Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 42:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Bởi vì Khương Họa bị bệnh, lão thái thái, Khương Vĩ và Khương Trừng ở lại trong phủ, cho nên Trưởng công chúa Bình Dương phải một mình vào cung.
Trời còn sớm, yến tiệc mừng thọ vẫn chưa bắt đầu nên Trưởng công chúa đến cung Từ An để bầu bạn với Thái hậu.
Thái hậu đã ăn diện xong, cung trang rộng rãi thêu chữ vạn vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, trâm phượng trên đầu rực rỡ lóa mắt, gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận, không nhìn thấy một nếp nhăn nào.
Nhìn thấy Trưởng công chúa một mình đến đây, Thái hậu nhíu mày: “Sao vậy, Khương Họa đâu?”. Hôm nay bà đã sắp xếp tỉ mỉ để cho Khương Họa và Đổng Các lão thành chuyện tốt. Nhưng nhân vật chính không đến, vậy màn diễn "gạo nấu thành cơm" này làm sao có thể tiếp tục được?
Trưởng công chúa Bình Dương có chút kinh ngạc làm sao Thái hậu lại để ý đến một thứ nữ nho nhỏ, đáp: "Hoa tỷ nhi bị bệnh, hôm nay không đến được".
Sao có thể trùng hợp như vậy? Thái hậu sinh nghi, chắc không phải Khương Họa đoán ra chuyện, cố ý giả ốm đấy chứ? "Cử thái y đến khám xem. Nếu không phải chuyện lớn thì bảo nàng ta đến đây. Đây là lần đầu tiên nàng ta tham gia tiệc mừng thọ của ai gia mà".
Trưởng công chúa nói: "Phái thái y đến cũng được. Nhưng Họa tỷ nhi bệnh nặng lắm, hôm nay chắc chắn không tới được. Con bé cảm lạnh, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, sốt cao kéo dài, không thể ra khỏi giường được".
Thái hậu liếc mắt: "Con tận mắt nhìn thấy?".
Trưởng công chúa gật đầu: "Đúng vậy, con tận mắt nhìn thấy. Nó ngồi cũng không vững, thậm chí còn không mở mắt nổi".
Thái hậu khá là không vui, nhưng cũng không sao, nàng ta trốn được mồng một cũng không thoát được mười lăm. Khương Họa cũng không thể ngày nào cũng ốm không đến được. Chỉ cần nàng ta không bệnh chết, sớm muộn gì Đổng Các lão cũng có thể đạt được nguyện vọng của mình.
Hạ Tư Dao ở bên cũng rất tiếc. Nếu hôm nay Khương Họa đến, nàng ta nhất định sẽ xảy ra chút gì đó với Đổng Các lão. Nhưng đáng tiếc, lại để nàng ta tránh được một kiếp.
“Sao biểu muội lại bệnh nặng như vậy?” - Nhị hoàng tử vẻ mặt lo lắng: “Đã mời đại phu chưa? Đã kê đơn thuốc chưa?".
Trưởng công chúa nói: "Đã mời đại phu, lúc ta đi thì cũng đã sắc thuốc rồi".
Tiêu Dân nghĩ ngợi một lúc, nhưng vẫn cảm thấy không ổn: "Chờ tiệc mừng thọ kết thúc, con mang một thái y đến thăm khám thử. Muội ấy sống lâu ở Giang Nam, vừa trở về kinh đô nên không thích ứng. Mấy ngày nay trời lạnh, bệnh nhỏ mà không chú ý sẽ kéo dài thành bệnh nặng". Còn phải nhanh chóng nói cho Thái tử biết. Nếu y và Khương biểu muội là lưỡng tình tương duyệt, Khương biểu muội bị bệnh thì chắc chắn Thái tử sẽ đến thăm. Chờ tiệc mừng thọ kết thúc, cả hai đi cùng nhau là được rồi.
Y vừa mở miệng, sắc mặt Hạ Tư Dao đã không được ưa nhìn. Lúc này nghe xong lời y nói, nàng ta nghiến răng căm hận. Nàng ta cũng biết quắc mắt nhìn trừng trừng rất khó coi, bèn cố gắng kiềm chế biểu hiện trên mặt, hai má phồng lên, bĩu môi, nhíu mày, kéo tay áo của Tiêu Dân, xẵng giọng: "Biểu ca, ca nói sau khi tiệc mừng thọ kết thúc sẽ đến phủ quận chúa của muội mà".
Bấy giờ Tiêu Dân mới nhớ ra: "Ồ, suýt nữa thì quên mất rồi. A Dao, Khương biểu muội bị bệnh nặng rồi, ta đi thăm muội ấy trước thì mới tốt. Đúng lúc, muội cũng nên đi thăm đi. Nói nữa, hai người cũng là chị em mà, Khương biểu muội bị bệnh, theo lý muội cũng nên quan tâm một chút".
Hạ Tư Dao chớp mắt đầy uất ức, nhưng không thể nặn ra được giọt nước mắt nào: "Nhưng biểu ca cũng đã đồng ý với muội là sẽ đến đề chữ ở viện trong phủ quận chúa của muội mà".
“Chuyện có nặng có nhẹ” - Tiêu Dân nói: “Chờ thăm Khương biểu muội xong, ta lại đến đề chữ cho muội cũng không muộn. Phủ quận chúa của muội cũng đâu có chạy”.
Khương biểu muội, Khương biểu muội! Ả ta thì tính là biểu muội gì!
Hạ Tư Dao tức giận đến mức suýt xé nát chiếc khăn trên tay, tưởng tượng cảnh Khương Họa bị phát hiện yêu đương lén lút với Đổng Các lão ở trước mặt mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài gả cho Đổng Các lão làm vợ kế, bị một cô gái cùng tuổi gọi là bà nội, bị Đổng Các lão ngược đãi, cuối cùng chết một cách lặng lẽ trong Đổng phủ, bấy giờ mới nàng ta cảm thấy thoải mái hơn.
Nhìn thấy yến tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, mấy người vây quanh Thái hậu đi tới tiền điện.
Tiêu Dân nhìn thoáng qua Thái tử. Y ngồi ở bên cạnh ghế cao, trong đại sảnh ấm áp, y mặc cẩm bào màu đỏ tươi, mặt đẹp như ngọc, mặt mày tuấn mỹ không giống người thật.
Chỉ là lúc này tâm trạng của y có vẻ không được tốt, khuôn mặt như phủ một tầng sương, đôi mắt đen đầy lạnh lùng dưới hàng mi dài màu quạ.
Tiêu Dân bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh y, nhìn trái nhìn phải không thấy ai mới nói nhỏ: "Thái tử, đệ vừa mới gặp cô ở chỗ Thái hậu, bà ấy nói Khương biểu muội bị bệnh".
“Bị bệnh?” - Tiêu Quyết nhướng mày. Y còn chưa nhận được thư của Phong Tam nên không biết chuyện Khương Họa sinh bệnh. Cô bé này sợ rồi nên không dám tới à?
Tiêu Dân lộ vẻ lo lắng: "Nghe cô nói bệnh rất nặng, không dậy nổi. Nói là bị cảm lạnh, sốt cao kéo dài, toàn thân run rẩy, ngay cả mở mắt cũng không mở ra được. Thái tử, chờ tiệc mừng thọ kết thúc, chúng ta dẫn thái y đến thăm một chút đi".
"Rắc" một tiếng, ly rượu trong tay Thái tử nứt ra.
Cô nhóc vậy mà lại bị bệnh, còn bệnh nặng như vậy!
Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, nàng từ trước đến nay vốn có sức khỏe tốt, nhưng đúng lúc này lại bị bệnh. Rõ ràng là nàng tự làm mình lạnh đến bệnh, cũng không biết tại sao lại tàn nhẫn đối với chính mình như vậy?
Nàng không tin tưởng y đến mức nào?
Mặc dù lần trước y đã phất tay áo bỏ đi, nhưng là vì y sợ bản thân sẽ mất lý trí trong cơn tức giận mà làm chuyện không thể cứu vãn được với nàng.
Y nói sẽ không sao đâu, tại sao nàng lại khiến bản thân chật vật như vậy?
Nàng không thể chăm sóc tốt cho cơ thể nhỏ bé mỏng manh của mình sao?
Tiêu Quyết vừa nghĩ không biết nàng đã khó chịu đến mức nào thì thực sự không thể ngồi yên thêm một khắc nào, hận không thể đến Khương phủ thăm nàng ngay bây giờ.
Nhị hoàng tử ra sức thuyết phục: “Thái tử, ca đừng nóng. Cô nói lúc tới, Khương biểu muội đã mời đại phu rồi, thuốc cũng đã sắc rồi".
Y nháy mắt, bày ra vẻ ca biết đệ biết, thì thào nói: "Ca thích Khương biểu muội, nghe tin muội ấy ốm thì phải lo lắng lắm. Nhưng bữa tiệc mừng thọ của hoàng tổ mẫu sắp bắt đầu rồi, trọng thần và mệnh phụ có cáo mệnh trong triều đều phải đến dự. Tốt xấu gì ca cũng nên chờ tiệc mừng thọ kết thúc rồi hãy đi. Đệ sẽ cùng ca đến Khương phủ".
Tiệc mừng thọ? Trọng thần? Thái tử cụp mắt xuống, hàng mi dài dày che đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt. Cũng tốt, dù sao thì một lát nữa Đổng Các lão cũng sẽ chết vì tim đập nhanh. Đổng Các lão chết rồi thì tiệc mừng thọ này cũng sẽ không kéo dài được.
Tiên nhạc đồng loạt vang lên, tiệc mừng thọ bắt đầu.
Các trọng thần và mệnh phụ đồng thanh chúc thọ Thái hậu. Theo thông lệ, mọi người đều đến dâng hạ lễ chúc mừng Thái hậu.
Tính bắt đầu từ Huệ Thuận Đế và Trương hoàng hậu đi xuống theo thứ tự, Trưởng công chúa tặng Thái hậu một bức bình phong nhỏ chạm khắc ngà voi, rất tinh xảo và sang quý. Bà ta là con gái ruột của Thái hậu, hiến thọ lễ không cần phải vắt óc tìm kế như những người khác, hoặc là giá trị xa xỉ hoặc là mới lạ thú vị. Bà chỉ tùy tiện chọn đồ trong nhà kho, Thái hậu cũng sẽ không bắt bẻ gì.
Món quà mừng thọ mà Thái tử tặng cho Thái hậu là một bộ "Diệp Pháp Liên Hoa Kinh", nói là đã được khai quang ở chùa Thiện Giác.
Món quà mừng thọ này... Khóe miệng mọi người không khỏi co giật. Món quà mừng thọ này chỉ là một cuốn kinh Phật bình thường mà thôi! Thái tử quá chiếu lệ rồi nhỉ?
Ngay cả Huệ Thuận Đế, người luôn luôn thiên vị cũng không nhìn nổi nữa, bất đắc dĩ nói: "Thái tử thật là có hiếu, kinh Phật này... tốt lắm! Đây là hy vọng Bồ Tát phù hộ mẫu hậu khỏe mạnh trường thọ mà".
Trước mặt mọi người, Thái hậu đương nhiên phải từ ái hòa nhã, cho dù muốn ném kinh Phật vào lửa thiêu đốt thì trên mặt vẫn phải nở nụ cười.
Món quà mừng thọ mà Nhị hoàng tử tặng là một bảng chữ mẫu của các vị đại sư tiền triều, đương nhiên là trân phẩm, nhưng tiếc là nó không phải thứ mà Thái hậu thích.
Hạ Tư Dao dâng lên một bức tranh thêu. Đó là một bức Vạn Thọ Đồ có thêu hai mặt. Bức tranh thêu vừa được mở ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, thêu hai mặt không hề đơn giản. Bức Vạn Thọ Đồ này bố cục tinh xảo, kỹ năng thêu thùa rất cao.
Hạ Tư Dao tự mãn nói: "Hoàng tổ mẫu, đây là con tự thêu, người đừng chê".
Thái hậu đương nhiên biết trình độ của nàng ta. Ngay cả một chữ "Thọ" nàng ta cũng không thêu được, làm sao có thể thêu được bức Vạn Thọ Đồ này, huống chi là tranh thêu hai mặt. Tuy nhiên, đây là cơ hội tốt để lan truyền danh tốt cho cháu gái mình, đương nhiên bà sẽ không vạch trần mà khen ngợi luôn miệng: "Tốt, tốt, thật là quá tốt! A Dao từ nhỏ đã rất khéo léo, thêu hai mặt này hẳn phải tốn rất nhiều công sức phải không?".
Hạ Tư Dao cười nói: "Quà tặng cho hoàng tổ mẫu, bao nhiêu công sức cũng đáng giá công sức".
Sau khi Thái hậu khen ngợi Hạ Tư Dao xong, cũng là lúc các triều thần dâng lễ vật chúc mừng.
Hôm nay Đổng Các lão không kìm được sự phấn khích. Ông ta vừa đến đã nhìn qua bên nữ giới mấy lần, nhưng không nhìn thấy tiểu mỹ nhân trên bức tranh, nghĩ rằng Thái hậu nhất định đã có sự sắp xếp khác. Dù sao, dưới con mắt quan sát của công chúng, ông ta không thể xảy ra chuyện gì với tiểu mỹ nhân. Thái hậu ắt hẳn đã sắp xếp tiểu mỹ nhân ở một nơi khác, ước tính khi tiệc mừng thọ diễn ra được nửa chừng thì một cung nữ sẽ đưa ông đi đến đó.
Thái hậu có ý tốt như vậy, ông ta đương nhiên phải biểu đạt. Ngày sau ủng hộ Nhị hoàng tử thì không cần phải nói nhưng quà mừng thọ ngay bây giờ cũng phải vắt hết tâm tư.
Trời còn sớm, yến tiệc mừng thọ vẫn chưa bắt đầu nên Trưởng công chúa đến cung Từ An để bầu bạn với Thái hậu.
Thái hậu đã ăn diện xong, cung trang rộng rãi thêu chữ vạn vô cùng tinh xảo và lộng lẫy, trâm phượng trên đầu rực rỡ lóa mắt, gương mặt được bảo dưỡng cẩn thận, không nhìn thấy một nếp nhăn nào.
Nhìn thấy Trưởng công chúa một mình đến đây, Thái hậu nhíu mày: “Sao vậy, Khương Họa đâu?”. Hôm nay bà đã sắp xếp tỉ mỉ để cho Khương Họa và Đổng Các lão thành chuyện tốt. Nhưng nhân vật chính không đến, vậy màn diễn "gạo nấu thành cơm" này làm sao có thể tiếp tục được?
Trưởng công chúa Bình Dương có chút kinh ngạc làm sao Thái hậu lại để ý đến một thứ nữ nho nhỏ, đáp: "Hoa tỷ nhi bị bệnh, hôm nay không đến được".
Sao có thể trùng hợp như vậy? Thái hậu sinh nghi, chắc không phải Khương Họa đoán ra chuyện, cố ý giả ốm đấy chứ? "Cử thái y đến khám xem. Nếu không phải chuyện lớn thì bảo nàng ta đến đây. Đây là lần đầu tiên nàng ta tham gia tiệc mừng thọ của ai gia mà".
Trưởng công chúa nói: "Phái thái y đến cũng được. Nhưng Họa tỷ nhi bệnh nặng lắm, hôm nay chắc chắn không tới được. Con bé cảm lạnh, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, sốt cao kéo dài, không thể ra khỏi giường được".
Thái hậu liếc mắt: "Con tận mắt nhìn thấy?".
Trưởng công chúa gật đầu: "Đúng vậy, con tận mắt nhìn thấy. Nó ngồi cũng không vững, thậm chí còn không mở mắt nổi".
Thái hậu khá là không vui, nhưng cũng không sao, nàng ta trốn được mồng một cũng không thoát được mười lăm. Khương Họa cũng không thể ngày nào cũng ốm không đến được. Chỉ cần nàng ta không bệnh chết, sớm muộn gì Đổng Các lão cũng có thể đạt được nguyện vọng của mình.
Hạ Tư Dao ở bên cũng rất tiếc. Nếu hôm nay Khương Họa đến, nàng ta nhất định sẽ xảy ra chút gì đó với Đổng Các lão. Nhưng đáng tiếc, lại để nàng ta tránh được một kiếp.
“Sao biểu muội lại bệnh nặng như vậy?” - Nhị hoàng tử vẻ mặt lo lắng: “Đã mời đại phu chưa? Đã kê đơn thuốc chưa?".
Trưởng công chúa nói: "Đã mời đại phu, lúc ta đi thì cũng đã sắc thuốc rồi".
Tiêu Dân nghĩ ngợi một lúc, nhưng vẫn cảm thấy không ổn: "Chờ tiệc mừng thọ kết thúc, con mang một thái y đến thăm khám thử. Muội ấy sống lâu ở Giang Nam, vừa trở về kinh đô nên không thích ứng. Mấy ngày nay trời lạnh, bệnh nhỏ mà không chú ý sẽ kéo dài thành bệnh nặng". Còn phải nhanh chóng nói cho Thái tử biết. Nếu y và Khương biểu muội là lưỡng tình tương duyệt, Khương biểu muội bị bệnh thì chắc chắn Thái tử sẽ đến thăm. Chờ tiệc mừng thọ kết thúc, cả hai đi cùng nhau là được rồi.
Y vừa mở miệng, sắc mặt Hạ Tư Dao đã không được ưa nhìn. Lúc này nghe xong lời y nói, nàng ta nghiến răng căm hận. Nàng ta cũng biết quắc mắt nhìn trừng trừng rất khó coi, bèn cố gắng kiềm chế biểu hiện trên mặt, hai má phồng lên, bĩu môi, nhíu mày, kéo tay áo của Tiêu Dân, xẵng giọng: "Biểu ca, ca nói sau khi tiệc mừng thọ kết thúc sẽ đến phủ quận chúa của muội mà".
Bấy giờ Tiêu Dân mới nhớ ra: "Ồ, suýt nữa thì quên mất rồi. A Dao, Khương biểu muội bị bệnh nặng rồi, ta đi thăm muội ấy trước thì mới tốt. Đúng lúc, muội cũng nên đi thăm đi. Nói nữa, hai người cũng là chị em mà, Khương biểu muội bị bệnh, theo lý muội cũng nên quan tâm một chút".
Hạ Tư Dao chớp mắt đầy uất ức, nhưng không thể nặn ra được giọt nước mắt nào: "Nhưng biểu ca cũng đã đồng ý với muội là sẽ đến đề chữ ở viện trong phủ quận chúa của muội mà".
“Chuyện có nặng có nhẹ” - Tiêu Dân nói: “Chờ thăm Khương biểu muội xong, ta lại đến đề chữ cho muội cũng không muộn. Phủ quận chúa của muội cũng đâu có chạy”.
Khương biểu muội, Khương biểu muội! Ả ta thì tính là biểu muội gì!
Hạ Tư Dao tức giận đến mức suýt xé nát chiếc khăn trên tay, tưởng tượng cảnh Khương Họa bị phát hiện yêu đương lén lút với Đổng Các lão ở trước mặt mọi người không còn lựa chọn nào khác ngoài gả cho Đổng Các lão làm vợ kế, bị một cô gái cùng tuổi gọi là bà nội, bị Đổng Các lão ngược đãi, cuối cùng chết một cách lặng lẽ trong Đổng phủ, bấy giờ mới nàng ta cảm thấy thoải mái hơn.
Nhìn thấy yến tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, mấy người vây quanh Thái hậu đi tới tiền điện.
Tiêu Dân nhìn thoáng qua Thái tử. Y ngồi ở bên cạnh ghế cao, trong đại sảnh ấm áp, y mặc cẩm bào màu đỏ tươi, mặt đẹp như ngọc, mặt mày tuấn mỹ không giống người thật.
Chỉ là lúc này tâm trạng của y có vẻ không được tốt, khuôn mặt như phủ một tầng sương, đôi mắt đen đầy lạnh lùng dưới hàng mi dài màu quạ.
Tiêu Dân bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh y, nhìn trái nhìn phải không thấy ai mới nói nhỏ: "Thái tử, đệ vừa mới gặp cô ở chỗ Thái hậu, bà ấy nói Khương biểu muội bị bệnh".
“Bị bệnh?” - Tiêu Quyết nhướng mày. Y còn chưa nhận được thư của Phong Tam nên không biết chuyện Khương Họa sinh bệnh. Cô bé này sợ rồi nên không dám tới à?
Tiêu Dân lộ vẻ lo lắng: "Nghe cô nói bệnh rất nặng, không dậy nổi. Nói là bị cảm lạnh, sốt cao kéo dài, toàn thân run rẩy, ngay cả mở mắt cũng không mở ra được. Thái tử, chờ tiệc mừng thọ kết thúc, chúng ta dẫn thái y đến thăm một chút đi".
"Rắc" một tiếng, ly rượu trong tay Thái tử nứt ra.
Cô nhóc vậy mà lại bị bệnh, còn bệnh nặng như vậy!
Làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, nàng từ trước đến nay vốn có sức khỏe tốt, nhưng đúng lúc này lại bị bệnh. Rõ ràng là nàng tự làm mình lạnh đến bệnh, cũng không biết tại sao lại tàn nhẫn đối với chính mình như vậy?
Nàng không tin tưởng y đến mức nào?
Mặc dù lần trước y đã phất tay áo bỏ đi, nhưng là vì y sợ bản thân sẽ mất lý trí trong cơn tức giận mà làm chuyện không thể cứu vãn được với nàng.
Y nói sẽ không sao đâu, tại sao nàng lại khiến bản thân chật vật như vậy?
Nàng không thể chăm sóc tốt cho cơ thể nhỏ bé mỏng manh của mình sao?
Tiêu Quyết vừa nghĩ không biết nàng đã khó chịu đến mức nào thì thực sự không thể ngồi yên thêm một khắc nào, hận không thể đến Khương phủ thăm nàng ngay bây giờ.
Nhị hoàng tử ra sức thuyết phục: “Thái tử, ca đừng nóng. Cô nói lúc tới, Khương biểu muội đã mời đại phu rồi, thuốc cũng đã sắc rồi".
Y nháy mắt, bày ra vẻ ca biết đệ biết, thì thào nói: "Ca thích Khương biểu muội, nghe tin muội ấy ốm thì phải lo lắng lắm. Nhưng bữa tiệc mừng thọ của hoàng tổ mẫu sắp bắt đầu rồi, trọng thần và mệnh phụ có cáo mệnh trong triều đều phải đến dự. Tốt xấu gì ca cũng nên chờ tiệc mừng thọ kết thúc rồi hãy đi. Đệ sẽ cùng ca đến Khương phủ".
Tiệc mừng thọ? Trọng thần? Thái tử cụp mắt xuống, hàng mi dài dày che đi tia sáng lạnh lẽo trong mắt. Cũng tốt, dù sao thì một lát nữa Đổng Các lão cũng sẽ chết vì tim đập nhanh. Đổng Các lão chết rồi thì tiệc mừng thọ này cũng sẽ không kéo dài được.
Tiên nhạc đồng loạt vang lên, tiệc mừng thọ bắt đầu.
Các trọng thần và mệnh phụ đồng thanh chúc thọ Thái hậu. Theo thông lệ, mọi người đều đến dâng hạ lễ chúc mừng Thái hậu.
Tính bắt đầu từ Huệ Thuận Đế và Trương hoàng hậu đi xuống theo thứ tự, Trưởng công chúa tặng Thái hậu một bức bình phong nhỏ chạm khắc ngà voi, rất tinh xảo và sang quý. Bà ta là con gái ruột của Thái hậu, hiến thọ lễ không cần phải vắt óc tìm kế như những người khác, hoặc là giá trị xa xỉ hoặc là mới lạ thú vị. Bà chỉ tùy tiện chọn đồ trong nhà kho, Thái hậu cũng sẽ không bắt bẻ gì.
Món quà mừng thọ mà Thái tử tặng cho Thái hậu là một bộ "Diệp Pháp Liên Hoa Kinh", nói là đã được khai quang ở chùa Thiện Giác.
Món quà mừng thọ này... Khóe miệng mọi người không khỏi co giật. Món quà mừng thọ này chỉ là một cuốn kinh Phật bình thường mà thôi! Thái tử quá chiếu lệ rồi nhỉ?
Ngay cả Huệ Thuận Đế, người luôn luôn thiên vị cũng không nhìn nổi nữa, bất đắc dĩ nói: "Thái tử thật là có hiếu, kinh Phật này... tốt lắm! Đây là hy vọng Bồ Tát phù hộ mẫu hậu khỏe mạnh trường thọ mà".
Trước mặt mọi người, Thái hậu đương nhiên phải từ ái hòa nhã, cho dù muốn ném kinh Phật vào lửa thiêu đốt thì trên mặt vẫn phải nở nụ cười.
Món quà mừng thọ mà Nhị hoàng tử tặng là một bảng chữ mẫu của các vị đại sư tiền triều, đương nhiên là trân phẩm, nhưng tiếc là nó không phải thứ mà Thái hậu thích.
Hạ Tư Dao dâng lên một bức tranh thêu. Đó là một bức Vạn Thọ Đồ có thêu hai mặt. Bức tranh thêu vừa được mở ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, thêu hai mặt không hề đơn giản. Bức Vạn Thọ Đồ này bố cục tinh xảo, kỹ năng thêu thùa rất cao.
Hạ Tư Dao tự mãn nói: "Hoàng tổ mẫu, đây là con tự thêu, người đừng chê".
Thái hậu đương nhiên biết trình độ của nàng ta. Ngay cả một chữ "Thọ" nàng ta cũng không thêu được, làm sao có thể thêu được bức Vạn Thọ Đồ này, huống chi là tranh thêu hai mặt. Tuy nhiên, đây là cơ hội tốt để lan truyền danh tốt cho cháu gái mình, đương nhiên bà sẽ không vạch trần mà khen ngợi luôn miệng: "Tốt, tốt, thật là quá tốt! A Dao từ nhỏ đã rất khéo léo, thêu hai mặt này hẳn phải tốn rất nhiều công sức phải không?".
Hạ Tư Dao cười nói: "Quà tặng cho hoàng tổ mẫu, bao nhiêu công sức cũng đáng giá công sức".
Sau khi Thái hậu khen ngợi Hạ Tư Dao xong, cũng là lúc các triều thần dâng lễ vật chúc mừng.
Hôm nay Đổng Các lão không kìm được sự phấn khích. Ông ta vừa đến đã nhìn qua bên nữ giới mấy lần, nhưng không nhìn thấy tiểu mỹ nhân trên bức tranh, nghĩ rằng Thái hậu nhất định đã có sự sắp xếp khác. Dù sao, dưới con mắt quan sát của công chúng, ông ta không thể xảy ra chuyện gì với tiểu mỹ nhân. Thái hậu ắt hẳn đã sắp xếp tiểu mỹ nhân ở một nơi khác, ước tính khi tiệc mừng thọ diễn ra được nửa chừng thì một cung nữ sẽ đưa ông đi đến đó.
Thái hậu có ý tốt như vậy, ông ta đương nhiên phải biểu đạt. Ngày sau ủng hộ Nhị hoàng tử thì không cần phải nói nhưng quà mừng thọ ngay bây giờ cũng phải vắt hết tâm tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.