Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 37:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Thái hậu không hiểu ý định của Thái tử khi để Khương Vĩ được thăng chức Thượng thư Bộ Lễ, nhưng dù thế nào đi nữa, bà ta thấy đây chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt.
Thái tử không sống được bao lâu, theo lý thuyết là chất độc trên người rất khó thải ra ngoài, nếu không thì cũng không đến nỗi biết bao nhiêu năm qua mà thái y vẫn không thể làm được gì. Nhưng hai năm qua, khí sắc của hắn ta được bồi dưỡng rất khá, có vẻ như cơ thể hắn ta không còn gặp vấn đề nghiêm trọng nữa.
Hiện tại hắn ta đã đổi một Thượng thư khác, mấu chốt là trò trẻ con như vậy, Hoàng đế lại vô cùng dung túng.
Chẳng lẽ Thái tử bừng bừng dã tâm muốn nuôi trồng thế lực của chính mình? Chẳng lẽ Khương Vĩ ôm mối hận quá khứ, cho dù trở thành phò mã, hắn ta cũng không một lòng với Trưởng công chúa?
Khương Vĩ đã đầu phục Thái tử rồi sao?
Lông mày của Thái hậu nhíu chặt, Bộ Lễ không phải trọng điểm, không quan trọng hơn Bộ Hộ và Bộ Lại. Vị trí Thượng thư Bộ Lễ do ai ngồi lên không liên quan đến bà.
Nhưng Khương Vĩ là phò mã của con gái ruột, nhất định không thể để hắn ta nương nhờ cho Thái tử.
Một Khương Vĩ không dễ khống chế, may mà hắn ta còn có người nhà, nếu không chế Khương Họa vững chắc bên cạnh mình, thì Khương Vĩ vì Khương Họa cũng không thể phản bội Trưởng công chúa. Trong trường hợp này, cho dù là hắn ta muốn nương nhờ Thái tử, Thái tử cũng không chắc sẽ tin tưởng hắn ta.
Khương Họa...
Ngón tay của Thái hậu nhẹ nhàng xoa xoa cái lò sưởi nhỏ bằng vàng. Thứ để dễ dàng khống chế một cô gái tốt nhất không gì ngoài hôn nhân của nàng ta, vậy nên gả Khương Họa cho ai đây?
Kết hôn với người của mình đương nhiên là an toàn nhất. Nhưng Khương Họa trời sinh đã có dung mạo như vậy, không thể lãng phí, nếu gả cho một người luôn trung lập, dao động bất định, không chỉ có thể giúp bản thân lợi dụng được thế lực mà còn có thể nắm chặt Khương Họa và Khương Vĩ trong lòng bàn tay, thế chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
Thái hậu ban đầu muốn dùng Khương Họa liên hôn, trước đó cũng đã có một số ứng cử viên.
Tuy nhiên, Khương Vĩ đã được Thái tử thăng làm Thượng thư Bộ Lễ, điều này khiến bà ta cảm thấy Khương Vĩ có thể phản bội, hoặc hắn ta đã đạt được một thỏa thuận bí mật nào đó với Thái tử. Vì vậy, bà cảm thấy mình phải trừng phạt con gái nhà họ Khương một chút, cho họ biết mình mới là người kiểm soát số phận của họ, Khương Vĩ không thể phản bội con gái mình, Khương Họa cũng không thể bắt nạt cháu gái của mình, vậy cứ để Khương Họa hả cho người tồi tệ nhất trong đám người này đi.
Thái hậu quyết định một ứng cử viên, triệu Khương Họa vào cung.
Khương Họa vốn tưởng rằng Thái hậu muốn tìm cớ trừng phạt mình, dù sao lần trước Trưởng công chúa không phạt quỳ nàng thành công, có lẽ Hạ Tư Dao lại thúc giục Thái hậu sử dụng thủ đoạn mờ ám nào đó để hành hạ nàng nữa.
Trước khi đến hoàng cung, nàng mặc bộ quần áo dày nhất, khoác áo choàng dày nhất, đệm thật dày buộc quanh đầu gối, với bộ đồ như vậy thì dù quỳ bên ngoài cũng không sao.
Không ngờ, trong cung Từ An của Thái hậu không có Hạ Tư Dao mà lại nhìn thấy Thái tử phi.
Khương Họa hành lễ, Thái hậu vẫy tay: "Nào, ngồi xuống, thật là trùng hợp, ngươi vừa tới thì Thái tử phi cũng tới".
Bà ta nói một cách thản nhiên, không có ẩn ý gì sâu xa, nhưng trái tim của Vũ Lục lại lệch một nhịp. Một trong những nhiệm vụ chính của nàng là bảo vệ Khương Họa khi nàng ấy vào cung. Bởi vì cung cấm sâm nghiêm, ám vệ có thân thủ cao cũng rất khó tiến vào, Phong Tam chỉ có thể ở bên ngoài cung.
Khương Họa không thể ở một mình, đặc biệt là trong cung, cho nên chỉ cần Khương Họa vào cung, nàng nhất định phải xuất hiện ở bên cạnh Khương Họa.
Nhưng cũng không thể làm cho mọi người biết được mối quan hệ của nàng với Khương Họa, đặc biệt là Thái hậu. Vũ Lục ngẫm nghĩ một hồi, quyết định bình thường vẫn nên tiến cung nhiều hơn, bầu bạn với Thái hậu, hoặc là bầu bạn với Trương Hoàng hậu không có cảm giác tồn tại kia. Nàng thường xuyên ở trong cung, như vậy khi Khương Họa vào cung, nàng cũng "đúng lúc" trong cung, thế thì sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Vũ Lục yên lặng nhìn Khương Họa, một cô gái nhỏ dễ thương ngọt ngào như vậy, chẳng trách chủ tử lại lo lắng đến thế. Lần trước vì Phong Tam bắn pháo hoa để liên lạc khẩn cấp, chủ tử đã đưa tất cả người của trại ám vệ đến Khương phủ. Nghe nói còn là trực tiếp xông vào nội viện.
Sau đó, chủ tử ra lệnh cho người của trại ám vệ rằng dù đang thực hiện nhiệm vụ gì, thì sự an toàn của Khương Họa luôn là ưu tiên hàng đầu. Tức là cho dù đang làm nhiệm vụ khác mà gặp phải Khương Họa đang nguy hiểm, cũng phải ưu tiên bảo vệ Khương Họa.
Vốn dĩ là nhiệm vụ của nàng và Phong Tam là bảo vệ Khương Họa, Phong Tam phụ trách bên ngoài cung, nàng phụ trách bên trong cung, bây giờ đã trở thành nhiệm vụ của toàn bộ trại ám vệ.
Nếu nàng dám để Khương Họa có gì sơ xuất trong cung, chủ tử nhất định sẽ chém sống nàng. Nghĩ đến đây Vũ Lục khẽ rùng mình, nhất định phải chăm sóc tốt cho tiểu tổ tông này!
Khương Họa chú ý đến ánh mắt đánh giá của Thái tử phi, cũng nhướng mi nhìn sang.
Thái tử phi mặc một bộ cung trang màu xanh nước biển với tay áo rộng, mái tóc đen được búi Triêu Vân Cận Hương Kế, cắm bộ diêu Điểm Thúy Song Loan, ngồi dưới tay Thái hậu, nhã nhặn trầm tĩnh, ôn hòa dịu dàng.
Thái hậu cười nói: "Ai gia có được một khúc gấm lưu vân, nếu phơi dưới ánh mặt trời trông giống như mây đang trôi vậy, nhưng màu sắc quá tinh tế, vẫn nên để mấy cô gái nhỏ mặc mới đẹp, nghĩ đến Họa tỷ nhi vừa trở về kinh đô, ai gia vẫn chưa thưởng cái gì cho ngươi, đúng lúc cho ngươi khúc gấm lưu vân này".
Bà ra lệnh cho cung nữ bên cạnh lấy khúc gấm lưu vân kia tới. Cung đáp lời đi, một cung nữ khác lên bẩm báo, nói là họa sĩ trong cung đến rồi.
Thái hậu nhìn về phía Khương Họa và Thái tử phi: "Vị họa sĩ này tới đây để vẽ ai gia, chúng ta nói chuyện trước đi, để nàng ta ở bên cạnh chờ là được".
Một lúc sau, nữ họa sĩ bước vào, hành lễ rồi im lặng đứng trong góc không nói gì nhiều.
Từ khi tiến vào cung Từ An, Khương Họa làm gì cũng cẩn thận. Người đa mưu túc trí như Thái hậu, làm việc gì cũng không phải ngẫu nhiên. Bà ta muốn đưa gấm lưu vân cho mình tất nhiên là có ý đồ của bà ta. Nữ họa sĩ này đúng lúc đến đây chắc chắn cũng có nguyên nhân.
Không chỉ có Khương Họa nghĩ như vậy, mà Vũ Lục cũng nghĩ như vậy.
Nàng không chút dấu vết mà liếc nhìn nữ họa sĩ, chỉ thấy trên tay phải nàng ta có một vết chai mỏng, quả nhiên là người quanh năm cầm bút, ngón tay cuối cùng bên trái còn có chút sơn chưa rửa, xem ra nàng ta quả nhiên là một họa sĩ. Vừa rồi khi nàng ta đi vào, nhìn bước đi yếu ớt, bước chân không vững, hiển nhiên không phải người luyện võ.
Cung nữ mang gấm lưu vân tới, Vũ Lục nhất thời bỏ qua nữ họa sĩ không rõ ý đồ này, quay đầu nhìn về khúc gấm kia.
Thái hậu dặn dò: "Mở ra cho Họa tỷ nhi xem".
Hai cung nữ giữ gấm lưu vân và cẩn thận kéo ra.
Gấm lưu vân quả thực rất xứng với danh tiếng, ngay cả trong đại điện không có ánh nắng chói chang nhưng trông cũng như mây trôi. Nếu như loại vải đẹp như vậy may thành y phục, mặc trên người, nhất định sẽ rạng rỡ không ít.
“Ôi trời, cái này đẹp quá" - Vũ Lục đứng dậy, đi tới bên cạnh gấm lưu vân, duỗi ngón tay vuốt ve, che miệng cười: “Thái hậu đối với cô nương thật tốt, ta ghen tị lắm đấy".
Nương theo động tác che miệng, ngón tay vừa vân vê gấm lưu vân của nàng vừa vặn ở trên môi, nàng cẩn thận ngửi, nhưng lại không ngửi thấy mùi lạ, đầu lưỡi nhanh chóng liếm trên ngón tay một chút, nhưng không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường.
Vũ Lục hơi kinh ngạc, nàng còn lo lắng Thái hậu làm gì trên khúc gấm lưu vân này, muốn ám hại tiểu tổ tông, nhưng không ngờ lại sạch sẽ không có gì cả.
Thái hậu cười nói: "Con đó, nếu thường xuyên tới thăm ai gia, ai gia có không ít đồ tốt đâu, đến lúc đó ta sẽ ban thưởng cho con hai thứ".
“Vậy thì đúng là tốt quá" - Vũ Lục vốn đã dự định thường xuyên vào cung đi dạo: “Chỉ cần Thái hậu không chê con phiền là được".
Khương Họa không biết vì sao, bèn đứng dậy nói: "Gấm lưu vân này quý giá quá, mặc trên người con thì uổng quá, chi bằng cứ đưa cho Thái tử phi đi, con thấy màu sắc này cũng khá hợp với Thái tử phi".
Thái tử phi xua tay: "Đây là Thái hậu ban thưởng cho cô, cô cứ việc nhận đi". Tuy rằng nàng không biết Thái hậu đến cùng là có ý gì, nhưng dù sao trên vải cũng không bị động tay chân gì cả, nhận lấy cũng không sao.
Thái hậu cũng nói: "Đưa cho ngươi thì ngươi cứ nhận, chỗ Vấn Điệp, ai gia còn có thứ tốt khác cho nó mà. Vả lại, vài ngày nữa sẽ là sinh nhật của ai gia, Họa tỷ nhi cứ cầm gấm lưu vân này đi, may thành quần áo, đến hôm tiệc mừng thọ thì mặc tới, để mọi người xem xem cháu gái của ai gia có phải là cô gái đẹp nhất trong kinh đô này hay không".
Cháu gái?
Khương Họa cụp mắt xuống, lông mi dài dày che khuất thần sắc trong mắt. Nàng cúi đầu tạ ơn, tiếp nhận gấm lưu vân mà không biết là có ý gì.
Sau vài câu chuyện phiếm với Thái hậu, Thái hậu nhìn nữ họa sĩ đang yên lặng chờ đợi, cười nói: “Được rồi, ai gia cũng mệt rồi, để lại chút tinh thần cho họa sĩ vẽ bức tranh, hai người các ngươi đi đi".
Khương Họa cáo từ, Thái tử phi cũng cùng đi ra khỏi cung Từ An, "tiện đường" tiễn Khương Họa ra khỏi cổng cung.
Thái tử không sống được bao lâu, theo lý thuyết là chất độc trên người rất khó thải ra ngoài, nếu không thì cũng không đến nỗi biết bao nhiêu năm qua mà thái y vẫn không thể làm được gì. Nhưng hai năm qua, khí sắc của hắn ta được bồi dưỡng rất khá, có vẻ như cơ thể hắn ta không còn gặp vấn đề nghiêm trọng nữa.
Hiện tại hắn ta đã đổi một Thượng thư khác, mấu chốt là trò trẻ con như vậy, Hoàng đế lại vô cùng dung túng.
Chẳng lẽ Thái tử bừng bừng dã tâm muốn nuôi trồng thế lực của chính mình? Chẳng lẽ Khương Vĩ ôm mối hận quá khứ, cho dù trở thành phò mã, hắn ta cũng không một lòng với Trưởng công chúa?
Khương Vĩ đã đầu phục Thái tử rồi sao?
Lông mày của Thái hậu nhíu chặt, Bộ Lễ không phải trọng điểm, không quan trọng hơn Bộ Hộ và Bộ Lại. Vị trí Thượng thư Bộ Lễ do ai ngồi lên không liên quan đến bà.
Nhưng Khương Vĩ là phò mã của con gái ruột, nhất định không thể để hắn ta nương nhờ cho Thái tử.
Một Khương Vĩ không dễ khống chế, may mà hắn ta còn có người nhà, nếu không chế Khương Họa vững chắc bên cạnh mình, thì Khương Vĩ vì Khương Họa cũng không thể phản bội Trưởng công chúa. Trong trường hợp này, cho dù là hắn ta muốn nương nhờ Thái tử, Thái tử cũng không chắc sẽ tin tưởng hắn ta.
Khương Họa...
Ngón tay của Thái hậu nhẹ nhàng xoa xoa cái lò sưởi nhỏ bằng vàng. Thứ để dễ dàng khống chế một cô gái tốt nhất không gì ngoài hôn nhân của nàng ta, vậy nên gả Khương Họa cho ai đây?
Kết hôn với người của mình đương nhiên là an toàn nhất. Nhưng Khương Họa trời sinh đã có dung mạo như vậy, không thể lãng phí, nếu gả cho một người luôn trung lập, dao động bất định, không chỉ có thể giúp bản thân lợi dụng được thế lực mà còn có thể nắm chặt Khương Họa và Khương Vĩ trong lòng bàn tay, thế chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?
Thái hậu ban đầu muốn dùng Khương Họa liên hôn, trước đó cũng đã có một số ứng cử viên.
Tuy nhiên, Khương Vĩ đã được Thái tử thăng làm Thượng thư Bộ Lễ, điều này khiến bà ta cảm thấy Khương Vĩ có thể phản bội, hoặc hắn ta đã đạt được một thỏa thuận bí mật nào đó với Thái tử. Vì vậy, bà cảm thấy mình phải trừng phạt con gái nhà họ Khương một chút, cho họ biết mình mới là người kiểm soát số phận của họ, Khương Vĩ không thể phản bội con gái mình, Khương Họa cũng không thể bắt nạt cháu gái của mình, vậy cứ để Khương Họa hả cho người tồi tệ nhất trong đám người này đi.
Thái hậu quyết định một ứng cử viên, triệu Khương Họa vào cung.
Khương Họa vốn tưởng rằng Thái hậu muốn tìm cớ trừng phạt mình, dù sao lần trước Trưởng công chúa không phạt quỳ nàng thành công, có lẽ Hạ Tư Dao lại thúc giục Thái hậu sử dụng thủ đoạn mờ ám nào đó để hành hạ nàng nữa.
Trước khi đến hoàng cung, nàng mặc bộ quần áo dày nhất, khoác áo choàng dày nhất, đệm thật dày buộc quanh đầu gối, với bộ đồ như vậy thì dù quỳ bên ngoài cũng không sao.
Không ngờ, trong cung Từ An của Thái hậu không có Hạ Tư Dao mà lại nhìn thấy Thái tử phi.
Khương Họa hành lễ, Thái hậu vẫy tay: "Nào, ngồi xuống, thật là trùng hợp, ngươi vừa tới thì Thái tử phi cũng tới".
Bà ta nói một cách thản nhiên, không có ẩn ý gì sâu xa, nhưng trái tim của Vũ Lục lại lệch một nhịp. Một trong những nhiệm vụ chính của nàng là bảo vệ Khương Họa khi nàng ấy vào cung. Bởi vì cung cấm sâm nghiêm, ám vệ có thân thủ cao cũng rất khó tiến vào, Phong Tam chỉ có thể ở bên ngoài cung.
Khương Họa không thể ở một mình, đặc biệt là trong cung, cho nên chỉ cần Khương Họa vào cung, nàng nhất định phải xuất hiện ở bên cạnh Khương Họa.
Nhưng cũng không thể làm cho mọi người biết được mối quan hệ của nàng với Khương Họa, đặc biệt là Thái hậu. Vũ Lục ngẫm nghĩ một hồi, quyết định bình thường vẫn nên tiến cung nhiều hơn, bầu bạn với Thái hậu, hoặc là bầu bạn với Trương Hoàng hậu không có cảm giác tồn tại kia. Nàng thường xuyên ở trong cung, như vậy khi Khương Họa vào cung, nàng cũng "đúng lúc" trong cung, thế thì sẽ không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Vũ Lục yên lặng nhìn Khương Họa, một cô gái nhỏ dễ thương ngọt ngào như vậy, chẳng trách chủ tử lại lo lắng đến thế. Lần trước vì Phong Tam bắn pháo hoa để liên lạc khẩn cấp, chủ tử đã đưa tất cả người của trại ám vệ đến Khương phủ. Nghe nói còn là trực tiếp xông vào nội viện.
Sau đó, chủ tử ra lệnh cho người của trại ám vệ rằng dù đang thực hiện nhiệm vụ gì, thì sự an toàn của Khương Họa luôn là ưu tiên hàng đầu. Tức là cho dù đang làm nhiệm vụ khác mà gặp phải Khương Họa đang nguy hiểm, cũng phải ưu tiên bảo vệ Khương Họa.
Vốn dĩ là nhiệm vụ của nàng và Phong Tam là bảo vệ Khương Họa, Phong Tam phụ trách bên ngoài cung, nàng phụ trách bên trong cung, bây giờ đã trở thành nhiệm vụ của toàn bộ trại ám vệ.
Nếu nàng dám để Khương Họa có gì sơ xuất trong cung, chủ tử nhất định sẽ chém sống nàng. Nghĩ đến đây Vũ Lục khẽ rùng mình, nhất định phải chăm sóc tốt cho tiểu tổ tông này!
Khương Họa chú ý đến ánh mắt đánh giá của Thái tử phi, cũng nhướng mi nhìn sang.
Thái tử phi mặc một bộ cung trang màu xanh nước biển với tay áo rộng, mái tóc đen được búi Triêu Vân Cận Hương Kế, cắm bộ diêu Điểm Thúy Song Loan, ngồi dưới tay Thái hậu, nhã nhặn trầm tĩnh, ôn hòa dịu dàng.
Thái hậu cười nói: "Ai gia có được một khúc gấm lưu vân, nếu phơi dưới ánh mặt trời trông giống như mây đang trôi vậy, nhưng màu sắc quá tinh tế, vẫn nên để mấy cô gái nhỏ mặc mới đẹp, nghĩ đến Họa tỷ nhi vừa trở về kinh đô, ai gia vẫn chưa thưởng cái gì cho ngươi, đúng lúc cho ngươi khúc gấm lưu vân này".
Bà ra lệnh cho cung nữ bên cạnh lấy khúc gấm lưu vân kia tới. Cung đáp lời đi, một cung nữ khác lên bẩm báo, nói là họa sĩ trong cung đến rồi.
Thái hậu nhìn về phía Khương Họa và Thái tử phi: "Vị họa sĩ này tới đây để vẽ ai gia, chúng ta nói chuyện trước đi, để nàng ta ở bên cạnh chờ là được".
Một lúc sau, nữ họa sĩ bước vào, hành lễ rồi im lặng đứng trong góc không nói gì nhiều.
Từ khi tiến vào cung Từ An, Khương Họa làm gì cũng cẩn thận. Người đa mưu túc trí như Thái hậu, làm việc gì cũng không phải ngẫu nhiên. Bà ta muốn đưa gấm lưu vân cho mình tất nhiên là có ý đồ của bà ta. Nữ họa sĩ này đúng lúc đến đây chắc chắn cũng có nguyên nhân.
Không chỉ có Khương Họa nghĩ như vậy, mà Vũ Lục cũng nghĩ như vậy.
Nàng không chút dấu vết mà liếc nhìn nữ họa sĩ, chỉ thấy trên tay phải nàng ta có một vết chai mỏng, quả nhiên là người quanh năm cầm bút, ngón tay cuối cùng bên trái còn có chút sơn chưa rửa, xem ra nàng ta quả nhiên là một họa sĩ. Vừa rồi khi nàng ta đi vào, nhìn bước đi yếu ớt, bước chân không vững, hiển nhiên không phải người luyện võ.
Cung nữ mang gấm lưu vân tới, Vũ Lục nhất thời bỏ qua nữ họa sĩ không rõ ý đồ này, quay đầu nhìn về khúc gấm kia.
Thái hậu dặn dò: "Mở ra cho Họa tỷ nhi xem".
Hai cung nữ giữ gấm lưu vân và cẩn thận kéo ra.
Gấm lưu vân quả thực rất xứng với danh tiếng, ngay cả trong đại điện không có ánh nắng chói chang nhưng trông cũng như mây trôi. Nếu như loại vải đẹp như vậy may thành y phục, mặc trên người, nhất định sẽ rạng rỡ không ít.
“Ôi trời, cái này đẹp quá" - Vũ Lục đứng dậy, đi tới bên cạnh gấm lưu vân, duỗi ngón tay vuốt ve, che miệng cười: “Thái hậu đối với cô nương thật tốt, ta ghen tị lắm đấy".
Nương theo động tác che miệng, ngón tay vừa vân vê gấm lưu vân của nàng vừa vặn ở trên môi, nàng cẩn thận ngửi, nhưng lại không ngửi thấy mùi lạ, đầu lưỡi nhanh chóng liếm trên ngón tay một chút, nhưng không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường.
Vũ Lục hơi kinh ngạc, nàng còn lo lắng Thái hậu làm gì trên khúc gấm lưu vân này, muốn ám hại tiểu tổ tông, nhưng không ngờ lại sạch sẽ không có gì cả.
Thái hậu cười nói: "Con đó, nếu thường xuyên tới thăm ai gia, ai gia có không ít đồ tốt đâu, đến lúc đó ta sẽ ban thưởng cho con hai thứ".
“Vậy thì đúng là tốt quá" - Vũ Lục vốn đã dự định thường xuyên vào cung đi dạo: “Chỉ cần Thái hậu không chê con phiền là được".
Khương Họa không biết vì sao, bèn đứng dậy nói: "Gấm lưu vân này quý giá quá, mặc trên người con thì uổng quá, chi bằng cứ đưa cho Thái tử phi đi, con thấy màu sắc này cũng khá hợp với Thái tử phi".
Thái tử phi xua tay: "Đây là Thái hậu ban thưởng cho cô, cô cứ việc nhận đi". Tuy rằng nàng không biết Thái hậu đến cùng là có ý gì, nhưng dù sao trên vải cũng không bị động tay chân gì cả, nhận lấy cũng không sao.
Thái hậu cũng nói: "Đưa cho ngươi thì ngươi cứ nhận, chỗ Vấn Điệp, ai gia còn có thứ tốt khác cho nó mà. Vả lại, vài ngày nữa sẽ là sinh nhật của ai gia, Họa tỷ nhi cứ cầm gấm lưu vân này đi, may thành quần áo, đến hôm tiệc mừng thọ thì mặc tới, để mọi người xem xem cháu gái của ai gia có phải là cô gái đẹp nhất trong kinh đô này hay không".
Cháu gái?
Khương Họa cụp mắt xuống, lông mi dài dày che khuất thần sắc trong mắt. Nàng cúi đầu tạ ơn, tiếp nhận gấm lưu vân mà không biết là có ý gì.
Sau vài câu chuyện phiếm với Thái hậu, Thái hậu nhìn nữ họa sĩ đang yên lặng chờ đợi, cười nói: “Được rồi, ai gia cũng mệt rồi, để lại chút tinh thần cho họa sĩ vẽ bức tranh, hai người các ngươi đi đi".
Khương Họa cáo từ, Thái tử phi cũng cùng đi ra khỏi cung Từ An, "tiện đường" tiễn Khương Họa ra khỏi cổng cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.