Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 36:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Sau bữa tối, Khương Họa đến phòng sách của Khương Vĩ, ngồi trên ghế bành sau bàn làm việc lớn bằng gỗ cẩm lai, chống cằm, ngơ ngác nhìn bộ lông cáo màu nguyệt trên bàn làm việc.
“Đây là đồ hôm nay Họa Họa mới mua sao?” - Nàng lơ đễnh, hoàn toàn không biết cha đã về từ lúc nào.
Khương Họa nhanh chóng đứng dậy, đặt lò sưởi nhỏ vào tay cha, rót thêm một tách trà nóng, đưa tới cho cha: "Cha, cha có thích màu này không?"
“Thích, màu này hiếm thấy lắm" - Khương Vĩ nhấp một ngụm trà, dùng ngón tay sờ sờ bộ lông cáo: “Bộ lông này không tệ, con bỏ ra bao nhiêu tiền, cha sẽ tiếp viện cho con".
Khương Họa thở dài: "Cha, bộ lông cáo này không đắt lắm, hơn nữa, mua một bộ lông cáo còn tặng kèm chức Thượng thư".
"Cái gì? Chức Thượng thư?" - Khương Vĩ hoàn toàn ngẩn ra.
Khương Họa dời ghế đến bên cạnh Khương Vĩ ngồi xuống, thấp giọng kể về cuộc gặp gỡ với con gái của Thượng thư và Thái tử hôm nay: "Cha, cha nói xem, Thái tử có ý gì?".
Dưới ánh nến rực rỡ, Khương Họa tóc đen như mây, da trắng như tuyết, hai mắt đen nhánh nhìn Khương Vĩ mang theo một chút lo lắng bất định.
Khương Vĩ đưa tay lên, dùng ngón tay mảnh khảnh chạm vào tóc Khương Họa. Đứa con gái nhỏ đáng yêu đẹp đẽ của ông lớn rồi, đã trở thành một viên ngọc trai chói lọi.
Ông đương nhiên biết Thái tử có ý gì, Thượng thư Bộ Lễ là cấp trên của ông, ông quen thuộc nhất, là một người cẩn thận, thận trọng, tuy rằng kiến thức tầm thường, nhưng thắng ở cẩn trọng. Người như vậy hoàn toàn không có quan hệ gì với Thái hậu. Thái tử để ông ta từ quan hoàn toàn là để trút giận và lấy lòng con gái thôi.
Nhưng ông không muốn con gái mình vào Đông cung.
Con gái bảo bối của ông sao có thể làm thiếp cho người khác?
Hơn nữa, liệu thân thể của Thái tử có thể sống được lâu hay không thì vẫn chưa chắc chắn.
Khương Vĩ cười nói: "Thế lực trên triều đình rối rắm, phức tạp nên Thái tử cũng có cân nhắc riêng khi để Thượng thư Bộ Lễ từ quan. Về phần cha, nếu có thể ngồi lên vị trí Thượng thư đương nhiên là có chỗ tốt với Thái tử. Nói đến những điều này thì quá phức tạp, Họa Họa không cần phải xen vào đâu".
Khương Họa thở phào nhẹ nhõm, tảng đá nặng nề trong lòng không còn nữa, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có một cảm giác mất mát kỳ lạ không giải thích được.
Khương Vĩ nhìn sắc mặt của nàng: "Còn sớm, nếu không mệt, Họa Họa chơi một ván cờ với cha nhé?".
“Dạ" - Khương Họa đứng dậy, cầm lấy bàn cờ và rổ cờ, nhẹ tay nhẹ chân đặt lên bàn, kéo tay áo Khương Vĩ mà lắc lắc: “Cha, cha phải nhường con năm nước".
Khương Vĩ cười tủm tỉm: "Tham lam".
Phủ Trường Ninh Hầu
Tạ Hành bước nhanh, băng qua khu vườn ở nội viện, vào sân của Tạ lão thái thái.
Vừa bước tới cửa, chợt nghe thấy tiếng thím hai vọng ra từ trong nhà.
"... Tuy rằng nàng là con gái của Trưởng công chúa, nhưng dù sao nàng cũng là thứ nữ! Mẫu thân, con dâu biết người và lão thái thái của Khương gia là bạn thân, nguyện ý kết thành thông gia. Nếu là sáu bảy năm trước, nàng ta là đích trưởng nữ đúng nghĩa, con nhất định sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng bây giờ đã khác, tuy không phải lỗi của nàng ta nhưng nàng ta đã trở thành thứ nữ rồi. Mẫu thân, không phải con quá kén chọn mà là đích thứ khác biệt, có con trai trưởng nhà ai mà lại đi phối với thứ nữ chứ?”.
Trong lòng Tạ Hành khẽ động, y không rời đi để tránh tị hiềm, mà ngược lại lại bước vào phòng ngoài, lẳng lặng ngồi xuống ghế, yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa thím hai và bà nội trong Đông thứ gian.
Tạ lão thái thái khuyên: "Cô nương đó khi còn nhỏ ta đã từng gặp, trời sinh dung mạo xinh đẹp, có tài hoa lại thông minh, tuy thân phận hơi kém nhưng nhân phẩm thật sự không có gì để soi mói. Đột nhiên con bé gặp biến cố bị trở thành thứ nữ, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với đại đa số đích nữ trong kinh đô này lắm. Nếu để ta nói thì không cần thiết phải xem trọng đích thứ như vậy".
Thím hai Tạ có chút sốt ruột mà phản bác: "Mẫu thân tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất coi trọng đích thứ đúng không? Nếu không, tại sao cứ nhất quyết đưa nàng ta cho Nhị lang của chúng con chứ? Trưởng ấu có thứ tự, tiểu Hầu gia không phải vẫn chưa đính hôn đó sao?".
“Con..." - Tạ lão thái thái thở dài: “Thôi bỏ đi, chuyện hôn nhân là lệnh cha mẹ, lời bà mối. Người làm bà nội như ta nhiều nhất chỉ giật dây một cái mà thôi, nếu con không muốn, ta cũng tuyệt đối không miễn cưỡng con. Tuy nhiên, nếu chuyện này không thành, người hai nhà chúng ta cứ coi như chưa từng nhắc tới, bất kể như thế nào cũng không được lan truyền ra ngoài". Hai nhà nghị thân đương nhiên chưa chắc sẽ thành công, tìm lý do thích hợp để từ chối là được.
Thím hai Tạ đáp: "Mẫu thân đừng lo, con dâu hiểu mà".
Ngay khi rèm cửa đóng lại, thím hai Tạ nhìn thấy Tạ Hành đang ngồi ở phòng ngoài, sửng sốt một chút, nhớ tới vừa rồi mình nói tại sao không đưa Khương Họa cho tiểu Hầu gia, bà nhất thời lộ ra mấy phần xấu hổ.
Song vẻ mặt của Tạ Hành lại rất bình tĩnh, y đứng dậy hành lễ trước khi bước vào Đông thứ gian.
Tạ lão thái thái cười vẫy tay, kéo y hỏi han ân cần.
Tạ Hành hỏi: "Bà nội, vừa rồi bà và thím hai nhắc tới con gái của Khương Thị lang Bộ Lễ đúng không?".
“Phi lê chớ nghe!” - Tạ lão thái thái đánh một cái vào tay y: “Là cô nương Khương phủ. Ôi, một đứa bé tốt, bà luôn muốn cho con bé đế nhà họ Tạ chúng ta, ai biết là thím hai của con không thích. Loại chuyện này cần phải ngươi tình ta nguyện, không thể ép buộc được. Cũng không biết ai may mắn có thể cưới được một cô nương có nhân phẩm như vậy".
Tạ Hành cười nói: "Bà nội, con vẫn chưa đính hôn đấy".
“Hả?” - Tạ lão thái thái nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Con... ý con là gì?”.
Tai Tạ Hành hơi đỏ lên: "Nếu đã là một cô gái tốt, nhị đệ không muốn, nhưng con bằng lòng. Bà nội, bà vẫn có thể để nàng ấy đến nhà họ Tạ của chúng ta".
“Con đã gặp cô nương đó chưa?” - Tạ lão thái thái biết cháu trai mình là một người chính kiến, sẽ không bao giờ nói vậy chỉ vì dỗ mình vui.
Tạ Hành gật đầu: “Hôm trước nàng đến Bộ Lễ đưa cơm trưa cho Khương thị lang, con tình cờ gặp được". Y không nhắc đến chùa Thiện Giác, hơn nữa y cũng đã nghe thấy tin đồn ở kinh đô hai ngày trước. Nếu nói ra chuyện y giúp Khương Họa đánh ba tên lưu manh, lỡ mà truyền ra ngoài sẽ rất xấu cho thanh danh của nàng.
“Thảo nào" - Tạ lão thái thái suy nghĩ một chút: “Nói mới nhớ, đã lâu rồi bà không gặp lại Khương tiểu cô nương, khi còn nhỏ là một cái bánh bao tuyết xinh đẹp đáng yêu, không biết bây giờ thế nào rồi?".
“Khụ khụ" - Tạ Hành nghiêng đầu, vành tai đỏ lên: “Rất đẹp".
Tạ lão thái thái vỗ tay Tạ Hành, nở nụ cười: "Ai da, tiểu Hầu gia của bà đã đến lúc phải cưới vợ rồi".
"Chỉ là," - Tạ lão thái thái thu lại ý cười: "Dù sao thân phận con bé cũng có chút chênh lệch. Lão thái thái nhà họ Khương khi đến cũng nói, nếu là với đích trưởng tử môn đình thì em là chỉ có thể làm thiếp, miễn cưỡng thành chính thê sẽ khó tránh khỏi khiến nhà chồng không hài lòng. Cho nên ngay từ đầu bà ấy chỉ muốn Khương cô nương gả cho đích ấu tử không quá quan trọng trong gia đình, bấy giờ mới nhìn trúng nhị đệ của con".
Tạ Hành nghiêm nghị nói: "Con muốn nàng làm chính thê của con, không phải thiếp".
Tạ lão thái thái gật đầu: "Đương nhiên bà không có ý kiến gì, chỉ là chỗ mẫu thân con...".
“Con sẽ tự nói". Tạ Hành đứng dậy, hành lễ rồi sải bước đi.
***
Không biết Thượng thư Bộ Lễ nghĩ thế nào, nhưng mấy ngày sau, ông ta thực sự dâng thư xin từ quan sớm, nói rằng mình đã già yếu, muốn về quê dưỡng lão.
Huệ Thuận Đế rất ngạc nhiên, theo thông lệ, những người dâng thư xin từ quan sớm đều phải giữ lại ba lần bảy lượt, huống chi vị Thượng thư Bộ Lễ này mới ngoài năm mươi tuổi, hoàn toàn không hề già. Thượng thư sáu bộ đều tầm tuổi này, hoàn toàn không thể nói là tuổi già sức yếu được.
Nhưng sau khi Huệ Thuận Đế giữ lại một lần, không biết làm sao lại biết được chuyện Thượng thư Bộ Lễ từ quan có liên quan đến Thái tử, ngự bút vung lên, phê chuẩn rồi.
Ngân ngấn nhưng giọt lệ nóng quyến luyến, Thượng thư Bộ Lễ rời kinh đô cùng gia đình và trở về quê nhà.
Cuối năm, Bộ Lễ cũng không bận rộn lắm, nhưng sau khi khai xuân cần phải chủ trì rất nhiều việc như tế thiên linh tinh, không có Thượng thư không được. Thái tử đề nghị để Khương Vĩ - Thị lang Bộ Lễ - thăng làm Thượng thư, Huệ Thuận Đế chuẩn.
Bằng cách này, Khương Vĩ trở thành người trẻ nhất trong Thượng thư của sáu bộ.
Mọi người thầm bàn tán, cho rằng Khương Vĩ là thơm lây từ Trưởng công chúa, cũng chỉ có Thái hậu và Trưởng công chúa biết chuyện này không liên quan gì đến bọn họ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thái hậu đương nhiên muốn điều tra rõ ràng.
Không điều tra thì không biết, sau khi điều tra xong thì Thái hậu sửng sốt, chuyện này hóa ra lại là bút tích của Thái tử!
Thái tử muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn ta bắt đầu chèn ép phe đối địch, nâng đỡ vây cánh?
Nhưng nghĩ như thế nào cũng không đúng, Thượng thư Bộ Lễ không thuộc phe phái của mình, đối với Thái tử tự nhiên không phải là phe đối địch.
Còn Khương Vĩ là phò mã của Trưởng công chúa, sao có thể bị coi là vây cánh của Thái tử?
“Đây là đồ hôm nay Họa Họa mới mua sao?” - Nàng lơ đễnh, hoàn toàn không biết cha đã về từ lúc nào.
Khương Họa nhanh chóng đứng dậy, đặt lò sưởi nhỏ vào tay cha, rót thêm một tách trà nóng, đưa tới cho cha: "Cha, cha có thích màu này không?"
“Thích, màu này hiếm thấy lắm" - Khương Vĩ nhấp một ngụm trà, dùng ngón tay sờ sờ bộ lông cáo: “Bộ lông này không tệ, con bỏ ra bao nhiêu tiền, cha sẽ tiếp viện cho con".
Khương Họa thở dài: "Cha, bộ lông cáo này không đắt lắm, hơn nữa, mua một bộ lông cáo còn tặng kèm chức Thượng thư".
"Cái gì? Chức Thượng thư?" - Khương Vĩ hoàn toàn ngẩn ra.
Khương Họa dời ghế đến bên cạnh Khương Vĩ ngồi xuống, thấp giọng kể về cuộc gặp gỡ với con gái của Thượng thư và Thái tử hôm nay: "Cha, cha nói xem, Thái tử có ý gì?".
Dưới ánh nến rực rỡ, Khương Họa tóc đen như mây, da trắng như tuyết, hai mắt đen nhánh nhìn Khương Vĩ mang theo một chút lo lắng bất định.
Khương Vĩ đưa tay lên, dùng ngón tay mảnh khảnh chạm vào tóc Khương Họa. Đứa con gái nhỏ đáng yêu đẹp đẽ của ông lớn rồi, đã trở thành một viên ngọc trai chói lọi.
Ông đương nhiên biết Thái tử có ý gì, Thượng thư Bộ Lễ là cấp trên của ông, ông quen thuộc nhất, là một người cẩn thận, thận trọng, tuy rằng kiến thức tầm thường, nhưng thắng ở cẩn trọng. Người như vậy hoàn toàn không có quan hệ gì với Thái hậu. Thái tử để ông ta từ quan hoàn toàn là để trút giận và lấy lòng con gái thôi.
Nhưng ông không muốn con gái mình vào Đông cung.
Con gái bảo bối của ông sao có thể làm thiếp cho người khác?
Hơn nữa, liệu thân thể của Thái tử có thể sống được lâu hay không thì vẫn chưa chắc chắn.
Khương Vĩ cười nói: "Thế lực trên triều đình rối rắm, phức tạp nên Thái tử cũng có cân nhắc riêng khi để Thượng thư Bộ Lễ từ quan. Về phần cha, nếu có thể ngồi lên vị trí Thượng thư đương nhiên là có chỗ tốt với Thái tử. Nói đến những điều này thì quá phức tạp, Họa Họa không cần phải xen vào đâu".
Khương Họa thở phào nhẹ nhõm, tảng đá nặng nề trong lòng không còn nữa, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời trong lòng lại có một cảm giác mất mát kỳ lạ không giải thích được.
Khương Vĩ nhìn sắc mặt của nàng: "Còn sớm, nếu không mệt, Họa Họa chơi một ván cờ với cha nhé?".
“Dạ" - Khương Họa đứng dậy, cầm lấy bàn cờ và rổ cờ, nhẹ tay nhẹ chân đặt lên bàn, kéo tay áo Khương Vĩ mà lắc lắc: “Cha, cha phải nhường con năm nước".
Khương Vĩ cười tủm tỉm: "Tham lam".
Phủ Trường Ninh Hầu
Tạ Hành bước nhanh, băng qua khu vườn ở nội viện, vào sân của Tạ lão thái thái.
Vừa bước tới cửa, chợt nghe thấy tiếng thím hai vọng ra từ trong nhà.
"... Tuy rằng nàng là con gái của Trưởng công chúa, nhưng dù sao nàng cũng là thứ nữ! Mẫu thân, con dâu biết người và lão thái thái của Khương gia là bạn thân, nguyện ý kết thành thông gia. Nếu là sáu bảy năm trước, nàng ta là đích trưởng nữ đúng nghĩa, con nhất định sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này. Nhưng bây giờ đã khác, tuy không phải lỗi của nàng ta nhưng nàng ta đã trở thành thứ nữ rồi. Mẫu thân, không phải con quá kén chọn mà là đích thứ khác biệt, có con trai trưởng nhà ai mà lại đi phối với thứ nữ chứ?”.
Trong lòng Tạ Hành khẽ động, y không rời đi để tránh tị hiềm, mà ngược lại lại bước vào phòng ngoài, lẳng lặng ngồi xuống ghế, yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa thím hai và bà nội trong Đông thứ gian.
Tạ lão thái thái khuyên: "Cô nương đó khi còn nhỏ ta đã từng gặp, trời sinh dung mạo xinh đẹp, có tài hoa lại thông minh, tuy thân phận hơi kém nhưng nhân phẩm thật sự không có gì để soi mói. Đột nhiên con bé gặp biến cố bị trở thành thứ nữ, nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với đại đa số đích nữ trong kinh đô này lắm. Nếu để ta nói thì không cần thiết phải xem trọng đích thứ như vậy".
Thím hai Tạ có chút sốt ruột mà phản bác: "Mẫu thân tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất coi trọng đích thứ đúng không? Nếu không, tại sao cứ nhất quyết đưa nàng ta cho Nhị lang của chúng con chứ? Trưởng ấu có thứ tự, tiểu Hầu gia không phải vẫn chưa đính hôn đó sao?".
“Con..." - Tạ lão thái thái thở dài: “Thôi bỏ đi, chuyện hôn nhân là lệnh cha mẹ, lời bà mối. Người làm bà nội như ta nhiều nhất chỉ giật dây một cái mà thôi, nếu con không muốn, ta cũng tuyệt đối không miễn cưỡng con. Tuy nhiên, nếu chuyện này không thành, người hai nhà chúng ta cứ coi như chưa từng nhắc tới, bất kể như thế nào cũng không được lan truyền ra ngoài". Hai nhà nghị thân đương nhiên chưa chắc sẽ thành công, tìm lý do thích hợp để từ chối là được.
Thím hai Tạ đáp: "Mẫu thân đừng lo, con dâu hiểu mà".
Ngay khi rèm cửa đóng lại, thím hai Tạ nhìn thấy Tạ Hành đang ngồi ở phòng ngoài, sửng sốt một chút, nhớ tới vừa rồi mình nói tại sao không đưa Khương Họa cho tiểu Hầu gia, bà nhất thời lộ ra mấy phần xấu hổ.
Song vẻ mặt của Tạ Hành lại rất bình tĩnh, y đứng dậy hành lễ trước khi bước vào Đông thứ gian.
Tạ lão thái thái cười vẫy tay, kéo y hỏi han ân cần.
Tạ Hành hỏi: "Bà nội, vừa rồi bà và thím hai nhắc tới con gái của Khương Thị lang Bộ Lễ đúng không?".
“Phi lê chớ nghe!” - Tạ lão thái thái đánh một cái vào tay y: “Là cô nương Khương phủ. Ôi, một đứa bé tốt, bà luôn muốn cho con bé đế nhà họ Tạ chúng ta, ai biết là thím hai của con không thích. Loại chuyện này cần phải ngươi tình ta nguyện, không thể ép buộc được. Cũng không biết ai may mắn có thể cưới được một cô nương có nhân phẩm như vậy".
Tạ Hành cười nói: "Bà nội, con vẫn chưa đính hôn đấy".
“Hả?” - Tạ lão thái thái nghi ngờ ngẩng đầu lên: “Con... ý con là gì?”.
Tai Tạ Hành hơi đỏ lên: "Nếu đã là một cô gái tốt, nhị đệ không muốn, nhưng con bằng lòng. Bà nội, bà vẫn có thể để nàng ấy đến nhà họ Tạ của chúng ta".
“Con đã gặp cô nương đó chưa?” - Tạ lão thái thái biết cháu trai mình là một người chính kiến, sẽ không bao giờ nói vậy chỉ vì dỗ mình vui.
Tạ Hành gật đầu: “Hôm trước nàng đến Bộ Lễ đưa cơm trưa cho Khương thị lang, con tình cờ gặp được". Y không nhắc đến chùa Thiện Giác, hơn nữa y cũng đã nghe thấy tin đồn ở kinh đô hai ngày trước. Nếu nói ra chuyện y giúp Khương Họa đánh ba tên lưu manh, lỡ mà truyền ra ngoài sẽ rất xấu cho thanh danh của nàng.
“Thảo nào" - Tạ lão thái thái suy nghĩ một chút: “Nói mới nhớ, đã lâu rồi bà không gặp lại Khương tiểu cô nương, khi còn nhỏ là một cái bánh bao tuyết xinh đẹp đáng yêu, không biết bây giờ thế nào rồi?".
“Khụ khụ" - Tạ Hành nghiêng đầu, vành tai đỏ lên: “Rất đẹp".
Tạ lão thái thái vỗ tay Tạ Hành, nở nụ cười: "Ai da, tiểu Hầu gia của bà đã đến lúc phải cưới vợ rồi".
"Chỉ là," - Tạ lão thái thái thu lại ý cười: "Dù sao thân phận con bé cũng có chút chênh lệch. Lão thái thái nhà họ Khương khi đến cũng nói, nếu là với đích trưởng tử môn đình thì em là chỉ có thể làm thiếp, miễn cưỡng thành chính thê sẽ khó tránh khỏi khiến nhà chồng không hài lòng. Cho nên ngay từ đầu bà ấy chỉ muốn Khương cô nương gả cho đích ấu tử không quá quan trọng trong gia đình, bấy giờ mới nhìn trúng nhị đệ của con".
Tạ Hành nghiêm nghị nói: "Con muốn nàng làm chính thê của con, không phải thiếp".
Tạ lão thái thái gật đầu: "Đương nhiên bà không có ý kiến gì, chỉ là chỗ mẫu thân con...".
“Con sẽ tự nói". Tạ Hành đứng dậy, hành lễ rồi sải bước đi.
***
Không biết Thượng thư Bộ Lễ nghĩ thế nào, nhưng mấy ngày sau, ông ta thực sự dâng thư xin từ quan sớm, nói rằng mình đã già yếu, muốn về quê dưỡng lão.
Huệ Thuận Đế rất ngạc nhiên, theo thông lệ, những người dâng thư xin từ quan sớm đều phải giữ lại ba lần bảy lượt, huống chi vị Thượng thư Bộ Lễ này mới ngoài năm mươi tuổi, hoàn toàn không hề già. Thượng thư sáu bộ đều tầm tuổi này, hoàn toàn không thể nói là tuổi già sức yếu được.
Nhưng sau khi Huệ Thuận Đế giữ lại một lần, không biết làm sao lại biết được chuyện Thượng thư Bộ Lễ từ quan có liên quan đến Thái tử, ngự bút vung lên, phê chuẩn rồi.
Ngân ngấn nhưng giọt lệ nóng quyến luyến, Thượng thư Bộ Lễ rời kinh đô cùng gia đình và trở về quê nhà.
Cuối năm, Bộ Lễ cũng không bận rộn lắm, nhưng sau khi khai xuân cần phải chủ trì rất nhiều việc như tế thiên linh tinh, không có Thượng thư không được. Thái tử đề nghị để Khương Vĩ - Thị lang Bộ Lễ - thăng làm Thượng thư, Huệ Thuận Đế chuẩn.
Bằng cách này, Khương Vĩ trở thành người trẻ nhất trong Thượng thư của sáu bộ.
Mọi người thầm bàn tán, cho rằng Khương Vĩ là thơm lây từ Trưởng công chúa, cũng chỉ có Thái hậu và Trưởng công chúa biết chuyện này không liên quan gì đến bọn họ.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Thái hậu đương nhiên muốn điều tra rõ ràng.
Không điều tra thì không biết, sau khi điều tra xong thì Thái hậu sửng sốt, chuyện này hóa ra lại là bút tích của Thái tử!
Thái tử muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn ta bắt đầu chèn ép phe đối địch, nâng đỡ vây cánh?
Nhưng nghĩ như thế nào cũng không đúng, Thượng thư Bộ Lễ không thuộc phe phái của mình, đối với Thái tử tự nhiên không phải là phe đối địch.
Còn Khương Vĩ là phò mã của Trưởng công chúa, sao có thể bị coi là vây cánh của Thái tử?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.