của Hạ Tư Dao, hắn đành phải đồng ý: "Vậy thuộc hạ sẽ đến chùa Thiện Giác".
***
Lời tác giả: Vạn tổng quản: nhất ngôn cửu đỉnh, nói đưa hộp đến là đưa hộp đến!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.